Lục Nam Châu bế Diệp Nhiên về phòng rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Diệp Nhiên thở rất khẽ, Lục Nam Châu đưa tay xoa vết đỏ trên má cậu rồi lẩm bẩm: "Hôm nay gặp cha hình như em không vui lắm nhỉ?"
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: "Cha em dữ thật đó."
Đây là điều năm năm trước Diệp Nhiên nói với anh.
Lúc ấy Diệp Nhiên luôn ghét về nhà, cứ đến cuối tuần lại trốn chú Lâm tài xế tới đón mình, nghĩ ra đủ cớ để khỏi phải về.
Sau khi hai người hẹn hò, Diệp Nhiên càng ít về hơn, mỗi khi rảnh rỗi luôn đi với Lục Nam Châu.
Hôm đó cũng là thứ Sáu, Diệp Nhiên đứng trên lầu nhìn chiếc xe hơi màu đen đang chờ ngoài cổng, nói với chú Lâm ở đầu dây bên kia: "Bạn học cháu té gãy chân rồi."
Chú Lâm: "...... Cậu lại không về nữa à?"
Diệp Nhiên: "Vâng."
"Thiếu gia à," chú Lâm tận tình khuyên nhủ, "Bạn học cậu gãy chân, nếu cậu muốn thăm thì thăm xong chúng ta về nhà cũng được mà." Sao lại không về chứ?
Diệp Nhiên: "Không được, phải thăm hai ngày lận."
Chú Lâm: "......"
Diệp Nhiên cúp máy, vừa quay lại thì thấy Lục Nam Châu đứng sau lưng cười trêu: "Bạn học nào của em bị gãy chân thế?"
Diệp Nhiên: "Anh đó."
Lục Nam Châu nghẹn họng, bất mãn nói: "Bạn học gì hả? Anh là bạn trai em mà!"
Mặt Diệp Nhiên hơi nóng lên.
Hai người đã hẹn hò gần nửa tháng nhưng mỗi lần nghe Lục Nam Châu nói hai chữ "bạn trai" này, cậu vẫn còn hơi lúng túng.
Đây là lần đầu tiên cậu có quan hệ thân mật như vậy với một người vừa lạ vừa quen.
Hình như hơi kỳ quái nhưng vẫn khiến cậu sinh ra ỷ lại.
"Sao lại ngẩn ngơ thế?" Lục Nam Châu véo nhẹ má cậu rồi vừa lòng thỏa ý nói, "Mềm thật."
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên đẩy tay anh ra rồi đi xuống lầu.
"Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu đuổi theo nắm tay cậu đi mấy bước, sau đó hỏi lại câu mình từng hỏi khi lần đầu cõng cậu chạy, "Sao em...... không muốn về nhà vậy?"
Diệp Nhiên im lặng một hồi mới nói: "Cha em dữ lắm."
"Dữ?" Lục Nam Châu lập tức khẩn trương, "Có phải ông ấy đánh em không?!"
Diệp Nhiên lắc đầu: "Em không muốn ở chung với ông ấy."
Nghe giọng nói buồn bực của cậu, Lục Nam Châu nhíu mày: "Hay là ông ấy đối xử tệ với em?"
"Ông ấy......" Diệp Nhiên mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.
Hình như cậu vẫn chưa học được cách giãi bày tâm sự với người khác.
Từ nhỏ cậu đã không có bạn thân, mọi chuyện đều giấu trong lòng, dần dà cũng không biết phải bộc bạch thế nào.
"Không sao." Thấy bộ dạng này của cậu, Lục Nam Châu cọ xát lòng bàn tay cậu, "Khi nào em muốn thì nói với anh cũng được."
Anh kéo Diệp Nhiên đi ra ngoài, "Đi ăn cơm thôi."
Diệp Nhiên do dự nói: "Chú Lâm còn ở ngoài mà."
Lục Nam Châu dừng lại rồi cười với cậu: "Em quên rồi à? Anh chạy nhanh lắm đó."
Diệp Nhiên chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Lục Nam Châu cởi áo khoác trùm lên đầu cậu.