Thẩm Phức trên mặt nóng bỏng, xấu hổ đến hận không thể chui xuống gầm giường. Cậu làm bộ làm tịch mà hướng Lục Ký Minh "suỵt" một tiếng, lời lẽ chính đáng, nhắc nhở hắn hiện tại tình huống nghiêm túc, không phải lúc nói mấy chuyện tào lao như này.

Cậu làm bộ làm tịch cũng quá đáng yêu, Lục Ký Minh từ phía sau nhìn cậu, thấy sườn mặt cậu thì nghiêm túc như thật, nhưng vành tai lại đỏ hồng.

Lục Ký Minh cười, sau đó kìm lại, ôm lấy eo Thẩm Phức, kéo cậu sát gần vào lồng ngực mình. Cái khác thì không nói làm gì, nhưng mà cũng giống như nam nhân bên ngoài kia, Lục Ký Minh đã ăn chay nhiều ngày rồi, hiện giờ nằm trong căn phòng nhỏ hẹp, nghe những động tĩnh bên ngoài, thật sự có chút nảy lòng tham.

Thẩm Phức cả người đều dán trong lồng ngực hắn, sao có thể không biết, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lục Ký Minh thở một hơi, nhỏ giọng nói: "Em nói gì đó đi, biết đâu tôi có thể suy xét......"

Đúng là lật chuyện cũ ra đây này, giờ mà không tìm cách gạt chuyện này nhanh nhanh thì có khi Lục Ký Minh có thể nhai đi nhai lại thêm mười năm tám năm nữa mất. Thẩm Phức vội vàng dùng lời nói chặn miệng hắn: "Anh đương nhiên là được rồi biết không? Anh là Lãng Lý Bạch Điều*, tướng quân trong lều, cho nên chắc chắn là anh được rồi......"

* Nói tới Trương Thuận - một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử

Lục Ký Minh vùi mặt vào cổ Thẩm Phức, cười đến cả người phát run, một chút tâm tư kiều diễm kia cũng bị cười đi rồi.

Cuộc mây mưa bên ngoài nghe như là dừng rồi, chỉ còn tiếng nói chuyện, nghe không rõ lắm, từ cuộc nói chuyện chỉ nghe được đôi câu vài lời, dường như là tìm người. Trong lòng Lục Ký Minh nhảy dựng, Thẩm Phức cũng nghe thấy, không cần thiết nhiều lời, cậu uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt xoay người xuống giường, rón ra rón rén mà đi đến cạnh cửa nghe ngóng.

"......Lúc tôi đang làm việc có nghe nói, gần đây phía bắc phái quân tới, chính là tìm người, nói là một nam một nữ, nam cao nữ thấp, trực tiếp khen thưởng thỏi vàng, cũng không biết......"

Thẩm Phức trong lòng trầm xuống, không biết Nghiêm Nhất Hải bên kia sao tin tức lại linh thông như vậy, lại suy nghĩ cẩn thận, này tìm hẳn là Lục Ký Minh cùng Chương Yến Hồi.

Quả phụ kia do dự nói: "Nữ nhân hôm nay tới là một người câm."

"Ai biết có phải giả bộ hay không, ngày mai nhìn xem......"

Không nghe tiếp nữa, Thẩm Phức xoay người, đem những gì nghe được nói cho Lục Ký Minh. Lục Ký Minh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn nhìn sắc trời qua cửa sổ nhỏ, quyết đoán mà nói: "Chúng ta đi thôi, không cần ngủ."

Khoảng nửa giờ sau, căn nhà đã an tĩnh lại, yên lặng không một tiếng động.

Thẩm Phức đỡ Lục Ký Minh dậy, hai người thật cẩn thận mà mở then cài cổng chính, dưới sắc trời tối mịt, cất bước rời khỏi thôn nhỏ. Ở trong cánh rừng ngoài thôn, đến vị trí đã hẹn với Dương Linh, Lục Ký Minh huýt sáo, Dương Linh từ chỗ tối ra tới, nghe xong ngọn nguồn, cũng không nói nhiều, dẫn bọn họ suốt đêm khởi hành.

Đi từ lúc trời còn đầy sao cho tới lúc mặt trời lấp ló đằng đông, tốc độ của bọn họ không tính là chậm, Thẩm Phức thỉnh thoảng sẽ nhìn sang Lục Ký Minh bên cạnh, thấy sắc mặt hắn có chút trắng, biết vết thương của hắn còn chưa lành, đi như vậy đã là cố hết sức.

"Muốn nghỉ ngơi tại chỗ một chút hay không?" Thẩm Phức hỏi.

Lục Ký Minh đỡ cây thở hổn hển hai hơi, hỏi: "Còn bao xa nữa?"

Dương Linh nhìn nhìn, phân biệt rõ ràng phương hướng, tính toán rồi nói: "Ra khỏi khu rừng này, qua sông, đại quân đang đóng quân ở bên kia sông cách đó không xa, đi thêm một đoạn là tới."

Thẩm Phức chớp chớp mắt, không hiểu ra sao, đại quân gì?

Tấn quân đã rút lui, phương hướng này cũng không phải hướng nam, càng không thể là quân phía Bắc của Nghiêm Nhất Hải, cũng đâu thể đâm đầu vào chỗ địch nhân được. Vậy chỉ có thể là quân của Lục Ký Minh, chẳng trách hắn thân hãm trong nhà tù cũng không thấy vội, thì ra là có chuẩn bị rồi.

"Vậy nghỉ ngơi một lát." Lục Ký Minh nói.

Hai người bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ, Dương Linh cầm túi nước đi lấy nước.

Lục Ký Minh đỡ cây, thật cẩn thận mà ngồi xuống, điều chỉnh tốt tư thế, thở dài một cái. Thẩm Phức không tính là mệt, nhưng rất chán, hết nhìn đông lại nhìn tây, bứt cỏ dại moi vỏ cây, tự tiêu khiển.

Lục Ký Minh nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Sau khi rời khỏi Bình Châu, em tính đi đâu?"

Thẩm Phức có chút cảnh giác, hỏi ngược lại: "Hỏi làm gì?"

"Không làm gì, muốn hỏi một chút thôi," Lục Ký Minh nói, "Đã tính thả em đi, sẽ không đuổi bắt nữa đâu, tôi đâu có rảnh thế?"

Ai mà biết được.

Thẩm Phức nói: "Tỷ tỷ muốn đi nước ngoài, tôi muốn tới phương Nam."

"Vì sao?"

"Vì chưa từng tới đó bao giờ." Thẩm Phức nói, "Phong cảnh hữu tình, người dân phúc hậu, trên sách đều viết như vậy, hẳn là rất thoải mái."

"Tôi cũng chưa từng tới đó." Lục Ký Minh dựa đầu vào thân cây, nhẹ nhàng nói, "Nghe em nói thật sự rất đẹp."

Giọng nói hắn nhẹ nhàng, thả vào giữa núi rừng, giống như tơ nhện bị gió thổi lẫn vào không trung lần không thấy nữa, tựa như trong lòng cũng rất khao khát. Thẩm Phức không nghĩ ra, Lục Ký Minh hẳn là nên khao khát trở thành đại quân phiệt như Lục Trọng Sơn chứ, sống sung túc no đủ trong lầu vàng gác tía, kiều thê mỹ thiếp vây quanh, sơn hào hải vị ăn không hết, tự do tự tại.

Còn chưa kịp nói chút gì khịa hắn, cành lá rào rạt lay động, Thẩm Phức cảnh giác mà nhìn qua, là Dương Linh quay lại. Rõ ràng là đi lấy nước, nhưng túi nước trên tay lại xẹp lép, y vội vã nói với Lục Ký Minh: "Đại thiếu, có truy binh tới, đi mau."

Lục Ký Minh vẻ mặt nghiêm lại, Thẩm Phức túm tay hắn kéo dậy, hỏi: "Có phải chúng ta làm lộ dấu vết ở chỗ ngủ nhờ hay không?"

"Nơi này lớn như vậy, cũng nên đuổi theo, đi."

Lúc trước mặc dù đi nhanh, nhưng cũng không gấp gáp như hiện tại, bọn họ cơ hồ là một bước không ngừng đi nhanh, nhưng bốn chân chung quy không so được với bốn bánh xe, không đầy một lát, Thẩm Phức thậm chí có thể mơ hồ nghe được tiếng động cơ ô tô.

Sắp tới ven rừng, chỉ cần qua sông, ô tô liền không đuổi được nữa. Lục Ký Minh sắc mặt trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi, bước chân líu vào nhau, nhưng cũng không dám ngừng. Thẩm Phức sợ hắn đi tới mức ngất xỉu, liên tục nhìn hắn.

Lục Ký Minh còn có tâm tư trêu ghẹo cậu: "Nhìn đường đó, đừng đâm vào cây."

"Anh đừng nói chuyện nữa," Thẩm Phức nhíu mày nói, "Ngất bây giờ."

"Có chút choáng," Lục Ký Minh duỗi tay nói, "Nắm tay tôi chút......"

Dương Linh ở phía trước dẫn đường, dẫn bọn họ rẽ trái rẽ phải, vì để né truy binh nên không thể đi thẳng. Tốc độ đi đã nhanh lại còn phải đề phòng truy binh, Dương Linh cũng đầy đầu mồ hôi.

Thẩm Phức nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn vươn tay, lòng bàn tay hai người chạm nhau, nắm thật chặt.

Còn chưa ra khỏi rừng cây, đã nghe từ xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách, tinh thần ba người đều đỡ căng thẳng, lại lần nữa bước chân về phía trước nhanh hơn, chỉ trong chốc lát, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, cây rừng cũng thưa thớt hẳn đi, từ khe hở giữa các thân cây, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng sông lớn nước chảy xiết.

Sông cũng không tính là quá rộng, hai bờ sông chỉ cách nhau mười mấy mét, chỉ là dòng nước chảy xiết, sóng trắng cuồn cuộn, nhìn thực sự nguy hiểm. Một đường nhìn lại, trên dưới cũng không thấy có cây cầu nào vững chắc hơn cái cầu gỗ tạm bợ trước mặt bọn họ cả; cây cầu này chỉ cao hơn dòng nước mãnh liệt phía dưới có một chút.

Thẩm Phức nhìn ra được sự nôn nóng trên khuôn mặt biểu cảm trước sau như một của Dương Linh, y nói: "Không nghĩ tới bọn chúng đuổi tới nhanh như vậy, tiếp ứng bờ bên kia khả năng còn chưa tới, hiện tại tùy tiện qua cầu, bên kia cầu không có che đậy, dễ bị bắn trúng lắm."

Thẩm Phức nhìn xem sắc trời, nói: "Hay đợi trời tối hẳn rồi mới qua?"

"Không được," Dương Linh lại dựng tai lên nghe nghe, nhanh chóng nói, "Cách gần lắm rồi, sẽ bị phát hiện mất."

Lục Ký Minh thở ra một hơi, quả quyết mà nói: "Dương đông kích tây, không thể trì hoãn nữa."

Dương Linh gật gật đầu, lấy khẩu súng giấu ở thắt lưng ra, Thẩm Phức còn thấy y mang theo hai quả lựu đạn, Lục Ký Minh cũng đưa súng của mình cho y, vỗ vỗ cánh tay y, nói: "Cẩn thận."

Thẩm Phức nhìn Dương Linh hai ba bước liền biến mất trong rừng cây dưới sắc trời dần tối, Lục Ký Minh không do dự, kéo tay lên Thẩm Phức, dắt cậu, đi một mạch đến phía bờ sông, cuối cùng dừng lại ở bìa rừng, dựa vào một thân cây chờ. Thẩm Phức cũng lẳng lặng đứng chờ, sắc trời càng ngày càng tối, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu vang, nơi xa còn mơ hồ có tiếng xe.

Tay của Lục Ký Minh khác với ngày thường, lạnh lẽo quá, mặt hắn cũng trắng nhợt, môi thì một chút huyết sắc cũng không có. Từ vẻ mặt của hắn một chút đều nhìn không ra hắn rốt cuộc thế nào rồi, Thẩm Phức biết hắn thời điểm chỉ hơi không ổn chút thôi, hắn sẽ làm bộ làm tịch đến thập phần suy yếu, sai khiến người khác hầu hạ hắn. Tới lúc chân chính nghiêm trọng, ngược lại sẽ không hé răng.

Cứ đứng nắm tay nhau như vậy có chút kỳ quái, Thẩm Phức giật giật ngón tay, muốn rút tay về, Lục Ký Minh lại không cho, ngược lại nắm chặt hơn.

"Chờ lát nữa tôi nói đi, chúng ta liền chạy về phía trước."

Vừa dứt lời, bờ bên kia đột nhiên truyền đến vài tiếng chim kêu, giống đỗ quyên, cẩn thận nghe lại thấy không giống. Ngay sau đó, cách đó không xa truyền đến vài tiếng súng vang, đánh vỡ bầu không khí nhất thời đang yên tĩnh. Dường như đồng thời, tiếng súng trường vang lên liên tục, còn có tiếng xe cùng tiếng người, một mảnh hỗn loạn.

Lục Ký Minh nói: "Đi ——"

Đúng lúc mặt trời vừa xuống núi, tia nắng cuối cùng biến mắt sau dãy núi, miễn cưỡng có thể nhìn vật, nhưng lại tối tăm không rõ. Hai người một đường chạy tới bờ sông, nước sông càng chảy xiết hơn, cầu gỗ kia hình như là mới được xây, hơi lung lay, sóng nước mãnh liệt đánh từng đợt từng đợt lên cầu, tung bọt trắng xóa.

Lục Ký Minh một chút cũng không do dự, kéo Thẩm Phức bước lên cầu.

Cầu có hơi rung lắc nhưng vẫn tính là rắn chắc, Thẩm Phức vùi đầu chạy, chờ lúc chạy quá nửa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ đúng lúc này, hai đạo ánh sáng mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, xung quanh vốn tối om bỗng bừng sáng, Thẩm Phức bị lung lay một chút, vội vàng quay đầu lại, phát hiện phía sau có xe quân dụng tới, đèn phá sáng chóe giống như đôi mắt.

Cùng lúc đó, tiếp ứng đối diện cũng có động tác, "đoàng đoàng" vài tiếng súng vang lên, có viên đạn cọ qua hai người bọn họ, bắn về phía bờ bên kia.

Song phương đột nhiên nổi lửa giao tranh, dưới sự yểm hộ của bên tiếp ứng, nhất thời không có viên đạn nào bắn trúng bọn họ, nhưng súng đạn dày đặc như vậy, hai người bọn họ là bia ngắm sống, trúng đạn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

"Đi mau, đừng ngừng!"

Lục Ký Minh đột nhiên kéo Thẩm Phức một chút, cách bờ bên kia chỉ còn vài bước chân.

Cầu đột nhiên rung lắc dữ dội, Thẩm Phức kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa té ngã, vội vàng ngồi thụp xuống để ổn định trọng tâm. Thì ra là đạn bắn trúng một bên cầu gỗ, thân cầu nằm ngang, một phần cầu đã chúc vào trong nước. Thẩm Phức muốn đứng lên lại, nhưng cầu lay động đến lợi hại, hơn nữa đạn bắn không dứt, làm lòng người hoảng hốt, cậu cả người lung lay, mắt thấy chỉ còn vài bước nữa là tới bên kia.

Lúc này tay hai người vẫn gắt gao nắm chặt, tay Thẩm Phức rất nóng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, khiến cho tay Lục Ký Minh càng có cảm giác quá lạnh.

Lục Ký Minh cũng ngồi xuống, quay đầu lại nói: "Sắp tới rồi ——"

Hai bàn tay nắm chặt tay cùng nhau phát lực, đỡ lẫn nhau khom người đứng lên trên cây cầu đang rung lắc, miễn cưỡng bảo trì cân bằng. Lục Ký Minh khi trước, hai ba bước vượt qua, chân dẫm lên bờ sông kiên cố. Thẩm Phức trong lòng cũng bớt hoảng hốt, đi theo phía sau.

Đúng lúc này, không biết là đạn lạc bên nào, đánh trúng cây cầu gỗ vốn đã lung lay sắp đổ, thân cầu nối liền hai bờ sông hoàn toàn đứt đoạn, cả cây cầu bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi. Dưới chân Thẩm Phức trống rỗng, chưa kịp phản ứng đã rơi xuống nước. Lục Ký Minh cảm giác cả người bị lực lớn túm lấy, nằm sấp trên bờ sông, nửa cánh tay ngâm vào trong nước, Thẩm Phức chỉ dựa vào hắn túm, nếu không sẽ bị nước chảy xiết nhấn chìm mất.

Thẩm Phức cảm giác được dòng nước cứ liên tục táp vào mặt mình, lực đạo rất lớn, đến mức cậu khó có thể hô hấp, sặc không ít nước. Một cái tay khác của cậu cào lung tung, muốn túm đất ở bờ sông làm điểm tựa.

Cậu được Lục Ký Minh dùng sức lôi kéo, đầu miễn cưỡng lộ ra khỏi mặt nước, cậu nhìn thấy Lục Ký Minh nằm sấp trên bờ sông, một tay túm cậu, tay kia túm vào đoạn cầu gãy mượn lực, tóc cùng quần áo đều bị nước làm ướt hết, cau mày cắn răng, sắc mặt trắng bệch.

Lục Ký Minh trên người có thương tích, chống đỡ không được bao lâu, bằng vào sức của một mình hắn, cũng không thể kéo cậu từ trong nước lên được, càng đừng nói là còn có hai bên giao chiến, đạn lạc nguy hiểm. Thẩm Phức đã chuẩn bị tốt tâm lý cho điều xấu nhất, tình huống như vậy, Lục Ký Minh hẳn là sẽ buông tay cậu ra.

Sắc trời đã bắt đầu tối, dòng nước càng lúc càng chảy xiết, cậu chắc chắn là cửu tử nhất sinh.

______________________________

31/1/2023

Mọi người cứ yên tâm là anh Lục hem buông tay anh bé đâu; giờ anh Lục quan tâm anh bé lứm rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play