Tá tang, mình vừa đính kèm link wordpress trên tường nhà và cũng đã chuyển bộ này sang để đăng song song, tuy hơi muộn tí tẹo nhưng nếu mọi người có hứng thú thì hãy ghé sang nhe~~
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Túc Duy An đã xin nghỉ ba tiếng để đi đến đồn cảnh sát.
Việc lấy lời khai rất thuận lợi, trước khi đi cảnh sát có nói với cậu, lúc tìm được thì người đàn ông ấy định tự vẫn cùng với bạn trai cũ đang hôn mê của mình 一一 hiển nhiên là không có được sự đồng ý của người bạn trai.
"Hai người đàn ông yêu nhau, bạo lực gia đình cứ vậy mà tăng lên."
Túc Duy An dừng lại bước chân, xoay người nói, "... không phải cặp đôi nam nam nào cũng sẽ như thế, bọn họ bất quá cũng chỉ là một trường hợp trong hàng ngàn đôi, đó là việc liên quan tới tính cách, không liên quan tới giới tính đâu ạ."
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cậu mới nhanh tay nhắn một cái tin nhắn sang cho Đàm Tự: "Em vừa mới nói chuyện với chú cảnh sát xong."
Đàm Tự: "Họ có bắt em không vậy?"
Túc Duy An mỉm cười đánh chữ: "Không có đâu [cười khốn khổ đáng yêu.jpg]"
Khi trở lại công ty, Lưu Dân Nhiễm đang đen mặt đứng ở trước bàn làm việc của phó giám đốc, trên tay cầm một xấp tài liệu lớn, nhìn thấy Túc Duy An, sắc mặt của anh ta càng trầm xuống hơn rất nhiều.
"Em về rồi?" Trầm Thần vừa gọi cậu vừa trộm vẫy vẫy tay.
Túc Duy An vội vàng ngồi xuống.
"Trưởng phòng Lưu bị sa thải rồi." Trầm Thần nhỏ giọng nói.
Túc Duy An kinh ngạc, "Sao vậy ạ?"
"Em không biết sao?" Trầm Thần cũng rất ngạc nhiên, "Chị còn tưởng là vì em đấy."
Túc Duy An càng khó hiểu hơn, "Em ạ?"
Bên này hai người họ đang bàn tán, bên kia Lưu Dân Nhiễm cũng đã nói chuyện xong. Lúc trở về văn phòng, khi đang qua trước bàn làm việc của hai người thì dừng lại bước chân.
"Trong thời gian làm việc, đừng lươn để lười biếng*." Lời nói của anh ta không chút khách sáo nào, "Đừng luôn ỷ vào việc mình có chỗ dựa mà không biết kiêng nể gì."
*Nghĩa đen của bản gốc là câu cá trong nước bùn, ý chỉ hành động lười biếng, làm việc không nghiêm túc. Ở đây mình dùng lươn của Việt Nam để thay thế.
Ban đầu còn chưa chắc chắn lắm, nhưng vừa nghe như vậy thì giống như có liên quan thật rồi.
Trầm Thần: "Không phải là còn đi học, chỉ nói vài câu thôi cũng không quá đáng đi? Anh ngày thường cũng chơi quét mìn rất vui mà?"
Lưu Dân Nhiễm cười lạnh, "Trầm Thần, ôm đùi mỗi ngày cũng không thể làm cấp trên được đâu, nhiều lắm cũng chỉ bị xem như là bàn đạp của người khác thôi, tôi cũng phải từ chức, những lời này không hề ác ý, cô cân nhắc lại đi."
"Cảm ơn anh." Trầm Thần mỉm cười vẫy vẫy tay với anh ta, "Chúc anh tiền đồ như gấm nhé."
Lưu Dân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi khỏi.
".... tôi không có ỷ vào việc mình có chỗ dựa mà làm bất cứ điều gì."
Chưa từng nghĩ đến Túc Duy An sẽ trả lời lại, văn phòng trong chốc lát trở nên an tĩnh.
"Bản thảo là tôi tự mình vẽ từng nét, dự án này tác phẩm của tôi cũng được chọn rất nhiều 一一 anh cũng ở trong nhóm lựa chọn mà, còn tiền thưởng và tiền lương tôi một phần cũng không lấy nhiều hơn mọi người." Túc Duy An lẳng lặng nói.
Lưu Dân Nhiễm: "Trong quá trình lựa chọn tôi đều phải nhìn sắc mặt của Đàm phó tổng..."
"Trưởng phòng Lưu à, ngày nào cũng ôm đùi cũng không làm cấp trên được đâu." Trầm Thần ngắt ngang lời anh ta.
Khi Lưu Dân Nhiễm rời khỏi văn phòng, tiếng đóng sầm cửa vang lên rất lớn.
Trầm Thần: "Thật không nghĩ ra được, em vậy mà lại phản bác anh ta."
Túc Duy An nhỏ giọng hỏi, "... em có nói sai cái gì không ạ?"
"Không có." Trầm Thần cười, "Đáng nhẽ em nên như vậy từ sớm."
Buổi chiều khi nhìn thấy Đàm Tự, câu đầu tiên Túc Duy An mở miệng hỏi là về việc của Lưu Dân Nhiễm.
Đàm Tự: "Người đó à? Nhân viên trước đây bán các bản vẽ có quan hệ thân thích với anh ta, với lại gần đây anh có tra được ra vài manh mối. Sao thế, anh ta làm khó dễ em à?"
"Có nói vài câu, nhưng mà không có việc gì cả." Người cũng đi rồi, Túc Duy An cũng không có gạt hắn, "... em cũng có nói lại đôi câu."
Đàm Tự ừ một tiếng, "Ngày kia về nhà anh ăn cơm nhé em?"
Tay của Túc Duy An run lên, "Nhanh vậy sao anh?"
"Bọn họ cứ nhắc mãi, phiền phức lắm." Giọng điệu hơi không kiên nhẫn, nhưng khóe miệng lại có một nụ cười.
Ngày đi đến Đàm gia, buổi sáng 5 giờ Túc Duy An đã thức dậy, cậu dụi dụi lên cánh tay của Đàm Tự thật lâu cuối cùng vẫn không thể ngủ lại được nữa.
Đàm Tự bị đánh thức, hắn cũng không mở mắt mà dùng tay còn lại sờ sờ eo của Túc Duy An, "Mới được mấy giờ thôi mà em?"
Túc Duy An nói: "... em ngủ không được."
Ngày hôm qua vốn đã ngủ rất muộn, Đàm Tự mở mắt thì thấy ngay, quả nhiên, người ở bên cạnh quầng thâm đã thêm đậm rồi, "Em ngủ thêm đi nào, nếu mang sắc mặt này trở về bọn họ sẽ nói anh ngược đãi em mất."
"..."
Túc Duy An không để ý tới hắn, cậu xoay lưng thì bị người ở phía sau giữ chặt lại, "Em đi đâu thế?"
"Em đi chạy bộ." Từ việc bổ thận lần trước, Túc Duy An cũng bắt đầu động vào các dụng cụ thể thao rồi.
"Anh nói, thận của em rất tốt, đừng lo lắng về chuyện đó nữa." Đàm Tự dỗ dành cậu, "Ngủ tiếp đi."
"Tự ca." Túc Duy An xoay người, đầu ngón tay cậu chạm chạm vào cơ bụng của Đàm Tự, "Anh cũng phải rèn luyện nhiều đi, nếu không về sau lớn tuổi..."
Lời còn chưa nói xong đã bị người ở trên giường bắt lại.
Đàm Tự đè lên cậu, dụi dụi vào cánh tai, ôm chặt lấy người ở trong lồng ngực, "Bây giờ chê anh già rồi? Yên tâm, sau này có già đi chăng nữa, anh cũng sẽ là càng già càng dẻo dai đấy nhé."
Từ này vẫn mà có thể dùng, Túc Duy An cũng xem như là hiểu rõ, tai của cậu đỏ lên, "Không chê, em không chê mà."
Cuối cùng thiếu chút nữa là Đàm Tự đã thành công, Túc Duy An lại dùng hết toàn lực, khép chân lại từ chối, "Không được, một lát nữa còn phải đi tới nhà anh đấy..."
Đàm Tự đặt tay lên đầu gối của cậu, "Vậy đêm nay?"
"Cũng không được." Túc Duy An nói, "Hôm qua anh đã dùng hết số lần của tuần sau rồi."
"...."
Hai người dây dưa một hồi nháy mắt cũng đã tới 6 giờ, vậy nên cùng nhau thức dậy dùng bữa sáng.
Đặng Văn Thụy vào lúc này bỗng gọi điện thoại sang cho Túc Duy An, "An An, khi nào thì cháu tới Đàm gia?"
Túc Duy An: "Bữa trưa ạ."
Đặng Văn Thụy: "Ừ, người nhà của cậu ta nhiều lắm, nếu như có bị bắt nạt thì đừng chịu đựng, cứ bỏ về, cậu sẽ chống lưng cho cháu."
Túc Duy An: "...."
Đặng Văn Thuỵ không có nói quá, dòng họ của Đàm gia quả thật có rất nhiều người. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đi gặp ba mẹ, ở bên kia cũng không quá khoa trương, chỉ có những người họ hàng ở gần thường xuyên lui tới, tổ chức một bữa tiệc nướng trong sân vườn của gia đình.
Lần trước chỉ đứng ở bên ngoài cổng sắt ngắm nghía, bây giờ được ngồi ở xe đi vào, cậu mới phát hiện tuy ở bên ngoài trông giống một công viên rừng, nhưng thật ra cũng chỉ có vài cái cây, còn bên trong chỉ là con đường đá thường thấy cùng với những thảm cỏ.
Đỗ xe xong, Túc Duy An hít sâu vài lần mới tháo được dây an toàn.
Vừa xuống xe, cậu đã trông thấy một người đàn ông trung niên cầm bình nước đang tưới cỏ cây. Ở chân ông mang một đôi giày cao su, trên tay là một đôi găng to lớn, đầu đội mũ rơm, hoàn toàn là bộ dáng của một người làm vườn.
Đàm Tự đóng cửa xe lại, gọi lớn, "Ba, ba có thể buông tha cho chúng nó được không, chúng sắp bị ba tưới đến chết rồi."
"Cậu thì biết cái gì?" Ba Đàm trừng mắt một cái, xoay đầu nói với Túc Duy An, "Cháu tới rồi."
Túc Duy An nhanh chóng cúi mình chào, "Cháu chào bác, cháu là Túc Duy An ạ."
"Ừ." Ba Đàm đặt bình nước xuống, xua tay, "Đi vào trước đi, các bà ấy đang ở bên trong nướng BBQ, một lát nữa bác vào."
Tới sân vườn, quả nhiên, những người phụ nữ đang vây quanh bếp nướng, vừa trò chuyện vừa bật cười.
Mẹ Đàm nhìn thấy họ đầu tiên, bà dừng lại động tác, "Tới rồi?"
Những người khác cũng lập tức ngừng lại theo, một vài ánh mắt lập tức nhìn sang phía bọn họ.
Mẹ Đàm vẫy vẫy tay với Túc Duy An, "An An, lại đây, cháu chào hỏi mọi người đi, Đàm Tự, con vào phòng bếp lấy mấy đĩa cánh gà ra đây."
Đàm Tự nhỏ giọng hỏi, "Em ở một mình có được không?"
Túc Duy An nuốt khan, "Được ạ."
Khi đi đến giữa các bác gái, mẹ Đàm mới giới thiệu qua từng người một lần, Túc Duy An từng bước từng bước đi lại chào hỏi, việc ghi nhớ tên của mọi người khiến cho cậu có hơi khó khăn 一一 từ bé cậu đã không giỏi trong việc xưng hô với họ hàng.
Vất vả lắm mới nhận ra được mọi người, Túc Duy An đã chuẩn bị cho việc bị dò hỏi, không nghĩ tới chủ đề trò chuyện của các bác gái lại bị thay đổi.
Me Lăng hỏi trước, "Yêu đương với Đàm Tự không dễ dàng gì phải không?"
Túc Duy An sửng sốt, cậu nhìn sang mẹ Đàm, trên mặt của bà không có biểu cảm nào khác, còn đồng tình gật gật đầu.
Cậu vội vàng lắc đầu nói, "Không có ạ, Tự ca đối xử với cháu rất tốt."
Mẹ Đàm: "Đàm Tự độc mồm độc miệng, ngày thường nói chuyện thì đừng chiều nó, cứ cãi lại, nó sẽ không dám làm gì cháu đâu."
"...."
Mẹ Lăng: " Không phải chứ, khi còn nhỏ Lăng Nguyên mỗi ngày đều khóc lóc về nhà mách với em mà?"
Nói đến đây, mẹ Đàm lại chợt nhớ tới, "Lăng Nguyên đâu rồi?"
"Lại bỏ nhà đi rồi." Mẹ Lăng chậc lưỡi, "Lớn đến thế rồi còn chơi cái trò này, đều là do em chiều chuộng nó quá."
Một người trong dòng họ nói, "Nghe bảo cháu tốt nghiệp ở đại học X? Tốt lắm tốt lắm."
Mẹ Đàm hừ lạnh một tiếng, "Đúng vậy, chẳng giống như Đàm Tự, trước đây nó luôn gây gỗ đánh nhau với người khác, chỉ có thể tống nó ra nước ngoài cho đỡ chướng mắt."
Túc Duy An: "......"
Sau khi Đàm Tự đem thức ăn dùng để nướng ra tới nơi, hắn hỏi cậu, "Các bác gái không làm em khó xử chứ?"
Túc Duy An: "Không có ạ." Thật ra toàn bộ quá trình đều đang mắng anh đấy...
"Vậy được, lại đây ăn một xiên nướng đi." Đàm Tự lấy một chiếc cánh gà vừa được nướng đặt vào bát của cậu, "Ăn xong thì về, buổi chiều chúng ta không ở đây nữa."
Túc Duy An chớp mắt, "Sao vậy ạ?"
"Ngày mai không phải là giỗ của cô chú hay sao?" Giọng nói của Đàm Tự bình tĩnh, "Chúng ta nên đến sớm một chút, ăn cơm tối ở đó, khách sạn đã đặt rồi, cậu của em cũng đã tới trước."
Đôi mắt của Túc Duy An mở ra thật to.
Mộ của ba mẹ cậu ở quê, là quê của ba, một vùng quê nhỏ an bình. Nơi mà hai vợ chồng đã gặp nhau, hiểu nhau và yêu nhau, mang theo biết bao nhiêu là hồi ức.
Cậu còn định tối hôm nay dùng cơm xong thì một mình bắt một chuyến tàu đêm để trở về.
".... anh muốn đi cùng với em sao?" Túc Duy An hỏi.
Đàm Tự nhíu mày: "Em không định dắt theo anh ư?"
"...."
Cậu hít hít mũi, gật đầu, "Dắt anh đi chứ ạ."
Rời khỏi Đàm gia, Đàm Tự trực tiếp lái xe lên đường cao tốc.
Đường sá xa xôi, khi tới nơi cũng đã quá giờ cơm tối. Đàm Tự từ sớm đã ở khách sạn chờ, cả ba người cùng ăn xong thì từng người trở về phòng đã đặt.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Đặng Văn Thuỵ đã gõ cửa phòng của hai người, chuông vang lên không ngừng, làm phiền đến nỗi Đàm Tự hận không thể tới quầy lễ tân để báo cảnh sát.
Thế nên lúc dùng điểm tâm, hắn mới lạnh lùng ném ra một câu, "Nghe nói Tô Kỳ là người mà anh đề cử?"
Đặng Văn Thuỵ mặt không đổi sắc gắp thêm một quả trứng luộc cho Túc Duy An, "Ừ, hình tượng của cậu ấy không tồi, giá cả cũng vừa phải, là một ca sĩ hạng trung, lai lịch xuất thân cũng xem như khá thú vị."
"Thật à?" Đàm Tự lau miệng, "Tôi tuỳ tiện hỏi thôi, bởi vì tôi nghe thấy đứa em họ Muggle kia mấy hôm trước tố cáo có người trong công ty lạm dụng chức quyền."
Động tác ở trên tay của Đặng Văn Thuỵ dừng lại, không nói gì.
Túc Duy An thuận miệng hỏi một câu, "Đúng rồi ạ, em nghe nói Lăng Nguyên ca bỏ nhà đi rồi, sẽ không sao chứ?"
"Không có việc gì đâu." Nhìn sắc mặt trầm xuống của Đặng Văn Thụy, Đàm Tự mới hài lòng nhẹ cong khoe miệng lên, "Nó cộc cằn là thật, nhưng không buông bỏ được đâu."
Dùng bữa xong, ba người đi bộ sang, không đến nửa giờ đã tới khu viếng mộ.
Trên mộ có dấu vết đã được sửa sang, là Đặng Văn Thuỵ ngày hôm qua lúc tới đã dọn dẹp trước.
Những gì muốn nói đều đã nói vào ngày hôm qua, Đặng Văn Thuỵ nói thêm vài câu ít ỏi rồi nhường lại vị trí cho hai người họ, đi tới chân triền núi để châm lên một điếu thuốc.
Túc Duy An quỳ xuống, nghiêm túc nhổ toàn bộ những chùm cỏ dại nho nhỏ bên cạnh.
Cậu còn chưa kịp nói gì, người ở bên cạnh đã mở lời.
"Cô, chú, lần đầu gặp mặt, cháu tên là Đàm Tự."
Giọng nói của Đàm Tự chậm rãi cũng rất trịnh trọng.
Túc Duy An xoay đầu lại nhìn hắn.
Khoé mắt của cậu cay cay, Túc Duy An cố gắng chớp mắt, kìm lòng không đặng.
"Em không có gì muốn nói với ba mẹ sao?" Đàm Tự nghiêng đầu, "Giới thiệu anh với họ đi em."
Túc Duy An gật đầu, vụng về nói, "Ba mẹ, đây là Đàm Tự, là... bạn trai của con."
Thấy người ở bên cạnh lại yên lặng, Đàm Tự nhỏ giọng hối thúc, "Khen anh nữa."
"... " Túc Duy An nén khóc, mỉm cười, "Anh đối xử với con rất tốt, anh rất cao, rất đẹp trai, cũng có rất nhiều tiền nữa."
Đàm Tự mỉm cười theo.
Túc Duy An: "Con rất thích anh."
Nụ cười của Đàm Tự càng lớn hơn.
"Có thể dắt anh đến đây ra mắt ba mẹ... con vui lắm."
Túc Duy An khịt khịt mũi, tiếp tục nói, "Con sẽ sống thật tốt, hai người không cần phải lo lắng cho con đâu."
Những lời này cậu đã từng nói nhiều như vậy rồi nhưng chưa bao giờ có thể tự tin mà nói ra.
Lại nói chuyện thêm một lát, Đặng Văn Thuỵ đi lên gọi lớn với bọn họ, "Hai người xong chưa? Trời sắp mưa rồi."
Túc Duy An vội đáp, "Vâng ạ."
Hai người đứng dậy, mỗi người phủi phủi đầu gối của mình.
Đàm Tự đứng lên, lại xoay đầu cúi đầu chào vô cùng nghiêm chỉnh.
"Cô, chú, sang năm lại gặp, đến lúc đó con sẽ phải sửa xưng hô gọi hai người là ba mẹ rồi."
Cho tới lúc lên xe, Túc Duy An mới muộn màng nhận ra mà hỏi hắn, "Tự ca, vừa rồi anh bảo sửa xưng hô là có ý gì?"
Đàm Tự: "Kết hôn, nếu không anh gọi ba mẹ làm gì?"
Túc Duy An trừng lớn mắt, "Kết hôn á?!"
Đàm Tự dẫm chân phân lại, xoay đầu, híp mắt hỏi.
"Thế nào? Chỉ nghĩ tới việc chơi anh mà không định chịu trách nhiệm à?"
".............."
Ở phía sau, Đặng Văn Thuỵ bị cái phanh gấp lại này doạ cho giật mình, phải gấp gáp thắng lại theo. Hai chiếc xe suýt nữa còn đâm vào nhau, anh phẫn nộ bấm còi xe liên tục.
Trong tiếng còi xe ấy, gương mặt của Túc Duy An đỏ lên, liều mạng gật gật đầu.
"... kết, kết hôn ạ!"
Tác giả có lời muốn nói: Phanh gấp ở trên đường rất nguy hiểm, các bạn nhỏ không được học theo đấy nhé /gõ bảng đen/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT