Túc Duy An toàn thân đều không còn sức lực, phía sau của cậu nóng lên, ngượng ngùng vùi vào cổ của Đàm Tự, để hắn giúp cậu làm sạch lưng.
"Ngày mai em muốn đi đâu?" Đàm Tự thoả mãn mỉm cười, trên tay vẫn tranh thủ ăn một chút đậu hũ.
Túc Duy An ủ rũ, "Anh ơi... chúng ta có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đi ra ngoài được không?"
Không phải là cậu cáu kỉnh, tuy rằng chỉ mới làm có một lần nhưng thật sự đã phải lăn lộn đủ rồi, bây giờ cậu không thể nào đi đứng được, tới phòng tắm một đoạn ngắn thôi cũng cần phải nhờ tới Đàm Tự đỡ đi.
"Được." Người trong lòng ngực thật sự rất trắng, động tác ở trên tay của Đàm Tự vẫn chưa dừng lại, "Vậy chúng ta ở lại khách sạn hai ngày rồi đi ra ngoài."
Tắm rửa xong, Túc Duy An lấy ra một chiếc điện thoại thông minh được sản xuất trong nước.
Đàm Tự nhướng mày, "Điện thoại của ai thế?"
"Của em ạ." Túc Duy An dựa vào ghế sô pha, ngoan ngoãn đáp, "Trước đây mua điện thoại kèm theo internet tốc độ cao thì sẽ có một xíu lời đó."
"Ngốc nghếch ơi." Đàm Tự xoa tóc của Túc Duy An, tay kia cầm lên thực đơn trong phòng khách sạn, "Loại hoạt động này là muốn lấy tiền hàng tháng của em thôi."
Túc Duy An không phản bác, bởi vì cậu cũng chưa dùng qua chiếc điện thoại này, phải mất một lúc mới có thể tải hết tất cả các phần mềm cần dùng xuống.
Đàm Tự liếc mắt xem, "Một lát nữa cho anh mượn chơi đấu địa chủ nhé."
Gọi món xong, Đàm Tự mở laptop cá nhân của mình, không chút e dè với Túc Duy An mà đặt hẳn lên bàn, kiểm tra những mail công việc mình nhận được.
Mail ở trên cùng là của Thích Như Dịch, cô nói rằng có một việc quan trọng cần quyết định của Đàm Tự, mong Đàm Tự lập tức gọi điện thoại cho cô.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài ban công, bật điện thoại lên thì rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn liên tiếp xuất hiện.
Thích Như Dịch gần như chỉ mất vài giây để nhận điện thoại, giọng nói vẫn tự nhiên giống như ngày thường, nhanh chóng đem công việc kỹ càng tỉ mỉ trình bày qua một lần.
Nói đơn giản một số cách để giải quyết, ngắt điện thoại, tâm tình Đàm Tự rất tốt nên đi đọc những tin nhắn nhận được trên điện thoại
Cứ vài tin là sẽ xuất hiện tin của Đặng Văn Thụy.
[Đặng Văn Thụy]: Hai người đang ở đâu?!
[Đặng Văn Thụy]: Bật máy thì gọi ngay cho tôi!
[Đặng Văn Thụy]: Tôi liều mạng với cậu Đàm Tự, chết chung đi!
Chưa xem được mấy cái thì mẹ Đàm gọi điện tới, vừa thấy thì biết đối phương đã dùng cách gì để biết thời gian hắn khởi động máy rồi.
Người ở bên kia giọng điệu bình thản, "Còn biết nghe điện thoại cơ đấy."
Trước khi Đàm Tự rời khỏi sân bay, hắn đã gửi cho mẹ Đàm một tin nhắn.
Nội dung là: "Mẹ, đối tượng của con là con trai."
Đàm Tự lấy điếu thuốc, ngắm nhìn phong cảnh núi non ở phía xa, "Vâng, con vừa có việc bận xong."
Mẹ Đàm xác định sai trọng điểm, "Bận làm cái gì? Ở Tam Á cũng có dự án à?"
Đàm Tự: "Mẹ có chắc chắn là muốn nghe không?"
"...." Mẹ Đàm cảm thấy máu già của mình sắp vọt lên cổ họng rồi, bà ổn định lại cảm xúc, "Chờ con về rồi lại nói chuyện."
Sau khi ngắt điện thoại, Đàm Tự hút vài điếu thuốc, hắn cũng có ý định muốn bỏ thuốc, vậy nên trong khoảng thời gian này đã hút rất ít.
Nhưng hôm nay, hắn phải nếm vị thuốc sau việc vừa rồi.
Hút thuốc xong thì cơm tối cũng vừa lúc tới, khách sạn còn rất chu đáo chuẩn bị thêm một đĩa trái cây, quả được đặt trên một đĩa thuỷ tinh trong suốt như pha lê, khiến người khác nhìn là có cảm giác muốn ăn.
Đàm Tự cầm lấy một quả cam lên lột vỏ, ăn thử một miếng.
"....." Hắn ngồi xuống bên cạnh của Túc Duy An, ôm vào lòng mình, hỏi, "Em muốn ăn cam không?"
Túc Duy An cắn đũa, mải mê xem phim, "Có ngọt không ạ?"
Gương mặt của Đàm Tự không đổi sắc, "Ngọt lắm."
Không biết vì sao Đàm Tự đã che giấu rất tốt rồi nhưng Túc Duy An vẫn không quá tin tưởng, cậu luôn không ăn được đồ chua nên lắc đầu, "Em không ăn đâu."
"Ăn một miếng thôi." Đàm Tự vẫn kiên trì.
Trong lòng của Túc Duy An càng thêm nghi hoặc, "Không ăn mà..."
Hiếm khi nghe được từ "không" ở trong miệng của Túc Duy An, Đàm Tự cảm thấy rất thú vị, hắn cầm một múi cam, một hai phải đút vào miệng cậu, "Em ăn thử xem."
Túc Duy An bật cười nghiêng đầu tránh đi.
Đàm Tự híp mắt, đem múi cam để vào miệng mình cuối người hôn lên môi của Túc Duy An,
Túc Duy An không phòng bị đón nhận nụ hôn nên mở miệng làm cho người kia tiến vào được, còn chưa kịp hoàn hồn thì múi cam đã bị người kia cắn ra, nước cam chảy vào đầu lưỡi cậu.
Chua quá!
"Ưm..." Túc Duy An giữ lấy mặt của Đàm Tự muốn đẩy người ra, nhưng cũng không có tác dụng gì nữa, cả một múi cam đã chui vào miệng của cậu mất rồi.
Mũi của cậu, cả chân mày và miệng đều nhăn hết cả lại vì chua, bên miệng chảy quanh đầy nước cam.
Dáng vẻ đáng yêu không thể chịu nổi, Đàm Tự thích ngắm đến mức muốn đút cho cậu thêm một miếng.
Hắn thật sự đã làm như thế... toàn bộ cả một quả cam chua Đàm Tự ăn một nửa, còn lại tất cả đều đã chui vào miệng của Túc Duy An.
Cho đến tận khi tới giờ đi ngủ, Túc Duy An còn cảm thấy ở trong miệng mình chỉ toàn vị chua, nghĩ tới đây lại không nhịn được nhíu mày, Đàm Tự ngắm mà trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn, túm lấy cậu lại hôn thật lâu.
Ngày hôm sau khi Túc Duy An dậy thì Đàm Tự đã không ở bên cạnh cậu nữa.
Có một tờ ghi chú bị đè ở bên dưới điện thoại.
|Anh chạy bộ buổi sáng, đợi anh.|
Bữa sáng của khách sạn không đưa tới tận nơi nên phải tự mình đến nhà hàng để ăn buffet.
Nhìn đồng hồ ở trên bàn, đoán là Đàm Tự có lẽ vừa mới đi không lâu, một lát nữa sẽ chưa quay lại. Túc Duy An cầm lấy điện thoại muốn giết thời gian, còn sớm quá, mọi người trong các nhóm QQ vẫn còn chưa tám chuyện, Túc Duy An dụi mắt mình, nhấn vào Weibo.
Cậu đăng nhập vào một accclone, bên dưới góc trái không có tin nhắn gì, cậu mở ra Weibo phổ biến tuỳ tiện lướt qua hai lần. Không phải là của người nổi tiếng hay là account nói về người nổi tiếng. Cậu không có hứng thú lắm, lướt qua rất nhanh rồi hơi híp mắt, cảm thấy như sắp buồn ngủ mất rồi.
Một tấm hình chợt lướt qua.
Đầu ngón tay của Túc Duy An dừng lại một chút, đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng lùi về.
[Thám tử Tương Tiểu Bao V]: Một niềm vui siêu bất ngờ trong chuyến đi tới Tam Á, tôi đã gặp một đôi hot~ và rất tình tứ~ thật sự quá đẹp trai, so với các cặp đôi bán hủ trên Weibo còn đẹp trai hơn gấp trăm vạn lần!! Nhưng mà bọn họ đi vội quá, còn chưa hỏi được ý kiến của bọn họ nên không thể đăng ảnh rõ ràng lên được... đăng vài tấm thế này thôi mọi người cảm nhận qua một chút đi [hình ảnh]
Hình ảnh đính kèm này rõ ràng là bức ảnh cậu và Đàm Tự đã cùng chụp ngày hôm qua.
Nói ra lại hơi xấu hổ, điều đầu tiên mà cậu nhận ra là đôi chân dài của Đàm Tự.
Tuy rằng trong ảnh không lộ ra gương mặt của hai người, thế nhưng Túc Duy An vẫn có chút sợ, cậu vừa hoảng hốt... vừa lưu hình ảnh vào điện thoại.
Có hơn 30.000 bình luận trên bài đăng Weibo này và có hơn 90.000 lượt thích.
[Quỳ xuống cầu ảnh gốc, thật sự cầu xin cậu đấy |ôm đầu khóc rống|]
[Có qua mosaic rồi tôi vẫn có thể cảm nhận được giá trị nhan sắc của hai người bọn họ...]
[OP có phải có vấn đề hay không, sao lại bóp méo đôi chồng chồng XX của tôi như thế? Bọn họ không bán hủ! Bọn họ thật sự yêu nhau! Hơn nữa tôi cũng không thể nghĩ ra được rằng bọn họ đẹp trai đến bao nhiêu, bóng lưng trông giống sát thủ y hệt như nhau vậy, gỡ mosaic xuống có thể sẽ làm mọi người ngạc nhiên đấy!]
[Có thể nhìn ra được cặp đôi bán hủ này sắp bán các sản phẩm chăm sóc da rồi, tôi... tôi mua!]
Túc Duy An không quá hiểu việc bán mỹ phẩm chăm sóc da là gì, cậu hoang mang đọc thì nghe thấy âm thanh của chuông cửa.
Chỉ vang lên một tiếng, Túc Duy An đã nhét điện thoại xuống gối ngay rồi vất vả đứng dậy đi mở cửa.
Đàm Tự nghĩ rằng cậu còn ngủ, đang chuẩn bị chạy thêm một hồi thì thấy cửa mở ra nên hắn ngừng lại bước chân.
Tóc của Túc Duy An vì ngủ nên rối bời, vài sợi còn dựng lên, áo ngủ rộng bị lệch sang hẳn một bên người.
Cậu nói: "Tự ca... ảnh chụp của chúng ta bị đưa lên mạng mất rồi."
Ở nhà hàng của khách sạn, Đàm Tự bình thản nhìn những tấm ảnh trên màn hình điện thoại, một lúc lâu sau mới đưa ra đánh giá, "Tấm ảnh này, động tác của em căng thẳng quá."
"....." Túc Duy An nói, "Em rất ít khi chụp ảnh."
Nhưng trọng điểm đâu phải là ở đó!
Đàm Tự hỏi: "Em lưu chưa?"
Túc Duy An ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáp, "... lưu rồi ạ."
Đàm Tự hài lòng cong môi, nhấn thích bài đăng Weibo sau đó nhắn cho blogger này một tin nhắn.
[An]: Xin chào, tôi là người ngày hôm qua đã nhận chụp ảnh ở công viên rừng, bạn có thể gửi ảnh gốc sang cho tôi được không? Số điện thoại liên lạc là 13XXXXXXXXX, những ngày nay tôi hơi bận nên có thể sẽ không trả lời kịp, mong liên hệ được với bạn.
Gửi xong thì khoá màn hình, trả điện thoại về cho Túc Duy An.
Túc Duy An: "Anh gửi tin nhắn cho blogger sao?"
Đàm Tự: Ừ, có lẽ cô ấy sẽ gửi ảnh gốc sang cho chúng ta.
Túc Duy An giật mình: "... không phải là anh nhờ họ xoá bài sao?"
Đàm Tự để dao nĩa xuống, đột nhiên ngước mắt gọi, "Túc Duy An."
Túc Duy An cũng nhanh chóng dừng lại, "Dạ?'
Đàm Tự nhìn thẳng vào cậu, "Anh không thể bị nhận ra sao?"
"Không ạ." Túc Duy An ngơ ngác khi bị hỏi nên buộc miệng đáp.
Đàm Tự trêu chọc, "Vậy sao ngày nào em cũng phải giấu anh đi?"
"..." Túc Duy An cúi đầu xuống, "Vì em lo lắng... em sợ rước thêm phiền phức cho anh."
"Em sợ anh cảm thấy cảm phiền?"
Túc Duy An gật đầu không chút do dự.
"Vậy thì em cứ ở bên cạnh anh rồi đợi xem." Giọng điệu của Đàm Tự bình tĩnh, "Có phải em không quá rõ ràng về hoàn cảnh của chính mình bây giờ không? Bây giờ em đã bước một chân vào cửa nhà Đàm gia rồi, chờ một ngày nào đó anh vui, anh mua vài cái hot search Weibo đưa em lên hóng gió nhé?"
Túc Duy An: "..."
"Em muốn đi không, cũng không đắt lắm." Trong lòng của Đàm Tự thật sự đã tính toán đến chuyện đó, cái chuyện tự tạo độ hot cho mình, muốn lên đầu trang báo mấy ngày thật ra cũng chẳng phải là chuyện gì khó.
Túc Duy An lắc đầu vô cùng nhanh: "..."
Bị dọa tới không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Khoé miệng của cậu cong lên rồi lại hạ xuống, không biết phải nên như thế nào.
Sau khi quanh quẩn ở trong khách sạn hai ngày, Túc Duy An cuối cùng cũng đã khoẻ trở lại.
Là khách du lịch đương nhiên không thể chỉ ở khách sạn, ăn xong bữa trưa Đàm Tự đưa cậu đi tới một bờ biển.
Bên cạnh có rất nhiều du thuyền đang cập bến.
Khí hậu ở Tam Á rất tốt, ba mẹ Đàm mùa đông cũng thường xuyên ghé tới. Ở đây họ không chỉ có mấy căn nhà mà hơn hết còn có hơn một chiếc du thuyền. Lần này là có ý trốn nếu không Đàm Tự cũng sẽ không đi đặt phòng khách sạn.
Người lái du thuyền đã sớm liên hệ, đang đợi họ ở bên cạnh du thuyền, vừa nhìn thấy người đã nhanh chân đi lại đón tiếp, "Đàm tổng, thức ăn và rượu tôi đã dọn lên cho ngài cả rồi."
Đàm gia mỗi tháng trả rất nhiều chi phí quản lý, tuy rằng không thường xuyên ghé đến nhưng người phụ trách lái du thuyền vẫn có thể nhận được tiền lương đáng kể mỗi tháng, vậy nên tự nhiên cũng rất cung kính với Đàm Tự.
Túc Duy An đi theo phía sau Đàm Tự, vô cùng căng thẳng, từ lúc đi ra khỏi cửa tới giờ nhiệt độ ở trên mặt cậu vẫn chưa thể giảm bớt được.
Bởi vì hôm nay lúc ra khỏi cửa... Đàm Tự đã nhét vào balo của cậu một hộp bao cao su.
Đàm Tự nhìn tới gương mặt ửng hồng của Túc Duy An, hắn nén cười dự định kéo người về phía mình. Mắt hắn lại thoáng trông thấy ở cách đó không xa có một đám người đang kéo tới.
Nhìn những người đàn ông ăn mặc quần áo giản đơn và trên tay cầm túi lớn, túi nhỏ đựng thức ăn, còn phụ nữ thì mặc bikini tuỳ ý khoác bên ngoài một chiếc áo, vừa nhìn có thể biết là họ cũng sắp xuống thuyền.
Người đứng ở giữa đám người đó, đúng là tên quỷ phiền phức Phó Thành Bạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT