Ô tô một đường thuận buồm xuôi gió đưa Thẩm Phức về Thẩm gia ở đường Nghi Dương.

Đài báo vẫn không ngừng phát tin tức Thái Tranh đút lót hối lộ để đắc cử, có Trịnh Triệu đứng lên dẫn đầu, nhân dân khắp nơi kêu gọi tố cáo, cũng không biết là tinh thần trọng nghĩa nổi lên, hay là do mẫn cảm chính trị thúc đẩy nữa. Còn có vài người khiển trách Thái Tranh nối giáo cho giặc, mượn oai Nghiêm Nhất Hải, lén mở tiệc chiêu đãi nghị viên, trong bữa tiệc nói rất nhiều từ ngữ uy hiếp.

Thời điểm quan hệ Lục Trọng Sơn cùng Nghiêm Nhất Hải hòa hoãn, Thái Tranh chính là kết quả từ cuộc thỏa hiệp của hai lão cáo già đó. Hiện giờ Lục Trọng Sơn vừa bay màu, Lục Ký Minh liền đưa chứng cứ mua chuộc trúng cử lúc ấy đến tay Trịnh Triệu, đây rõ ràng là hành động đưa dao cho địch, tuy rằng sẽ khiến cho Nghiêm Nhất Hải ăn một vố đau, cũng mang ý nghĩa bắt đầu từ giờ, Lục Ký Minh không còn ai ở trung ương chính phủ nữa, người tiếp theo thượng vị tất nhiên là người của Trịnh Triệu rồi.

Đả thương địch một trăm tự tổn hại tám mươi, không chừa đường lui.

Nhưng Thẩm Phức hiện tại đã dần dần hiểu ra, có lẽ Lục Ký Minh từ trước tới nay không hề có suy nghĩ muốn giống Lục Trọng Sơn, hắn không hề muốn trở thành hoàng đế một cõi Tấn Trung, tiêu tiền như nước, đứng sau giật dây trung ương chính phủ. Có lẽ so với quần là áo lụa, hay được đám người vây quanh trên thuyền hoa tinh mỹ, hắn thích hình ảnh con thuyền ô bồng vừa vặn chứa được hai người giữa hồ Vọng Nguyệt hơn.

Trời đã sáng, vì đề phòng tai mắt người khác, ô tô vòng vào hẻm nhỏ bên cạnh cổng lớn Thẩm gia.

Trước khi xuống xe, Lục Ký Minh nói: "Có lẽ lần sau..."

"Được." Thẩm Phức đáp ứng.

Lục Ký Minh không biết chính mình hỏi cái gì, Thẩm Phức cũng không biết chính mình đáp ứng việc gì. Hai mặt nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau, lại nháo tới đỏ mặt. Lục Ký Minh hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh lại, Thẩm Phức tự cảm thấy từ tối hôm qua đến bây giờ bản thân đã đủ mất mặt rồi, vội vàng xuống xe.

Thẩm Phức cẩn thận nhìn nhìn bốn bề vắng lặng, liền trèo tường vào, rõ ràng đi về nhà mình mà cứ như trộm đạo.

Vẫn còn sớm, Thẩm Lệnh Nghi còn chưa rời giường, Thẩm Phức vội vàng trở về phòng, thay đồ ngủ, xoa cho tóc tán loạn, làm vẻ mới tỉnh dậy, còn rất ngái ngủ đi xuống tầng dưới. Thẩm Lệnh Nghi ở dưới tầng uống cà phê xem báo sáng, nhìn cậu một cái, cũng không vạch trần.

Hôm nay là ngày Vu Duy Hồng đáp ứng dẫn chị em hai người tới gặp Tiểu A, hai người đều rất coi trọng. Thấy đã đến lúc, hai người thay quần áo, mỗi người gọi một chiếc xe kéo, đi một mạch đến cổng thành, lên xe Vu Duy Hồng.

Xe chạy một mạch ra khỏi cửa thành, vốn dĩ Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi đã bàn trước với nhau, phân công mỗi người một nhiệm vụ. Thẩm Lệnh Nghi phụ trách nói vài câu với Vu Duy Hồng, phân tán lực chú ý của gã, Thẩm Phức phụ trách lưu ý đường đi của xe. Chỉ cần có cơ hội sẽ tới cứu Tiểu A về.

Nào ngờ Vũ Duy Hồng không hề có ý nói năng gì, cứ sầm mặt lái xe.

Thẩm Phức ngẫm nghĩ một lúc cũng hiểu ra, lúc tuyển cử này, mắt thấy Nghiêm Nhất Hải lỗ sạch vốn, Vu Duy Hồng làm việc không hiệu quả, đương nhiên là nghe không ít lời trách cứ.

Lại nói, Lục Ký Minh cố ý thông qua Tiển Xuân Lai cùng bản thân cậu, đồng thời đưa nội dung điện báo của Trịnh Triệu tới tay Nghiêm Nhất Hải thông qua Vu Duy Hồng, dẫn tới Nghiêm Nhất Hải chó cùng rứt giậu, làm việc càng thêm khác người, bị người nắm thóp. Hiện giờ gặp phải khiển trách khắp nơi, xem ra cơn giận lần này đều trút hết lên người Vu Duy Hồng rồi.

Nếu Vu Duy Hồng đã không muốn nói chuyện, chị em hai người cũng không có hứng thú nhất quyết phải gợi chuyện với gã, thành ra nhất thời trong xe thật yên lặng. Thẩm Phức nhìn ngoài cửa sổ xe, đường đi càng thêm hoang vắng không người, lúc đầu còn đi trên đoạn đường nhỏ bằng phẳng, tới lúc sau, đường không ra đường, thật sự xóc nảy.

Thẩm Lệnh Nghi nhíu mày, lo lắng mà liếc Thẩm Phức một cái.

Thẩm Phức sờ sờ khẩu súng giấu bên hông, còn cả con dao găm từng đâm Lục Ký Minh, cậu đều mang trên người, tất cả đều lấy từ chỗ Lục Ký Minh, có vũ khí phòng thân, trong lòng cũng thấy kiên định hơn chút.

Ước chừng một giờ lái xe, Vu Duy Hồng đỗ lại ở một vùng hoang vu, thấp thoáng phía sau lùm cây khô vàng héo úa là một căn nhà nhỏ cũ nát, bên ngoài mơ hồ còn nhìn thấy có người trông coi. Vu Duy Hồng xuống xe trước, Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi đi theo phía sau gã. Người trông coi thấy Vu Duy Hồng liền tránh sang một bê, để bọn họ đi vào.

Bên trong cũng có người trông coi, còn có cả chó. Phòng ở cũ nát, lâu ngày không được thông gió tỏa ra mùi ẩm mốc, trên bàn ở cạnh cửa còn cơm thừa canh cặn ăn thừa buổi sáng. Trong gian nhà ngoài phòng bếp ra thì chỉ có một phòng nhỏ, cửa bị khóa chặt, thêm một ô cửa sổ nhỏ gần sát đất.

Từ lúc đặt chân vào đây, sắc mặt Thẩm Lệnh Nghi càng lúc càng thêm kém, lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"

Vu Duy Hồng nặng nề gõ cửa hai cái. Sau cửa truyền đến tiếng sột soạt, tựa hồ có người cẩn thận tới gần, một lúc sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Chị ơi?"

Thẩm Lệnh Nghi vừa nghe, vội vàng bổ nhào đến cạnh cửa, cũng không màng trên mặt đất dơ, ngồi quỳ trên mặt đất, đến sát cửa sổ nhỏ dưới cửa, nhẹ giọng nói: "Tiểu A? Là chị đây, chị tới ——"

Thẩm Phức cũng vội lại gần, hỏi: "Bị thương không?"

"Không có, em thật sự không sao......"

Giọng Tiểu A cũng coi như có tinh thần, Thẩm Lệnh Nghi lại căn bản không an tâm nổi, mở cửa sổ kia ra, nói: "Tiểu A, cho chị xem tay một chút."

Tiểu A rõ ràng ngập ngừng, do dự mà nói: "Chị ơi, tay em dơ......"

Nghe đến đó còn có cái gì không rõ nữa. Thẩm Phức hít sâu một hơi, đứng dậy, nói với Vu Duy Hồng: "Mày ra giá đi, rốt cuộc còn muốn bọn tao làm cái gì nữa."

Vu Duy Hồng cũng còn vẻ chắc thắng lúc trước nữa, gã nói: "Tao cũng không phải người không biết tốt xấu, chúng ta làm chính là bình đẳng giao dịch, trên tay tao có vé tàu......"

Nghe được hai chữ "vé tàu", Thẩm Lệnh Nghi bật dậy, đứng trước mặt Thẩm Phức, trong ánh mắt tựa như có lửa đốt, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể biến nước thành băng.

Nàng nói: "Mày còn dám nhắc đến vé tàu sao, mày cho rằng bọn tao không biết gì hay sao?"

Thẩm Phức nghĩ nghĩ, cũng nói: "Lúc ấy cũng là mày báo tin cho Lục Ký Minh nhỉ, vì muốn giữ bọn tao lại Bình Châu, hay là muốn mượn đao giết người, nhân cơ hội giải quyết luôn bọn tao?"

Đối mặt với sự lên án của hai người, Vu Duy Hồng cũng không có tâm tư giải thích, lấy ra ba tấm chứng minh thư, đưa cho Thẩm Lệnh Nghi xem. Ba tấm chứng minh thư nửa cũ nửa mới, tên họ, hộ tịch, nghề nghiệp bên trên đều là giả, đặc điểm nhận dạng cơ bản đều tương hợp với 3 chị em họ.

Thẩm Lệnh Nghi nhìn đi nhìn lại mặt trước mặt sau nhìn mấy lần, cũng không nhìn ra sơ hở, thật sự làm giả rất tốt, dù Vu Duy Hồng không cung cấp vé tàu cho bọn họ, bọn họ cũng có thể dùng cái này mua.

"Cất đi." Vu Duy Hồng nói.

Thẩm Lệnh Nghi đem giấy tờ tùy thân giả này cất vào trong túi xách nhỏ, Thẩm Phức đi đến cạnh cửa, nhẹ giọng nói với Tiểu A: "Nhất định sẽ cứu em ra, phải chờ anh chị, bảo vệ tốt chính mình."

Những lời bọn họ nói bên ngoài, Tiểu A đều nghe thấy hết, cậu nhóc rầu rĩ mà trả lời một câu: "Vâng."

Căn phòng nhỏ vô cùng chật hẹp, chỉ có một cửa sổ bị khóa ở phía trên cao, một chút ánh sáng mặt trời có thể lọt qua, người trông coi một ngày hai lần sẽ đưa đồ ăn vào từ cửa sổ nhỏ sát đất. Lúc đầu khi mới bị bắt cóc tới đây, Tiểu A thực sự sợ hãi, nhưng sau khi bị còng nhốt vào trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp này, cậu nhóc không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Nhóc cảm thấy may mắn vì người bị nhốt ở đây là nhóc chứ không phải Thẩm Phức, cậu nhóc biết Thẩm Phức rất rất sợ những nơi tối tăm nhỏ hẹp như này.

Càng về sau, cảm xúc sợ hãi càng lúc càng vơi dần, thay vào đó là sự sốt ruột, áy náy, bất lực. Trong 3 chị em, cậu nhóc là yếu ớt nhất, bình thường nhất, từ lúc ở Dục Anh Đường, cậu nhóc đã lớn lên dưới sự che chở của Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi, cậu nhóc hy vọng mình có thể làm nhiều việc hơn, chứ không phải như bây giờ, thành lợi thế trong tay người xấu, cậu nhóc chờ không nổi nữa.

Tiểu A lại lần nữa nhìn lên cửa sổ khóa chặt kia, tay phải cậu nhóc bị còng ở cạnh cửa, nhưng cái này không làm khó được cậu nhóc, chỉ cần đủ nhẫn tâm là được.

Đêm khuya tĩnh lặng là thời điểm buồn ngủ nhất trong ngày,người trông coi bên ngoài lại uống một ít rượu trắng, tiếng nói chuyện dần dần nhỏ lại, ai cũng đều có chút mơ màng sắp ngủ. Trong căn phòng nhỏ, đột nhiên vang lên một ít âm thanh rất nhỏ, Tiểu A nhẹ nhàng vuốt còng trên tay xuống.

Tay phải cậu nhóc thiếu một ngón út, miệng vết thương băng bó qua loa, mà ngón tay cái của cậu nhóc cũng cong một góc độ kỳ quái, nhưng nhờ vậy mà cậu nhóc mới có thể tháo còng tay xuống.

Tiểu A đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng "răng rắc" một tiếng bẻ ngón tay cái đang trật khớp của mình về vị trí cũ. Khả năng bởi vì xuống tay có chút do dự, cũng có thể là bởi vì sợ đau, sau khi trở về vị trí ban đầu, ngón tay cái vẫn ẩn ẩn đau.

Nhưng cậu nhóc không có thời gian để lo lắng nhiều như vậy, trên tay cầm một dây thép —— đó là buổi sáng Thẩm Lệnh Nghi ném vội qua cửa sổ nhỏ cho cậu. Cậu nhóc cũng biết mở khóa, tuy rằng không điêu luyện như Thẩm Phức, nhưng loại khoá nhỏ sơ sài trên cửa sổ này không làm khó được cậu nhóc, đổi vị trí thoáng thọc vài cái liền mở được.

Cửa sổ bằng gỗ đã cũ từng chút từng chút được mở ra, Tiểu A ngưng thần yên lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một chút, bắt lấy cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy lên, từ cửa sổ nhỏ hẹp nhảy ra ngoài. May mắn cậu nhóc nhỏ gầy, không bị kẹt lại lúc nhảy qua cửa sổ, chỉ là động tĩnh lúc rơi xuống đất có hơi lớn, chủ yếu là do tay cậu quá đau, hơi dùng lực một chút đã đau thấu tim.

Xung quanh một mảnh tối đen, không có đường đi, nơi nơi đều là bóng cây đen như mực, Tiểu A không biết đường.

Cậu nhóc khẽ cắn môi, chọn một hướng, bước thấp bước cao vùi đầu đi. Đi được một lát, Tiểu A nghe được phía sau cách đó không xa có tiếng chó sủa, trong lòng cậu nhóc biết không ổn, biết đây là truy binh tới. Bị nhốt nhiều ngày như vậy, cậu nhóc ăn không đủ no ngủ không tốt, tinh lực đã sắp hao hết, trên đùi nhũn ra, trên tay cũng đau, tầm mắt cũng có chút mơ hồ.

Đúng lúc này, cậu nhóc nhìn thấy nơi xa có ánh đèn chợt lóe lên, còn mơ hồ nghe được tiếng động cơ ô tô.

Giờ khắc này cũng không quản được quá nhiều, Tiểu A vùi đầu chạy tới phía đèn ô tô. May mắn chính là, ô tô cũng lái về phía cậu nhóc, tiếng động cơ càng lúc càng gần, phía sau truy binh đuổi tới cũng càng lúc càng gần, Tiểu A còn nghe được tiếng người nói chuyện, lại thêm cả tiếng chó dữ kêu lên.

Trong lúc sốt ruột, dưới chân Tiểu A bị vướng một chút, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Cậu nhóc hung hăng mà cắn một ngụm trong miệng mình, đau đớn làm cậu nhóc lập tức tỉnh táo lại. Lúc này Tiểu A cũng không rảnh lo gì, từ giữa bụi cỏ lao ra, bên ngoài 10 mét, đèn xe thiếu chút nữa làm cậu nhóc không mở nổi mắt. Cậu nhóc giang hai tay ra ngăn ở giữa đường, kế tiếp, cậu nhóc nghe được tiếng thắng xe làm người khác ê cả răng.

Xe vừa vặn ngừng cách cậu nhóc một bước.

Cả người Tiểu A nhũn ra, tê liệt ngã xuống mặt đất, ý thức dần dần mơ hồ, có người từ trên xe bước xuống, nhưng cậu nhóc thấy không rõ.

_____________________________

5/6/2023

Hello cả nhà, tui đã quay lại rùi nè

Đố mn biết ai cứu Tiểu A nè

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play