ngày 32, hồi XVIII

Dịch A Lam chẳng quan tâm mấy đến cái lý tưởng cao cả gần như thơ ngây của Joker. Thứ làm y quan tâm hơn chính là dữ liệu sơ cấp trong tay hắn. Joker có thể là nhân tố duy nhất toàn thế giới biết được có bao nhiêu người tồn tại trong ngày 32, và đang phân bổ ở quốc gia hay thành phố nào. Thậm chí miễn là sẵn lòng dành thời gian, hắn còn có thể biết danh tính thực của những người đó. Dù không muốn cũng phải thừa nhận, rằng dữ liệu có giá trị bất kể nó ở hoàn cảnh nào.

Y: Có khoảng bao nhiêu người đang online trong cộng đồng Ngày 32?

Joker: Ít lắm.

Y: Bao nhiêu người rời đi? Mấy nghìn, mấy vạn?

Joker: Nhiều lắm.

Dịch A Lam cạn lời. Ngoài miệng nói thích, trong lòng lại đề phòng y.

Joker: Hì, tôi đối xử bình đẳng với mỗi cư dân trong cộng đồng Ngày 32 đấy nhé. Mặc dầu tôi rất thích nói chuyện với cậu, nhưng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì trái với nguyên tắc. Trừ phi họ tự nguyện tiết lộ danh tính, còn không thì tôi sẽ bảo vệ quyền riêng tư của họ và ngăn chặn bất kỳ ai có ý đồ đánh cắp dữ liệu của cộng đồng Ngày 32.

Y: Cậu không sợ trong đó có một tên khủng bố ư? Cậu có tưởng tượng nổi sự tàn phá gây ra bởi thông tin mà một tên khủng bố có được từ ngày 32 rồi đưa đến hiện thực không?

Joker: Đó là thiệt hại không thể tránh khỏi trong hiện thực. Nếu không có ngày 32, khủng bố vẫn xảy ra.

Y: Nhưng ngày 32 đã khiến quy mô khủng bố lớn hơn và nghiêm trọng hơn.

Joker: Đúng. Nhưng những người khác cũng có thể tìm ra ổ của chúng, lấy tin tình báo rồi vây bắt cả bọn mà? Mọi sự đều có lợi và hại, tôi sẽ không can thiệp.

Dịch A Lam thấy, rằng Joker quá ư bình tĩnh trước những yếu tố nằm ngoài lý tưởng của mình. Hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, nom như một kẻ ngoài cuộc trong vòng xoáy khốn khổ của nhân loại.

Chậc, dù gì một Joker "nghiện" Internet cũng tốt hơn một tên Joker khủng bố.

Dịch A Lam chẳng dám tưởng tượng, rằng giả sử Joker muốn lợi dụng ngày 32 để thực hiện điều gì đấy, thì liệu có mấy ai ngăn được hắn?

Y bỗng dưng thấu tỏ một chuyện, rằng không nên đả kích lòng tin của Joker. Dịch A Lam bèn tích cực động viên hắn: Cậu nói đúng. Cố lên nhé, hy vọng ngày nào đó tôi có thể trông thấy một-Internet-không-tưởng của cậu. Nhớ chừa một chỗ cho tôi đấy.

Joker: Cậu muốn sống trong thế giới của tôi thật à?

Y: Khi nào cậu xây dựng xong rồi, tôi nhất định ghé thăm.

Joker: Cậu hứa rồi đó.

Joker chắc hẳn đang cống hiến hết mình cho sự nghiệp cả đời nên không làm phiền Dịch A Lam nữa.

Dịch A Lam chẳng còn tí hứng thú nào với nội dung vớ vẩn trong cộng đồng Ngày 32; sau khi tắt máy tính, y tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi. Hiện tại bên ngoài đang là ngày 32 tháng 8, song theo thời tiết thực hẳn là 5 tháng 6 – khí hậu mát dịu, chẳng cần bật điều hòa; trời nắng nhẹ, không khí cũng trong lành.

Sự bình yên hiếm có này đã xoa dịu cơn bồn chồn và lo lắng suốt một tháng qua của Dịch A Lam; như một ngọn gió duyên dáng, đưa y chìm vào giấc mộng đẹp.

Trưa đến, chị y tá vào bếp làm một bàn cơm đơn giản. Lương Phi đã hồi phục sức khỏe, có thể rời giường đi dạo; còn các chỉ số của đứa nhỏ thì vẫn duy trì ở mức ổn định.

Màn đêm buông.

Trước cảnh hoang tàn, nơi khói bụi vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, Châu Yến An thẫn thờ dựa vào bên hông máy bay chiến đấu. Ánh sao phủ lên lớp vỏ ngoài xám xịt của máy bay một dải màu bạc, anh đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu hủy trong khả năng của mình tại thành phố Bắc Sơn. Đáng tiếc anh không hút thuốc, chứ thực ra lúc này mà rít một điếu mới hợp với việc nhấm nháp từng chút tâm tình phức tạp của anh.

Ngay cả khi đã cho nổ tung hàng loạt tòa nhà trong ngày hôm nay, Châu Yến An vẫn thấy bất lực khôn tả. Anh bỗng dưng nghĩ đến Dịch A Lam.

Anh lo lắng cho Dịch A Lam, lo lắng cho một tương lai mà Dịch A Lam chưa kịp nhận ra.

Dịch A Lam mà anh lo lắng, đang vô tư chơi đùa cùng đứa nhỏ bên lồng ấp. Y biết đứa trẻ này ban đầu được gọi là Vu Hàm nhưng, Lương Phi đã quyết định đặt tên cho nó là Lương Tiểu Hàm. E rằng, đứa nhỏ tội nghiệp này sẽ chẳng bao giờ được gặp bố nó. Không biết khi lớn lên, nó sẽ nhìn nhận thế giới này như thế nào? Liệu nó có cho rằng thế giới mà nó thuộc về là bình thường, còn người phụ nữ nó gọi là mẹ đến từ thế giới kia mới bất thường? Nhưng nếu xét theo chiều thời gian hiện tại, khi nó lên một thì hai mươi năm đã trôi qua ở thế giới thực. Có lẽ, Lương Phi chỉ có thể nuôi nấng con mình đến năm nó ba tuổi. Không gian và thời gian chẳng cách nào vượt qua, sẽ khiến sức nặng của tình mẫu tử giữa họ chẳng đáng bao nhiêu.

Phải chăng cách duy nhất để Lương Tiểu Hàm trưởng thành một cách an toàn là dựa vào robot và trí tuệ nhân tạo? Tất nhiên, trí tuệ nhân tạo hiện tại vẫn chưa hoàn toàn có thể chăm sóc trẻ em ba, bốn tuổi; song nền công nghệ trong thế giới bình thường những đang phát triển, và nhiều thập kỷ sau, khi nó hãy còn tồn tại, có lẽ mạng lưới thần kinh và thuật toán của trí tuệ nhân tạo đã xuất hiện bước đột phá và nhảy lên hàng trí tuệ đích thực (1). Tuy nhiên, làm thế nào để đưa công nghệ trí tuệ đích thực đến ngày 32 cũng là một bài toán lớn. Phần mềm và hệ thống tương đối đơn giản, cái khó là sản xuất chip và phần cứng đòi hỏi độ chính xác rất cao. Sau ba năm trong ngày 32, ước chừng mạng lưới điện và Internet đã bị vô hiệu hóa; một số nơi được người dân có ý thức gìn giữ, may ra có thể duy trì trình độ công nghiệp cơ bản.

(1) Trí tuệ đích thực (True Intelligence) hay còn gọi là trí tuệ nhân tạo mạnh (Strong AI): là một lí thuyết về việc có thể tạo ra máy móc có trí thông minh ngang bằng với trí tuệ của con người (Mình có chú thích kỹ hơn ở chương 17).

Dịch A Lam bỗng nhớ đến Nam Thiết – một thành phố công nghiệp để lại chướng ngại tâm lý cho y, cũng là nơi lưu giữ dấu chân của nhiều kỹ sư cơ khí nhất cả nước. Nếu có thể tập hợp các kỹ sư cơ khí nằm rải rác trên khắp Hoa Quốc, biết đâu một tương lai thịnh vượng có thể xuất hiện trong ngày 32 cằn cỗi, biết đâu có thể sáng chế ra người máy bảo mẫu thông minh dành riêng cho Lương Tiểu Hàm.

Dãy số của Châu Yến An thình lình hiện lên trên màn hình điện thoại, Dịch A Lam thoáng ngạc nhiên. Y vội bắt máy, đoạn đi tới ban công cuối hành lang bệnh viện – buổi tối nơi này rất yên tĩnh.

Giọng nói của Châu Yến An tựa như cơn gió đêm đầu hạ: "Hôm nay mọi người thế nào?"

Dịch A Lam cười: "Cũng thế thôi, rất yên bình. Tôi đang nghĩ đến đứa nhỏ đó, thấy nó đáng thương sao ấy. Tôi còn nghĩ, liệu mình có thể tạo ra một người máy bảo mẫu cho nó khi công nghệ phát triển rồi không."

"Giống truyện tranh." Châu Yến An nói.

Dịch A Lam không khỏi bật cười. Ừ nhỉ, khi tất cả đều chết già, cũng là lúc ngày 32 thực sự trở thành tận thế. Tiểu Hàm ba tuổi vẫn không biết gì, cả thế giới này có lẽ chỉ còn mình nó. Dưới sự chăm sóc của một người máy bảo mẫu, nó sẽ phải lớn lên trong cô độc giữa tinh cầu này.

Hệt như những bộ phim hoạt hình và truyện tranh mà y từng xem thuở bé. Nhưng thật đáng tiếc khi đây là hiện thực, một hiện thực lý tưởng nhất của hiện thực tàn khốc.

Họa hoằn lắm mới thấy Châu Yến An lưỡng lự, "Chuyện của cậu và bạn học Giản Thành đã kết thúc, cậu có nghĩ tới sau này làm gì chưa?"

"Sau này?" Dịch A Lam trầm ngâm. "Chắc tôi ở bệnh viện, rồi từ từ nhìn ngày 32 trôi qua mình. Giống như trước đó vậy. Nhưng tôi biết đây là một điều xa xỉ. Sau này sẽ có nhiều việc bất ngờ đến với tôi, khiến tôi không thể ích kỷ chỉ lo cho bản thân."

Châu Yến An bỗng nói: "Cậu có bằng lòng ở bên tôi không?"

"Hả?" Dịch A Lam giật đánh thót, khẽ siết khóa cửa sổ. Y mở ra đóng lại, đóng lại rồi mở ra.

Châu Yến An bồi thêm: "Cùng tôi đi phá hủy một vài bí mật quan trọng trong ngày 32."

"Nghe thú vị nhỉ." Dịch A Lam mặt mày đỏ ửng, nói.

"Còn có thể ngồi máy bay." Châu Yến An gửi một bức ảnh chụp máy bay chiến đấu màu xám nhạt; đường cong mượt mà bóng bẩy, trông hệt như con báo đang thu mình dưới cảnh tượng đối lập giữa ánh sao và màn đêm.

Dịch A Lam xuýt xoa, y còn trông thấy cái bóng rắn rỏi của Châu Yến An phủ lên thân máy bay. Nếu số phận đã buộc y không thể sống an bình trong ngày 32, vậy cùng Châu Yến An lượn lờ giữa trời xanh mây trắng; bay qua thành phố, làng mạc, núi non, rừng rậm, sông suối; đi hủy diệt, đi cứu vớt, âu cũng là một chuyện lãng mạn, nhỉ?

Ừ, là sự lãng mạn nhất trong cuộc đời y.

Tim Dịch A Lam đập loạn xạ: "Được đó, tôi muốn đi máy bay."

"Nhưng sẽ có nguy hiểm." Giọng Châu Yến An có vẻ không giống như trước, nó đầy do dự và mâu thuẫn.

Dịch A Lam hỏi: "Anh sẽ che chở tôi chứ?"

"Chuyện đương nhiên." Châu Yến An đáp lại không chút do dự.

Dịch A Lam cười: "Vậy tôi hết sợ rồi."

Châu Yến An cũng cười; nhưng nếu Dịch A Lam ở trước mặt anh, có lẽ sẽ nhìn ra nụ cười ấy không mấy vui vẻ.

Hầu hết các tòa nhà mà Châu Yến An cho nổ tung hôm nay đều là trung tâm hành chính và trung tâm nghiên cứu khoa học; mọi hôm, họ chủ yếu dựa vào lượng lớn nhân sự an ninh, quyền mật khẩu và hệ thống bảo mật thông minh chỉ là những phương tiện phụ trợ. Chúng tương đối mỏng manh, thành thử Châu Yến An có thể dễ dàng phá hủy hệ thống phòng thủ tự động. Tuy nhiên, ở những nơi khác như căn cứ quân sự lớn, căn cứ chỉ huy, trung tâm nghiên cứu và phát triển vũ khí quân sự,... lại có yêu cầu cực cao về an ninh; hơn nữa các công trình này còn có khả năng chống động đất và chống bom, một số khu vực trung tâm thậm chí có thể chống lại các vụ nổ cấp bom hạt nhân. Cơ sở vật chất bên trong càng tiên tiến hơn: năng lượng hạt nhân tự sản sinh, đảm bảo cung cấp nguồn năng lượng liên tục và không bị gián đoạn bởi thế giới bên ngoài; trung tâm điều khiển trí tuệ nhân tạo có thể ứng phó linh hoạt với một số trường hợp khẩn cấp, khiến hệ thống mật mã càng trở nên phức tạp. Cùng với ngày 32, những căn cứ an ninh vô chủ này đã trở thành pháo đài vững chắc nhất, "ngoại bất xuất nội bất nhập". Ngay cả khi sở hữu trong tay quyền ra vào, chưa chắc đã có thể thăm dò đến tận gốc rễ.

Mặc dù điều này có nghĩa là bí mật của họ sẽ không bị đánh cắp trong khoảng thời gian ngắn, song cũng đồng nghĩa Châu Yến An không thể phá hủy chúng. Chẳng qua, trung tâm điều khiển trí tuệ nhân tạo không thực sự thông minh như con người; nó chỉ là một máy tính có cấu hình cao hơn, khả năng tính toán mạnh hơn, lưu trữ lớn hơn và băng thông nhanh hơn. Tất cả những thứ đó vẫn chỉ là một phiên bản nâng cao của trí tuệ nhân tạo hiện có, chứ chẳng phải là một sự thay đổi về chất theo những bước nhảy vọt.

Vậy, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng nó có thể bị công phá. Trong trường hợp không người giám sát, hệ thống điều khiển trí tuệ nhân tạo của căn cứ bị công phá, đồng nghĩa với việc tất cả các cánh cửa sẽ được mở ra.

Tất nhiên, sự công phá này đòi hỏi khá nhiều thời gian. Ngay cả một tin tặc hàng đầu như Joker, với sự giúp đỡ của máy tính lượng tử, thì cũng mất nhiều ngày mới tìm ra cách. Nhưng nếu ngồi yên không làm gì, vậy một ngày nào đó ắt phải đối mặt với hậu quả cực kỳ thảm khốc: Cơ sở vật chất vốn đại diện cho sức mạnh quốc gia nay đã trở thành cái kén trói buộc ta vào chỗ chết trong ngày 32.

Hiện tại chưa có cách nào đối phó, phương án tối ưu nhất là tấn công trước, sau đó tiêu diệt hoàn toàn về mặt vật lý. Như vậy, những người có thể lập trình máy tính và am hiểu công nghệ bảo mật thông tin là nhân tố cực kỳ đáng trân trọng. Dù ở quốc gia nào chăng nữa, học viên ngành công nghệ thông tin những là nhân tài đáng giá nhất trong ngày 32.

Dịch A Lam, y chính là một nhân tố như thế.

Tuy rằng nghề nghiệp của y không phải là bảo mật thông tin, nhưng trong ngày 32 – nơi có rất ít người và thiếu nhân tài chuyên nghiệp, trình độ của Dịch A Lam đã là dạng hiếm có khó tìm. Nếu đi theo kế hoạch huấn luyện rõ ràng, y nhất định có thể phát huy năng lực tiềm tàng của mình trong ngày 32.

Dịch A Lam có năng lực, vậy định sẵn y không thể chỉ biết lo thân mình. Đây là điều mà Châu Yến An đã sớm thấu tỏ; anh cũng biết Dịch A Lam "lọt vào mắt xanh" của chính phủ vì do quen biết với anh. Không có cách nào tìm tòi nội dung cuộc gọi giữa họ trong khoảng thời gian trước, song lịch sử trò chuyện đã cho thấy Dịch A Lam cũng là "người-được-chọn" trong ngày 32.

Nền tảng học vấn và năng lực làm việc của Dịch A Lam ắt bị phơi bày một cách chi tiết trước mặt hàng tá người. Và nếu anh đoán không sai, bây giờ họ đang cười sung sướng bên kia thế giới.

Dịch A Lam dù thích hay không, cũng sẽ "được" chính phủ tuyển dụng.

Châu Yến An nghĩ, rằng thay vì để Dịch A Lam buộc phải tham gia với tâm lý chống cự, tốt hơn là nên ngỏ lời mời trước. Để y cho rằng đó là kết quả của sự lựa chọn của mình, và không nhất thiết phải quá bi quan vào tương lai.

Dịch A Lam thoạt trông như một đứa trẻ ngây thơ, dễ dàng sa vào cám dỗ chỉ bằng một chiếc kẹo mút.

///

Tác giả nói:

Vốn dĩ tôi muốn viết sáu nghìn chữ cơ, nhưng bây giờ mới thấy mình đã đánh giá cao bản thân rồi... Khó quá trời luôn đó, sao tôi lại bước lên con đường không lối thoát này nhợ?

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play