Rạng sáng, ngoài cửa sổ mưa rơi ngày một nặng, cuồng phong cuốn lấy mọi ngóc ngách, một tấc hôn môi một tấc gặm cắn.

Lá rụng vô lực bị thổi bay lên lại từ từ rơi xuống, cuối cùng yếu ớt mà chìm trong làn nước.

Trên tắm khăn trải giường màu lam sẫm, những nhụy hoa không tránh khỏi nhuốm sương sớm, được đôi bàn tay kia khống chế đưa lên đỉnh, cả người thấm ướt mồ hôi mà run rẩy.

Nàng nở rộ bao nhiêu, thì giữa mày có bấy nhiêu nhíu chặt.

Ý thức không tự chủ bay xa, vui sướng cực hạn qua đi, lòng chợt nổi nên sự lo lắng không rõ ngọn nguồn, tựa như ngồi trên vách núi, hai chân lắc lư.

Không có dũng khí đứng lên, lại sợ hãi không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

Mái tóc tán loạn trên gối, đồng tử mơ hồ nay dần hoàn hồn, ngượng ngùng cùng dịu dàng nhu mì hỗn hợp.

Lâm Tri Dạng yêu thương mà hôn lên trán nàng, chậm rãi hôn giữa cặp chân mày vừa thả lỏng của nàng, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, không nói một lời mềm mại trong ngực.

Các nàng thân mật không ai nói gì mà ôm lấy nhau, hương vị hoa cam của sữa tắm tương đồng trên người, làm các nàng tựa hồ so với lúc nãy càng thân thiết hơn.

Lâm Tri Dạng là một tình nhân rất tốt, chuyện trước chuyện sau đều không bao giờ ngần ngại cho đi sự dịu dàng cùng trấn an.

Dù cho nhiều khi ham muốn cũng hơi vô độ, vừa rồi ở sô pha bên kia, Úc Triệt đã không chịu nỗi rồi, lại bị cô ôm lên giường tiếp tục.

Úc Triệt không rõ, Lâm Tri Dạng vì cái gì ở trên sô pha bỗng nhiên lại làm khó dễ nàng. Nàng chỉ là nhân lúc cô tắm rửa, thật cẩn thận nghiên cứu bộ lego của cô, lật xem hai trang sách hướng dẫn, cũng không có phá hư cái gì.

Lâm Tri Dạng lại rất hung hăn cắn nàng một cái, tuy rằng không đau, tê tê dại dại, nhưng là dọa đến nàng.

Lâm Tri Dạng tháo bao ngón tay xuống, ném vào sọt rác gần mép giường.

Từ trên bàn rút hai tờ khăn giấy, cúi đầu giúp Úc Triệt lau sạch, toàn bộ quá trình tự nhiên mà thành thục.

Úc Triệt mỗi lần đều không được tự nhiên: "Tôi tự làm."

Lâm Tri Dạng không để ý nàng, lau xong đem chăn đắp lên người nàng. Mùa thu ban đêm lạnh, ra mồ hôi nhiều rất dễ cảm mao.

Cô nói: "Muốn em ôm chị đi tắm không?"

"Không cần, khụ khụ..." Úc Triệt chịu đựng cảm giác khó chịu trong cổ họng sau khi sử dụng quá độ, khàn giọng từ chối: "Em tắm trước đi."

Nàng muốn ổn định đã.

Lâm Tri Dạng nghe nàng ho khan, tay run run cầm áo ngủ nhặt lên, đặt ở mép giường, "Mặc vào đi, đừng để đông lạnh."

Cô vừa rồi có hơi thô lỗ, hiện tại giống người hơn rồi.

Úc Triệt gật đầu.

Mặc quần áo tựa vào đầu giường từ từ hồi phục.

Cả người vô lực, nhẹ hít một hơi phảng phất tim như bị bóp nghẹn, khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.

Lâm Tri Dạng nhớ tới lúc khi dễ nàng, thì hỏi: "Vì sao lại gọi người ta là công chúa nhỏ?"

Úc Triệt từ vui thích tìm vể nửa điểm lý trí, gian nan mà đuổi kịp tiết tấu của cô, "Không phải......em gọi trước sao?"

Lâm Tri Dạng nghe xong, giống như càng không vui.

Mười phút sau, Lâm Tri Dạng từ phòng tắm bước ra. Áo sơ mi tắng, quần ống rộng màu xám khói, tóc màu hạt dẻ quấn lên thành chùm, tóc mái xoăn nhẹ bồng bềnh che khuất nửa khuôn mặt.

Nhiệt độ cơ thể Úc Triệt chợt lạnh xuống, giống như cửa sổ trong phòng đột nhiên bị mở ra, gió và mưa bên ngoài ập vào không ngừng.

Nàng theo thói quen khống chế cảm xúc, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Đêm nay phải đi sao?"

"Ừm, sáng mai bay, sau đó có vài buổi kí tặng." Thanh âm Lâm Tri Dạng lười nhác, mang chút giọng mũi, không chút để ý mà mang khẩu trang lên.

Bộ dáng lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra, với bộ dáng cố chấp cùng ôn nhu khi nãy khác nhau như hai người.

"Sao em không nói sớm với tôi? Đêm có thể không đến." Úc Triệt lạnh giọng đâm cô một câu, cho dù các nàng ở trong loại quan hệ này, cũng không nhất thiết phải làm xong việc này rồi lập tức rời đi để tự làm nhục chính mình như vậy.

Lâm Tri Dạng dường như không nghe ra ý nàng, không sao mà cười: "Hiện tại đi không tính là muộn, ngủ ngon."

Nghe thấy tiếng cửa đóng, Úc Triệt ngồi ngây ra. Chỗ bị cắn vẫn còn tê dại, trong ngực giống như thiếu thứ gì đó, gió lớn thổi ùa vào, lạnh buốt.

Mặc dù không thoải mái, nàng vẫn là mở wechat, nhắc Lâm Tri Dạng đi đường cẩn thận.

Thời gian tin nhắn gửi là 02:44, nàng mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Lâm Tri Dạng đang giận nàng.

...

Lúc Lâm Tri Dạng bước ra khỏi căn hộ thì trời mưa nhẹ, cô cúi đầu mở ô, cẩn thận tránh những vũng nước đọng trên mặt đường và những đợt gió lạnh thổi không có đích đến.

Nơi này an ninh không tồi, đối diện chính là Cục Cảnh Sát, không có có góc chết, cho nên hơn nửa đêm cũng có thể làm người ta an tâm.

Thời điểm chờ đèn đỏ, cô chụp cảnh thành phố đăng weibo.

Mưa thu đêm đìu hiu, trên đường không có một bóng người, ánh đèn đỏ giữa màn đêm sáng lên chíu trên mặt nước dưới đất.

Caption là "Lại nói trời thu khá tốt."

Còn trẻ chẳng biết tư vị nỗi buồn, rất khó để tìm được từ ngữ có thể diễn tả nó.

Người trưởng thành thế giới thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ có một câu này.

Về đến nhà đã hơn 4 giờ.

Căn hộ kia là do Úc Triệt đề nghị, lúc đầu Lâm Tri Dạng cũng không biết nó tốt ở đâu, sạch sẽ, yên tĩnh hay là an toàn? Sau đó mới giật mình nhận ra, chỗ tốt duy nhất của nó chính là xa xôi.

Cách xa trung tâm thành phố, cách xa Hoài Đại, với chỗ ở của Lâm Tri Dạng cung cách rất xa.

Nói cách khác, khả năng gặp phải người quen là rất thấp.

Cho dù như vậy, Úc Triệt cũng rất cẩn thận, cũng không bao giờ ra vào căn hộ cùng cô.

Nàng mặc xong quần áo liền trở mặt như không quen biết, những việc nhỏ như buổi sáng cùng nhau ra ngoài ăn sáng cũng chưa bao giờ đồng ý.

Dù nàng không muốn để người khác biết quan hệ của các nàng cũng được, không muốn bại lộ xu hướng tính dục của mình cũng được, nhưng thời đại nào rồi, hai nữ nhân cùng nhau ăn bữa cơm, chẳng lẽ lại là suy đồi đạo đức sao?

Người khác chắc chỉ biết các nàng là bạn bè thôi mà.

Đa số thời điểm Lâm Tri Dạng mở mắt, thì Úc Triệt đã tắm rửa sạch sẽ, nói với cô một cậu tạm biệt, thậm chí đến lời khách khí ôn tồn cũng lười nói.

Giống như ban đêm rúc vào nhau không phải là cô cùng nàng, giống như tới một chuyến này là vì hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ......nào có cái nhiệm vụ gì, không có ai ép nàng tới, nàng mỗi lần đều đúng hẹn mà đến mà.

Ngược lại là Lâm Tri Dạng thường xuyên đi công tác, sẽ chủ động hủy bỏ gặp mặt.

Nhưng đây là quy tắc của Úc Triệt, Lâm Tri Dạng hoặc là rời khỏi, hoặc là tuân thủ, không được hỏi vì quyền lợi gì đó.

Cô rõ ràng cảm nhận được, chính mình ngày càng khó thuyết phục bản thân.

Kỳ thực ngủ một giấc rồi đi cũng kịp, nhưng cô không nghĩ sẽ lưu lại nơi đó, không nghĩ sẽ ở lại bên cạnh Úc Triệt, cô sợ chính mình không nhịn được nói lời kỳ quái.

Loại quan hệ này là cô muốn lúc trước sao?

Sáng sớm trước khi đồng hồ báo thức vang lên cô đã tỉnh, mở weibo ra.

Cảnh đêm tối hôm qua đăng weibo, phía dưới fans đồng loạt bình luận "Thất tình".

Cô trả lời cái bình luận có lượt thích nhiều nhất: "Thật là không có sáng tạo mà."

"Yêu đương" "Thất tình", là hai từ Lâm Tri Dạng nhận được nhiều nhất.

Nghiên túc mà nói, cô không tính là một nhà văn, chỉ là người chia sẻ. Viết về một cái gì đó, fans không nhiều cũng không ít. Nhưng phần lớn đều gắn bó trung thành, làm bạn với cô rất nhiều năm, khu bình luận vẫn luôn sôi động.

Cô rời giường tự pha cho mình một ly cà phê, đột nhiên nhớ lại câu hỏi mà đêm qua cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần.

Đáp án của cô: Không phải.

Đây không phải là thứ cô mong muốn.

Cô trước đây muốn cùng người trong lòng cô hảo hảo yêu đường, cùng nhau dạo phố, cùng nhau phơi nắng.

Cô không nghĩ tới lại có thể dễ như trở lòng bàn tay mà lừa Úc Triệt lên giường như vậy, cũng không nghĩ muốn tiến thêm một bước lại phải gian nan đến tận bây giờ.

...

Năm ngày trước

Lớp văn học hiện đại trong khoa tiếng Trung luôn được yêu thích, phòng học lớn kín mít không còn chỗ ngồi. Lớp học này ban đầu chỉ là một lớp học nhỏ, nhưng theo theo phản ánh của sinh viên thì có quá nhiều người đến lớp, sinh viên chuyên ngành lại không có chỗ ngồi, nên trường học đã sắp xếp một phòng học lớn hơn.

Một thân áo hoodie cùng quần jean, mang khẩu trang kín mít ngồi ở giữa đám học sinh, Lâm Tri Dạng chậm rãi lật sách. Cô cùng học sinh chung quanh không hề có cảm giác khác biệt, nhưng bộ dáng cô vẫn trưởng thành hơn nhiều.

Cô tự giác che giấu khá kĩ, nhiều người như vậy, Úc Triệt khẳng định sẽ không nhìn thấy được, nhưng lại chờ mong Úc Triệt có thể phát hiện ra cô.

Trước giờ học 10 phút, Úc Triệt một thân trang phục kín kẽ đi vào lớp, lớp học ồn ào nháy mắt giảm nhỏ đi một nửa.

Úc Triệt không cùng sinh viên giao lưu, trầm mặc mà lấy usb trong túi xách cắm vào máy, chiếu bài giảng hôm nay. Làm xong, mới ngẩng đầu, hỏi ban cán sự lớp về bài tập tuần trước.

Sau khi nói xong, ánh mắt nàng chợt dừng lại, từ trong gần 100 học sinh nhìn thấy Lâm Tri Dạng, tuy rằng đã mang khẩu trang, nhưng ánh mắt long lanh ấy vẫn đang nhìn nàng.

Nàng mặt vô cảm cúi đầu, tiện tay xem lại bài giảng.

Hàng học sinh đằng trước không rõ nguyên do, xem ra lão sư tâm tình không tốt lắm, tưởng do mọi người quá ồn ào, xuỵt lớn lên một tiếng.

Lớp học hôm này nói về trường phái tam mỹ trăng non (?), Lâm Tri Dạng thừa dịp trong giờ giải lao, chọn một câu thơ đăng weibo.

"莲蓬呀子多,

"Hoa sen đua nở,

两岸呀榴树婆娑;

Cây lựu đung đưa hai bờ sông;

喜鹊呀喧噪,

Hỷ thước cất tiếng gọi,

榴花呀落上新罗"

Hoa lựu đón mời chim"

Thời điểm cô đăng weibo không chú ý, Úc Triệt dựa vào bên cửa sổ, vừa uống nước vừa liếc nhìn cô.

Phía dưới rất nhanh có người bình luận.

Có người nhắn một câu "Giữa dòng sông, hái sen, tóc mai vén ửng đỏ", "Gió lặng, tiếng gió, gió lạnh trầm bổng tiếng ca"......

Có người khen lãng mạn, có người chia sẻ chuyện xưa của mình.

Càng có nhiều bình luận "Yêu rồi", "Lúc này xác định chắc chắn là yêu rồi".

Làm cho Lâm Tri Dạng xem mà bật cười.

Tan học, đám học sinh vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra nhà ăn, giao thông trong phòng nhất thời tắt nghẽn, một bước khó đi.

Người ban nãy còn đang giảng bài trên bục giảng, lúc này đã thu dọn đồ đạc, gật đầu chào tạm biệt các học sinh trước mắt, nhấc chân đi ra ngoài cửa.

Thời điểm dạy học nàng không tính là nhiệt tình cũng không tính là nghiêm khắc, cảm xúc tương đối vững vàng. Khi giảng kiến thức văn học thì hướng dẫn từng chút, âm điệu trầm bổng du dương không mất kiên nhẫn, cùng thời điểm lén lén lút lút như hai người khác nhau.

Loại tương phản này làm bọn học sinh rất thích.

Lâm Tri Dạng nghe thấy bọn họ trộm kêu nàng là "Nữ thần".

Nữ thần đại nhân không có ý định đợi Lâm Tri Dạng.

"Úc lão sư." Lâm Tri Dạng thật vất vả mới thoát ra được đám người, đuổi theo bóng dáng Úc Triệt.

Úc Triệt đi phía trước, đầu cũng không quay lại, "Nghe xong thì trở về đi, về sau đừng đến đây."

"Em cũng không phải người ngoài duy nhất tham gia lớp học, vì sao lại không thể đến?" Lâm Tri Dạng tâm tình không tệ đi theo phía sau, "Em nghe nói nhà ăn thứ ba trường chị mới mở bán một hàng mì bò, ăn rất ngon."

"Không rõ lắm." Úc Triệt bước chân rất nhanh, một được gặp sinh viên chào nàng cũng không dừng bước.

Lúc mới quen Úc Triệt, Lâm Tri Dạng không nghĩ được loại mặt lạnh bạc tình, không dính khói lửa trần gian như nàng sẽ làm giáo sư đâu.

Sau lại phát hiện, Úc Triệt ở trường học cũng không có dáng vẻ kia, cho dù vẫn là ngọn núi băng, nhưng có lịch sự có độ ấm.

Dù sao học sinh cũng thực sự tôn trọng nàng, đạo đức nghề nghiệp khiến nàng không thể hờ hững với người khác được.

Lâm Tri Dạng có chút ghen tị, nếu mình là học sinh của nàng thì tốt rồi, ít nhất so với hiện tại nàng sẽ dịu dàng hơn.

"Chúng ta cùng đi ăn đi."

"Em đi đi."

"Chị ngại tan học có nhiều người sao?"

Có thể là Úc Triệt cố tình, hai người đi bộ ngày một xa khuôn viên trường, số lượng người xung quanh ngày càng ít dần đi.

Sự hối hả nhộp nhịp được thay bằng một chút tĩnh lặng, người hiểu mới biết được, bài hái sen vừa rồi trong lớp không có kiều diễm như tưởng tượng, từng chút từng chút sẽ thiêu đốt vùng đất hoang vu.

Đã là ngày thu, cây lựu sẽ không nở hoa.

Lâm Tri Dạng vô tội nói: "Vậy em có thể đến phòng làm việc của chị ngồi một lát, chúng ta trễ một chút sẽ đi ăn sau. Hơn nữa, em không có thẻ ăn, chỉ có thề chờ Úc lão sư mời thôi."

Úc Triệt tháo túi xách từ trên vai xuống, tìm thẻ cơm đưa cho cô: "Tôi giữa trưa không ăn, em đi đi."

Lâm Tri Dạng chần chờ, không có nhận, biểu tình không còn nhẹ nhàng như vừa rồi.

"Cả buổi sáng chị đều có tiết, có thể không đói sao? Hơn nữa giữa trưa chị cũng không về nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không được?"

Úc Triệt đột nhiên dừng bước chân, nơi này đã không có người, nàng đứng ôm cánh tay, mặt lộ vẻ không vui, "Tôi nói không muốn ăn."

Lâm Tri Dạng tiếp thu lời này, thu lại ý cười: "Nếu em muốn chị đi cùng em thì sao?"

"Hôm nay em tới đây, có phải là muốn làm tôi khó xử không?" Úc Triệt không khách khí hỏi.

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play