Điều đầu tiên y cảm thụ là nó khác hẳn với không gian nóng ẩm của ngày 32, tiếp đến là tiếng o o của lò sưởi trong phòng thẩm vấn, và cuối cùng là hơi nóng của đèn pha khiến làn da luôn trong tình trạng xỉn màu.
Dịch A Lam mở mắt ra. Đối diện với y, Nghiêm Phi đang khoanh tay ngồi thẳng lưng. Mặc dù cách nhau 24 giờ, nhưng ở dòng thời gian của Nghiêm Phi, thế giới này mới trôi qua chưa đầy một giây. Và nếu có thể cảm nhận bằng một đơn vị thời gian vi mô hơn, hắn tin chắc rằng mọi thứ biến hóa còn nhanh hơn thế. Đây vốn là một cuộc đối đầu không công bằng, mặc dù đối với mấy kẻ "ngoại đạo" thì thời gian đang ưu ái cho họ.
Nghiêm Phi khóa chặt tia nhìn lên Dịch A Lam, nom như một ngọn đèn sân khấu.
Dịch A Lam mới ngày nào còn chịu áp lực tinh thần cao độ, nay bỗng nhiên thoáng thả lỏng hai vai. Y đã trông thấy vẻ căng thẳng nơi mắt Nghiêm Phi, đó là một sự căng thẳng chỉ có ở bậc làm cha.
Dịch A Lam toan cất lời, điện thoại di dộng của Nghiêm Phi lại đổ chuông. Hắn vội vàng xem thử. Tiếng nhạc chờ cũng không lâu lắm, vì hắn chỉ vừa liếc mắt, cả người đã như được giải thoát. Hắn chậm rãi dựa vào lưng ghế, thoạt trông thư thái đến lạ. Cái đêm đông buốt giá cắt da cắt thịt kia, rốt cục đã biến mất.
Nghiêm Phi mỉm cười nhìn Dịch A Lam: "Thành công rồi, cảm ơn vì cậu đã hợp tác." Hắn dịu giọng, đầy vẻ cảm kích.
Dịch A Lam nhìn thoáng qua màn hình điện thoại: "Con gái anh gửi tin nhắn đến à?"
Nghiêm Phi gật đầu đứng dậy, chuyển điện thoại sang giao diện danh bạ: "Được rồi, bây giờ tới lúc tôi đi tự thú. Nếu mọi việc ổn thỏa, đêm nay cậu đã có thể trở về phòng đánh một giấc ngon lành." Đoạn hắn nói. "Cảm ơn cậu."
Bốn giờ sáng.
Nghiêm Phi – vị phó cục trưởng chỉ ngồi trên ghế thẩm vấn, nay đã hoán đổi vị trí sang đối tượng chịu thẩm vấn. Đối diện với hắn là La Thái Vân, tổ trưởng Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32.
Nghiêm Phi dành hẳn một giờ trình bày những gì mình đã làm, không che giấu bất cứ chi tiết nào, dẫu là nhỏ nhất.
"Chị có vẻ không ngạc nhiên lắm." Nghiêm Phi nhìn La Thái Vân, nữ đồng nghiệp đã cộng tác với hắn trong nửa năm.
La Thái Vân cười mỉm: "Mặc dù thời gian hợp tác chưa lâu, nhưng tôi dám nói rằng mình khá hiểu anh. Khi còn ở Bộ Quốc phòng, tôi thường nghe mọi người nhắc tới anh – vị phó cục trưởng Cục Tình báo nổi tiếng tàn nhẫn. Bất cứ ai trong Bộ từng hợp tác với Cục Tình báo đều dành nhiều lời có cánh cho anh, mà anh biết đấy, người nào qua miệng họ đều phải chịu cảnh xỉa xói cả."
Nghiêm Phi khiêm tốn, "Cảm ơn đã khen."
"Trong mấy ngày đầu thành lập Tổ công tác, tôi có quyền hạn rất cao, được phép đọc hồ sơ bí mật của mấy người các anh. Vì còn chưa rõ danh tính và thế mạnh từng người, tôi đã dành phần lớn thời gian xem xét từ đầu chí cuối. Bao gồm hơn nửa cuộc đời, lời đánh giá đến từ nhiều phía, thậm chí cả đối thủ chính trị của anh. Tôi tin, những câu chữ này có thể đại diện cho hình tượng thực sự của một ai đấy trong một mức độ nào đó."
Nghiêm Phi vừa hé môi, La Thái Vân đã ngắt lời: "Vì thế, ngay từ sự cố Trung tâm R&D của lực lượng Không quân Tây Bắc, khi Dịch A Lam và Châu Yến An mắc kẹt trong rừng, và biết được manh mối nội gián từ Trình Tư Nguyên, tôi đã nhận thấy có điều gì không ổn ở anh. Lúc ấy anh đang phụ trách tìm gián điệp giấu mặt tại Trung tâm, áp lực cực lớn đè nặng lên anh. Ngày 32 càng đến gần, anh càng trở nên căng thẳng và sốt ruột, thậm chí khóe miệng đã nóng đến mức nổi nhiệt. Nhưng tôi đã nghĩ, không, đây không phải Nghiêm Phi. Nghiêm Phi mà tôi biết là một người ưu tú được đào tạo bài bản bởi Học viện Quân sự; bắt đầu sự nghiệp chính trị với tư cách là một đặc vụ thực địa, từng đến không dưới mười quốc gia để thực hiện hàng loạt nhiệm vụ thực địa nguy hiểm, còn đối mặt với ranh giới sinh tử không biết bao lần. Và khi chức vụ càng cao, những nguy hiểm mà anh gặp chẳng còn giới hạn ở cái chết đơn độc, mà còn bao gồm cấp dưới của anh, đội ngũ hay thậm chí là toàn bộ quốc gia. Đối mặt với áp lực như vầy, anh vẫn có thể giữ bình tĩnh chỉ đạo mọi người. Tại sao lúc này anh lại căng thẳng sốt ruột? Tôi đoán, anh nhất định đang chịu nhiều áp lực hơn những gì tôi thấy."
Nghiêm Phi cười khổ: "Đúng vậy, đó là thời điểm tôi biết được con gái muốn tự tử. Nếu không phải đặc vụ nước A chủ động thông báo cho tôi phải yểm trở gián điệp ở Trung tâm R&D Tây Bắc, e rằng tôi vẫn chẳng biết gì cả. Tôi đã lâu rồi không về nhà, thậm chí quên mất phải gọi điện hỏi thăm con gái. Tôi đã tự trách mình, thấy mình chỉ biết mỗi công việc."
La Thái Vân nhoẻn miệng cười, nụ cười này khiến mọi người cảm tưởng bà đã nhìn thấu mọi thứ: "Còn một lần khác, nhóm cư dân bị xúi giục đến biểu tình trước cổng văn phòng."
Nghiêm Phi nói: "Đây là một cơ hội tuyệt vời để ở riêng với Dịch A Lam, sau rốt thì cậu ấy cũng đồng ý hợp tác với tôi trong ngày 32. Chị đừng nói rằng, mình đã biết hết mọi chuyện đã xảy ra vào hôm đó nhé."
"Không, không." La Thái Vân lắc đầu. "Nhưng tôi biết hôm đó, giữa anh và Dịch A Lam nhất định xảy ra chuyện."
Nghiêm Phi lấy làm hiếu kỳ: "Ồ? Sao chị biết? Tôi để lộ ở đâu à?"
"Thực ra, điều tôi nghi ngờ là những phát sinh sau khi Châu Yến An báo cáo vi phạm Dịch A Lam trong ngày 32. Anh phụ trách thẩm vấn Dịch A Lam, vậy mà chẳng lấy được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ cậu ấy."
Nghiêm Phi nhún vai: "Chính chị nói chỉ được dùng thủ đoạn mềm mỏng. Cơ mà Dịch A Lam vững thật; dù tôi không "điều kiện hóa", cũng khó moi được tin tức gì từ miệng cậu ấy."
"Nhưng Dịch A Lam há trôi qua nhẹ nhàng như thế."
"Thôi, được." Nghiêm Phi thừa nhận. "Dầu gì thì tôi, một phó cục trưởng Cục Tình báo, chí ít vẫn có chút thủ đoạn đặc biệt. Nếu tôi không mắt nhắm mắt mở, ba mươi ngày qua của Dịch A Lam đã trở thành ký-ức-đáng-nhớ-nhất trong đời cậu ấy."
La Thái Vân bật cười: "Tôi nhìn không ra anh đã cố tình đấy, phải công nhận anh là số một trong lĩnh vực này. Tôi chỉ rầu vì không hiểu được Dịch A Lam muốn làm gì, nên tôi truy ngược lại hành vi của cậu ấy, hy vọng tìm ra điểm bất thường. Và thế, tôi bắt đầu nghi ngờ hôm đó. Tôi trích xuất một số camera an ninh, anh cũng biết, chúng ta không lắp camera trong phòng họ – ít nhất cũng để lại cho họ chút riêng tư này. Tôi đã trích xuất hệ thống giám sát ở hành lang, từ phút anh gõ cửa gọi Dịch A Lam, đến khi nói vài câu rồi bước vào phòng. Mặc dù camera không thể ghi lại những chuyện xảy ra sau đó, nhưng tôi có thể đoán được phần nào. Anh sẽ dẫn Dịch A Lam đi vào lối thoát hiểm từ "giếng" phản trọng lực, sau đó lên con maglev đến hầm trú ẩn. Và cũng thật khéo, lối thoát hiểm này rất khó lắp đặt hệ thống camera an ninh do từ trường phức tạp. Nhưng tôi, phát hiện một điểm bất thường từ chốt camera khác."
"Sao?"
"Khi đi ra, sắc mặt Dịch A Lam rất tái..."
"Tôi không nghĩ đây có gì bất thường. Người nào cũng sẽ hoảng sợ và tái mặt khi biết có đám khủng bố đang tấn công tòa nhà chính phủ, còn mình thì phải tìm cách trốn thoát bằng lối thoát hiểm dưới lòng đất. Trên thực tế, trong ấn tượng của tôi, hành vi và cảm xúc của Dịch A Lam khi đó đã được coi là bình tĩnh."
"Đương nhiên rồi." La Thái Vân thừa nhận. "Nên tôi không cố tìm bất cứ điều gì từ gương mặt Dịch A Lam. Tôi chú ý đến thời gian. Nói chính xác, là sự hơn kém về thời gian."
Nghiêm Phi ngây ra như phỗng.
La Thái Vân nói: "Mặc dù khoảng cách đường thẳng giữa chúng ta và hầm trú ẩn không gần mấy, nhưng lối thoát hiểm từ trường và xe maglev đã rút ngắn rất nhiều thời gian di chuyển, vị chi mất khoảng bảy hoặc tám phút cho chuyến đi này. Đây cũng là lý do chúng ta chi bộn tiền để xây "giếng" phản trọng lực, lối thoát hiểm và xe maglev. Ngay cả khi có người chấn thương phải hạn chế di chuyển, họ vẫn có thể nhanh chóng thoát khỏi kẻ truy đuổi phía sau; rồi đến hầm trú ẩn an toàn với vũ khí đạn dược đầy đủ. Nhưng tôi nhận thấy mốc thời gian từ khi anh và Dịch A Lam vào phòng đến lúc có mặt ở lối ra, kéo dài khoảng mười lăm phút. Chênh lệch quá lớn, tôi không nghĩ hai người sẽ nhâm nhi tách cà phê trước khi trốn ra ngoài đâu." La Thái Vân nheo mắt nhìn Nghiêm Phi. "Thêm vào những gì tôi vừa nói, tôi khá hiểu anh, về cả toàn diện. Tôi biết phong cách làm việc của anh. Khi tuyển dụng gián điệp và thẩm vấn nghi phạm, anh thường dùng các phương pháp gây hấn, tạo áp lực và lợi dụng tối đa môi trường để gây ảnh hưởng đến mục tiêu. Anh cũng có nghiên cứu trên phương diện tâm lý học, nhất là tâm lý học tội phạm. Vậy nên tôi đoán, nếu muốn Dịch A Lam làm theo những gì mình nói, anh sẽ không vừa chạy xe vừa nói chuyện với cậu ấy. Anh nhất định dừng xe giữa chừng, và môi trường tối om trong lối thoát hiểm dài hẹp sẽ làm tăng thêm sự ngột ngạt. Trên đường chạy trốn, dừng xe đột ngột, không gian chật chội, tứ cố vô thân, hàng rào tâm lý của Dịch A Lam đã không còn chắc nữa."
Nghiêm Phi tặc lưỡi cảm thán: "Đến chi tiết này mà chị cũng không tha. Nhưng nếu đã phát hiện điểm đáng nghi, tại sao chị không ngăn tôi? Ít nhất cũng không cho tôi thẩm vấn Dịch A Lam, mà tự mình xử lý chứ?"
La Thái Vân lại nở nụ cười thần bí đó: "Tôi nói rồi. Tôi hiểu anh, nên tôi lựa chọn tin anh."
Nghiêm Phi cau mày: "Ý của chị là sao?"
La Thái Vân nói: "Dựa trên lập trường và niềm tin mà anh luôn kiên định trong hoàn cảnh sóng gió hơn ba mươi năm, tôi chọn tin tưởng vào lập trường và niềm tin của anh vào thời điểm này. Chỉ là, nguy hiểm anh gặp phải không giống với bất kỳ lần nào trước đây."
"Ngay cả tôi cũng chẳng biết mình sẽ phải đối mặt với những gì..." Nghiêm Phi bảo. "Có đôi khi sống chết của mình không bằng sống chết của người. Tôi có thể chẳng màng đến an toàn của bản thân, nhưng dù có nguy hiểm, tôi cũng không trơ mắt nhìn vợ và con gái chết dần chết mòn."
"Tôi hiểu." La Thái Vân gật đầu. "Nên nếu anh làm trái pháp luật, vậy tôi đã biết anh gặp phải vấn đề mà dùng mọi biện pháp chính thức đều không giải quyết được. Điều này chẳng mâu thuẫn với niềm tin của tôi đối với anh. Tôi tin tưởng anh vẫn biết đâu là giới hạn. Vì thế tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro, cho anh thời gian. Sự thật chứng minh rằng anh đã không phụ lòng tin của tôi, đúng chứ?"
Nghiêm Phi yên lặng cúi đầu, hệt như vừa trải qua cơn chấn động khủng khiếp. Hắn nói, sau một đỗi: "Kỳ thực, tôi cũng từng nghe "tiếng lành" của chị. Họ luôn bảo người phụ nữ họ La ở Bộ Quốc phòng không phải hạng xoàng. Khổ không than, mất không tiếc, nguy không loạn; luôn có thể phân tích những điểm trọng yếu thành từng lớp khác nhau, vượt xa đám đàn ông con trai trong Bộ Quốc phòng. Chẳng qua, cuối mỗi lời khen luôn là giọng điệu tiêng tiếc "nhưng đôi khi làm việc không thoát khỏi cảm tính, một đặc trưng của phụ nữ". Công tác trong một cơ quan chính phủ như Bộ Quốc phòng, càng đa cảm càng dễ dẫn đến sai lầm."
La Thái Vân nói vẻ mạc nhiên: "Tôi chẳng biết đã nghe cái giọng ấy bao nhiêu lần, cũng không biết đã có bao nhiêu biến thể từ nó."
"Vậy, chị nghĩ gì?"
Nở nụ cười duyên dáng, La Thái Vân thình lình chuyển chủ đề: "Trong khoảng thời gian này, tôi đã đọc ti tỉ báo cáo về ngày 32 do tổ Hóa-Lý đệ trình. Quá đau đầu. Tôi không hiểu, chúng đều là những công thức tôi chưa từng thấy trước đây. Rõ ràng là tiếng mẹ đẻ, nhưng kết hợp lại cứ như một ngôn ngữ mới. Lần nào tôi cũng nắm cổ áo trưởng nhóm bọn họ, buộc anh ta hãy đưa ra kết luận có thể cho người khác hiểu được. Tôi nghĩ, họ từng chửi "con đàn bà ngu dốt" đằng sau lưng mình lắm lần." Nhìn nét mặt thắc mắc của Nghiêm Phi, La Thái Vân nói tiếp. "Tuy nhiên, những thứ đậm hơi thở vật lý đó khiến tôi nhớ về thời quá khứ xa xôi, khi lần đầu tiên tiếp xúc với cơ học lượng tử thuở còn là sinh viên. Tôi có tâm lý kháng cự với cơ học lượng tử, vì nguyên lý bất định (1) của nó. Tính bất xác định của nó khiến tôi cảm tưởng rằng thế giới này không bao giờ có thể chịu kiểm soát. Ngay cả vật lý học nghiên cứu về nguồn gốc sự vật (2) cũng không thực sự nắm bắt được gì. Vậy chúng ta còn có thể dùng phương pháp nào, nguyên lý nào chứng tỏ mình đang tồn tại? Nhưng chẳng bao lâu, suy nghĩ ấy đã biến mất, vì tôi được học phương trình Schrödinger và sóng xác suất. Mặc dù không thể biết một hạt nghịch ngợm như electron sẽ rơi xuống đâu, nhưng chúng ta có thể tính toán xác suất điểm rơi của nó. Có vị trí xác suất cao, có vị trí xác suất thấp, và cũng không phải hoàn toàn nằm trong dự đoán của chúng ta."
(1) Nguyên lý bất định: chính xác là Nguyên lý về tính bất xác định hay Nguyên lý về tính không chắc chắn (Uncertainty principle), là một nguyên lý quan trọng của cơ học lượng tử. "Ta không bao giờ có thể xác định chính xác cả vị trí lẫn vận tốc (hay động lượng, hoặc xung lượng) của một hạt vào cùng một lúc. Nếu ta biết một đại lượng càng chính xác thì ta biết đại lượng kia càng kém chính xác."
(2) Chính xác là "格物致知" (cách vật trí tri), nghĩa là "nghiên cứu đến cùng để biết nguồn gốc của sự vật (cách gọi ở cuối thời Thanh, Trung Quốc)".
La Thái Vân nhìn Nghiêm Phi, đôi mắt bà ánh lên nét hững hờ: "Nếu ứng dụng của xác suất đối với vật lý lượng tử là một khoa học, tại sao chúng ta phải dùng "cảm tính" để định nghĩa đại khái khi nó được áp dụng lên con người? Tôi chỉ cố hết sức thu thập càng nhiều thông tin về anh càng tốt, sau đó điền những thông tin này vào một phương trình trong đầu tôi như điều kiện đề bài cho, rồi cuối cùng đưa ra sóng xác suất về anh trong trường hợp này. Xác suất trung thành cao tới 90%, xác suất phản bội chưa đến 10%, vậy tại sao tôi không nên tin anh?"
Nghiêm Phi trầm mặc, "Xác suất dù sao cũng chỉ là xác suất, không phải kết quả tất định. Xác suất nhỏ đến đâu cũng có thể xảy ra, "lỡ như" thì sao?"
La Thái Vân trả lời: "Nhưng trong việc ứng phó với thế giới hỗn loạn này, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác. Sự xuất hiện của ngày 32 đã đánh bại các phương tiện giám sát. Mỗi quốc gia đều đang cố gắng sử dụng một ít thủ đoạn mà trước đây không buồn cân nhắc. Cục diện chính trị thế giới sẽ ngày càng trở nên rối ren, và nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Thay vì biến mỗi người thành một đống cát không đáng tin cậy trong tương lai, tôi sẵn sàng mạo hiểm kiểm tra trước sóng xác suất về bản chất con người trong phương trình của tôi." La Thái Vân bỗng cười vẻ ranh mãnh, nụ cười này của bà thoạt trông như một cô gái đôi mươi chứ nào phải thứ trưởng Bộ Quốc phòng gần năm mươi tuổi. "Và tôi đâu chỉ lựa chọn tin tưởng anh, tôi còn tin vào Dịch A Lam nữa."
"Thật ư?" Nghiêm Phi nhướng mày. "Tôi nhớ mang máng chị sắp xếp Châu Yến An đi thử Dịch A Lam mà. Lợi dụng tình cảm của người ta, hình như hơi xấu đấy."
La Thái Vân gõ bàn, giả vờ mất hứng: "Chẳng lẽ anh nghĩ tôi thực sự mang trái tim Bồ Tát à? Dựa trên những gì tôi biết về Dịch A Lam, xác suất cậu ấy không phản quốc là 60%. Suy cho cùng thì Dịch A Lam đâu giống anh, trải qua nhiều thử thách sinh tử, đưa ra lựa chọn vào thời khắc mấu chốt mới có thể phản ánh chính xác nội tâm của một người. Sắp xếp Châu Yến An đến thử, là vì tôi muốn bỏ thêm điều kiện vào phương trình mà thôi. Sau cùng, xác suất lại tăng lên 70%. Nhưng lần này, tôi có thể tin tưởng cậu ấy nhiều hơn rồi. Tôi đã thu thập được một dữ liệu quan trọng khác về phương trình của cậu ấy, giúp cho mọi đánh giá trong tương lai đều có hiệu lực."
Nghiêm Phi cười: "Chị nói về Dịch A Lam cứ như đánh giá chất lượng vàng đó. Nhưng lần này là tôi buộc cậu ấy, chị không sợ sau này sẽ có trường hợp tương tự ư?"
La Thái Vân bảo: "Anh dùng người thân để ép buộc, thành ra nếu bảo vệ tốt gia đình Dịch A Lam, vậy là tôi đã có thể tin tưởng vào lập trường cậu ấy. Tôi luôn tin rằng chỉ cần một người còn vướng bận điều gì đó, họ sẽ luôn hy vọng nhân gian ngày càng tốt đẹp hơn. Và nếu chúng ta thậm chí không thể bảo vệ hai người thân của Dịch A Lam, thì dẫu có chuyện gì xảy ra, đó không phải là lỗi của một mình cậu ấy. Anh nên biết rằng, Dịch A Lam lựa chọn nghe theo anh không chỉ vì người thân đang nằm trong tay anh, mà còn là bản tính hèn nhát và sợ chết. Một người như thế, quá dễ để kiểm soát. Tôi nói đúng không?"
"Dịch A Lam rất tốt bụng." Nghiêm Phi nói thêm. "Tôi nghĩ cậu ấy đã cảm động sau khi xem video về Mộng Hoán."
"Rồi." La Thái Vân vỗ tay. "Bỏ những thứ "cảm tính" này sang một bên. Chúng ta nói về phần quan trọng nhất trong kế hoạch của anh, bắt đầu từ cái người nước A hợp tác với anh đi."
Nghiêm Phi nói: "Tôi không biết danh tính thực sự của người đó. Hắn liên lạc với tôi thông qua Mộng Hoán."
Theo người tiếp ứng bí ẩn của nước A, sau khi con gái của Nghiêm Phi – Lâm Mộng Hoán, bị gã chính phủ quèn bắt giam, người nọ đã báo cáo lên Cục 32 – một cơ quan tạm thời, về cơ bản giống với Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 – nghiễm nhiên nhận được rất nhiều sự quan tâm. Ban lãnh đạo Cục 32 đã cho rằng Lâm Mộng Hoán, với tư cách là con gái duy nhất của phó cục trưởng Cục Tình báo Hoa Quốc, chắc chắn được đào tạo chuyên nghiệp về bảo mật thông tin; một nhân viên chính phủ tầm thường sao có thể khống chế Lâm Mộng Hoán trong thời gian dài, hoặc có khi còn bị xúi giục ngược lại. Vậy nên sau khi thảo luận, họ phái một Người 32 chuyển Lâm Mộng Hoán vào ngục tối, nơi có khả năng phòng thủ cao, cũng như biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Và như thế, người tiếp ứng bí ẩn có cơ hội giao tiếp với con gái Nghiêm Phi.
La Thái Vân nói: "Việc này chứng tỏ nước A rất tín nhiệm vũ lực của hắn, hơn nữa người nọ cũng biết lái máy bay hoặc các phương tiện giao thông khác, chứ không thì bên họ đã chẳng cử hắn di chuyển một đối tượng nguy hiểm như vậy trong điều kiện giao thông phức tạp. Có lẽ hắn thuộc quân đội chính quy, hoặc ít nhất từng phục vụ trong quân đội nhiều năm, giống Châu Yến An."
Nghiêm Phi gật đầu: "Nên thoạt tiên, tôi đã nghi ngờ động cơ của hắn. Hắn thực sự chẳng có lý do gì chủ động thông qua Mộng Hoán liên lạc với tôi. Vả lại nguyện vọng của hắn chính là, một ngày nào đó trong tương lai, khi hắn lại thông qua Mộng Hoán truyền tin, Cục Tình báo chúng ta có thể sử dụng kênh bí mật ở nước A để đưa hắn ra khỏi nơi đó một cách an toàn. Hắn muốn đào thoát; hơn nữa, hắn dường như sợ rằng tôi sẽ thất thế hoặc đổi ý, nên đã tiết lộ bốn từ với tôi."
"Bốn từ gì?"
"Kế hoạch thuần hóa."
La Thái Vân nhíu mày. Dự án thuần hóa là một hạng mục nghiên cứu khoa học mà quốc gia A đã bí mật thực hiện trong nhiều năm, song Hoa Quốc cho đến nay vẫn chưa nhận được tình báo xác thực. Nếu người tiếp ứng bí ẩn biết thông tin liên quan, vậy vạch trần đường dây tình báo ở quốc gia A trong nhiều năm để đưa hắn ra ngoài là điều đáng giá. Sự giúp đỡ của hắn trong vụ việc Lâm Mộng Hoán, như thể mang ý nghĩa đánh dấu cho lần công trạng đầu tiên.
Nghĩ đoạn, La Thái Vân cười: "Hắn thậm chí còn chưa tiết lộ thân phận, vậy mà anh đã dễ dàng tin tưởng?"
Nghiêm Phi cười khổ: "Tôi không còn lựa chọn nào khác, hoặc là khoanh tay đứng nhìn Mộng Hoán chết đói, hoặc là đầu quân cho nước A. Biện pháp cuối cùng là "được ăn cả, ngã về không" với hắn. Tôi chỉ có một lựa chọn này trong số rất nhiều lựa chọn tồi tệ khác, mặc dù nó cũng chẳng mấy tốt hơn."
"Nếu như hắn chỉ nhử thì sao? Hắn dụ dỗ anh phạm sai lầm, sau đó khiến chúng ta phát hiện, gây mâu thuẫn nội bộ, rồi cản trở con đường truyền thông tin giữa Tổ công tác và Cục Tình báo. Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa có cách nào xác nhận hắn đã thực sự bắt cóc một người nước A làm con tin, hoặc nói cách tàn nhẫn hơn, hắn làm tất cả chỉ cốt trêu chọc anh."
Nghiêm Phi đanh mặt: "Tôi từng nghĩ đến khả năng này. Ý tưởng của tôi là dù vậy, tôi vẫn sẽ thử. Nếu bị lừa, tôi sẽ khai báo chuyện Mộng Hoán trước tòa. Và với tư cách là cha con bé, Mộng Hoán là con gái ruột của tôi, thân phận của hai chúng tôi đến đây là kết thúc. Con bé chỉ còn là một công dân Hoa Quốc bình thường, đang yêu cầu sự giúp đỡ từ quê mẹ." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào La Thái Vân. "Và các người, sẽ cứu con bé chứ?"
La Thái Vân bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Nghiêm Phi, "Tôi không chắc có thể giải cứu Lâm Mộng Hoán, nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ công dân Hoa Quốc nào đang lưu lạc bên ngoài."
Nghiêm Phi cười: "Vậy tôi yên tâm rồi."
La Thái Vân nói: "Đây cũng là một trong những lý do tại sao tôi tin anh – vì anh, cũng tin tưởng đất nước của mình."
Nghiêm Phi thẳng lưng vươn tay, chiếc còng số 8 vang lên tiếng lạch cạch. Hắn tuồng như muốn bắt tay với bà: "Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng thời gian cộng tác với chị, tôi hết sức vui vẻ."
"Thôi, bớt đi." La Thái Vân đập vào tay hắn. "Giọng điệu của anh như thể ngày mai thi hành án tử hình vậy. Đừng lo, xét thấy có nguyên nhân chính đáng, mặc dù đã vi phạm các quy tắc và điều lệ, nhưng anh đã hành động đúng đắn, về cơ bản không tạo thành hậu quả nghiêm trọng nào. Hơn nữa nhiều năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, bản án mà tòa quân sự đưa ra cũng chẳng tới nỗi quá nặng đâu. Có lẽ anh sẽ trở lại Cục Tình báo sau vài năm. Nếu Cục Tình báo chê anh, anh có thể đầu quân cho Bộ Quốc phòng chúng tôi."
Nghiêm Phi cười: "Vậy chị phải tranh thủ mấy năm này ngồi lên ghế bộ trưởng, chứ một thứ trưởng vẫn không đáng cho tôi dựa hơi đâu."
La Thái Vân đứng dậy, lính vũ trang bảo vệ phòng thẩm vấn nhận được tín hiệu bèn bước vào đứng bên cạnh Nghiêm Phi, chuyển hắn đến phòng biệt giam chờ xét xử.
"Lâm Mộng Hoán cứ giao cho tôi." La Thái Vân bảo. "Nói chính xác, là giao cho Bộ Ngoại giao thương lượng. Tôi mong là mấy người đó không giận anh, hại bọn họ phải tăng ca cuối tuần."
Bộ Quốc phòng và Cục Tình báo đôi khi sẽ để lại cả mớ hỗn độn khủng khiếp trong lúc thi hành nhiệm vụ, và "kẻ đổ vỏ" không ai khác chính là Bộ Ngoại giao. Thành ra mỗi khi Bộ Ngoại giao chạm mặt hai người họ, không trưng bản mặt khó đăm đăm thì cũng phô cái giọng hậm hực, tựu trung cứ phải đấu võ mồm với nhau.
Nghĩ tới đây, cả La Thái Vân lẫn Nghiêm Phi đều bật cười.
///
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi bế tắc lắm đó. Trước đây có vài độc giả cảm thấy Nghiêm Phi ôm mục đích khác, dựa theo cốt truyện thì, phản bội càng thú vị hơn. Nhưng thực ra không phải thế đâu... Điều tôi muốn viết là một câu chuyện về niềm tin, sau khi tất cả các phương pháp giám sát dù là tiên tiến nhất cũng chào thua. Tôi đã cố gắng hết sức viết mọi thứ cho hợp lý, để tránh mạch truyện quá loãng.
Lúc gõ những dòng này, tôi cảm thấy tội lỗi lắm. Đây cũng là lý do dạo gần đây tôi ít cập nhật chương mới. Một mặt, tôi biết chắc trong lòng mình muốn viết gì, và tôi tin rằng mình chỉ muốn viết những điều như thế; mặt khác, tôi luôn canh cánh trong lòng những câu hỏi "liệu nó có đơn giản quá không", "liệu viết như vầy có thú vị không", v.v. Tôi bị stress kéo dài luôn ấy. Nhưng dù thế nào chăng nữa, tôi cũng viết hơn 300,000 chữ rồi. Dàn ý phần cuối truyện đã lên, tôi sẽ viết nốt những gì còn dang dở. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ tôi.
Mến thương.
Hết chương 84
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT