“Hoàng huynh!” Vương Mật vui mừng không thể nén được, tiến lên nắm chặt hai cánh tay y.
Hoàng đế nhìn nàng ấy, một lát sau, hình như đã thanh tỉnh hơn, giữa lông mày giãn ra.
Bàn tay trên cổ tay Phức Chi khẽ buông ra.
Hoàng đế nằm lại trên gối, há mồm, lại chẳng nói được gì.
“Nước.” Phức Chi kịp phản ứng, nói với Vương Mật.
Vương Mật bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lấy nước từ cái bàn bên cạnh, dùng thìa nhỏ múc nước, cẩn thận đút vào miệng Hoàng đế.
Hoàng đế uống nước, ngước mắt, ánh mắt lại rơi trên mặt Phức Chi.
Trong lòng khựng lại, Phức Chi cúi đầu, ngăn ánh mắt y lại trước người Vương Mật.
Lúc này, Từ Thành ngoài điện nghe tiếng nên chạy đến, đằng sau có mấy y quan đi theo. Phức Chi thấy thế, đứng dậy, lui sang một bên không để lại dấu vết.
“Bệ hạ!” Từ Thành thấy Hoàng đế quả thật đã tỉnh lại, cũng không kìm được vui mừng, vội sai thái y lên xem sao.
Một phen bận rộn, mặt thái y lộ vẻ vui mừng, cúi đầu trước với giường Hoàng đế: “Ngô Hoàng an khang, thật đáng mừng!”
Bọn Vương Mật Từ Thành nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống.
“Hoàng huynh...” từng trận kích động dâng lên, Vương Mật chỉ cảm thấy cũng không nhịn được nữa, nằm trên người y òa khóc.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoàng đế ngậm nụ cười, thần sắc bình tĩnh, xoa xoa Vương Mật đầu vai, giọng vẫn khàn khàn, chậm rãi nói: “Trẫm đã không sao rồi, đều là công lao các khanh nhiều ngày mệt nhọc.”
Đám người trước giường vui vô cùng, nhớn nhác quỳ lạy chúc tụng.
Hoàng đế vừa mới tỉnh lại, thể lực vẫn yếu, không nói được mấy câu mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.
Mọi người không dám quấy nhiễu nhiều, nháo nhào lui ra, Từ Thành vội sai cung nhân đi lấy ít cháo và thịt đến cho Hoàng đế đỡ đói, đưa ánh mắt sang trông Phức Chi một bên. Phức Chi hiểu ý, đang muốn theo Từ Thành ra ngoài, bỗng nhiên, một giọng nói thật thấp truyền đến: “Đứng lại.”
Phức Chi giật mình, quay đầu.
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén.
Vương Mật cũng lấy lại tinh thần, mặt tái đi, vội nói: “Hoàng huynh, cô ấy…”
“Người này trông nhanh trí đấy, ở lại đây phục thị.” Một lát sau, Hoàng đế lại thản nhiên nói, đoạn, nhắm mắt lại.
Tin tức Cung Tử Vi giải trừ giới nghiêm, chưa đầy một canh giờ liền truyền khắp trong ngoài cung thành.
Lúc Đậu Hoàng hậu tới cung Tử Vi, cung vệ quả nhiên không ngăn cản nữa. Nàng ta nhìn vào trong cung điện, lòng âm thầm thư thái, được cung nhân dìu đỡ đi vào chính điện.
Trong tẩm cung Hoàng đế, ánh đèn sáng tỏ.
Khi Đậu Hoàng hậu bước vào, chỉ thấy Thái hậu đã tới, đang nói chuyện cùng Hoàng đế đương nửa nằm trên giường. Thấy nàng ta đi vào, Thái hậu dừng lời lại, liếc ánh mắt tới.
“Thiếp bái kiến mẫu hậu, bái kiến bệ hạ.” Đậu Hoàng hậu đi tới trước giường, hành lễ hạ bái với hai người.
“Tử Đồng đến rồi.” Hoàng đế ôn hòa nói.
Đậu Hoàng hậu nhìn Hoàng đế, mặt mũi y vẫn hơi gầy gò, so với mấy ngày trước, cũng đã có thêm mấy phần huyết sắc hoạt bát.
“Từ khi bệ hạ có việc, thiếp ngày đêm khó ngủ, đốt hương cầu nguyện, chỉ mong lấy bản thân ra mà thay. Bây giờ thấy bệ hạ bình yên, lòng thiếp đã an.” vành mắt Đậu Hoàng hậu ửng đỏ, cúi đầu lau nước mắt nói.
Hoàng đế nhìn thấy vành mắt Đậu Hoàng hậu có vết bầm đen nhàn nhạt, ôn tồn trấn an nói: “Tử Đồng đã chịu khổ nhiều ngày rồi.” Dứt lời, bảo nội thị chuyển một cái sập Hồ tới.
Thái hậu nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói: “Hoàng hậu thân thể không tiện, sau này cứ giản lược đi, ở lại trong cung là được.”
Vẻ mặt Đậu Hoàng hậu khiêm tốn, hạ thấp người nói: “Tạ mẫu hậu thương cảm.”
Lúc này, y quan đến, nhắc nhở Hoàng đế nên uống thuốc. Hoàng đế gật đầu, nội thị bên cạnh vội nâng y ngồi dậy, đệm thêm chăn sau lưng.
Nước thuốc đen đặc, Hoàng đế nhìn một lúc, ánh mắt bỗng nhiên lơ đãng liếc một góc đại điện. Một lát sau, y nếm thử, lông mày chẳng nhăn tí ti uống mà thuốc một hơi là hết.
Từ Thành lại vội dâng một bát nước trong lên.
“Còn chuyện Diêu mỹ nhân.” Hoàng đế uống nước, dựa trên đống chăn, nói với Thái hậu. Sắc mặt y bình tĩnh: “Diêu mỹ nhân còn ở Dịch đình à?”
Thái hậu gật đầu, nói: “Bệ hạ bị bệnh, Diêu mỹ nhân khó mà thoát tội.”
Hoàng đế nói: “Diêu mỹ nhân tận tâm phục thị, lòng trẫm rất được an ủi. Thái y cũng nói rồi, lần này chính là dư độc chưa giải hết, giờ đã lành bệnh, Diêu mỹ nhân cũng có thể thả ra rồi.”
Thái hậu nhìn y, hơi nghiêng đầu, trên mặt lộ ra ý cười nhạt.
“Dịch đình chính là do Hoàng hậu quản lý, việc này còn phải hỏi Hoàng hậu.” Bà chậm rãi nói.
Đậu Hoàng hậu nghe vậy, cúi đầu với hai người trên ghế, ôn hòa nói: “Thiếp cẩn tuân lệnh bệ hạ.”
Hoàng đế gật đầu, khóe môi hơi cong.
Đậu Hoàng hậu ngước mắt, bên cạnh gò má vẫn mang theo ý cười, mà trên lưng lại đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc trước được Đại trưởng công chúa đề điểm, nàng ta từng bàn giao với Dịch đình không được để bất luận kẻ nào động tới Diêu Yên. Nếu không phải thế, chỉ cần một cửa ải kia của Đình Úy, Diêu Yên không chết cũng chẳng còn sức mà sống, há mà chống cự được đến hôm nay. Mà trước mắt Hoàng đế đã tỉnh táo, dù mình có lẽ thẳng khí hùng, trong lòng y cũng sẽ có một cái nút thắt.
Lại nói một hồi, Thái hậu căn dặn Từ Thành chăm sóc Hoàng đế cho tốt, đứng dậy hồi cung. Đậu Hoàng hậu cũng sợ quấy nhiễu Hoàng đế nghỉ ngơi, cũng đứng dậy cáo lui.
Ngoài điện, mặt trời treo giữa trời, ánh sáng bỏng mắt.
Thái hậu đi đến dưới hiên, nhìn bầu trời, mắt khẽ nheo lại. Bỗng nhiên, bà chậm bước chân, quay đầu trở lại đi.
Đậu Hoàng hậu đi phía sau khẽ giật mình, cũng vội dừng bước lại.
Thái hậu nhìn nàng ta, mặt đón ánh nắng, vẻ mặt khó phân biệt.
Một lát sau, chỉ nghe Thái hậu nhàn nhạt nói với nội hầu: “Hồi cung.” Tiếng bước chân xột xoạt vang lên, Đậu Hoàng hậu lại ngẩng đầu, Thái hậu đã đi sang cửa cung một bên.
Đám cung nhân Cung Nhạc An thấy Thái hậu trở về, vội vàng hành lễ nghênh đón.
Thái hậu xuống bộ liễn, không nói lời nào, cũng không cần cung nhân đỡ, đi thẳng đến công đường.
Đám cung nhân thấy thần sắc bà khác thường, đều không dám lên tiếng.
Thái hậu đi đến trước giường êm, ngồi xuống, chậm rãi tựa mình trên kỉ, nhắm mắt lại.
Một thế phụ* già cả thấy tình trạng như vậy, đi ra trước, dâng một cái bát nhỏ lên, mặt tươi cười: “Thái hậu có muốn nếm thử chút canh ngó sen không? Nhà bếp vừa đưa tới ạ.”
*Nữ quan trong cung
Thái hậu mở mắt ra, liếc cái chén kia một cái.
“Đại hoàng tử đâu?” bà không đụng đến canh ngó sen, lại hỏi thế phụ.
Thế phụ vội nói: “Đại hoàng tử chơi trong vườn hoa bên kia ạ, có cần dẫn ngài ấy đến không?”
“Không cần.” Thái hậu lắc đầu, giữa lông mày lại hiện lên một thoáng không kiên nhẫn: “Bảo nhũ mẫu nó dọn dẹp, đưa về đi.”
“Về Bắc Cung ạ?” Thế phụ nghe vậy thì quái lạ: “Đại hoàng tử mới đến mà ạ.”
Thái hậu cười lạnh, không nói tiếng nào, nhưng lại nhắm mắt.
Thế phụ không dám nói tiếp, đáp vâng một tiếng, hành lễ lui ra.
“Nó bị giữ lại rồi à?” trong phủ Tân An hầu, Đại trưởng công chúa nhìn Hà Vạn.
“Đúng ạ.” Hà Vạn đáp, dừng lại, nhìn về phía Đại trưởng công chúa: “Có cần phải báo hoàng hậu, chiếu cố một hai không ạ?”
“Không cần.” Đại trưởng công chúa mỉm cười lắc đầu: “Cung Tử Vi là chỗ ra sao? Nó đã không thể nào nhúng tay được, chi bằng không biết.” Dứt lời, bà nhìn Hà Vạn: “Bảo Từ Thành lưu ý nhiều hơn là được.”
Hà Vạn đáp vâng, lui ra ngoài.
“Bà đang làm gì vậy?” Tân An hầu Đậu Khoan một bên kìm nén không được, không hiểu hỏi: “Việc này mà truyền đi, con dâu bà còn giữ nổi danh tiết không?”
“Cổ hủ.” Đại trưởng công chúa liếc ông ta một cái, lại cười nói: “Sao ông không nghĩ cho thoả đáng? Sau này tính mệnh y vẫn có thể nắm trong tay chúng ta.”
Đậu Khoan hiểu ra, khẽ gật.
“Đáng tiếc sao Ôn Dung xuất thủ quá vụng, ” một lát sau, ông ta than nhẹ một tiếng: “Lần đó nếu chấm dứt y luôn, cũng không đến nỗi vất vả như vậy.”
“Lúc trước?” Đại trưởng công chúa liếc ông ta một cái, cười lạnh: “Bộc Dương Vương chuẩn bị nhiều năm, đến khi trong triều đại loạn. Nếu ông ta ngồi lên được nagi vàng, cho dù nói là tốt, ta cũng tất không thể an bình. Lúc này lại khác, Bộc Dương Vương có Cố Tiển ngăn trở, phần thắng sẽ ở tay chúng ta “
Đậu Khoan nghe bà, nghĩ đến mật báo mấy ngày trước nhận được, vẫn cảm thấy tâm thần bất định.
“Đại Tư Mã quả thực sẽ phái Vũ Uy hầu đến sao?” ông ta nghi ngờ hỏi.
“Sẽ chứ.” mắt Đại trưởng công chúa nhắm lại, ý cười nhàn nhạt: “Cố Tiển, ta hiểu rõ ông ta nhất đó mà.”
***
“Phu nhân cảm thấy hài lòng không?” Cung nhân nháo nhào lui ra ngoài cửa, Hoàng đế bỗng nhiên nói.
Năm ngoái chuyện của mình ở quận Bình Dương, Đại trưởng công chúa đã có thể biết, bây giờ Hoàng đế nhắc đến, Phức Chi lại chẳng cảm thấy kinh ngạc.
“Phức Chi làm vậy, chính là một lòng giúp Diêu mỹ nhân thoát tội.” im lặng một lát, Phức Chi thấp giọng mở miệng: “Sau khi trở ra cửa cung, phủ Đại Tư Mã bất luận dù là ai, cũng không có chút nào liên quan đến việc này.”
Mắt Hoàng đế hơi mở, liếc nàng một cái.
Phức Chi nhìn thẳng y, một lát sau, dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Cô có biết thi châm không?” một lát sau, chợt nghe Hoàng đế nói.
Phức Chi giật mình, đáp: “Có ạ.”
Hoàng đế không nói gì, chợt chống mình ngồi dậy, tránh khỏi đống chăm mềm sau lưng.
“Lại đây.” Y nhìn Phức Chi một cái, đoạn, nới ngoại bào: “Trong cái tủ đàn mộc ở góc tường kia, có châm, có rượu.” Đang nói, y mở áo trong ra, thân trên lõa ra.
Phức Chi sững sờ, mở to hai mắt.
Hoàng đế quay người nằm trên giường, một lát sau, phát hiện không thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Phức Chi, thấy nàng còn đứng nguyên tại chỗ.
“Biển Thước có biết trời giá rét không?” giọng y mang chế nhạo, lạnh nhạt nói.
Phức Chi thở sâu: “Nếu Bệ hạ muốn thi châm, có thể truyền Thái y.”
Hoàng đế nhìn nàng, bên môi cong lên một thoáng cười lạnh: “Làm sao thế? Ngay cả mớm thuốc cho trẫm mà Biển Thước cũng dám, mà không dám dùng châm à?” Dứt lời, không nhìn nàng, chỉ quay đầu đi.
Phức Chi đứng thẳng bất động một hồi, nén cơn quẫn bách, theo lời đi đến cái tủ đàn mộc kia. Mở ra, chỉ thấy bên trong đồ để thi châm quả nhiên có đầy đủ cả. Nàng lấy ngân châm ra, dùng rượu châm lửa đốt qua, ngồi vào trước giường Hoàng đế.
Hoàng đế nằm, không nhúc nhích.
“Lúc Trẫm cảm thấy mỏi mệt, thường sai y quan thi châm.” Chỉ nghe y nói ồm ồm.
“Vâng ạ.”Phức Chi đáp, bình tâm tĩnh khí, nhìn trên lưng y, chậm rãi đâm châm.
Hoàng đế không nói thêm gì nữa.
Thân thể của y không vạm vỡ quá, song vân da vẫn rắn chắc, thân tuyến thon dài, làn da trắng nõn.
Phức Chi nhìn động tác dưới tay, bỗng nhiên nhớ lại khi đó, Cố Quân cũng ghé vào giường thế này, mặc cho tay mình thi châm đau đớn, lại không chịu rên một tiếng nào... Trong lòng có sự ấm áp chảy qua, Phức Chi nhìn trước mặt, ngưng thần đâm cái châm vào huyệt vị cuối cùng.
Hoàng đế vẫn không nhúc nhích tí nào, Phức Chi nhìn sang một bên, lấy áo lông ra, đắp lên trên người y.
“Phu nhân đi theo Trần Biển Thước học bao lâu rồi?” Hoàng đế động đậy thân thể, lên tiếng hỏi.
Phức Chi nói: “Bảy năm ạ.”
Hoàng đế mở mắt, nghĩ ngợi: “Diêu tiến sĩ không đưa phu nhân theo người sao?”
Phức Chi gẩy gẩy ngân châm trên lưng y, nói: “Chú tôi hay dạo chơi, không tiện dẫn tôi theo, nên gửi tôi ở chỗ Trần Biển Thước.”
Hoàng đế rất hứng thú: “Diêu tiến sĩ lại yên tâm à?”
Phức Chi kinh ngạc: “Trên đời này người có thể tin nhất không ai hơn bạn thân, sao lại không yên lòng?”
Lông mày Hoàng đế khẽ nhếch.
Y nhìn lên trên màn, nhắm mặt lại, bỗng nhiên, trong đầu y hiện lên cảnh hai người năm đó lần đầu thắng trận bóng đá nên cao hứng bừng bừng chơi đùa trong ngự uyển.
“... Quân tất sẽ hết mình phò tá Thái tử!” Thiếu niên vẻ mặt khí phách nói với y, nụ cười xán lạn.
“Bạn thân à?” Hoàng đế thấp giọng lặp lại, một lát sau, bên môi lướt qua một đường cong, nhắm mắt lại, sắc mặt không gợn sóng.
Qua không lâu, Phức Chi gỡ ngân châm xuống. Mới dọn xong, liền nghe nội thị ở ngoài điện bẩm báo, nói đám thừa tướng đã chờ phía trước điện.
Hoàng đế cất tiếng, khoác áo ngồi dậy.
Sau đó, cửa điện mở ra. Mấy nội thị tiến vào, hầu hạ y mặc triều phục.
Phức Chi đứng một bên, thấy mặc dù sắc mặt y vẫn không tốt, thân thể lại thẳng tắp, mặc quần áo đội quan xong, lại không mảy may nhìn ra người cái bệnh nặng mới khỏi.
Hoàng đế nhìn không chớp mắt, sau khi sửa xong y quan, ngồi trên bộ liễn, được nội thị khiêng ra.
Phức Chi ở lại trong điện, nhìn chung quanh một lúc, đám cung nhân cúi đầu dọn dẹp, lại không ai trông qua, dường như không ai phát hiện ra nàng. Không bao lâu, bên ngoài có một người tiến vào, là Từ Thành.
“Phu nhân đi theo ta.” Ông ta đi tới làm lễ, thấp giọng nói.
Phức Chi chần chừ chốc lát, dời bước đi theo sau ông ta.
Ra khỏi tẩm điện, Từ Thành dẫn Phức Chi đi sang một bên, chỉ chốc lát sau, đi đến một thiên điện trước.
“Phu nhân vất vả, bệ hạ ban thưởng điện này cho phu nhân nghỉ ngơi.” Từ Thành cung kính nói.
Phức Chi nhìn bên trong, nhưng không động đậy.
“Khi nào thì cho ta về?” Nàng nhíu mày.
Thần sắc Từ Thành bình tĩnh: “Việc này cần phải đợi bệ hạ ra ý chỉ.”
Phức Chi nhìn ông ta chằm chằm, mím môi không nói.
Từ Thành lại không nhiều nói nữa, làm lễ cáo lui mà đi.
Phức Chi đứng một mình ở chỗ cũ, một lát sau, nhìn bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy có phần mờ mịt. Nàng đi vào trong thiên điện, chỉ thấy trên một cái bàn nhỏ đã bày biện đồ ăn, hình như là vừa làm xong, còn bốc hơi nóng.
Trong bụng sớm đã đói kêu rền lên, Phức Chi ngồi xuống trước án, xem kỹ đồ ăn một lúc, cúi đầu bắt đầu ăn. Sau khi ăn no, Phức Chi ngồi một lúc, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy vào cái giường trong điện nằm xuống, vừa mới dính gối liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Chẳng biết ngủ bao lâu, trong mơ hồ, Phức Chi bị lay tỉnh.
Mở mắt ra, thấy là Từ Thành.
Ông ta nhìn Phức Chi, vẻ mặt tràn đầy vẻ lo lắng: “Phu nhân mau dậy đi, bệ hạ mới lại ngất rồi!”
Phức Chi nghe vậy, giật mình một cái tỉnh táo lại.
“Sao lại như thế?” Nàng vừa đứng dậy vừa hỏi.
Thần sắc Từ Thành bất định, thấp giọng nói: “Vừa rồi bệ hạ nhận cấp báo, người Tiên Ti đã tập kích, hạ liền mấy chục quận, bây giờ chỉ cách kinh thành có năm trăm dặm thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT