Diệp Nhiên mê man mơ thấy Lục Nam Châu nắm chặt cổ tay mình, nói muốn cho cậu xem bảo bối.
Cậu bị kéo hơi đau, hậm hực nghĩ bảo bối của anh không phải em sao? Còn xem gì nữa?
Sau đó cậu thấy Lục Nam Châu xách một con gà lên nói: "Nhìn này, bảo bối của tôi đó!"
Bảo bối của anh là gà à?!
Cậu tức giận quay đầu bỏ đi nhưng Lục Nam Châu cứ nắm tay cậu không buông, nằng nặc bắt cậu xem gà, nói gà nhà mình bự như vậy, người khác muốn xem mình còn không cho đâu!
"Em không xem," Diệp Nhiên giãy giụa, "Buông ra, anh nắm đau em......"
Trong lúc giãy giụa, hình như cậu đụng đầu vào đâu đó nhưng chẳng đau chút nào.
Cậu mờ mịt mở mắt ra, trông thấy Lục Nam Châu chồm sang đưa tay che đầu cậu suýt va vào cửa xe.
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp của Lục Nam Châu phả vào mặt cậu hơi ngứa.
"Ngủ mà cựa quậy lung tung gì thế?" Bàn tay to rộng của Lục Nam Châu xoa đầu cậu, "Không bị đụng chứ?"
Diệp Nhiên ngơ ngác lắc đầu.
"Mơ thấy gì vậy?" Lục Nam Châu hiếu kỳ hỏi, "Hình như tôi nghe cậu nói...... gà gì đó thì phải?"
Gà? Diệp Nhiên sực nhớ ra trong mơ Lục Nam Châu hớn hở xách gà nói đây là bảo bối của mình, còn bắt cậu xem cho bằng được.
Bảo bối gì chứ?! Diệp Nhiên nổi quạu: "Mơ thấy gà anh chạy đó."
Lục Nam Châu: "......" Gà tôi chạy mà cậu tức cái gì?
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên.
"Lục ca," anh nghe Tiểu Trương nói qua điện thoại, "Ngày mai em muốn xin nghỉ ạ."
Thì ra là xin nghỉ, Lục Nam Châu thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải gà chạy mất.
"Ừ," anh nhìn thoáng qua Diệp Nhiên bên cạnh, nhịn không được hỏi Tiểu Trương, "Không có chuyện gì đấy chứ?"
"Không ạ," Tiểu Trương tưởng anh đang hỏi lý do xin nghỉ nên ấp úng nói, "Chỉ là...... A Nịnh sắp đi xem mắt thôi ạ."
Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, "Cô ấy đi xem mắt mà cậu xin nghỉ làm gì?"
Tiểu Trương ấp úng, "Em......"
Lục Nam Châu bừng tỉnh đại ngộ, "À, xem mắt cậu đúng không?"
"Không phải," Tiểu Trương đỏ mặt tới mang tai, "Em...... Em chỉ đi xem một chút thôi."
Lục Nam Châu: "Xem gì?" Người ta đi xem mắt mà cậu tới hình như không ổn lắm đâu?
"Em chỉ muốn xem người kia thế nào thôi," Tiểu Trương lẩm bẩm, "Em sợ cô ấy bị người ta lừa."
Lục Nam Châu cười nói: "Cậu quan tâm cô ấy quá nhỉ?"
Tiểu Trương quẫn bách, "Tụi em quen nhau từ nhỏ đến lớn mà, em chỉ...... em......"
"Được rồi," Lục Nam Châu nghe hắn lắp bắp thì ngắt lời, "Muốn đi thì đi đi."
"Cảm, cảm ơn Lục ca." Tiểu Trương sợ anh hỏi thêm nên vội vàng cúp máy.
"Thằng nhóc này......" Lục Nam Châu nghĩ ngợi, "Thích Phương Nịnh sao?"
Diệp Nhiên nhìn anh: "Cậu ấy thích người ta mà chẳng chịu nói gì cả."
Lục Nam Châu: "......" Nói Tiểu Trương thì nói Tiểu Trương, cậu nhìn tôi làm gì?
Diệp Nhiên tháo dây an toàn định xuống xe, dừng lại nói: "Nếu em cũng đi xem mắt thì sao?"
Lục Nam Châu sững sờ, "Sao cậu lại đi xem mắt?"
Diệp Nhiên: "Em không đi xem mắt được à?"
Lục Nam Châu nhất thời nghẹn lời, "Cũng không phải......"
"À," Diệp Nhiên nói, "Vậy em cũng đi xem mắt với Phương Nịnh."
Lục Nam Châu: "Không được!"
Diệp Nhiên: "Tại sao?"
Lục Nam Châu há to miệng, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, "Tiểu Trương sẽ ghen."
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên bỗng chồm sang ôm mặt Lục Nam Châu, nhìn sâu vào mắt anh hỏi: "Chỉ có Tiểu Trương ghen thôi à?"
Ngón tay hơi lạnh chạm vào gò má, Lục Nam Châu nhìn sững người trước mắt, chắc vì mới tỉnh ngủ nên mắt Diệp Nhiên còn ươn ướt, gò má cũng hơi đỏ khiến anh nhớ lại ban nãy cậu ngủ mê kêu một tiếng "Đau......"
Mềm mại như lông vũ phất qua tim anh.
"Lục Nam Châu," Diệp Nhiên xích lại gần nói khẽ, "Sao mặt anh càng lúc càng nóng vậy?"