Tiểu Trương trơ mắt nhìn theo tiền chạy mất, "Không, không ngủ ở đây nữa sao?"
Lục Nam Châu: "Cậu ngủ một mình đi."
Tiểu Trương đau lòng tột độ --- Không có giường rộng, cũng chẳng có một ngàn tệ luôn.
Diệp Nhiên bị Lục Nam Châu nhét vào xe, còn không quên hỏi: "Cậu ấy ngủ một mình, còn em thì sao?"
Lục Nam Châu lên xe đóng cửa lại, "Em cũng ngủ một mình."
Diệp Nhiên: "Vậy em ngủ ở đâu cũng như nhau mà? Em không về."
Lục Nam Châu: "Không được."
Diệp Nhiên: "Sao không được?"
Lục Nam Châu: "...... Chỗ này mới tờ mờ sáng gà đã gáy ầm ĩ, ồn chết em."
Diệp Nhiên: "Ồn thì ồn, chẳng phải Tiểu Trương vẫn ngủ được sao?"
Lục Nam Châu: "Cậu ta quen rồi, có ồn mấy cũng không tỉnh."
Ồn mấy cũng không tỉnh? Diệp Nhiên buột miệng hỏi, "Lỡ có ai trộm gà thì sao?" Vậy chẳng phải gà bị trộm đi cũng không biết à?
Lục Nam Châu: "Chỉ nghe tiếng gà gáy mới không tỉnh thôi, chó vừa sủa thì cậu ta tỉnh ngay."
Diệp Nhiên: "...... Lợi hại thật."
Lục Nam Châu nghiêng người đeo dây an toàn cho cậu rồi xụ mặt nói: "Không cho nói."
"Hả?" Diệp Nhiên nhất thời không hiểu, "Nói gì cơ?"
Lục Nam Châu im lặng, đang định cài dây an toàn cho mình thì bị Diệp Nhiên ôm cổ.
Diệp Nhiên nhìn anh, chậm rãi hỏi: "Không cho nói...... người khác lợi hại à?"
Lục Nam Châu nhìn lảng đi chỗ khác, gượng gạo "ừm" một tiếng.
"Vậy còn anh?" Diệp Nhiên xích lại gần anh thì thầm, "Anh bắt em ngủ một mình thì làm sao em biết anh có lợi hại không chứ?"
Cổ Lục Nam Châu nóng lên, "Em còn không biết hay sao?"
Diệp Nhiên càng tới gần hơn, "Em quên rồi......"
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào gò má Lục Nam Châu vừa nóng vừa nhột. Anh nhìn chằm chằm đôi môi ẩm ướt hiện ra trước mắt, nghe thấy Diệp Nhiên hỏi mình, "Muốn hôn không?"
Tim Lục Nam Châu đập thình thịch trong lồng ngực, nửa chữ "không" kẹt lại ở cổ, làm thế nào cũng nhả không ra.
Lòng bàn tay ấm áp dán vào cổ anh, Diệp Nhiên thì thầm gọi: "Lục Nam Châu......"
Điện thoại Lục Nam Châu bỗng rung lên ù ù.
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên ủ rũ buông anh ra, "Anh nghe trước đi...... Ưm......"
Lục Nam Châu đột ngột cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Điện thoại rung lên hồi lâu, Lục Nam Châu mới nghe máy, "A lô?"
"Cậu làm gì vậy?" Trần Du càm ràm, "Sao hơn nửa ngày mới nghe thế? Nhắn tin cũng không trả lời nữa."
Lục Nam Châu hỏi: "Chuyện gì?"
"Tớ nhắn cho cậu mấy địa chỉ," Trần Du nói, "Cậu xem cái nào được hơn."
Lục Nam Châu sững sờ, "Địa chỉ?"
Trần Du: "Đừng nói cậu quên hai ngày nữa họp lớp rồi nhé?!"
Họp lớp? Lúc này Lục Nam Châu mới nhớ ra trước kia họ từng hẹn nhau, mấy bạn học đã lâu không gặp định tới Nguyên Thị bên cạnh họp mặt.
Dạo này anh bận rộn với Diệp Nhiên nên suýt quên mất việc này.
"Giờ cậu xem cũng được mà......" Trần Du đang nói nửa chừng thì đột nhiên phát hiện ra điều gì, kinh ngạc thốt lên, "Mẹ kiếp, khoan đã, hình như cậu đang thở gấp đúng không?"
Lục Nam Châu: "...... Tớ đang chạy bộ mà."
Diệp Nhiên bên cạnh hơi chớp mắt, bỗng dưng chồm tới há miệng cắn cổ anh một cái.