Benjamin nghiện tán dóc đến nỗi trễ nãi công việc, phải tăng ca bù lại; hơn nữa việc tìm người cũng chẳng tiến triển gì, mệt từ cả thể xác đến lẫn linh hồn. Hắn định tìm người nọ hỏi những manh mối khác, song đặc vụ có mật danh Tử Đinh Hương đã trở về Hoa Quốc; bây giờ trừ phi cần thiết, hắn chỉ có thể bị động chờ người ta liên lạc trước.
Benjamin cứ mải ngờ ngợ, chẳng lẽ đối phương trả giá cao như thế chỉ muốn hắn tìm một người?
Anh ta ăn nói mơ hồ, có lẽ vì chính họ cũng chẳng biết nhiều; mà căn cứ vào thông tin đưa ra, không thể phán đoán năng lực và tầm quan trọng của người đó, nhưng dù sao nhất định là một kẻ phi thường. Vậy có thể loại trừ tốp nhân viên bình thường... "Ừm", mấy tên đồng nghiệp trông khờ khạo cũng loại nốt, cả cái đám chuyên a dua lấy lòng sếp cũng loại luôn.
Benjamin sửa xóa danh sách trong đầu theo sở thích, vị chi phạm vi còn lại cũng không lớn.
Trưa hôm ấy, khi đương tìm chỗ trống trong nhà ăn công ty, Benjamin mân mê thứ gì đó nên không để ý phía sau, vừa quay lại đã đụng phải một người.
"V-vâng... Tôi xin lỗi!" Người nọ thế mà lên tiếng xin lỗi trước.
Benjamin buột miệng: "Ờ. Không sao."
Người nọ cười bẽn lẽn, rồi ngồi một mình trong góc cặm cụi ăn mì ống.
"Thì ra là tên nhóc nói lắp, hèn gì tốt tính vậy."
Benjamin bỗng tròn mắt.
Người vừa rồi tên là Bob Taylor, trạc ba mươi, vì lúc nào cũng cụp mắt rụt vai nên bề ngoài thoạt trông trẻ trung. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu thực chất có chỉ số IQ cực cao, năng lực chuyên môn vững vàng, đủ tận tụy, bằng tiến sĩ cầm mỏi cả tay; hiện là một trong những người đứng đầu dự án máy tính lượng tử phá mã quan trọng nhất công ty họ. Benjamin kính nể cậu, song cảm giác tồn tại của người nọ không cao, mắc tật nói lắp, từ nhỏ đã không giỏi giao tiếp, tính cách lại hướng nội; mỗi lần nói về công việc thì toàn dùng thuật ngữ khó hiểu, chỉ khi đối thoại qua mạng, cậu mới phô ra kiến thức tuyệt đỉnh của mình.
Người nọ lẽ ra phải là ứng cử viên đầu tiên Benjamin nghĩ đến khi nghe về sự khác biệt giữa đối thoại trực tiếp và đối thoại trực tuyến, nhưng Bob lại nói lắp, và đương nhiên có sự khác biệt nhất định giữa giao tiếp bằng văn bản và giao tiếp bằng lời nói. Vì thế, chỉ khi Benjamin sàng lọc đối tượng theo tiêu chí năng lực cá nhân, hắn mới sực nhớ Bob Taylor chính là kẻ phù hợp nhất với mô tả của đặc vụ Hoa Quốc. Mặc dầu anh ta bảo rằng người nọ có lẽ phải sử dụng một số loại phần mềm thông minh trên Internet, hơi khác so với tình huống của Bob, nhưng Benjamin vẫn gửi phát hiện này như ý nghĩa báo cáo theo từng giai đoạn.
Tối hôm đó trở về nhà, Benjamin bảo vợ sáng mai hãy đội mũ đỏ và quàng khăn lụa. Cô vợ lấy làm khó hiểu, Benjamin lại chỉ nói: "Dạo này công việc của anh bết bát quá, em yêu đội cái mũ đỏ cầu may cho anh nhé."
Cô vợ im bặt, có vẻ như không thể tin một chuyên gia khoa học lượng tử tiên tiến lại mê tín. Nhưng khi lật qua trang đầu tiên của cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng The Man in the High Castle trên giá sách chồng mình, nhân vật lớn bé bên trong đều thích sử dụng điển tích Trung cổ Kinh Dịch để chỉ đạo hành động; cô cũng biết chồng mình rất chi quan tâm đến những câu chuyện thần thoại về địa ngục phương Đông, đành chiều theo ý hắn.
Mũ đỏ và khăn lụa chỉ là tín hiệu cho thấy hắn muốn gửi tin nhắn, sau đó mới đến nội dung chính.
Hôm sau, cô vợ đội mũ nồi và quàng khăn lụa màu đỏ, còn vận một chiếc váy chỉnh tề. Vào ngày thứ ba, cô đội mũ và khăn vàng theo ý kiến của chồng; tiếp theo là mũ hoặc khăn đen trong ba ngày liên tiếp, rồi mũ và khăn đen cùng lúc vào một ngày; cách một hôm, chồng lại bảo cô đội mũ đỏ quàng khăn đỏ.
Và kể từ hôm ấy, hắn không đòi hỏi gì về khoản ăn mặc của cô nữa.
Như thế, tin tức đã được gửi đi.
Đây là mã hiệu mà đặc vụ Tử Đinh Hương đã thỏa thuận với hắn, nó chỉ giới hạn trong việc truyền tên những kẻ tình nghi, thông điệp quá phức tạp không thể truyền qua cách thức này.
Khi yêu cầu vợ đội mũ đỏ quàng khăn lụa cùng lúc, đồng nghĩa hắn muốn gửi một tin nhắn, mong đối phương chú ý kiểm tra. Ngũ sắc "đỏ, vàng, xanh lam, trắng, đen" được sử dụng làm màu cơ bản, năm màu được tuần hoàn để tương ứng với 26 chữ cái. Nói một cách đơn giản: đỏ, vàng, xanh lam, trắng và đen đại diện cho ABCDE và FGHIJ/KLMNO/PQRST/UVWXY/Z tương ứng. Benjamin muốn nói cho các đặc vụ giấu mặt của Hoa Quốc về tên Bob Taylor, tất cả những gì hắn phải làm là chuyển hai chữ cái đầu B và T, với B tương ứng với màu vàng và nằm trong tổ hợp năm chữ cái đầu tiên, biểu thức có thể kết thúc cùng lúc, vậy nên đội mũ và quàng khăn lụa vàng vừa có nghĩa là B vừa đã hết một chữ; T tương ứng với màu đen, chữ cái thứ tư trong tổ hợp năm, chỉ cần đội mũ đen hoặc khăn đen ba lần liên tiếp, sau đó mang cả hai vào lần thứ tư, biểu thị thông điệp cuối cùng đã hết. Sau khi truyền đi hai chữ cái, mũ đỏ khăn đỏ xuất hiện trở lại, cho thấy việc truyền tin đến đây là kết thúc.
Trước sau mất bảy ngày mà chỉ nói hai chữ B-T, hiệu quả thấp thật, nhưng dễ nhớ và khá an toàn.
Vào thời điểm đó, Tử Đinh Hương đã rất vội vàng liên lạc với Benjamin, không có thời gian sắp xếp các phương thức liên lạc phức tạp; đối với sản phẩm công nghệ như máy thu phát vô tuyến, chúng lại càng vô dụng trong thời khắc căng thẳng hiện nay – vào ngày 32, nhiều quốc gia đã kiểm soát chặt chẽ tín hiệu vô tuyến từ các nguồn không xác định, nên họ phải truyền tin bằng mã năm màu dễ nhớ và an toàn này, mặc dù lượng thông tin rất ít. Hơn nữa, vợ của Benjamin là một diễn viên hát Opera duyên dáng, guu thẩm mỹ thời thượng, tủ đồ chất đầy những chiếc mũ và khăn lụa sặc sỡ, mỗi ngày thay phụ kiện cũng không hề thu hút sự chú ý. Benjamin nghĩ, có lẽ anh ta cũng đã điều tra việc này trước khi tính toán về vợ hắn.
Còn người nhận tin thì không biết ở đâu, có lẽ sống gần nhà. Mỗi sáng khi vợ đi làm, người nọ hẳn đều nhìn qua ống nhòm ở con xe Acura nào đấy. Đó là cô bán vé của Nhà hát Opera, bác bảo vệ béo, ông chú bán bỏng ngô, những người hâm mộ cuồng nhiệt đến ủng hộ vợ hắn hàng ngày, hoặc thậm chí vợ hắn đã về phe của họ, dù sao Benjamin cũng không cần biết.
Chấm dứt một nỗi lo lắng, Benjamin bỗng nhiên bật cười khi nghĩ tới hành vi của mình mấy ngày qua. Hiện tại, với sự phát triển nhanh chóng của khoa học và công nghệ, một hệ thống mật mã truyền thống và đơn giản như thế vẫn được sử dụng. Nó càng chứng tỏ suy nghĩ của Benjamin, rằng thật lãng phí khi dành nhiều nhân tài, thời gian và thiết bị hàng đầu cho việc bẻ khóa. Bạn liều mạng thiết lập tường lửa, tôi liều mạng phá nó; bạn tiến bộ một bước, tôi cũng muốn tiến bộ một bước. Tranh tới tranh lui, giằng co không ngừng. Ta đầu tư toàn bộ nhân lực tài lực vào nó, lại hệt như đầu tư vào cối xây, chống lại nhau rồi tiêu hao một cách vô vị.
Benjamin hiểu chứ, thời cơ và tình báo – nếu có thể sớm phá giải hệ thống an toàn của đối phương, dẫu chỉ sớm một ngày, cũng có thể thay đổi cục diện chính trị thế giới. Nhưng từ góc độ nhân văn, Benjamin vẫn cho rằng đó là một sự lãng phí. Bản chất chiến tranh đã là một sự lãng phí, huống chi là những hệ lụy của nó.
Đến khi tài nguyên eo hẹp, e rằng họ mới đánh giá cao sự lãng phí dân số này. Khi số lượng thỏ nhiều hơn, đàn sói sẽ lớn mạnh hơn; số lượng thỏ giảm đi, đàn sói cũng giảm theo – đây là sự cân bằng sinh thái đến từ một bàn tay vô hình. Dùng người để tiêu người, chừng như là một phương pháp tự nhiên. Benjamin có thể ý kiến gì, khi những người phát động chiến tranh thừa nhận mình là nô lệ của tự nhiên?
Nhưng Benjamin thỉnh thoảng chìm sâu vào những khái niệm phương Đông mà hắn nghe được, chẳng hạn như địa ngục, dương thọ âm thọ. Trong truyền thuyết phương Đông, sau khi chết, linh hồn sẽ đi đến địa ngục của âm phủ; sau đó thưởng phạt tùy theo những gì đã làm lúc sinh thời, kẻ ác bước vào mười tám tầng địa ngục, người tốt được ban cho âm thọ tùy theo công trạng. Những hồn ma ấy sẽ sống tốt nơi âm phủ, sống trong ngôi nhà mà người thân đốt xuống; còn được chăm sóc bởi người giấy, được tiêu xài vàng mã gia đình hiếu kính hàng tháng. Khoái lạc vui sướng, vô ưu vô lo; nếu âm thọ đủ lâu, còn có thể chờ gia đình trước khi đầu thai, mở ra một cuộc đoàn tụ tốt đẹp.
Nếu âm thọ địa ngục thực sự tồn tại, và nếu mọi người biết rằng sau cái chết là sự tiếp nối và phán xét, thì họ đã có thể đối xử với mọi sinh mệnh một cách tử tế hơn.
Truyền thuyết dẫu sao chỉ là truyền thuyết, song Benjamin nghĩ, nếu công nghệ phát triển tới một trình độ nhất định thì sao? Nó được phát triển để máy tính có thể mô phỏng hệ thống nơ-ron phức tạp của con người, có thể cung cấp chất cho sóng não và, có thể... xây dựng một địa ngục điện tử. Khi một người chết, thiết bị nhận được sóng não của họ sắp tiêu tan; trong khi tiếp nhận, nó sẽ tiến hành phân tích cặn kẽ, tất thảy thiện ác của họ trên đời không thể qua mắt nó. Đối với những kẻ làm nhiều điều ác, hãy ném linh hồn của họ vào núi lửa điện tử; rồi tiêu diệt bằng cú nhấp chuột, cho họ chính thức được chết hoàn toàn. Song đối với những người làm việc thiện, hãy cho anh ta một trang viên điện tử rộng rãi, để anh ta trải nghiệm cuộc sống chân thật nhất nơi địa ngục ảo – đây chính là âm thọ; gia đình còn có thể nhấp chuột trước máy tính, gửi bó hoa vĩnh cửu cho anh ta.
Hãy để địa ngục điện tử được vận hành bởi AI thông minh. Không một người sống nào có thể can thiệp vào thế giới điện tử sau khi chết. Nơi đó là địa phủ, là cõi tịnh độ, là thiên đường, là chốn công bằng nhất, và là lời giải thích tốt nhất cho một kiếp người. Sinh mệnh ta dẫu hèn mọn tới đâu, cũng có thể nhận được sự tôn trọng cao nhất trong thế giới điện tử.
Với hết thảy lãng mạn và ngây thơ, Benjamin đã ảo tưởng những điều rất đỗi xa vời. Nó xa xôi đến mức tựa như người nguyên thủy bọc da thú chưa có ngôn ngữ, mơ thấy mình từng bước chạm tới vì sao sáng nhất trên bầu trời. Có lẽ nơi ấy đầy ắp trái cây mà không có thú dữ, và bốn mùa nồng ấm như ngày xuân.
Dẫu xa xôi, nhưng vẫn phải có người bước về phía nó chứ. Sự phát triển của máy tính lượng tử đã giúp Benjamin có khả năng biến giấc mơ thành hiện thực. Hắn sẵn lòng đi khắp chốn, dẫu cống hiến cả đời vẫn chưa bước ra một bước, song hắn thà chết cũng phải chỉ phương hướng cho thế hệ mai sau. Vì suy cho cùng đều là tiêu hao vô ích, hãy để hắn lãng phí sinh mệnh ở nơi mình thích đi.
Khi Nghiêm Phi gửi danh sách những kẻ tình nghi là Joker đến văn phòng La Thái Vân, bà đang xem kênh thời sự buổi tối ở nước A. Một viên cảnh sát với gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt hung ác, đang hồ hởi trả lời phỏng vấn về thành tích xuất sắc, thăng chức liên tục trong những ngày qua.
Nghiêm Phi cũng đưa mắt nhìn về phía màn hình: "Gã là người phát hiện Tử Đinh Hương, cũng chính gã cho người theo dõi; nếu không phải chưa có chứng cứ xác thực, có lẽ bắt Tử Đinh Hương tại chỗ rồi. Tử Đinh Hương đã báo cáo tình hình cụ thể với tôi sau khi về nước, nhưng anh ta cũng chẳng biết mình đã bị lộ như thế nào. Tôi hiểu Tử Đinh Hương. Anh ta thận trọng tinh tế, được cài vào nước A gần mười năm, đã xây dựng mạng lưới quan hệ rất rộng với nhiều nghị viên, luôn kín tiếng trầm ổn. Trong thời gian bị nghi ngờ đó, Tử Đinh Hương không thực hiện nhiệm vụ, anh ta cũng chẳng biết đã bại lộ sơ hở ở đâu. Thật đáng tiếc khi rút anh ta về, nếu không sẽ gặt hái được nhiều thứ."
"Gã là một kẻ phân biệt chủng tộc cực đoan." La Thái Vân nói về viên cảnh sát có cặp mắt man rợ trên màn hình.
"Ừm. Đúng thế." Nghiêm Phi nói. "Gã từng đưa ra nhiều lời nhận xét về chủng tộc mang hơi hướm cực đoan. Trong khu vực tài phán của gã, dân tộc thiểu số sống chẳng mấy dễ dàng, đặc biệt dân tộc thiểu số có vị thế cao. Trong giới hạn cao nhất được pháp luật cho phép, gã luôn gây khó dễ bọn họ. Mặc dù ngôn ngữ hành vi cực đoan, song gã chưa bao giờ vi phạm đạo đức nghề nghiệp, mọi người cũng chẳng làm gì được gã. Đây chính là cái khó."
Nghiêm Phi cười khổ: "Nhà của Tử Đinh Hương vừa khéo nằm trong phạm vi tài phán của gã; là người da vàng, còn thường xuyên kết bạn với nhiều nghị viên, có lẽ gã gai mắt Tử Đinh Hương từ lâu rồi. Tôi và Tử Đinh Hương tạm suy đoán, có phải chỉ vì không vừa mắt nên gã đã âm thầm chú ý nhiều hơn, rồi từ đó tìm được manh mối hay không."
La Thái Vân trầm ngâm: "Theo tình báo, tần suất thể hiện ngôn ngữ cực đoan của gã trước các nhóm dân tộc thiểu số đã bùng nổ sau tháng Năm vừa qua."
Nghiêm Phi nhướng mày: "Ý của chị, gã cũng là Người 32? Gã lấy được tình báo trong ngày 32 ư? Điều này cũng có thể giải thích tại sao Tử Đinh Hương thình lình bại lộ. Suy cho cùng trong ngày 32, ngay cả Tử Đinh Hương cũng không thể chống lại kiểu tìm tòi chậm mà chắc này."
La Thái Vân cảm khái: "Chậc, ngày 32 mang nhiều rắc rối cho công việc tình báo của chúng ta quá."
Trên thực tế, nếu nghi ngờ Tử Đinh Hương là đặc vụ Hoa Quốc, họ sẽ luôn cố thu thập bằng chứng, tỉ dụ như lẻn vào nơi ở của Tử Đinh Hương hoặc những nơi anh ta thường xuyên lui tới. Tuy nhiên, hành vi này rồi cũng bị phát hiện ngược lại bởi những cái bẫy mà Tử Đinh Hương bố trí. Anh ta sẽ thận trọng hơn, cũng như lập tức dừng hết mọi nhiệm vụ đang làm. Nhưng nếu đối phương ra tay vào ngày 32, ngay cả khi nhà của Tử Đinh Hương bị phá hủy đến cấp độ nguyên tử, anh ta cũng sẽ chẳng hay gì về nó, huống chi lập bẫy phòng vệ. Nếu lần này không phải là một đặc vụ hàng đầu như Tử Đinh Hương, nếu không phải may mắn phát hiện có người theo dõi, e rằng chuỗi tình báo mà anh ta dày công xây dựng những mười năm ròng sẽ bị sụp đổ, thậm chí còn bị kẻ khác lợi dụng. Đây sẽ là một tổn thất cực kỳ to lớn với Hoa Quốc, đồng thời trở thành bàn đạp cho kẻ phân biệt chủng tộc đó thăng quan phát tài.
"Nhưng gã khoe khoang thế này, không sợ bị ám sát à?" Nghiêm Phi chỉ vào đôi mắt xanh biếc hệt như chó sói trên màn hình.
"Không chừng nước A cố ý đấy." La Thái Vân chống cằm, gương mặt có chút uể oải. "Giấy không gói được lửa, trước sau gì mọi người cũng biết ngày 32. Giống như biết Trái Đất có Bắc Cực và Nam Cực, chúng ta phải chấp nhận nó như một lẽ thường tình. Song người dân nhìn nhận ngày 32 như thế nào? Liệu nó có gây ra hoang mang cục bộ? Chúng ta đã có những nhà xã hội học chuyên nghiên cứu vấn đề này. Gã có thể xem là một trong những đối sách của nước A, đại khái như phát ngôn viên chính thức của họ cho ngày 32 ấy. Bây giờ họ đang mở đường dần dần bằng tin tức và dư luận. Họ sẽ cho người dân biết rằng, trong ngày 32 vẫn tồn tại sĩ quan cảnh sát duy trì trật tự và dọn dẹp lũ ung nhọt cho đất nước. Như vậy, nhận thức của người dân về ngày 32 sẽ tích cực hơn, cũng tin tưởng chính phủ hơn."
"Phát ngôn viên chính thức à?" Nghiêm Phi cười nhạt. "Một kẻ phân biệt chủng tộc cực đoan..."
"Ừ. Phân biệt chủng tộc, mà còn cực đoan."
Nghiêm Phi và La Thái Vân nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói chưa hoàn chỉnh của người kia.
"Tin tưởng, hoặc khủng hoảng tin tưởng." La Thái Vân buông tiếng thở dài.
Các phương tiện giám sát bao gồm công nghệ hiện đại và hệ thống xã hội đều vô hiệu trước ngày 32. Điều tai hại là vô số lợi ích và ham muốn trôi dạt trong thế giới ấy, nên cái gọi là tự do bình đẳng vốn đã bị gồng cùm vô hình đeo lên, không thể vứt bỏ số lượng lớn. Chẳng ai đáng tin cậy, chẳng ai đáng để giao phó vận mệnh một đất nước. Con người cách nhau lớp da thịt, nay lại thêm một tầng ngày 32, mọi nhận định về lòng tin chẳng còn cách nào khác là quay về quan điểm mộc mạc truyền thống nhất. Không hẳn luôn đúng, nhưng nhất định chẳng sai:
— Không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Hết chương 79
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT