*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tây An
“Chuyện voi điên ngày ấy đã điều tra rõ chưa?” Bưng thuốc sắc xong trở về, Phức Chi bỗng nhiên hỏi Cố Quân.
Cố Quân quay đầu nhìn nàng một cái: “Chưa.” Chốc lát sau, hắn liếc mắt dời về phía trước, giữa lông mày có chút nặng nề: “Mấy tên thổ dân còn lại đã bị bắt giữ, bọn họ nói ngày ấy biết bệ hạ đi thuyền ngang qua, bèn đuổi bầy voi chạy tới bên cạnh mương.”
Phức Chi giật mình: “Vì sao?”
Cố Quân chậm rãi nói: “Thổ dân Ngô phân làm mấy bộ tộc, nhiều năm tranh chấp. Những thổ dân này xuất thân từ một chi trong đó. Thủ lĩnh cống voi, vốn muốn mưu chuyện thế lực với thiên triều, song bệ hạ mãi không triệu kiến.”
“Ra thế.” Phức Chi hiểu ra. Một lát sau, nàng lại nói: “Thổ dân biết muốn cầu cạnh thiên triều, cho dù ghi hận trong lòng, thì hành thích giết người cũng vô ích.”
Cố Quân nói: “Ta cũng có ý tưởng như vậy. Đám thổ dân còn lại đã bị bắt, chỉ kêu oan uổng; hỏi người thông báo tin tức cho họ là ai, lại nói là nghe lén mấy tên cung hầu đàm luận nên biết được, không biết tướng mạo.”
Phức Chi cũng nhíu mày, nghĩ ngẫm, một lát sau, hỏi: “Chàng có từng nghe về ban quỳ đỏ chưa?”
“Ban quỳ đỏ?” Cố Quân kinh ngạc
Phức Chi gật đầu, nói: “Sư phụ em từng đi khắp thiên hạ, biết dược thảo các nơi, trong sách từng ghi, ban quỳ sinh nở nơi nóng ẩm, lá có chấm đỏ, voi ăn vào, nếu thấy thứ gì màu rực rỡ rêu rao thì sẽ điên cuồng dễ giận. Ngày hôm trước trở về, em cứ nghĩ mãi về chuyện này. Bầy voi được thuần phục đã lâu, mọi người vừa tới, cũng vốn yên ổn, bỗng nhiên phát cuồng, có lẽ là nhìn thấy cờ hoa bố trí trên thuyền rồng.”
“Ồ?” Cố Quân nhìn nàng, ánh mắt dần dần tụ lại.
Phức Chi mỉm cười: “Em cũng suy đoán thôi, bên trong thái y thự có nhiều người biết bách thảo, chỉ cần giao chỗ thức ăn bầy voi đã ăn để kiểm tra thực hư, là có thể biết được.”
Cố Quân gật đầu, không nói gì, nhìn về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lúc hai người trở lại trước phòng Diêu Kiền, thấy Cố Tiển chắp hai tay đứng dưới hiên.
“Thuốc xong rồi à?” Ông nhìn thấy cái đ ĩa trong tay Phức Chi, chậm giọng hỏi.
Phức Chi hành lễ: “Vâng.”
Cố Tiển nhìn nàng, một lát sau, nhàn nhạt cười cười: “Chú con mới nghỉ ngơi, đi vào đi.”
Phức Chi gật đầu, bưng đ ĩa bước tới trước.
Bên trong phòng lẳng lặng, Diêu Kiền vẫn tựa trên tấm đệm mềm, hai mắt nhắm lại.
“Chú ơi.” Phức Chi đi đến phía trước, khẽ gọi một tiếng.
Diêu Kiền mở to mắt.
“Nên dùng thuốc rồi ạ.” Phức Chi nói với ông, để thuốc ở một bên.
Diêu Kiền nhẹ nhàng đáp, rồi toan chống mình. Lúc này, một đôi tay duỗi ra đỡ ông dậy vững vàng, Diêu Kiền nhìn, là Cố Quân.
Ánh mắt hơi khựng lại, một lát sau, Diêu Kiền gửi lời cảm ơn rồi gật đầu một cái, lại quay đầu đi.
Phức Chi nhìn thấy động tác Cố Quân như vậy, lòng nóng lên, cúi đầu thổi thổi nước thuốc trong thìa, đưa đến chỗ Diêu Kiền.
Diêu Kiền chậm rãi uống, lúc cụp mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt của nàng.
“Thiếu Kính.” Khi ông uống xong chén thuốc, Cố Tiển tới, ôn hòa nói với ông: “Chú nghỉ ngơi đi, ngày khác chúng ta lại thăm viếng.”
Diêu Kiền nhìn ông, một lát sau, lại không nói nữa, gật đầu nói: “Thế nhé.”
Phức Chi thấy thế thì quái lạ, vốn cho là họ sẽ ở lâu một chút, không ngờ nhanh thế liền cáo từ, vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
“Nữ quân không cần đa lễ, chăm sóc tiến sĩ mới quan trọng.” Cố Tiển mỉm cười nói. Đoạn, nhìn Diêu Kiền một cái thật sâu, dẫn Cố Quân làm lễ, quay người theo người hầu ra ngoài.
Bóng hai người kia biến mất bên ngoài màn, Diêu Kiền tựa trên đệm mềm, tâm sự như thủy triều.
“… Thiếu Kính, Phủ Thần tuy là do bà ta thân sinh, song là người Cố thị. Nó do một tay ta nuôi nấng, phẩm tính kiên định, quyết sẽ không kém cỏi; ta là gia chủ, nhất định sẽ không bạc đãi Phức Chi, Thiếu Kính phải tin ta mới được.” ông nhớ lời Cố Tiển mới rồi.
“Thần thái hai đứa nó vừa rồi, chú cũng thấy, hẳn là tình nghĩa hai bên hứa hẹn rồi. Thiếu Kính rốt cuộc là lo lắng chuyện gì?”
Diêu Kiền thở sâu, nhắm hai mắt lại.
“Ta sẽ gả vào Cố thị…” Đáy lòng bỗng nhiên nhớ về một giọng nói ngọt ngào mà xa xôi.
“Thiếu Kính, ” Cố Tiển nhìn ông, thở dài: “Hai ta đã sắp già, con cái được tốt đẹp, thì vạn sự đều an…”
“Chú?” giọng Phức Chi vang lên bên tai.
Diêu Kiền mở mắt.
Chỉ thấy Phức Chi ngồi trước mặt, lo âu nhìn ông: “Thấy khó chịu ạ?”
Diêu Kiền mỉm cười, lắc đầu.
Phức Chi vẫn không yên lòng, bắt mạch tay ông.
“Phức Chi cảm thấy Vũ Uy hầu thế nào?” Diêu Kiền nhìn nàng, cất lời hỏi.
Phức Chi ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt Diêu Kiền trầm tĩnh, như trực thấu đáy lòng, trên mặt Phức Chi phút chốc nóng lên. Nàng bỗng nhiên có chút chột dạ, càng không dám nhìn vào mắt Diêu Kiền thêm, cụp mắt, thấp giọng nói: “Dạ… chàng ấy rất tốt…” Lời mới vừa ra miệng, lại cảm thấy không ổn, vội ngẩng đầu nói: “Phức Chi chỉ là cảm thấy ngài ấy tốt, hai chúng con…”
Trước mặt, Diêu Kiền cười trào, nghiền ngẫm mà nhìn nàng.
Mặt Phức Chi thoáng chốc nóng như bị lửa đốt, vừa xấu hổ lại vừa nóng vội, lời nói nghẹn trong miệng rốt cuộc không nói được ra, chỉ có thể trợn tròn mắt.
“Phức Chi.” một lát sau, Diêu Kiền không còn cười nàng nữa, mà hít sâu một hơi, chậm rãi nằm lên tấm đệm mềm, nhẹ giọng nói: “Đợi mọi việc của con kết thúc, chú cũng nên quay về Thanh Hư.”
Phức Chi nhìn ông, ngơ ngác không nói.
Khi Hà Vạn bước vào bên trong thủy tạ, đầu Đại trưởng công chúa chải búi tóc vọng tiên*, thân mang váy dài kéo đất, đương mớm nước cho con vẹt lông vũ lộng lẫy trên kệ, trong lúc đó, châu ngọc kêu đinh đang.
*Búi vọng tiên“Như thế nào rồi?” Bà hết sức chú tâm, không quay đầu lại hỏi.
Hà Vạn bước nhỏ về trước, cung kính nói: “Diêu tiến sĩ đêm qua về phủ, lập tức bệnh liệt giường.”
Động tác trên tay có chút ngừng lại.
“Có biết chứng bệnh gì không?” Bà nhẹ giọng hỏi.
“Tiểu nhân chưa xác định được.” Hà Vạn nói: “Nghe người hầu nói, sáng nay Diêu tiến sĩ tỉnh lại, đã có thể đứng ngồi được, hình như không quá đáng ngại.”
Đại trưởng công chúa nhìn ông ta, gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ai từng đi thăm bệnh?”
Hà Vạn đáp: “Ban ngày, Đại Tư Mã từng đến Diêu phủ.”
Thìa vàng trên tay khẽ dừng lại, bà quay đầu, nhìn Hà Vạn một cái.
“Quân cũng đi à?”
“Đúng vậy ạ.”
Đại trưởng công chúa không nói gì, Hà Vạn thoáng ngẩng đầu, thấy bà ngồi xuống bên cạnh lan can, nhìn ao nước xuất thần.
Hà Vạn hơi do dự, thấp giọng nói: “Công chúa lo lắng công tử đối với Nữ quân nhà Diêu tiến sĩ…”
“Nghi ngờ?” Đại trưởng công chúa chợt cười lạnh: “Ngay cả A Mật cũng nhìn ra.”
Hà Vạn cúi đầu không nói. Ngày hôm trước ở vườn Thừa Quang, chúng thần tụ tập, chuyện voi nuôi trong vườn bỗng nhiên nổi điên, thuyền mà Nữ Quân nhà Diêu tiến sĩ ngồi bị trôi, bị nước cuốn đi. Lúc mọi người đương hoảng, Cố Quân đi tới, biết được tình hình, lập tức dẫn người đi tìm. Hoàng đế niệm tình hắn có vết thương, đến khuyên can, Cố Quân lại khăng khăng tự mình đi, mặt căng thẳng đến xám xanh cả lên. Hà Vạn dù không hiểu Cố Quân bằng Đại trưởng công chúa, nhưng cũng thầm phát hiện chút dị dạng.
Đại Tư Mã và Diêu Kiền có quen biết, như bình thường, cùng đến nhà Cố Quân thăm bệnh vốn cũng còn nghe được, nhưng hôm nay…
“Nếu Công chúa không yên tâm, có thể cùng Đại Tư Mã…” Hà Vạn nói.
Lời còn chưa dứt, lại nghe một tiếng “Keng” trong trẻo, Đại trưởng công chúa ném thìa vàng về trong mâm.
“Sau này để ý thêm tới những chuyện này.” Bà đứng dậy, lo lắng nói, liếc một bộ áo gấm trên chiếc sàng bên cạnh hồ.
Hà Vạn thấy thế, vội đi qua mang áo gấm tới, phủ thêm cho bà.
“Con gái nhà Đậu Thị dù không ra sao, nhưng may mà trong cung vẫn có đứa không chịu thua kém.” Bà cười nhạt, chỉnh váy dài, chậm rãi đi.