Dương Linh không hổ là tâm phúc bên cạnh Lục Ký Minh nhiều năm, mặc dù có vẻ kiệm lời, nhưng có thể nằm vùng bên cạnh Chương Chấn Lộ suốt một thời gian dài, chứng tỏ y là người thông minh nhanh nhạy. Bằng vào mức giá vô cùng hợp lý, y đã mua được một ngôi nhà kiểu tây hai tầng với sân trong, nội thất và trang trí bảy tám phần vẫn còn mới, sau nhà còn có một cây vải lớn, khi mùa hè tới, đoán chừng sẽ có rất nhiều trái đỏ.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, họ liền chuyển vào ở luôn, Thẩm Phức tập trung dưỡng thương, Thẩm Lệnh Nghi không cho cậu động vào báo chí.
Tuy nhiên, Thẩm Phức có cách riêng của mình, cậu nhân lúc Thẩm Lệnh Nghi đang lên kế hoạch mở một cửa hàng quần áo, cậu lén nhờ Tiểu A đi mua báo giúp cậu. Tiểu A lén lén lút lút như trộm, giấu báo trong quần áo, nhanh chóng chạy qua cửa phòng Thẩm Lệnh Nghi, phi vào phòng Thẩm Phức.
Vết thương của Thẩm Phức đã gần khỏi rồi, ngày nào cũng ru rú trong phòng như vậy, cậu sắp chán tới mốc cả người luôn rồi, ngay khi vừa nhìn thấy tờ báo, cậu đã không thể kiềm chế nổi nữa mà ngồi dậy đọc báo.
Trong lúc đọc lướt qua, trái tim bắt đầu đập liên hồi.
Vài ngày trước, trận đánh lớn tại bãi săn nhạn, Lục Ký Minh vì muốn dụ Nghiêm quân vào bẫy, cho nên vừa đánh vừa lui, tạo một vòng thế trận ở ngoài thành. Việc vừa đánh vừa lui kéo dài khiến Nghiêm quân mệt mỏi, sau đó Trịnh Triệu dẫn quân tới, hai mặt vây kín, trận chiến toàn thắng lớn.
Báo chí ở phía Nam, tất nhiên, đã tận dụng tối đa cơ hội để tôn vinh chiến thắng này. Nhưng ở cuối bài viết, có một chi tiết được nhấn mạnh, chỉ huy chính của Tấn quân đã trúng đạn bị thương—người chỉ huy ấy chính là Lục Ký Minh. Sắc mặt Thẩm Phức thay đổi, cậu đọc lại bản tin từ đầu đến cuối, nhưng ngoại trừ những câu ở cuối bài kia, cậu rốt cục không tìm thấy được bất cứ chi tiết nào có thể khiến cậu yên tâm hơn.
Lúc này, cậu mới cảm nhận được rằng, khoảng cách hàng nghìn dặm, không thể gửi tin, chỉ có thể dựa vào những câu chữ mơ hồ trên báo để đoán định tình hình của đối phương khiến tâm trạng cậu càng trở nên căng thẳng hơn.
Trên bàn ăn tối, tâm trạng của Thẩm Lệnh Nghi có vẻ không tồi.
Phương nam là đất lành, kinh tế phồn thịnh, phái đẹp nơi đây mặc trang phục phá lệ xinh tươi. Thẩm Lệnh Nghi vốn nhạy bén với thời trang, lại giỏi giao tiếp, mở một cửa hàng quần áo đối với nàng tương đối đơn giản.
Nhưng thấy Thẩm Phức bưng bát chọt chọt cơm, bày ra dáng vẻ không thiết ăn uống, nàng liền mất hứng.
Thẩm Phức buông bát, nói: "Em muốn về Bình Châu."
"Không được!"
Thẩm Lệnh Nghi không cần nghĩ ngợi gì, lập tức liền cự tuyệt, ánh mắt nàng lập tức lia về phía Tiểu A đang ngồi im thít không dám ngẩng đầu Tiểu A, Tiểu A sợ tới mức dùng hết sức lắc đầu, cũng không biết đang phủ định điều gì.
Thẩm Phức cũng không muốn cãi nhau với nàng, chỉ giữ im lặng, bê bát lên tiếp tục chọn từng hạt cơm.
Thẩm Lệnh Nghi thở dài, uống một ngụm nước rồi nói: "Bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, em lại tính làm gì vậy?Chiến tranh hỗn loạn, em cứ nhất thiết muốn lao đầu về đó hứng đạn à?"
Thẩm Phức vẫn không nói gì, gần đây cậu chăm chú dưỡng thương, vất vả lắm mới có thêm được tí da thịt, nhưng nhìn chung vẫn gầy hơn trước khi bị thương, làn da cũng trở nên trắng hơn, ngón tay lại càng mảnh khảnh hơn. Tiểu A nhìn cũng thấy thương, nhẹ nhàng lôi tay áo của Thẩm Phức, như muốn khuyên cậu, nhưng không nói gì, đôi mắt chớp chớp, tròn xoe hết sức sống động.
Thẩm Lệnh Nghi không thể chịu đựng được cảnh hai đứa em cứ như vậy, tiếp tục nói: "Em ít nhất cũng phải dưỡng thương cho tốt trước đã. Em nhìn bản thân mình bây giờ đi? Sức em bây giờ có thể từ đây đi ra ngoại ô thành phố cũng đã là tốt lắm rồi......"
Nghe thấy thông tin mấu chốt, Thẩm Phức ngay lập tức ngẩng đầu hỏi: "Chỉ cần dưỡng thương tốt là được đúng không?"
Thẩm Lệnh Nghi không vui: "Ý của chị không phải..."
Thẩm Phức nhanh chóng ăn nốt nửa non bát cơm còn lại, trước khi rời đi còn nói lớn: "Cảm ơn chị!"
Tiểu A cũng nhanh chóng ăn nốt cơm rồi đuổi theo anh trai. Chỉ còn lại Thẩm Lệnh Nghi ngồi ở bàn ăn, nhận ra được mình bị hai đứa em gài bẫy, nàng tức lắm, nhưng lại không có đối tượng để phát tiết. Suốt quá trình diễn ra, Dương Linh ngồi cạnh chỉ chăm chú ăn, không nói lời nào. Thẩm Lệnh Nghi quét mắt qua y, lại nhớ đến chủ của y, Lục Ký Minh, nàng lại càng giận hơn, đứng dậy thu dọn bàn ăn.
"Chỉ biết ăn thôi, cũng không biết nói giúp người ta vài câu......"
Dương Linh bưng bát, cầm đũa, nhìn mặt bàn trống trơn, cảm thấy không biết nói gì cho tốt.
Từ ngày hôm đó, Thẩm Phức ăn được ngủ ngon, mỗi ngày sau khi ăn no còn tản bộ vòng quanh sân, nhàn hạ như các cụ già, chăm chú dưỡng thương. Tiểu A ngày ngày lẽo đẽo sau lưng cậu, hỏi cậu: "Em có thể đi cùng anh không, trên đường có thể giúp đỡ lẫn nhau nữa."
Tiểu A trưởng thành lên nhiều, đã có dáng vẻ của một thiếu niên, nhưng ở trong mắt Thẩm Phức, cậu nhóc vẫn còn trẻ con lắm, bày ra dáng vẻ già dặn khiến Thẩm Phức buồn cười vô cùng, đành phải có lệ nói: "Xem biểu hiện của em đã."
Chưa đầy hai tháng trôi qua, vết thương của Thẩm Phức đã khá ổn định, không còn lý do nào để Thẩm Lệnh Nghi tiếp tục ngăn chặn cậu nữa.
"Chị, em muốn trở về Bình Châu." Khuôn mặt của Thẩm Phức rất nghiêm túc, không thấy có một chút vui đùa nào cả.
Lần này, ngoài dự kiến của Thẩm Phức, Thẩm Lệnh Nghi không đáp ứng cũng không từ chối, khuôn mặt khó xử, muốn nói lại thôi. Dương Linh đứng ngay bên cạnh nàng, cả hai nhìn nhau, trao đổi ánh nhìn.
Trái tim Thẩm Phúc chùng xuống, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
"Thật ra không phải." Thẩm Lệnh Nghi cố gắng an ủi cậu, "Em xem cái này đi, lá thư mới được chuyển đến."
Thẩm Phức nhanh chóng nhận lấy, cậu vốn nghĩ nó là một bức điện báo thôi nhưng không ngờ thực sự là một lá thư. Giấy trắng mềm mại, nét bút trên giấy cứng cáp, là bút tích của Lục Ký Minh.
"A Phức, thấy thư như gặp mặt. Khi lá thư này tới nơi, phương Nam có lẽ đã sang xuân, em phải ở lại chăm chú dưỡng thương, đừng nên có ý định về Bắc. Chiến tranh chưa dừng, tình hình chưa rõ, mặc dù anh bị giam lỏng, nhưng ngày ngày nhàn nhã, thân thể khoẻ mạnh, điều lo lắng duy nhất của anh chính là vết thương của em. Mong em bé của anh giữ gìn sức khoẻ, tương lai gặp lại."
Chỉ vài dòng chữ, Thẩm Phúc đọc đi đọc lại, như muốn tìm ra manh mối khác từ những dòng thư.
Vì sao phải viết thư, tại sao bị giam lòng, tương lai là ngày nào.
Dương Linh cân nhắc nói: "Người mang thư đến cũng không rõ, nói là đã đổi nhiều tay, không biết thư từ đâu đến, muốn trả lời thư thì gửi lại cho họ, họ sẽ đưa về. Có lẽ họ lo lắng về việc dùng điện báo không an toàn nên mới như vậy."
Thẩm Phức nhíu mày.
Hiện nay, dù chiến dịch Bắc phạt vẫn chưa kết thúc, nhưng Nghiêm Nhất Hải đã bộc lộ dấu hiệu của sự thất bại. Lục Ký Minh đã sớm tỏ ý hướng về TRịnh Triệu, quân Trịnh hiện tại đang chiếm ưu thế, Lục Ký Minh cũng đã đóng góp không ít công sức, Trịnh Triệu về lý không thể cắn ngược lại Lục Ký Minh được. Nhưng tại sao Lục Ký Minh vẫn thận trọng đến như vậy?
Tâm tư của Thẩm Phức bắt đầu rối loạn, càng nhíu mày hơn, Dương Linh chỉ có thể tiếp tục nói: "Tôi sẽ đi một chuyến."
Lần này, không có ai phản đối, đây là lựa chọn tốt nhất.
Việc không nên chậm trễ, Dương Linh xuất phát ngay trong đêm. Chờ y rời đi, giữa đêm, cửa phòng của Thẩm Phức khẽ mở ra, cậu xách theo một cái rương mây, ngó đầu ra nhìn trái nhìn phải, vừa bước ra liền chạm phải một cái gì đó mềm mềm. Cậu sợ tới mức suýt nữa thì la lên, nhưng nhìn kĩ, trong bóng tối, người ngồi dưới đất nhìn chằm chằm mình không Tiểu A thì còn là ai được nữa.
"En đang làm gì ở đây?" Thẩm Phức nói nhỏ.
Tiểu A tức giận đáp: "Em biết anh định lặng lẽ chuồn, mấy ngày qua em đều ngủ ngoài cửa phòng anh! Đồ đạc em đã sắp xếp xong rồi, đã thỏa thuận rồi mà, nhất định phải đưa em theo..."
Thời điểm đó khi đáp ứng, đâu nghĩ tới tình hình như hiện tại, Dương Linh đi rồi, Thẩm Phức không thể nén được lo lắng nên cũng muốn đi, Tiểu A nhất định phải ở lại để trông coi nhà.
"Làm sao có thể để chị ở một mình được." Thẩm Phức trầm giọng kiên nhẫn thuyết phục, "Nếu giờ nháo lên, cả hai chúng ta ai cũng không đi được đâu."
Cậu nói có lý, Tiểu A do dự, cúi đầu, cắn cắn môi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Anh, sau khi anh đến Bình Châu, có thể hay không giúp em...... Giúp em hỏi thăm tình hình của Tần đại ca một chút..."
Lúc họ rời Bình Châu, Tần Nhạn bị thương nặng, sống chết còn chưa rõ, Tiểu A luôn lo lắng không dứt.
Thẩm Phức nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chắc chắn rồi."
Ngày hôm sau, Thẩm Lệnh Nghi tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt nhìn rõ mồn một. Nàng đến gõ cửa phòng Thẩm Phức, dự định đánh thức cậu dậy ăn sáng, nhưng dù gõ cửa nhiều lần vẫn không thấy cửa mở ra.
Nàng biến sắc, đẩy cửa mở ra, trong phòng không có ai. Nàng nhìn kỹ hơn, phát hiện trong rương đồ ít đi vài bộ quần áo. Nàng vừa tức giận vừa lo lắng, ngay lập tức gõ cửa phòng của Tiểu A. Tiểu A ngủ ở phòng bên cạnh phòng Thẩm Phức, nếu có bất kỳ âm thanh nào trong đêm, cậu nhóc nhất định sẽ nghe thấy. Nhưng khi cửa mở ra, Tiểu A không đợi nàng hỏi đã lắc đầu liên hồi: "Em chẳng nghe thấy gì cả!"
Thẩm Phức đón ánh nắng bình minh, bước đi dưới làn sương mỏng của mùa xuân, đến ga tàu hoả để lên chuyến tàu về phía Bắc.
Cậu dưỡng thương cũng không quên theo dõi tình hình chiến trận. Trịnh Triệu một đường lên Bắc, thế như chẻ tre, nửa tháng trước đã vượt qua cảng Bồng Lai, tiến sâu vào lãnh thổ phía Bắc. Hiện tại, sự chú ý của người dân đã tập trung hết vào kết quả cuối cùng của trận đấu, tên của Lục Ký Minh không còn xuất hiện trên bất kỳ tờ báo nào nữa. Thẩm Phức vô cùng lo lắng, thành ra trên chuyến tàu cậu không thể ngủ được, khi mất ngủ, cậu lại lấy ra miếng ngọc để vuốt ve.
Khi tàu còn một ngày đường nữa là tới Bình Châu, Nghiêm Nhất Hải truyền tin trên cả nước, tuyên bố đầu hàng.
Những hành khách trên tàu không biết chuyện gì đang xảy ra, họ tụ tập xung quanh và nghe tin qua vài chiếc radio, nghe bài phát biểu của Trịnh Triệu sau thắng lợi: "... Ngày mà lực lượng quân phiệt sụp đổ sẽ là ngày xây dựng chính phủ thống nhất, mà ngày chiến thắng cách mạng cũng không còn xa nữa ——"
Thẩm Phức vẫn giữ trong tay lá thư mà Lục Ký Minh gửi, những ngày qua, cậu đã đọc đi đọc lại lá thư này, thậm chí cả những đường nét trên tờ giấy, cậu cũng vuốt đi vuốt lại nhiều lần. Cậu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, trong bóng đêm mịt mùng, cậu thở dài một cái, trái tim bớt nặng trĩu phần nào.
Chuyến tàu chậm rãi dừng lại tại ga tàu Bình Châu, ngay sau khi xuống tàu, khắp nơi đều treo cờ màu tung bay, mọi người đều vô cùng mừng rỡ. Thẩm Phức chưa rõ nguyên do, hòa mình vào đám đông, nghe ngóng một chút. Hóa ra là đội tiên phong của quân Trịnh đã chiến thắng và quay về phía Nam, Tấn quân đã quyết định hỗ trợ toàn lực cho việc xây dựng chính phủ thống nhất, giao quyền quân sự, hiện tại thành phố Bình Châu sẽ ngay lập tức được Trịnh Triệu tiếp quản.
Trong thời gian Lục Ký Minh đảm đương vị trí lãnh đạo Tấn quân, hắn không muốn khiến bản thân quá nổi bật, ngoài việt tham gia tiệc tùng giải trí ở Bình Châu ra thì độ ảnh hưởng của hắn rất thấp. Người dân ở Tấn Trung vẫn nhớ rõ khoảng thời gian bị áp bức bóc lột dưới trướng thống trị của Lục Trọng Sơn, hiện giờ cả nước đã thống nhất, Trịnh Triệu cũng nổi tiếng uyên bác, tự nhiên mọi người rất vui vẻ trước sự kiện này.
Trong đám đông, Thẩm Phức đứng đó một hồi lâu, cảm xúc dâng trào, cậu đi ngước dòng người đang chúc mừng, cậu đi về phía Thuần Viên.
Chiến sự đã kết thúc, đoán chừng Nghiêm Nhất Hải cũng không sống nổi, ân oán đời trước đã được gió cuốn đi. Trong lòng Thẩm Phức tràn ngập suy nghĩ, muốn cùng với Lục Ký Minh đồng hành về phương Nam.
Phương Nam bắt đầu tràn ngập ý xuân, chiến loạn đã ngừng, cuộc sống tốt đẹp đang dần trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT