Theo điệu nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng, làn váy của các quý cô đung đưa như những bông hoa nở rộ, gót giày đạp lên nền đá cẩm thạch, phát ra những tiếng thanh thúy có nhịp điệu. Mặt nạ đã che khuất phần lớn khuôn mặt bọn họ, điều này làm cho nhiều người cảm thấy có chút vui sướng ngắn ngủi khi được sắm vai một con người khác.
Tiển Xuân Lai cũng đang ở trong đám người khiêu vũ.
Khác với bọn họ, gã làm gì có tâm trạng hưởng thụ âm nhạc cùng vũ đạo phương Tây đâu.
Gã học hí từ nhỏ, cũng học rất chăm chỉ, lúc ra nghề chưa có tên tuổi, đi theo gánh hát khắp nơi. Lúc đó gã rất nghèo, lấy đâu ra xe mà ngồi như giờ, mỗi lần ra ngoài sẽ là ông chủ ngồi xe kéo, mấy con hát như gã đi theo bên cạnh, lúc đi lúc chạy, trên chân xuất hiện những vết chai thật dày.
Những gian khổ trong khoảng thời gian đó, hai ba câu khó mà nói hết.
Nhưng hiện giờ, trên trời rớt xuống một cái bánh nhân thịt, gã có cơ hội có thể thoát khỏi thân phận thấp hèn, không bao giờ cần gặp dịp thì chơi, pha trò bồi người khác cười nữa. Chỉ cần gã có thể thời khắc lưu ý hành tung Lục Ký Minh, lưu ý ai đi theo bên người Lục Ký Minh, thậm chí nghe được một chút tin tức quan trọng, cuộc sống của gã đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong lòng ngổn ngang nhiều chuyện, dẫn tới việc Tiển Xuân Lai khiêu vũ cũng không chuyên tâm, mấy lần không cẩn thận dẫm lên mũi chân bạn nhảy.
Gã vừa xin lỗi, vừa xoay vòng tìm kiếm bóng dáng Lục Ký Minh trong đám người.
Lục Ký Minh cũng không khiêu vũ, hắn đang dựa vào cầu thang dẫn lên tầng, dường như có tâm sự nặng nề, chẳng thấy giống chủ bữa tiệc chút nào. Điều này làm cho Tiển Xuân Lai rùng mình, trực giác nói với gã, khả năng hôm nay sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn.
Đang lúc gã nhìn Lục Ký Minh đến xuất thần, bên cạnh đột nhiên có người đi qua, dường như cũng thất thần, va mạnh vào vai gã. Tiển Xuân Lai kinh hô một tiếng, chiếc mặt nạ của người nọ vào gã cũng bị lệch ra, nhìn thoáng qua gã liền nhận ra đây là Thẩm Phức.
Thẩm Phức giống như cũng sợ bị gã nhìn thấy, vội vàng chỉnh lại mặt nạ, quay mặt đi, sau đó đẩy vội người phía trước chạy đi, khiến cho vài người tức giận tới mức kêu lên.
Tiển Xuân Lai gắt gao nhìn thẳng cậu, trong lòng rất buồn bực.
Chuyện Thẩm Phức bị ngăn cản ở cửa đã sớm trở thành món khai vị của yến hội hôm nay, bị nói tới nói lui một hồi lâu. Tiển Xuân Lai biết, Lục Ký Minh đã vô cùng chiều chuộng Thẩm Phức một đoạn thời gian, nhưng hiện giờ đã khác lúc xưa, cũng không biết cậu làm sao trà trộn được vào đây, có mục đích gì nữa.
Thẩm Phức đi xuyên qua giữa đám người, dễ dàng như cá lượn trong nước. Cậu cảm giác được sau lưng có đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cậu cực kỳ vừa lòng với việc đó.
Bỗng nhiên có người dùng lực rất lớn hung hăng nắm chặt lấy cổ tay cậu. Không cần quay đầu lại Thẩm Phức cũng biết là ai, trong tiếng nhạc cậu khẽ than: "Đau..."
Lục Ký Minh lập tức giảm bớt lực, nhưng không hề buông tay, Thẩm Phức trơn như lươn, giờ mà buông tay biết đi đâu mà tìm. Thẩm Phức đành mặc cho hắn nắm tay kéo cậu lên cầu thang. Thẩm Phức quay đầu lại nhìn lướt qua, đại đa số mọi người cũng chưa để ý thấy bọn họ, nhưng trong đám người Tiển Xuân Lai lại đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Hai người dọc theo cầu thang lên tầng trên, tới thư phòng.
Thẩm Phức nói: "Kéo tôi làm gì, mọi người đều thấy được."
"Kế tiếp em đừng có mà làm loạn nữa." Lục Ký Minh tức giận mà nói.
Hắn đã sớm đoán được người gác cổng cùng Dương Linh có khả năng đều ngăn không được cậu, lại nói, còn có Phương Viện nội ứng ngoại hợp nữa. Nếu đã ngăn không nổi vậy thì đem người đặt dưới mí mắt luôn vậy. Bị Tiển Xuân Lai nhìn thấy, tiếp theo đây lại thêm chuyện khiến hắn nhọc lòng.
Thẩm Phức ngồi trên ghế sofa mà Lục Ký Minh vẫn thường ngồi, cậu vắt chân, lấy mặt nạ xuống chuyền tay chơi, một bộ dáng "Hôm nay tôi chỉ tới đây chơi thôi, cái gì cũng không làm".
Lục Ký Minh không ăn dáng vẻ này, hôm nay thực sự rất quan trọng, phải khiến cho Tiển Xuân Lai lấy được tin tức mà hắn muốn cho.
Dựa theo sắp xếp lúc đầu, Phương Viện sẽ lộ mặt, cố ý dẫn Tiển Xuân Lai tới đây nghe lén, nghe lén đến đoạn nàng cùng Lục Ký Minh bàn chuyện làm ăn súng ống đạn dược, khiến cho Tiển Xuân Lai nghĩ lầm rằng Lục Ký Minh cũng vào ngày 24 tháng sau mua về một lô súng ống đạn dược. Vu Duy Hồng khả năng sẽ hoài nghi, nhưng Lục Ký Minh nghĩ kỹ rồi, hắn sẽ tự mình xuất hiện ở cảng Bồng Lai, tự mình lên con tàu giấu thuốc nổ kia, lấy mình làm mồi nhử dụ Vu Duy Hồng nhập cuộc.
Nhưng tiền đề là, Thẩm Phức không được làm rối.
"Tôi phải trói em lại mới được," Lục Ký Minh trầm mặt nói, "Miệng cũng phải bịt lại."
Thẩm Phức không dao động, thậm chí còn huýt sáo, vô tội mà nói: "Thì ra là anh thích chơi kiểu này, sao không nói sớm."
Lục Ký Minh căn bản không tiếp lời cậu, thế mà thật sự lôi ra được một đoạn dây thừng thô trong góc phòng, đứng trước mặt Thẩm Phức, hất cằm ra lệnh cho cậu: "Duỗi tay ra."
Thẩm Phức thức thời vươn đôi tay ra, hai cổ tay chập lại với nhau, bày ra dáng vẻ bó tay chịu trói.
Lục Ký Minh híp mắt, vòng dây thừng quanh cổ tay Thẩm Phức. Hồi nãy ở dưới tầng, Lục Ký Minh dùng lực lớn, bóp chặt cổ tay cậu, dẫn tới bây giờ trên cổ tay xuất hiện một vòng dấu đỏ. Dây thừng vừa quấn lên đó, Thẩm Phức hơi rụt người lại, rủ mắt, lông mi hơi run lên, nhỏ giọng nói: "Nhẹ chút ——"
Gần như là theo bản năng, động tác trên tay Lục Ký Minh dừng một chút, nới lỏng vòng dây ra.
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, người đến là Phương Viện, trầm giọng nói: "Tới rồi."
Trong nháy mắt Lục Ký Minh bị nàng phân tán lực chú ý, Thẩm Phức sớm có chuẩn bị chỉ chờ giờ khắc này, động tác trên tay không hề ngừng lại, nắm tay Lục Ký Minh, xoay người ngáng chân hắn, khiến Lục Ký Minh đứng không vững ngã ngồi trên sô pha, sau đó cậu ngồi lên đùi hắn, dùng trọng lượng toàn thân ngăn chặn, không cho hắn lộn xộn, trên tay cũng một khắc không nghỉ, cầm dây quấn hai vòng thật chặt vào lưng ghế chạm khắc gỗ.
Lục Ký Minh đột nhiên dùng sức, dây thừng gần như cọ xát với da thịt, nhưng vẫn không rút tay ra được.
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, Phương Viện trở tay đóng cửa lại, bước nhanh lại đây, vòng đến phía sau sofa, giúp Thẩm Phức thắt dây chặt hơn.
Cả đời này Lục Ký Minh phỏng chừng cũng chưa ăn lỗ nặng như vậy, ánh mắt âm trầm như dao nhìn chằm chằm Phương Viện.
Phương Viện run tay, nhưng rất nhanh ổn định buộc cho chắc, vội vàng nhỏ giọng lầu bầu nói: "Cậu ấy bảo tôi làm đó......"
Thẩm Phức giơ tay lau sạch mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra, vuốt tóc mái rũ trên trán lên, nhảy khỏi người Lục Ký Minh, để ngừa vạn nhất, lại moi ra một đoạn dây thừng, trói nốt hai chân Lục Ký Minh vào hai chân ghế sofa. Cứ như vậy, Lục Kí Minh bị trói chặt vào ghế, muốn động cũng không động được.
"Thẩm Phức......"
Lục Ký Minh gọi một tiếng, rồi cũng không nói thêm gì nữa, rõ ràng bị trói chặt, nhưng khí thế lại không hề giảm, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Thẩm Phức. Thẩm Phức vốn đã chột dạ, cậu đã lừa gạt nhiều người như vậy rồi, khiến nhiều người hận cậu như vậy, nhưng cậu cũng chưa từng thấy chột dạ như lúc này, cậu tránh đi ánh mắt Lục Ký Minh, nhìn về phía Phương Viện.
Phương Viện lấy lại bình tĩnh, nói: "Đại thiếu, nếu đã định được ngày, người của chúng tôi cũng tới, đến lúc đó tất nhiên sẽ không để xảy ra sai sót, tiền hàng cũng đã bàn bạc thoả thuận xong."
Đây là cố ý nói cho người đang nghe lén bên ngoài, mặt Lục Ký Minh bây giờ còn đen hơn cả đáy nồi. Nhưng leo lên lưng cọp rồi khó xuống, Lục Ký Minh đành làm theo sắp xếp đã định trước.
"Danh tiếng của Phương tiểu thư, đương nhiên tôi tin."
Mấy chữ cuối cùng gần như là gằn từng chữ một.
Phương Viện nói: "Đại thiếu quá khen, súng ống đạn dược là ưu tiên hàng đầu, tôi nhất định tận tâm. Chuyện hôm nay nói tới đây thôi, tránh cho nhiều người biết khó giữ bí mật, 24 tháng sau, chúng ta gặp mặt ở cảng Bồng Lai."
Lời cần nói đều đã nói rõ, Phương Viện làm khẩu hình nói với Thẩm Phức rằng "tôi đi đây", đội mũ che khuất tóc, đeo mặt nạ lên, từ trong thư phòng đi ra ngoài, chuồn mất.
Lời chỉ dừng đến mức này, về cơ bản chính là ý đồ mà Lục Ký Minh và Phương Viện đã bàn với nhau trước đó.
Bên ngoài thư phòng, Tiển Xuân Lai đang trốn ở một góc, nhìn Phương Viện vội vàng rời đi, trong lòng có tính toán, vào lúc gã định lặng lẽ đi xuống lầu, đột nhiên trong thư phòng truyền đến một giọng nói khác.
"Đại thiếu ——"
Bước chân của Tiển Xuân Lai khựng lại, gã nhận ra đó là giọng nói của Thẩm Phức, có nghĩa là Thẩm Phức vẫn luôn ở bên trong. Nói như vậy, lúc Lục Ký Minh bàn bạc kế hoạch không hề tránh mặt Thẩm Phức. Vậy sau này điều gã nói cho Vu Duy Hồng chưa chắc đã giống những gì Thẩm Phức sẽ nói, điều gã chứng kiến cũng chưa chắc đã giống.
Cảm giác được trong chuyện này còn điều mờ ám, Tiển Xuân Lai liền dừng lại, tiếp tục núp ngoài cửa nghe lén.
Phía bên này, trong thư phòng, Lục Ký Minh bị trói trên sofa, không thể động đậy, nhưng đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Phức. Thẩm Phức đi qua đi lại trước mặt hắn nhưng lại luôn lảng tránh ánh mắt hắn.
"Đại thiếu ——" Thẩm Phức gọi.
Lần này ánh mắt hai người rốt cục chạm nhau. Lục Ký Minh hạ giọng, dùng âm thanh mà chỉ hai người họ nghe thấy.
"Thẩm Phức, em hà cớ gì phải đẩy mình vào chuyện này." Hắn nói, "Nếu xảy ra sai sót, sẽ mất mạng đó, em phải nghĩ tới chị em chứ."
Nhưng nếu xảy ra sai lầm, anh cũng sẽ mất mạng, Thẩm Phức thầm nghĩ, so với việc để Lục Ký Minh một mình dấn thân vào chỗ nguy hiểm, không bằng cậu đi cùng hắn thêm một bước, như vậy phần thắng càng cao, giống như những lần trước đây, Lục Ký Minh lấy cậu ra làm bia đỡ đạn, khiến quân địch lơ là cảnh giác, để lộ ra sơ hở.
Cậu không hạ giọng thì thầm như Lục Ký Minh, mà cất cao giọng, cố ý muốn cho người bên ngoài nghe thấy.
"Ký Minh," Thẩm Phức trịnh trọng nói, "Em từ trước nước chảy bèo trôi, từ nhỏ đã không có chỗ ở cố định, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, luôn cảm thấy tính mạng mình là trộm được, thôi thì trộm được ngày nào hay ngày đó..."
Lục Ký Minh hung hăng túm lấy dây thừng trói tay, dùng hết sức, đến mức ghế sofa kẽo kẹt một tiếng dịch khỏi vị trí ban đầu. Hắn hạ giọng nói với Thẩm Phức: "Đừng nói nữa."
Thẩm Phức dường như nghe không thấy, tự mình nói tiếp: "Ở Bình Châu em không nghĩ tới sẽ gặp được anh, cũng không nghĩ tới sẽ......Em là đã lừa gạt rất nhiều người, nhưng gạt người thì dễ, lừa mình mới khó. Ngày ấy anh nói anh thích em, hoá ra là em đã đợi câu nói này rất lâu rồi. Khoảnh khắc em nói không muốn rời xa anh, đều là lời thật lòng."
Lục Ký Minh nhìn cậu, trên tay bị dây thừng thít chặt đau đến tê dại, nhưng cũng không bằng sự khó chịu trong lòng hắn.
Thẩm Phức nói rất cảm động, nhưng lời nói ra lại nửa thật nửa giả mà trộn lẫn, làm người ra khó lòng phân biệt đâu mới là chân tâm của cậu.
Lục Ký Minh nghĩ, nếu những lời này là sự thật, sao Thẩm Phức có thể nhẫn tâm để hắn trơ mắt nhìn cậu đi vào chỗ nguy hiểm? Sao có thể đem lời bộc bạch trở thành lợi thế trong kế hoạch giờ khắc này như vậy? Nếu tình ý trong này là giả, nói như vậy chỉ vì có được lòng tin của người ngoài mà cố ý cho thấy quan hệ của bọn họ thân mật tới mức nào. Quanh đi quẩn lại không phải cuối cùng vẫn quay về một tấm chân tình hay sao?
Trái tim Lục Ký Minh giống như bị nhiều bàn tay nắm lấy hẫng mất một nhịp, muốn đập cũng không đập nổi, hắn nhỏ giọng nói: "Nếu em để bản thân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hận em."
Thẩm Phức giống như nghe không thấy, tự mình diễn xong tiết mục thâm tình thật giả lẫn lộn này.
"Mạng em trộm được đều dành cho anh, sau này anh ở đâu em sẽ ở đó, em ở đâu cũng sẽ kéo anh đi cùng, anh có chịu không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT