Sau khi Kỳ Úy rời khỏi Hoài Thành, nàng cho gửi cho Mạnh Dữ Ca một bức ảnh, bức ảnh được chụp từ phòng khách của ngôi nhà mới.
Vùng ngoại ô rìa thành phố có rất nhiều núi, chạng vạng, mặt trời lặng tựa như một quả cam khổng lồ rực rỡ treo trên đỉnh núi.
Mạnh Dữ Ca từ đáy lòng chân thành chúc phúc cho nàng.
Trong lòng cảm thấy mất mát khó tả, nhưng lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mở cửa ra, một mùi hương gỗ nhàn nhạt.
Rèm phòng khách đã được mở ra, Lâm Tri Dạng nằm trên sô pha, đắp cái chăn dày, tay đang chơi game.
Thời điểm Mạnh Dữ Ca đổi giày, nghe thấy tiếng chém giết trong game, trong nháy mắt một đàn quạ đen bay qua đầu.
Cô ấy đi đến bên sô pha hỏi, "Cơm chiều muốn ăn cái gì?"
Mắt không rời khỏi màn hình, Lâm Tri Dạng thờ ơ đáp, "Tớ không ăn, cũng không thấy đói."
"Không ăn sao được, tớ lấy thịt bò cùng rau dưa ra xào nhé." Nói xong, nhìn thấy Lâm Tri Dạng có vẻ đã qua màn, khóe miệng cong lên, cô ấy ngồi xuống hỏi: "Có tính toán làm gì vào đêm giao thừa không?"
Còn ba ngày nữa là cuối năm.
"Sao cũng được." Lâm Tri Dạng chia một phần chăn đắp lên đùi Mạnh Dữ Ca, "Xem phim, ăn uống? Dù sao thì tớ cũng không muốn uống rượu hứng gió, tớ đã từ chối các hoạt động ăn chơi của Minh Tiêu Kiều rồi."
"Vậy Tết Nguyên Đán năm trước cậu làm gì?"
Biểu tình nhẹ nhàng của Lâm Tri Dạng ngưng trọng một chút, thất thần, cũng không muốn giấu cô ấy: "Ở cùng với Úc Triệt."
Ngày hôm đó buổi tối cô cùng nhóm Minh Tiêu Kiều ở bên ngoài chơi, trên đường cảm thấy say rượu quá khó chịu, liền rời quán ra ngoài, ngồi ở bên bậc thềm hứng gió.
Tuy gió lạnh đến run lên, thế nhưng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này Úc Triệt đột nhiên xuất hiện.
Nàng nói: "Mặt đất bẩn lắm, bên ngoài cũng lạnh, đi vào thôi."
Lâm Tri Dạng mới biết được nàng cũng ăn liên hoan ở đây, lúc này đang chuẩn bị rời đi, cô thừa say hỏi: "Em có nhắn tin cho chị mà, sao chị không trả lời thế."
Úc Triệt nói: "Đã trả lời rồi."
Cái "đã" này rất sinh động, Lâm Tri Dạng càng thêm ủy khuất, "Năm tin nhắn mới trả lời một câu cũng coi như có trả lời sao? Đêm Giáng Sinh Lễ Giáng Sinh em đều gửi lời chúc cho chị, chị đều đọc nhưng không bao giờ trả lời hết á."
Trang phục của cô rất đẹp nhưng không thiết thực, cổ áo quá rộng, gió lạnh từng cơn tràn vào.
Úc Triệt chịu đựng xúc động muốn đem khăn quàng cổ của mình quàng cho cô, cũng không muốn cùng con ma men so đo, trực tiếp gật gật đầu: "Xin lỗi em."
"Nói xin lỗi thì có ích lợi gì chứ?"
Sau này Lâm Tri Dạng ngẫm lại, buổi tối hôm đó Úc Triệt kiên nhẫn với cô như vậy thật không dễ dàng, mỗi lúc nhớ lại cô đều tự thấy xấu hổ.
Úc Triệt hỏi: "Vậy em muốn như thế nào?"
"Thế chị 12 giờ đêm nhắn chúc mừng năm mới cho em đi, em sẽ đọc tin nhắn rồi không trả lời, vậy là hai chúng ta hòa nhau."
Nhìn người trước mặt, dường như rất muốn kiểm tra tuổi thật của cô, một con ma men ấu trĩ nói chuyện, nhưng Úc Triệt lại đồng ý: "Được."
"Em phải giám sát chị." Thực ra Lâm Tri Dạng không quá say, nhưng mượn rượu làm càn, "Em sẽ theo chị, đề phòng chị không nhắn cho em."
Sau đó không biết như thế nào, Lâm Tri Dạng leo lên xe của nàng, đòi đi thuê phòng, sau đó đã xảy ra một ít chuyện người trưởng thành sẽ làm.
Xong việc, Úc Triệt từa vào đầu giường, nhắn cho cô một tin: "Chúc mừng năm mới."
Lâm Tri Dạng ở trước mặt nàng làm trò đọc tin nhắn, không thèm trả lời.
Mạnh Dữ Ca nhìn cô thất thần một hồi, chẳng phân biệt được tâm trạng tốt xấu liền kéo cánh tay cô hỏi: "Bé Dạng, cậu ổn không?"
Bỗng nhiên như một nhà triết học, bóc một viên đường trên bàn, ném vào miệng, Lâm Tri Dạng nói: "Có cái gì mà ổn với không ổn, tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống thôi, không có thì cũng vậy thôi."
Mạnh Dữ Ca không nói gì, lời này cô nói cũng không sai.
Nhưng đã rất lâu rồi Lâm Tri Dạng không ra ngoài, cũng không viết hay chụp ảnh gì cả, cô dường như biến mất khỏi weibo và vòng bạn bè.
Mỗi ngày chỉ chơi game và ngủ, thậm chí còn không thèm ăn uống, số cây cối cô trồng đã chết hơn một nửa, cô cũng chẳng buồn để ý.
Tất cả ở trong mắt cô giờ đây có cũng được không có cũng được.
Điều khiến cho Mạnh Dữ Ca lo lắng nhất chính là, Lâm Tri Dạng bắt đầu sụt cân sau cơn bạo bệnh, cô ấy đã cố tình chăm cho Lâm Tri Dạng ăn nhiều hơn, nhưng đều không hiệu quả.
Vẫn chưa đầy một tháng, thời gian này là gian đoạn dày vò nhất, Mạnh Dữ Ca nghĩ lại mình lúc đó so với Lâm Tri Dạng còn tệ hơn, ít nhất Lâm Tri Dạng còn có thể bình tĩnh mà nói chuyện với mọi người, mỗi ngày sống phóng túng dời đi sự chú ý của mình.
Vào ngày đầu năm mới, Lâm Tri Dạng từ chối mọi lời mời để ở nhà.
Mỹ nhân nói: "Tối nay tớ không quan tâm đến thế giới, tớ chỉ muốn ở cùng cậu mà thôi."
Da gà của Mạnh Dữ Ca nổi lên rớt đầy đất, cảm giác không ổn lắm, trước kia Lâm Tri Dạng chỉ lười thôi, sẽ không kháng cự ra ngoài.
Cô ấy hỏi: "Chúng ta đi xem phim không?"
Lâm Tri Dạng không có gì bất thường, cười rộ lên nói: "Ở nhà xem phim không vui hả?"
Cô hứng thú bừng bừng điều chỉnh máy chiếu, Mạnh Dữ Ca nhìn bộ dáng của cô liền hiểu rõ trừ khi trói cô lại, nếu không đừng nghĩ có thể mang cô ra ngoài.
Cô ấy đi ra ngoài mua vài nguyên liệu nấu lẩu, thuận tiện ở trên đường gọi điện thoại cho Minh Tiêu Kiều.
Đến lúc Mạnh Dữ Ca trở về, Lâm Tri Dạng đi theo vào phòng bếp, nhìn qua một chút xem có giúp đỡ gì được không.
"Nhóc con này, cậu làm sao mà mua nhiều đồ như vậy hả?"
Mạnh Dữ Ca vừa xắt rau vừa nói: "Ăn nhiều một chút, bồi bổ cho cậu đó."
"Nuôi heo cũng không cần bổ vậy đâu." Lâm Tri Dạng tỏ vẻ không muốn ăn nhiều như vậy.
Rất mau cô liền biết được vì sao cô ấy mua nhiều đồ ăn như vậy, chuông cửa vang lên, cô từ mắt mèo nhìn ra ngoài.
Minh Tiêu Kiều cùng một vài người bạn, cười hi hi hô hô xách túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa.
Lâm Tri Dạng ngạc nhiên mở cửa, "Các cậu không phải có việc sao, làm sao lại tới đây?"
Minh Tiêu Kiều cùng nhóm bạn như thổ phỉ xông xông vào nhà, "Năm nay trời lạnh quá, tớ không muốn đi chơi, lỡ rồi tới ăn ké cậu bữa cơm, xem phim rồi về nhà ngủ cho phẻ."
Nhưng cái này quá lạ rồi, Lâm Tri Dạng nghiêm túc xin chỉ giáo: "Cái này gọi là 'Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại' sao?"
"Không," Chu Ngọc bắt đầu trữ tình: "Cái này kêu là 'làm yêu'."
Lâm Tri Dạng che miệng vờ buồn nôn.
Bốn vị khách không mời mà đến rửa tay sạch sẽ và ngồi xuống bàn ăn, rượu và đồ uống họ mang đến đã được đặt sẵn trên bàn, chỉ còn chờ Mạnh Dữ Ca mang nồi lẩu lên.
Xuyên qua làn khói nóng hôi hổi, Minh Tiêu Kiều mông lung nhìn Lâm Tri Dạng phía đối diện: "Gần đây cậu giảm cân hả, sao mà gầy thế?"
"Ừ đang giảm cân." Lâm Tri Dạng nghiêm trang nói: "Đang muốn tiến quân vào giới giải trỉ, làm tiểu hoa đán gì đó, kiếm chút tiền xài."
Minh Tiêu Kiều giơ ngón cái lên: "Có thể, có chí khí nha. Hay vậy đi, cậu để tớ dùng quy tắc ngầm đi, nếu làm tớ ưng ý thì sẽ kêu mẹ tớ đầu tư cho."
"Được nha, đêm nay mời công chúa điện hạ ở lại đây, Tiểu Lâm đảm bảo sẽ hầu hạ người thoải mái ạ."
Mạnh Dữ Ca, người vừa mang nồi lẩu đặt lên bàn, vô cùng kinh hãi: "Các cậu nói thiệt hay giả vậy?"
"Tớ muốn gọi cảnh sát."
Mấy người còn lại thấy nhiều không trách, tốc độ gắp thịt còn nhanh hơn nói.
Sáu cô gái đồng trang lứa, có quá nhiều chủ đề để nói, luyên thuyên vừa ăn vừa nói đến hơn hai giờ sau mới xong. Mọi người hợp lực dọn dẹp lại nhà ăn cùng phòng bếp, sau đó mở máy chiếu xem phim.
Đây là bộ phim nổi tiếng vừa mới lên kệ, ngoại trừ Lâm Tri Dạng cùng Mạnh Dữ Ca đã xem một lần, còn lại mọi người chưa ai xem.
Xem lại lần hai nhưng tâm tư khác lần đầu, Mạnh Dữ Ca không thể không nghĩ đến tâm tình phức tạp vào buổi tối ngày hôm đó, có lẽ Kỳ Úy cũng giống với cô ấy, vì vậy mới quyết tâm rời đi.
Nhìn phân cảnh nữ tướng quân cùng quận chúa sinh ly tử biệt, nước mặt kiềm nén biết bao lâu trực tiếp tuông trào.
Lâm Tri Dạng cũng không kiềm được nước mắt, đem hết nước mắt kiềm nén trong rạp chiếu phim thoải mái khóc ra, đương nhiên, cũng không chỉ vì phim.
Phòng chiếu phim tối đen, người kia tay trái bị cô nắm lấy, tay phải vẫn luôn được tự do cũng nắm lấy tay cô.
Băng lạnh, nhưng lại mang cho cô rất nhiều sự thoải mái.
Linh hồn Lâm Tri Dạng thả trôi quá lâu, tận lực giữ cảm xúc vững vàng bao lâu chợt bị một khắc này làm hỏng mất, tê tâm liệt phế là tư vị gì, cô đã hiểu đến vô cùng rõ ràng.
Cô thích một người hơn một năm qua, hạ quyết tâm luôn đồng hành cùng nàng, nhưng cuối cùng chính cô là người không chịu đựng được để phải buông tay.
Chủ động tới gần nàng là cô, nói muốn tách ra cũng chính là cô.
Kỳ thật Úc Triệt vẫn luôn là dáng vẻ kia, là cô tự cho bản thân mình khác biệt, tự tin có thể hòa tan được dòng sông băng ấy, cũng bởi vì cô quá hoảng sợ khi nhận ra tất cả chỉ là do mình tự kiêu ngạo, mới trở thành một kẻ đào ngũ trong tình cảm như thế này đây.
Loại người này là người mà cô ghét nhất.
Vì mọi người đều rơi nước mắt, nỗi buồn của Lâm Tri Dạng cũng không có vẻ khác thường gì, chỉ có Mạnh Dữ Ca mới nhìn ra được. nhưng cô ấy cũng không nói gì, không làm gì, để mặc cho Lâm Tri Dạng phát tiết cảm xúc.
Cô khóc được là tốt rồi, lại nhịn xuống sẽ nghẹn đến bệnh mất.
Mạnh Dữ Ca không khỏi tự trách bản thân không khuyên cô tốt, nếu mình không ở đây, bất quá Lâm Tri Dạng sẽ không cảm thấy cách thức ở chung của cô và Úc Triệt có vấn đề gì, có lẽ vẫn có thể tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Xem phim xong, Chu Ngọc khóc đến mệt, khịt khịt mũi quay đầu định thảo luận cốt truyện, nào ngờ thấy Lâm Tri Dạng khóc đến lê hoa đái vũ: "Chết tiệt, tớ tự thấy mình là người nhịn khóc kém nhất rồi, không nghĩ tới cậu con mẹ nó còn khóc thành thế này được."
Lâm Tri Dạng bị lời trêu quẹo quen thuộc đánh bại, nín khóc mỉm cười, cô che mặt, dùng tiếng cười khoa trương che đi nỗi đau khổ sở bên trong.
Sau khi xem phim xong, vài người bắt đầu nhìn thời gian, canh chừng lúc giao thừa, cuối cùng đếm ngược: "3, 2, 1!"
Mọi người hô to: "Chúc mừng năm mới!"
Lúc đưa bọn Minh Tiêu Kiều xuống lầu, tinh thần của Lâm Tri Dạng đã tốt hơn nhiều, vừa cười vừa nói.
Sắp chia tay, Minh Tiêu Kiều xoay người ôm lấy nàng, "Đại nhà văn à, không cần giảm cân làm gì, ăn uống vui vẻ, mau ăn chóng lớn nghe chưa."
Lâm Tri Dạng gật đầu: "Được."
Minh Tiêu Kiều lại nói: "Vẫn là câu nói kia, muốn tìm đối tượng thì nói với tớ, bất kể loại người nào tớ đều sẽ lừa tới cho cậu."
Lời này không khác nào từ ông chủ của một công ty bất lương, Lâm Tri Dạng khách khí đáp lời: "Được nha, vậy cậu nhớ chuẩn bị đó."
"Tất nhiên rồi, mọi lúc đều sẵn sàng phục vụ đại nhà văn nha!"
Sau khi tiễn mọi người về, Lâm Tri Dạng ngáp một cái, khói trắng thoát ra khỏi miệng, lan trong không khí dưới màn đêm được ánh trăng lạnh lẽo bao phủ.
Cô trở về phòng nhưng không cảm thấy buồn ngủ, rốt cuộc cũng có linh cảm, bắt đầu viết truyện, cũng tiện ghi lại tâm tình gần đây.
Bắt đầu mở weibo lên đăng ba bức ảnh, bức thứ nhất là bàn ăn có nồi lẩu sôi nghi ngút khói cùng sáu bộ chén đũa, tấm thứ hai là bóng lưng của mọi người khi xem phim trong không gian tối mò, tấm thứ ba là tờ giấy mà Lâm Tri Dạng dùng bút lông viết bốn chữ "Chúc mừng năm mới".
Tiêu đề bài đăng là: "Chúc mừng năm mới, đêm nay tôi ăn mừng với bạn bè, còn bạn thì sao?"
Mặc dù đã gần hai giờ sáng, nhưng một đám cú đêm vẫn sôi nổi xuất hiện, a a a kêu người mất tích chịu trở về rồi. vào thời điểm không ngờ đến Lâm Tri Dạng xuất hiện khiến mọi người không dễ buông tha được, nói mấy ngày nay họ rất nhớ cô, yêu cầu cô phải làm một buổi phát sóng cho năm mới.
Lâm Tri Dạng đáp ứng, "Thứ tư nha."
Cô trả lời từng tin nhắn chúc mừng cùng thổ lộ, nhìn đến tài khoản quen thuộc "Que kẹo vải vị bạc hà", người nọ nhắn chỉ có bốn chữ: "Chúc mừng năm mới."
Lâm Tri Dạng trả lời "Bạn cũng vậy", thuận tiện nhấn vào xem weibo của người này, bên trong rất sạch sẻ, chỉ có mấy ngày trước đăng một tấm ảnh. Là bức ảnh được chụp từ <Đệ nhị mạc> ghi:
"Có người nói rời khỏi người mình thích như cạo xương trị độc, đau muốn chết, nhưng vẫn có thể cứu mạng được. Hm, về sau chắc tôi phải làm Quan Công* rồi!"
*Quan Công tên thật là Quan Vũ sống thời Tam Quốc, ông đã từng cạo xương mình để trị độc.
Lâm Tri Dạng bật cười khúc khích khi nhìn thấy dòng này, trước kia thời cấp hai dậy thì, thường hay có loại nhật ký kiểu "kim câu*" này.
*Kim câu: một kiểu từ lóng chỉ 'móc vàng'. Móc = câu = cua, ý chỉ giỏi tán gái, nói chung là thả thính đó.
Trò đùa lúc ấy nay đã trở thành hiện thực, bây giờ đúng là cô có thể làm Quan Công rồi.
Cô nhấn like bài đăng của tài khoản kia một cái.
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT