10

Túc Duy An nhìn theo hướng mắt của hắn, người đang phát bóng hóa ra lại là hàng xóm của cậu.

"An An", Đặng Văn Thuỵ đặt chai nước sang một bên, "Ngày mai cậu đi công tác ở nơi khác, nửa tháng sau mới về được. Cháu chăm chỉ làm việc nhé, có chuyện gì thì gọi điện ngay cho cậu."

Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu, "Từ chuyện sinh hoạt đến cả chuyện công việc đấy."

Túc Duy An gật đầu, "Vâng ạ."

"Đặc biệt là... nếu cháu có gặp bất cứ khó khăn gì trong công việc thì phải gọi cậu ngay." Đặng Văn Thuỵ nhấn mạnh.

"Vâng ạ." Túc Duy An nói, "Cháu với các đồng nghiệp hoà đồng lắm, cậu đừng lo."

Đặng Văn Thuỵ nhìn cậu, ngừng lại đôi chút, muốn nói gì lại thôi, anh quay đầu sang hỏi, "Đi ăn cơm tối chứ?"

"Không ăn." Đàm Tự đứng lên, "Đánh thêm một trận nữa rồi về nhà, hôm nay trong nhà tôi có tiệc."

"Không đánh nữa đâu, tôi mệt rồi." Đặng Văn Thuỵ xua tay.

"Tôi không định gọi anh." Đàm Tự buông một câu, "Dưỡng già đi."

Nghĩ rằng hắn định tiếp tục đánh bóng chuyền, không ngờ rằng hắn lại đi thẳng tới sân bóng rổ ở đầu bên kia, bắt lấy một quả bóng do người bên trong chuyền tới, lưu loát lấy đà nhảy lên ném vào rổ.

Khoảng cách quá xa nên Túc Duy An không nhìn thấy rõ cú ném kia có được ghi điểm hay không, nhưng động tác này của Đàm Tự rất ngầu, hoàn toàn có thể cho hắn điểm cao được.

Cậu ôm tài liệu, đang tần ngần không biết có nên mở miệng xin về trước hay không thì lại nghe thấy Đặng Văn Thuỵ hỏi, "An An, cháu thích môn thể thao nào?"

Túc Duy An lắc đầu, cậu không hay vận động lắm.

"Như vậy không được, cháu phải vận động thì mới khoẻ mạnh." Đặng Văn Thuỵ ngồi vào chiếc ghế ở phía trên, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình ra hiệu cho cậu cùng ngồi xuống, "Chờ dự án này kết thúc đi, cậu sẽ làm cho cháu một thẻ đi tập gym, luyện tập nhiều lên, trông ra dáng trai tráng một chút mới khiến nhiều cô gái yêu thích chứ?"

Túc Duy An nghĩ, cậu đâu cần thu hút các cô gái đâu.

"Vâng ạ, có thời gian thì cháu sẽ tới." Cậu ngồi xuống, giọng điệu ngoan ngoãn, không nghe ra được là đang ứng phó với cậu mình.

Đặng Văn Thuỵ hỏi: "Gần đây có tiền tiêu không?"

Thật ra Đặng Văn Thuỵ đã về Trung Quốc được gần hai năm rồi, nhưng anh không còn được gặp Túc Duy An nhiều như trước đây nữa.

Anh đương nhiên muốn gần gũi với cháu của mình hơn, nhưng mà hẹn tới nửa năm mới vất vả gọi được thằng nhóc này ra ngoài một lần, nói chuyện không được bao lâu thì đã phải tạm biệt.

Ban đầu anh chỉ nghĩ, đứa nhỏ này đột nhiên không còn cha mẹ nên khó tránh việc không thể thoát khỏi đau buồn. Sau này anh mới nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Anh luôn nghĩ Túc Duy Anh còn có ông bà chăm sóc, khi về nước rồi mới phát hiện ra hai người đã qua đời sau hai năm ngày anh rể của anh mất đi.

Bỗng dưng, trong nhà chỉ còn lại anh và đứa cháu này.

Túc Duy An đã phải sống một mình trong suốt 5 năm.

Nếu như không phải Túc Duy Anh lỡ lời trong một lần cùng ăn cơm, người làm cậu này không rõ phải mất bao lâu mới có thể biết được.

Có rất nhiều lý do khiến anh cảm thấy đau lòng cho cháu ngoại của mình, đây cũng là một trong số đó. Và bởi vì muốn phát triển kỹ năng giao tiếp của An An nên anh mới bắt cậu đi ra ngoài tìm việc.

Tuy rằng đây không phải là một ý kiến tốt đẹp gì cho cam, nhưng mà anh cũng không thể để mặc đứa bé này nhốt mình phía sau cánh cửa cả đời.

Cũng may là An An biết nghe lời anh, mấy hôm nay không cần suy xét mà cái gì cũng đồng ý.

"Cháu có tiền mà, cậu yên tâm." Túc Duy An vẫn trả lời giống như mọi khi.

Nhưng Đặng Văn Thuỵ không thèm nghe nữa, anh mở WeChat mà trước đây mình đã từng vào ra, xoành xoạch chuyển sang cho cháu ngoại của mình mấy trăm nghìn.

Túc Duy An bị doạ sợ, "Cậu ơi, cháu có tiền mà!"

Sau đó còn mở tin nhắn minh chứng từ ngân hàng ra cho cậu của mình xem.

Đặng Văn Thuỵ: "Nhận đi, không nhiều lời."

Tuy là Túc Duy An được thừa kế lại một chút di sản, nhưng mà anh đã kiểm tra rồi, thật sự chẳng nhiều nhặn gì. Có thể lời anh nói ra đây khả năng sẽ hơi khó nghe đôi chút, nhưng chị của anh không hơn không kém gì mẹ thiên hạ.

Không phải là loại mẹ thiên hạ châm biếm như trên Internet, mà là ở ngoài đời.

Dường như chị ấy không nghĩ rằng mình sẽ đi sớm như thế, vậy nên dựa vào việc mình một thân tài hoa không sợ chết đói mà muốn làm từ thiện nhiều hơn lúc còn trẻ.

Anh rể cũng chiều chị ấy, cả hai cùng nhau giúp đỡ không ít gia đình nghèo khó, hai người này bình thường số tiền giữ trong thẻ cũng chỉ đủ lo cho tiền ăn và tiền học phí của An An. Cộng lại thì được bao nhiêu chứ?

Hai căn nhà cũ không thể đem đi bán được nhưng cũng không thể dùng để ở, xe hơi thì vẫn đỗ ở trong gara.

Bỏ qua chỗ bất động sản kia, An An chẳng còn bao nhiêu tiền, còn phải mua căn nhà mà cậu đang ở hiện tại...

Túc Duy An không nói thêm gì nữa, cậu nghĩ nếu mình không nhận tiền thì 24 giờ sau nó sẽ tự động hoàn về tài khoản của đối phương thôi.

Đặng Văn Thuỵ tiếp tục nói, "Khi mà dự án này kết thúc rồi, cháu có thể thi lấy bằng lái xe. Chiếc xe còn đỗ ở nhà kia... nếu cháu không muốn thì không cần lái, đến lúc đó cậu sẽ mua cho cháu một chiếc khác."

"Nhưng mà không thể đắt quá đâu nhé." Nói xong thì anh mỉm cười xoa xoa mặt cháu trai của mình.

Túc Duy An vừa định từ chối thì lại bị người khác cắt ngang.

"Xin chào."

Một người đàn ông đứng ở bên cạnh hai người, vừa nói chuyện vừa thở hổn hển.

Đặng Văn Thuỵ nhìn anh ta: "Có chuyện gì sao?"

Người đàn ông này là hàng xóm của Túc Duy An, Túc Duy An đưa mắt nhìn, trận đấu vẫn còn đang diễn ra, dường như là có người vừa vào thay thế vị trí của người hàng xóm.

"Tôi là hàng xóm của cậu ấy." Người hàng xóm cười cười, "Anh là bạn của cậu ấy à?"

"Tôi là cậu của An An." Đặng Văn Thuỵ lịch sự đáp.

"Ồ, thì ra cậu tên là An An sao?" Người hàng xóm bật cười to hơn, nhìn sang Túc Duy An để hỏi.

Đặng Văn Thuỵ: "Hai người là hàng xóm mà lại không biết nhau ư?"

"Cậu ấy không thường xuyên ra ngoài, thế nên cũng không có tiếp xúc với nhau nhiều lắm." Người xóm vòng qua Túc Duy An muốn ngồi xuống, "Nhưng bây giờ cậu chịu ra khỏi nhà rồi, nếu có thời gian thì có thể tới nhà của anh dùng cơm, anh nấu ăn ngon lắm đấy."

Túc Duy An vô thức rụt về phía của Đặng Văn Thuỵ, "... sao có thể làm phiền anh được."

Đặng Văn Thuỵ cảm nhận được Túc Duy An đang không được tự nhiên, thế nên mới ngồi sát bên cạnh cậu, để cho cậu dựa vào, "Ừ, không làm phiền đến cậu."

"Làm phiền gì chứ." Người hàng xóm nói rồi mỉm cười, đột nhiên đưa tay cầm đến hai bên vạt, cởi áo của mình ra, "Sân vận động này nóng thật đấy."

Anh ta vứt áo sang một bên, không biết vô tình hay cố ý mà phần lớn chiếc áo lại đang nằm ở trên đùi của Túc Duy An.

"Ngại quá." Người hàng xóm đưa tay sang muốn lấy về.

Một quả bóng bỗng bay tới, đập thật mạnh lên đùi của người hàng xóm.

Túc Duy An định thần lại, cậu vội đứng lên ngay, áo của người kia vì thế cũng bị rơi xuống đất.

"Ai vậy?" Người hàng xóm kia cau mày, xoay đầu lại hỏi.

Đàm Tự lúc này mới nhặt quả bóng lên, ném trả lại về sân, đồng thời ra hiệu mình không chơi nữa.

Sau đó hắn xoay người, cũng không nhìn tới người đàn ông kia mà chỉ nói, "Đánh xong rồi, đi thôi."

"Nhanh vậy à? Ngày thường tôi đều phải chờ cậu đánh suốt cả tiếng đồng hồ đấy." Đặng Văn Thuỵ đứng ở đường biên gào lên.

"Vậy thì tiếp tục ngồi chờ đi." Đàm Tự nói xong thì bỏ đi mất.

Túc Duy An đứng dậy theo, cậu đứng ở phía ngoài cùng bên trái, thấy Đàm Tự nhấc chân, cậu cũng vô thức bước thật nhanh, cúi đầu theo sau Đàm Tự đi thẳng một đường ra khỏi sân vận động.

"An An, giờ cậu phải về công ty để giải quyết công việc, cháu về nhà nhớ ăn uống đầy đủ biết chưa?" Đặng Văn Thuỵ đứng ở lối ra vào dặn dò cậu.

Túc Duy An: "Vâng ạ."

"Xem tài liệu nhiều lên." Đàm Tự nhẹ giọng nói.

Túc Duy An không nhìn tới hắn mà đáp lời, "Vâng."

Đàm Tự nhìn cậu một chút, sau đó đột nhiên hắn dừng lại ở trước mặt cậu, "Túc Duy An."

"... dạ?" Túc Duy An thẳng thừng lui về sau vài bước.

"Quét đi." Đàm Tự lấy điện thoại, đưa ra mã QR WeChat của mình.

"Vâng..." Bởi vì khoảng cách quá xa nên Túc Duy An phải điều chỉnh một hồi lâu mới có thể quét mã được.

"Cậu ngoại trừ dạ vâng ra thì không còn lời nào để nói à?" Đàm Tự cười trêu chọc, "Sao hôm nay cũng không gọi Tự ca?"

"Tạm biệt Tự ca, tạm biệt cậu."

Túc Duy An cảm thấy mình không thể ở đây thêm được nữa, bây giờ cậu không thể đối diện được với Đàm Tự, Đàm Tự cứ quan tâm cậu như thế, cậu lại...

Nghĩ đến thì sẽ cảm thấy xấu hổ, cậu bỏ qua những lời kia, xoay người đi ngay, còn dứt khoát hơn cách Đàm Tự đi ra vừa rồi.

Nhìn theo bóng dáng của Túc Duy An, Đàm Tự có hơi nhíu mày, "Anh có cảm thấy là cháu ngoại của anh đang trốn tránh tôi không?"

Ngày hôm nay xem ra còn không thèm nhìn hắn.

"Không đâu, không phải với ai thằng bé cũng đều như vậy à?" Hai người cùng nhau đi về xe, Đặng Văn Thuỵ ngồi lên xe của Đàm Tự, tự hào nói, "Ngoại trừ tôi thôi."

"Mấy hôm trước còn gọi tôi là Tự ca." Mẹ nó còn gọi thật ngọt ngào làm hắn như bị ma xui quỷ khiến giao ra điện thoại, còn để cậu chơi thua trắng 30 tệ tiền đậu.

Càng nghĩ càng thấy thất bại, hắn đưa tay ra cho Đặng Văn Thuỵ.

Đặng Văn Thuỵ: "Gì thế?"

Đàm Tự: "Hôm qua cháu trai của anh thua sạch 30 tệ tiền Đậu Hạnh Phúc của tôi, trả lại đây."

"Đồ keo kiệt bủn xỉn." Đặng Văn Thuỵ buồn bã bảo, "Nhưng mà lúc tôi không có ở đây, cậu giúp tôi chăm sóc cho thằng bé, đừng để đồng nghiệp ức hiếp nó."

Chốn công sở này, Đặng Văn Thuỵ xem như cũng hiểu biết khá rõ.

Nó đâu hề tốt đẹp như cháu trai nhỏ của anh đã nghĩ? Ngày trước ai cũng thuận hoà, chỉ bởi vì vẫn chưa đến lúc động vào phải lợi ích của ai mà thôi.

"Ừ, sẽ không cho ai bắt nạt." Đàm Tự hiếm khi lên tiếng đồng tình.

Hệt như đang nói với chính bản thân hắn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play