Năm ngày sau đó trôi qua vô cùng tẻ nhạt với những hoạt động lặp đi lặp lại: thức dậy, tắm nắng, ăn, uống thuốc, ngủ. Tư Kỳ cũng đã quen và không còn xuất hiện ý nghĩ phản kháng như lúc đầu. Ánh mắt cô biểu hiện rõ sự vô hồn, vô cảm, không thích giao tiếp và toàn nhìn vào hư không.

Hôm nay cũng là ngày Đổng Liêm Trình đến để thực hiện việc kiểm tra sức khỏe cho Tư Kỳ. Anh vẫn vậy, mỗi khi gặp cô đều nở nụ cười trên môi, không giấu được sự hạnh phúc. Nhưng hôm nay bước vào căn phòng tối tăm bị vài lớp khoá chồng lên, anh vô cùng ngỡ ngàng, đáy mắt sau đôi kính không giấu được ngọn lửa phẫn nộ. Nó càng bùng phát hơn khi anh nhìn thấy trạng thái phờ phạc, đôi mắt nhìn anh như người vô hình của Tư Kỳ. Cuộn nắm đấm trong tay, anh hận không thể giết hết bọn khốn vô nhân đạo này ngay bây giờ. Nhưng vì gia thế, quyền lực của Mục Gia, anh chỉ đành kìm nén cơn tức, buông nắm đấm xuống mà miệng chửi thầm.

Chết tiệt!

Tiến lại bên giường Tư Kỳ, Đổng Liêm Trình cố gắng giữ nét mặt vui vẻ, anh không muốn làm bầu không khí trở nên u ám hơn.

“Gặp lại rồi, Tư Kỳ, chào em.”

….

Nhưng thứ anh nhận lại là sự im lặng đến đáng sợ.

Trong cả quá trình kiểm tra, đôi lúc Đổng Liêm Trình muốn mở miệng bắt chuyện nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt không còn long lanh như trước cứ nhìn vào không khí, Tư Kỳ dường như không muốn bị quấy rầy, lời anh định nói đành nuốt xuống.

Xong việc, Đổng Liêm Trình kê lại đơn thuốc cho tuần này. Lúc đứng dậy chuẩn bị ra về, anh vẫn còn tiếc nuối vì hôm nay không thể tiếp cận đến Tư Kỳ. Đứng lên do dự một lúc, anh ngại ngùng quay sang chỗ khác, cao giọng nói:

“Anh về đây.”



“Anh về đây.”

Cuối cùng anh thở dài, chờ đợi cái gì kia chứ. Anh với cô vốn dĩ chỉ là mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân, vậy mà anh vẫn mong có gì đó biến triển. Anh quay đi, ủ rũ đi ra ngoài.

Lúc cửa được đóng lại, đột nhiên tinh thần chính nghĩa trong Đổng Liêm Trình lại trào dâng, nó xuất phát từ những áy náy mà anh hình thành khi nhìn thấy Tư Kỳ bị hành hạ như vậy. Anh một mạch đi thẳng đến phòng khách, nơi lão thái thái đang thư thả ngồi uống trà và xem đống sổ sách của tập đoàn.

Lão thái thái vẫn không rời mắt khỏi giấy tờ, điềm nhiên như không mà hỏi:

“Bác sĩ Đổng có việc gì lại tìm đến tôi?”

“Về chuyện dưỡng thai của Tư Kỳ.”- Liêm Trình dứt khoát.

“Cậu cứ ngồi xuống trước đã.”

Lão thái thái đắt giấy tờ lên bàn, gỡ gọng kính lão màu vàng sáng trọng xuống đưa người hầu cất đi, vẫn giữ phong thái trang nhã của quý tộc, chầm chậm nói:

“Thai nhi có vấn đề gì sao?”

Đúng như anh nghĩ, người nhà này chỉ xem trọng đứa bé, còn Tư Kỳ chỉ là một người mang thai hộ, không đúng, phải là không được xem như con người. Anh cố kiềm giọng bình tĩnh hết mức có thể, thanh âm có phần khàn khàn:

“Không phải, mà là Tư Kỳ.”

Lão thái thái chậm rãi chớp mắt, nhàn nhạt nói:

“Vậy thì cậu không cần lo lắng.”

“Bà nói gì vậy? Tư Kỳ là mẹ đứa bé, nếu cứ trong tình trạng này, đứa bé cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Tôi luôn thắc mắc, tại sao bà lại đối xử với cô ấy như thế? Chỉ là một người con gái bình thường, cô ấy không thể chịu đựng được sự giam cầm đó.”

Trớ trêu thay, người đòi lại công lý cho Tư Kỳ lại là một người cô vừa mới quen.

Thấy dáng vẻ điềm nhiên như không của lão thái thái Mục Gia, sự tức giận trong Đổng Liêm Trình lên đến đỉnh điểm, anh phát tiết một tràng không thèm quan tâm đến vị thế của mình hiện tại.

Lão thái thái vẫn giữ vẻ mặt như có như không, lạnh nhạt nhìn Đổng Liêm Trình, thanh âm trầm đi mấy độ:

“Bác sĩ Đổng, để tôi nhắc lại cho cậu nhớ. Cậu không là gì cả. Không phải cậu có quan hệ với nhà họ Khương thì tôi đã không tin tưởng giao cho cậu công việc này. Nhưng nhìn xem hành động của cậu bây giờ, thật sự là quá THÔ BỈ. Vì thế từ lần sau, cậu không cần đến đây nữa, tôi sẽ sắp xếp người khác. Mong cậu về cho.”

Đổng Liêm Trình nhận thấy lần này mình thực sự hành động quá ngu ngốc rồi. Điều anh biết chắc khó có thể thay đổi nhưng vẫn đâm đầu vào và rồi nhận lại những câu nói chà đạp, thậm chí còn không thể đến gặp người anh thích.

Thứ anh không có bây giờ là dũng khí chứ không phải là lòng tự trọng. Nếu anh quỳ xuống đây và cầu xin chắc gì bà ta đã chấp thuận. Đến cuối cùng, người thiệt vẫn là Tư Kỳ. Anh đành cắn răng, ngậm ngùi đi về.

Là một người luôn xây dựng hình tượng thanh tao của bác sĩ, Đổng Liêm Trình khi kiềm nén gì đó đều lao đầu vào làm việc. Cũng vì anh là người sống nội tâm, chưa từng có bạn gái, Tư Kỳ lọt được vào tầm mắt của anh, anh liền xem cô là người quan trọng. Vì thế sự tức giận trong anh càng bộc phát mãnh liệt, anh vùi đầu vào làm việc hơn hai ngày, hai ngày đó, anh không ăn không ngủ, đến cả nụ cười trên miệng cũng cứng đờ.

Còn về phần Tư Kỳ, cô vẫn vô hồn như vậy, mọi thứ cũng không có gì khác ngoại trừ vào buổi đêm hôm đó, cô có cảm giác có một cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, như theo dõi, như muốn ăn tươi nuốt sống làm cô sợ hãi không dám mở mắt. Cuối cùng thì cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là việc đó cứ lặp đi lặp lại hằng đêm, đến nỗi cô cũng quen dần cảm giác bị theo dõi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play