Tư Kỳ phải dùng tay che miệng mình lại để không phát ra tiếng động cho đến lúc ba người họ rời đi.
Thân thể Tư Kỳ trượt xuống như lá rụng, khuôn mặt biến sắc tái nhợt đi, từng tế bào trên người cũng run rẩy theo sắc mặt cô. Hai bên tai cô lùng bùng tái hiện đi tái hiện lại lời nói:
“Thuốc đó có khả năng phá hủy thai nhi dần dần cho đến lúc chết ỉu.”
“Thuốc đó có khả năng phá hủy thai nhi dần dần cho đến lúc chết ỉu.”
Chết ỉu!
Trái tim cô như bị bóp nghẹn, hơi thở cũng khó khăn đi, đôi mắt mờ sương thấm đượm những giọt lệ rồi rơi xuống, rơi xuống thấm ướt một mảng váy, rơi xuống cả nền nhà lạnh lẽo. Lạnh lẽo, thối nát như lòng người.
Đã có lúc cô tin rằng ở cái nhà này, cô có thể đặt niềm tin vào Mục Duật, niềm tin vào tình cảm hắn dành cho bé con ở trong bụng cô. Ấy thế mà chính cô cũng không ngờ, người đó, người mang tiếng là cha, là người mà luôn miệng nói “tôi chăm sóc cho đứa bé” lại là người tàn nhẫn nhất, độc ác nhất, đến cả đứa con của mình hắn cũng không cho nó chết toàn thây.
Cơ thể cô run lên từng hồi, tiếng nấc cũng ngày một to lên. Cô có thể làm gì được nữa đây khi cả cái nhà này đều muốn sinh mạng bé con của cô.
“Ác lắm… anh ác lắm. Nếu bé con thật sự đi rồi thì tôi biết làm sao đây?!”
Tư Kỳ đứng dậy, lê từng bước đi nặng nề cùng tiếng oán than vang vọng cả căn phòng u tối.
“Sao mà nó ngột ngạt quá? Tôi khó thở! Giờ khắc này tôi thật sự muốn chết quách đi cho xong!”
Con người nhưng bên trong không phải con người, ngoài là dã thú thì còn là gì nữa đây!
Nằm trên giường một khoảng thời gian, khóc thì cũng đã khóc rồi, nước mắt cũng đã cạn nhưng đau khổ trong Tư Kỳ không hề vơi đi mà nó ngày một tăng lên, tăng theo cấp số nhân. Trái tim cô bị hàng ngàn con kiến dày vò, cắn xé đến nỗi đau quặn thắt lại làm cô vô thức đập tay vào ngực, như trấn an mà cũng như tự dày vò chính mình.
Cạch.
Tiếng chốt cửa mở ra. Đúng rồi, thì ra đã đến giờ Mục Duật đến để “theo dõi” cô.
Bóng tối bao phủ cả căn phòng, ánh sáng nhỏ từ phía cửa ra vào mà hắn đứng không thể chiếu sáng đến chỗ cô. Hắn không hề phát giác đôi mắt đã phủ một tầng sương dày của Tư Kỳ dán chặt lên người mình. Đôi mắt mang theo sự oán giận, căm phẫn với người đàn ông đang đứng kia.
Phải công nhận hắn thật đẹp, thân hình cường tráng, khuôn mặt anh tuấn hoàn mĩ, thế mà trên gương mặt đó lúc nào cũng phảng phất vẻ tàn khốc vô tình.
Tư Kỳ cắn chặt môi, cô thật sự rất muốn xông ra mà chất vấn hắn, nhưng cô sợ hắn sẽ lãnh đạm mà tàn nhẫn nói là chính hắn, chính hắn muốn bỏ bé con của cô đi. Đến lúc đó, trái tim đã tổn thương của cô sẽ nhận phải vết dao găm chí mạng mà không chịu nổi mất.
Đôi mắt chim ưng sâu thẳm của hắn như vô tình chạm vào mắt cô, hình như hắn không phát hiện hoặc có phát hiện mà làm lơ đi ánh nhìn đó. Không lâu sau hắn cũng rời đi kèm theo tiếng chốt cửa phá vỡ không gian yên tĩnh.
Mục Duật đi rồi, Tư Kỳ bất chợt bật cười, tràng cười trào phúng tự giễu chính bản thân mình quá nhát gan. Phải chi vừa rồi cô dũng cảm hơn, tìm chiếc một vật sắc nhọn nào đó mà đâm hắn, cùng hắn đồng quy vô tận thì có lẽ cô sẽ đỡ bứt rứt hơn bây giờ.
Cạch.
“Cái gì? Hắn quay lại sao?”
Không, không phải.
Cánh cửa gỗ lạnh lẽo ở mở hé ra. Qua một thời gian, ánh sáng le lói ở cửa vẫn không có động tĩnh gì. Cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Tư Kỳ mới xuống giường nhẹ nhàng bước đến bên cửa.
Đứng đối diện với nó, hơi thở của Tư Kỳ cũng dồn dập hơn. Cô thử ghé mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng không có ai. Theo cô được biết, ngoài nữ hầu đưa cơm và Mục Duật thì hình như không có chìa khoá nào khác để mở cánh cửa này.
“A Lệ, phải rồi chắc A Lệ mở.”
Cô định nghĩ như thế mới ngờ ra nó không đúng. A Lệ chỉ là một người hầu, có lẽ chiếc chìa khoá đó phải của người ở trên giữ và đưa cho cô ấy mỗi lúc cần thiết.
Như có một thế lực thúc giục, cánh cửa được Tư Kỳ mở toang ra, tiếng “kẽo kẹt” vang lên không hề nhỏ vậy mà không đánh động đến ai. Cô cũng không khống chế được bàn chân trần của mình, từng bước từng bước lao ra khỏi những đau khổ ở căn nhà này. Cánh cổng kiên cố bao ngày cũng mở rộng như chào tạm biệt cô. Sao nó lại thuận lợi đến thế?
Tư Kỳ cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô chạy vụt qua. Trong màn đêm tối, cô cứ chạy mãi, chạy mãi đến một con đường lớn. Phải qua thời gian rất lâu cô mới bắt được chuyến taxi rồi nhờ tài xế chở đến chỗ ở của Mễ Đào, người duy nhất cô có thể tin tưởng ở thành phố vô tình này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT