Gần như lập tức, Nghiêm Phi trông thấy Phương Diệp Nhiên nghiêng đầu ngã sang một bên.
Hắn đã chết.
Thời gian là 2:34 sáng ngày 1 tháng 11. Cái chết của hắn là bằng chứng hoàn hảo nhất, không có gì đáng hồi hộp cả.
Đứng bên ngoài bức tường kính của phòng thẩm vấn, Nghiêm Phi nhìn chằm chằm cái xác bị còng tay trên ghế hồi lâu; với cặp mắt hằn tơ máu, hắn sinh ra một cảm giác hệt như La Thái Vân: Quả thật là cậu ta.
Những cảm xúc phức tạp này khiến hắn cảm thấy mệt mỏi gấp bội so với khi ở trong quân đội nửa đời.
Một lúc sau, khi nhắm thấy cuộc họp bên phía La Thái Vân đã kết thúc, Nghiêm Phi bèn gọi cho bà.
"Phương Diệp Nhiên chết rồi."
"Tôi biết."
Nghiêm Phi hỏi: "Ở ngày 32 đã xảy ra chuyện gì? Làm sao họ tìm được nội gián?"
La Thái Vân nói: "Mấy ngày nay anh phụ trách thẩm vấn bên Trung tâm R&D, chưa nghe kế hoạch sau cùng. Chính Dịch A Lam và Châu Yến An đã nghĩ ra, còn kéo Mạnh Khởi vào..." La Thái Vân tóm tắt ngắn gọn mọi việc trong ngày 32 lần nữa.
Nghiêm Phi cười: "Hậu sinh khả úy."
"Ừm." La Thái Vân đồng ý. "Phiền anh ở lại Trung tâm R&D thêm vài ngày để giải quyết chuyện còn lại."
"Được."
Trước khi cúp điện thoại, La Thái Vân dặn: "Đừng bào sức quá, nghỉ ngơi đi."
Nghiêm Phi cười nhẹ: "Liêm Pha (1) tuy lớn tuổi, nhưng sức ăn không yếu nhé."
(1) Liêm Pha: Là danh tướng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông từng làm tướng nước Triệu, nước Ngụy và nước Sở; nổi tiếng với sức ăn nhiều, ăn một bữa hết một đấu gạo và mười cân thịt.
Ngày hôm sau.
Nghiêm Phi thu xếp đưa thi thể Trình Tư Nguyên về nhà cha mẹ anh. Nguyên nhân cái chết được nói, là Trình Tư Nguyên lên cơn đau tim trong quá trình bay thử, nhưng anh nhất quyết đưa máy bay trở về nhằm tránh gây thương vong hay thiệt hại về tài sản. Thật không may, Trình Tư Nguyên đã bỏ mình trong hôm ấy. Để tri ân những đóng góp của Trình Tư Nguyên, chính phủ đã truy tặng danh hiệu anh hùng liệt sĩ cho anh.
Nếu cha mẹ của Trình Tư Nguyên biết về sự tồn tại của ngày 32, họ có lẽ hiểu được ý nghĩa của bản báo cáo tử vong và khoản bồi thường mà hiện không thể công khai.
Cha mẹ Trình Tư Nguyên gào khóc khản cổ bên xác con trai. Họ đã có linh cảm chuyện gì đấy đang xảy ra với con trai mình; song khi sự thật đến với họ, thế giới cứ vẫn tàn nhẫn sụp đổ.
Nhìn cha mẹ khóc lóc thảm thiết, Trình Tư Tư ngồi sụp xuống khóc theo. Nhưng bé vẫn chưa hiểu được nỗi kinh hoàng của cái chết, bé cũng chẳng thực sự buồn, quan trọng hơn là bé đang giữ một bí mật nho nhỏ. "Anh vẫn lái máy bay bảo vệ con trong thế giới phép thuật đó mẹ." Khi mấy người chú người cô lạ mặt này ra về, bé nhất định sẽ kể chuyện đó cho cha mẹ nghe.
Làm thế nào xử lý thi thể của Phương Diệp Nhiên, mới là vấn đề khiến người người đau đầu. Là một nội gián phản bội tổ chức, Phương Diệp Nhiên há có thể vẻ vang như Trình Tư Nguyên. Nhưng nếu giải quyết qua loa, vậy sao xoa dịu được cha mẹ của hắn?
Trên thi thể của Phương Diệp Nhiên vẫn còn một ít dấu vết để lại do thẩm vấn; nếu đưa thẳng về nhà và báo nguyên nhân cái chết là lên cơn đau tim, một khi cha mẹ hắn tiến hành khám nghiệm tử thi, Trung tâm R&D sẽ hết đường chối cãi. Nghiêm Phi bóp trán suy nghĩ, liệu cha mẹ Phương Diệp Nhiên có chấp nhận sự thật rằng con trai mình thực ra là nội gián, và bị giết vào ngày 32 bí ẩn sau khi lộ tẩy thân phận? Nếu cha mẹ hắn không chịu tin, yêu cầu xem bằng chứng và đặt vấn đề về tính hợp pháp trong thủ tục thẩm vấn, hoặc thậm chí đâm đơn kiện Trung tâm R&D, Nghiêm Phi sẽ giải thích như thế nào?
Gã buôn ma túy kia đã liên lạc với Trịnh Đạc (sau khi trở về thế giới bình thường) theo lời Châu Yến An, cũng khai tất tần tật về thông tin tài khoản ngân hàng của mình. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Trịnh Đạc phát hiện một khoản kếch xù trong đó đã được chuyển khoản từ Ngân hàng Quốc gia L. Nước L không lớn, kinh tế-quân sự không mạnh, song vì những chính sách đặc thù, nó đã trở thành nơi ẩn náu số một của nhiều tài khoản ngân hàng bí mật và hoạt động chuyển tiền phi pháp; dòng tiền cho nhiều hoạt động gián điệp, cũng được chuyển qua bởi Ngân hàng này.
Theo lời của gã buôn ma túy, kết hợp với thông tin trao đổi mà Dịch A Lam nhìn thấy trong hệ thống liên lạc an toàn, chúng ta có thể suy ra diễn tiến đại khái của chuỗi sự kiện trên: Phương Diệp Nhiên liên lạc với gã buôn ma túy, và hứa hẹn cung cấp một khoản tiền khổng lồ nếu đồng ý di chuyển Trình Tư Tư sang nơi khác; Phương Diệp Nhiên không thể chuyển tiền trực tiếp cho gã dưới mi mắt của Trung tâm R&D, đâm ra trong hệ thống liên lạc an toàn ở ngày 32, hắn đã thông báo sự việc này bằng các ký tự được mã hóa, cũng như yêu cầu chuyển tiền; sau một thời gian, thế lực đứng sau Phương Diệp Nhiên cử người đăng nhập vào hệ thống, nhận được tin và trả lời; khi trở về thế giới bình thường, thế lực ấy chuyển tiền thông qua Ngân hàng Quốc gia L, gã buôn ma túy nhận được thù lao bèn quyết tâm trông nom Trình Tư Tư thay hắn.
Song thật không may, chẳng có bằng chứng nào cho những điều trên, e rằng trình tự ấy dù có đầy đủ logic chăng nữa cũng không thể thuyết phục cha mẹ hắn.
Sau rốt, Nghiêm Phi đã đích thân tới nhà Phương Diệp Nhiên; ngay trong lời đầu tiên, hắn đã tiết lộ thân phận của mình và thông báo trung thực về nguyên nhân cái chết của con trai hai người. Cha của Phương Diệp Nhiên – Phương Mặc, là một cán bộ cấp thành phố ở địa phương – ông hẳn có cái nhìn chính trị nhạy bén, biết phải làm gì.
Mẹ Phương nghe tin dữ, ngất xỉu hai lần; Phương Mặc đứng trước thi thể con trai, không nói được câu nào an ủi.
"Em không tin Diệp Nhiên là nội gián." Mẹ Phương tỉnh lại, ngồi trên nền đất lạnh lẽo mà dựa vào chồng mình. "Hai ta trông thằng bé từ đỏ hỏn cho tới lúc trưởng thành, chẳng lẽ không hiểu tính nó ư? Hai ta làm cha mẹ mà không hiểu con mình sao anh? Diệp Nhiên còn xúc động khi thấy người ăn xin ven đường! Thằng bé luôn nói, giá mà mình có thể giúp tất cả mọi người trên thế giới được sống hạnh phúc. Anh nói xem, làm sao thằng bé là nội gián được?"
Phương Mặc cáu kỉnh che mắt: "Em à, được rồi. Em có biết thân phận của người hôm nay đến không? Phó cục trưởng Cục Tình báo, cấp phó quốc gia (2) đấy em! Người ta rảnh rỗi tới đây nói dối mình sao? Em đó, đừng nói lung tung ở ngoài, đừng vạch áo cho người xem lưng. Huống chi..."
(2) Cấp phó quốc gia (副国级): là chỉ thứ bậc cao thứ hai xếp đặt theo thứ tự liền sau chức vị chính cấp quốc gia, kết hợp với chức vị chính cấp quốc gia gọi là người lãnh đạo Đảng và Nhà nước của nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa.
Mẹ Phương bật khóc: "Có phải anh vì sự nghiệp chính trị của mình không? Chứ tại sao anh chẳng đoái hoài đến nguyên nhân cái chết của đứa con trai duy nhất? Cấp phó quốc gia thì sao? Người ta nói cái ngày 32 quái quỷ gì đó, anh tin ư?"
"Vậy anh có thể làm gì!" Phương Mặc trợn mắt, người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bỗng dưng bật khóc. "Anh tin. Không tin cũng phải tin, em ạ."
Sau nhiều đêm trằn trọc, Phương Mặc cuối cùng đã an táng Phương Diệp Nhiên.
Trở lại căn nhà quạnh quẽ, Phương Mặc nhìn bức chân dung đen trắng của con trai rồi trốn vào phòng rơi nước mắt. Đoạn ông lấy điện thoại ra, liên lạc với cấp trên cũ đã thăng chức, thử hỏi thăm về ngày 32.
Chẳng ngờ, ông nghe được giọng nói như cam chịu từ đầu dây bên kia: "Phương Mặc à, nể tình chú theo tôi một thời gian, tôi khuyên chú liên hệ với nhà tâm lý tên là Nhuế Đào. Đã gọi là nhà tâm lý, thì chuyên trị tâm lý bất ổn đấy."
Phương Mặc lấy thông tin liên lạc, rồi âm thầm hẹn gặp Nhuế Đào.
Nhuế Đào có một khung quy tắc riêng với những người-được-giới-thiệu, chẳng mấy chốc hắn đã giảng giải về ngày 32 và những tác động mà nó mang lại cho Phương Mặc.
Phương Mặc rơi vào trầm tư.
Nhuế Đào cười: "Anh có nhu cầu gì không? Giá của chúng tôi tính theo tình hình thực tế, chủ yếu phụ thuộc vào thời gian và công sức mà các "sứ giả nhặt rác" đã bỏ ra cho việc của anh."
Phương Mặc tư lự: "Tôi muốn biết một người đã chết như thế nào trong ngày 32..."
Nhuế Đào nhíu mày: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một yêu cầu như thế. Anh có thể nói rõ hơn, được không?"
Phương Mặc thoáng do dự.
Nhuế Đào phì cười: "Đừng nghĩ việc của mình là bí mật gì lớn, tôi nhận được những yêu cầu còn vượt xa sức tưởng tượng của anh. Và anh, cứ yên tâm đi nhé. Tôi kinh doanh "mặt hàng" này, thu phí cũng không hề rẻ, tôi biết nên làm thế nào mới có thể xứng với số tiền ấy. Người giới thiệu cho anh cũng đã yên tâm về tôi, anh còn lo gì nữa."
Phương Mặc gật gù, bắt đầu kể về con trai mình.
Nhuế Đào sáng cả mắt: "À, là Trung tâm R&D Tây Bắc phải không? Tương đối xa, chúng tôi không có người nhặt rác ở đó. E rằng từ người gần nhất, cũng phải mất sáu, bảy giờ mới lái xe đến nơi. Thời gian dài như thế đủ cho anh ta nhận vài đơn đặt hàng khác, thành ra chi phí khá cao anh nhé..."
Nhuế Đào gảy máy tính, sau đó xoay màn hình hiển thị cho Phương Mặc.
Số tiền này gần như là toàn bộ tài sản của ông; chẳng qua sau một hồi đắn đo, Phương Mặc vẫn cắn răng đồng ý.
Nhuế Đào nói: "Được rồi. Hôm nay anh trả tiền đặt cọc trước; sau khi điều tra rõ ràng vào tháng sau, tôi sẽ cho anh câu trả lời, đến lúc đó anh thanh toán phần còn lại."
Phương Mặc về nhà với hai bàn tay trắng. Nhìn vợ tiều tụy nằm trên giường, Phương Mặc cúi xuống ôm lấy gương mặt phờ phạc của bà. Ông nghẹn ngào: "Em đừng lo, anh sẽ điều tra chuyện Diệp Nhiên. Đó là con của hai ta mà..."
(...)
Nửa cuối đêm ngày 1 tháng 11, vết máu bắn tung tóe của Phương Diệp Nhiên lại xuất hiện trong giấc ngủ của Dịch A Lam với nhiều hình thức vặn vẹo khác nhau; kèm theo đó, còn là lời mắng nhiếc nặng nề của Trần Nhữ Minh.
Ngay cả khi kiệt sức, y cũng không thể đánh một giấc ngon lành.
Mãi đến khi vang lên vài âm thanh nhẹ nhàng, màn sương mù mới thấm vào tâm trí, cho y một cảm giác dễ chịu.
Đó là tiếng Châu Yến An rời giường, nhấc chăn bông, đi dép lê, thay quần áo, mở cửa ra ngoài; đó là tiếng rửa mặt, tiếng bước chân, tiếng nước chảy từ máy lọc nước, tiếng uống nước, tiếng cốc thủy tinh đặt trên bàn gỗ vọng qua ván cửa phòng ngủ.
Tất thảy âm thanh đều được cố ý giữ ở mức thấp nhất, như có như không, như động như tĩnh.
Dịch A Lam mơ mơ màng màng thả lỏng cơ thể, những cơn ác mộng ồn ào nay đã xa vời vợi.
Tiếng bước chân đến gần, tiếng cánh cửa mở ra, sau đó là một thoáng im lặng. Dường như Châu Yến An đang quan sát xem, Dịch A Lam đã tỉnh hay chưa.
Anh hỏi: "Sáng nay cậu muốn ăn gì? Tôi đến căn tin lấy ít nguyên liệu, rồi về đây làm cho cậu."
Châu Yến An kiên nhẫn chờ một hồi, rốt cục nghe thấy Dịch A Lam ậm ừ: "Cháo."
Tiếng cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân dần xa, tiếng một cánh cửa khác mở ra đóng lại, sau cùng là tiếng bước chân chầm chậm biến mất trên hành lang.
Và rồi, Dịch A Lam cũng tiến vào một giấc ngủ đúng nghĩa.
Lại nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài, đó là tiếng hạt gạo nở trong nồi.
Nghe kỹ, còn có thể phát hiện tiếng lật giấy trong phòng khách. À, Châu Yến An đang đọc báo.
"Thời buổi nào rồi, có người đọc báo giấy nữa ư." Dịch A Lam nhắm mắt, mỉm cười nghĩ.
Dịch A Lam như đi vào cõi thần tiên, cứ thế ngủ quên trong phòng.
Tiếng cháo sôi.
Đặt tờ báo xuống, Châu Yến An đi tới phòng ngủ đẩy cửa ra. Anh dựa vào khung cửa, cười hỏi: "Chưa chịu dậy nữa à?"
Dịch A Lam mở mắt, ánh nắng mùa thu lúc mười giờ sáng đã tràn ngập trong phòng.
Dịch A Lam nói: "Dậy rồi nè." Y ngồi dậy, mái tóc rối bù che mất nửa tầm mắt.
Châu Yến An trêu: "Cậu khoan mở cửa sổ nhé."
Dịch A Lam ngơ ngác: "Tại sao cơ?"
"Mấy con chim di cư về Nam sẽ tưởng rằng chúng đã về nhà đấy."
Dịch A Lam bật cười, luồn tay vào mái tóc lòa xòa. Y cố gắng cứu vãn hình tượng: "Lâu lâu, lâu lâu thôi. Mọi khi thức dậy, tôi vẫn đẹp trai ngời ngời đó."
Châu Yến An biết. Trằn trọc không ngủ được, lăn qua lăn lại mới thành mái đầu như thế.
"Được rồi!" Dịch A Lam bật dậy.
Bây giờ y cảm thấy rất tốt. Rất rất tốt.
Hết chương 57
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT