Lý Nhân đem cơm trưa và đồ ăn còn lại hâm nóng, nói với Đỗ Cận đang gào đói: “Nhanh ăn đi, trời lạnh dễ bị nguội.”

Đỗ Cận kích động chạy một mạch đến phòng bếp lấy bát đũa, theo thứ tự đưa một đôi đũa cho Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư nhìn về phía Lý Nhân.

Lý Nhân cũng nhẹ giọng nói: “Ăn đi cháu.”

Mục Khiêm Thư giương lên nụ cười: “Cảm ơn bác trai bác gái!”

Đỗ Thịnh không nói chuyện, chỉ đem ghế của Mục Khiêm Thư chuyển sang phía đối diện Đỗ Cận, sau đó ông ngồi xuống cạnh Đỗ Cận: “Tiểu Cận, ăn cái này đi, đây là ba câu được hồi sáng đấy, rất tươi!”

Đỗ Cận vâng một tiếng, đem dĩa cá đưa tới trước mặt Mục Khiêm Thư: “Ăn cái này đi! Tay nghề của mẹ em rất tốt đó!”

Đỗ Thịnh không cam lòng, ông lại chỉ vào dĩa đùi gà: “Con gái à, đây là ba mới mua được lúc sáng đấy, là món con thích nhất này!”

Đỗ Cận gắp cái đùi gà cuối cùng trên dĩa bỏ vào trong chén Mục Khiêm Thư: “Anh ăn đi!”

Đỗ Thịnh không lên tiếng nữa, ông có chút ai oán nhìn Lý Nhân, lại phát hiện Lý Nhân đã không còn ở trong phòng khách.

Đỗ Thịnh đi vào một gian phòng, Lý Nhân đang sắp xếp lại quần áo cho con gái, tay bà cầm áo khoác Đỗ Cận, ánh mắt không vui. Đỗ Thịnh đẩy chiếc kính lão: “Làm sao vậy?”

Lý Nhân không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua Đỗ Thịnh.

Đỗ Thịnh nhìn quần áo Đỗ Cận từng cái từng cái bị lôi ra: “Tiểu Cận đã lớn như vậy rồi!”

Lý Nhân phát cáu trả lời: “Con gái của ông đã lớn như vậy mấy năm rồi!”

Đỗ Thịnh bĩu môi, Lý Nhân nhìn ông: “Muốn nói cái gì thì nói đi!”

Đỗ Thịnh cũng giúp Lý Nhân xếp quần áo Đỗ Cận: “Bà xã, con đều đã lớn. Bà cũng đừng luôn sống trong quá khứ, chuyện kia đã trôi qua lâu rồi mà…”

Lý Nhân trầm mặc, một lát sau mới hỏi: “Ông cũng nhận ra rồi à?”

Đỗ Thịnh cười khổ một tiếng: “Đứa trẻ xuất sắc như vậy, làm sao tôi quên được?”

Đỗ Thịnh vỗ nhẹ tay Lý Nhân: “Tiểu Cận đã lớn rồi, bà cũng nên yên tâm.”

Lý Nhân gật gật đầu, mặt vùi vào áo Đỗ Cận. Một lát sau, khuôn mặt đã phủ lên dáng vẻ tươi cười cầm lấy quần áo. Tâm trạng Đỗ Thịnh cũng tốt lên, cùng Lý Nhân nhìn nhau, ngón tay chỉ chỉ phòng khách.

Trên bàn cơm, Mục Khiêm Thư đã đem ghế chuyển sang ngồi bên người Đỗ Cận, Đỗ Cận cúi đầu ăn cơm. Một bên Mục Khiêm Thư vừa ăn cơm một bên vừa nhìn động tác của Đỗ Cận, trong mắt tràn ngập vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, Đỗ Cận cùng Mục Khiêm Thư thu dọn xong bàn ăn, Đỗ Thịnh và Lý Nhân mới chậm rãi đi ra. Đỗ Cận bước tới giữa hai người: “Ba mẹ nói chuyện gì lâu như vậy không đi ra? Có phải nói xấu con không?”

Đỗ Thịnh: “Ba nào dám!”

Đỗ Cận khịt khịt mũi: “Vậy sao? Thần thần bí bí quá đấy!”

Lý Nhân gõ gõ đầu Đỗ Cận: “Nghĩ gì trong đầu vậy?”

Mục Khiêm Thư ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trả lời mấy câu hỏi, đang nói đến việc kinh doanh một công ty gia đình nhỏ, Đỗ Cận giật giật môi, Boss thật sự là không thành thật một chút nào, thật là không thành thật!

Lý Nhân và Đỗ Thịnh không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Sua đó hỏi tình cảnh gia đình một chút.

Đỗ Cận cảm thấy nhàm chán, cô lại không muốn quấy rầy cha mẹ hào hứng thăm hỏi, chỉ ngồi một bên giả bộ như người vô hình.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Chỉ chốc lát đã truyền đến tiếng cười, Đỗ Cận từ chỗ Chu Công lấy lại tinh thần, Mục Khiêm Thư cùng Lý Nhân vừa nói vừa cười. Trên mặt Lý Nhân treo nụ cười nhẹ, Đỗ Thịnh cười không ngậm được miệng, Đỗ Cận khó hiểu nhìn Mục Khiêm Thư: “Anh nói gì vậy?”

Một bên Mục Khiêm Thư vừa cười một bên nhe răng nói với Đỗ Cận: “Anh nói hết năm nay chúng ta sẽ kết hôn.”

Mặt Đỗ Cận bỗng nhiên đỏ lên, cô đẩy người Mục Khiêm Thư: “Thật là, không nghiêm túc gì cả!”

Mục Khiêm Thư cười như gió nhẹ mây bay, trên mặt biểu lộ cũng có chừng mực: “Có sao?”

Đỗ Cận hừ hừ hai tiếng, xoay người không thèm nhìn anh.

Mục Khiêm Thư ở cùng Đỗ Thịnh tới chạng vạng tối, mùa đông trời tối sớm, Đỗ Cận nghĩ đến tối Mục Khiêm Thư sẽ muốn ở khách sạn, vẫn là nên đi trước tìm kiếm một chút, không thì đến lúc đó lại không tìm được chỗ ở.

Lý Nhân ở trong bếp làm cơm tối, nghe Đỗ Cận nói muốn đưa Mục Khiêm Thư ra ngoài tìm khách sạn, hơi không đồng ý: “Tìm khách sạn làm gì, trong nhà không đủ chỗ sao?”

Đỗ Cận bồi thêm một câu: “Trong nhà chỉ có hai cái giường.”

Lý Nhân đem khoai tây đặt vào tay Đỗ Cận, sau đó đưa con dao bào cho Đỗ Cận: “Cậu ta ngủ với ba con, mẹ và con ngủ chung không phải đủ rồi sao?”

Đỗ Cận a một tiếng, Lý Nhân nhìn thoáng qua: “Làm sao? Không muốn ngủ cùng mẹ à?

Đỗ Cận lắc đầu: “Không có không có.”

Chỉ là không biết Mục Khiêm Thư và tướng ngủ không ngay ngắn của ba ngủ chung… sẽ thành cái dạng gì!

Sau buổi cơm tối người nhà Đỗ gia rất thích đi ra ngoài dạo một vòng rồi mới nghỉ ngơi. Lý Nhân và Đỗ Thịnh đứng ở cửa hỏi con gái có muốn đi ra ngoài hay không, Đỗ Cận rất khó khăn cầm lấy áo lông, rề rề nói: “Có ạ.”

Nếu nói không, con mắt mẹ cô có thể phun ra lửa rồi…

Mục Khiêm Thư cũng cầm áo khoác đi theo sau lưng Đỗ Cận, sau đó đưa một đôi bao tay cho cô.

Phong cảnh thành phố L không tệ, nhà Đỗ Cận ở phía nam thành phố, so với thành phố K ấm áp hơn rất nhiều. Sắp đến gần năm mới, ban ngày nhiệt độ còn xuống đến mười bốn mười lăm độ, chỉ có điều chạng vạng tối sẽ lạnh hơn một chút.

Đỗ Cận vừa ra khỏi nhà, cảm giác khí lạnh thổi vào cổ, cô rụt cổ lại nhìn Mục Khiêm Thư bên cạnh. Tay Mục Khiêm Thư để trong túi áo, chậm rãi đi bên cạnh cô. Thỉnh thoảng ngắm phong cảnh bốn phía.

Đỗ Thịnh thích sau bữa cơm sẽ đến công viên nhỏ tìm bạn già nói chuyện phiếm, vừa đi vừa nói. Lý Nhân lại thích nói với mọi người chuyện trong nhà và tình hình của Đỗ Cận.

Trong công viên đều là người quen cũ, các cô các chú nhìn Đỗ Cận từ nhỏ đến lớn đều vây lại một chỗ, cười cười hì hì. Mấy người lớn tuổi lôi kéo tay bạn già đi qua.

Lý Nhân vừa cùng Đỗ Thịnh tới đình nghỉ mát trong công viên, đã có mấy người phụ nữ chạy ra chào hỏi: “A! Bà Lý, đây là con gái nhà bà à?”

Lý Nhân nói với Đỗ Cận: “Chào bác đi con.”

Đỗ Cận ngoan ngoãn kêu ba tiếng, thanh âm giòn giã. Mấy người phụ nữ cười hì hì nói: “Ngoan lắm.”

Đỗ Cận gọi con người hoàn mỹ đang đứng ở đó, cũng không biết nên làm gì. Mục Khiêm Thư theo gót Đỗ Cận. Đỗ Thịnh nháy mắt với Đỗ Cận: “Đi dạo đi, đã lâu không có trở về rồi.”

Đỗ Cận dạ một tiếng, chào hỏi mấy bác gái xong liền kéo tay Mục Khiêm Thư đi.

Sau lưng, giọng nói của mấy bác gái đứt quãng truyền đến: “Người đó là bạn trai Tiểu Cận nhà bà sao? Dáng vẻ thực tuấn tú!”

Lý Nhân gật gật đầu không nói chuyện, Đỗ Thịnh đã đi vào đình nghỉ mát ngồi xuống vị trí cũ, ánh mắt nhìn hướng hai người đi vào công viên. Trong lòng bùi ngùi một hồi.

Đỗ Cận đi cùng Mục Khiêm Thư cách Lý Nhân một khoảng khá xa mới dừng lại. Sau đó Đỗ Cận ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu ngẩng mặt lên nói với Mục Khiêm Thư ở phía sau: “Anh biết đây là hoa gì không?”

Mục Khiêm Thư nghiền ngẫm một chút cũng không biết gốc gác loài hoa là gì, lắc đầu với Đỗ Cận. Đỗ Cận cười ha ha: “Thì ra cũng có thứ mà anh không biết!”

Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận cười như trẻ con, kéo người cô: “Chuyện anh không biết rất nhiều, ví dụ như…”

Ánh mắt Đỗ Cận bị khuôn mặt anh tuấn của Mục Khiêm Thư hấp dẫn, nói theo Mục Khiêm Thư: “Ví dụ như?”

Mục Khiêm Thư đến gần cô một bước, dưới ánh đèn đường nét khuôn mặt cô thật hồn nhiên đáng yêu, anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô chậm rãi nói: “Ví dụ như anh không biết em có yêu anh hay không?”

Tim Đỗ Cận đập nhanh mấy nhịp, cái người Mục Khiêm Thư này. Lúc nào cũng nói mấy lời như vậy làm cho cô trở tay không kịp.

Đã từng trải qua mấy lần, đối với khuôn mặt đẹp trai của Mục Khiêm Thư đã hơi có chút đề kháng. Cô quay lưng về phía Mục Khiêm Thư, cười tủm tỉm trả lời: “Anh đoán xem!”

Đỗ Cận nói xong bước chậm về phía trước, Mục Khiêm Thư đuổi theo sau, vòng tay dùng sức ôm người Đỗ Cận: “Em không có lựa chọn.”

Đỗ CẬn quay người lại, thẹn quá hóa giận kêu lên: “Mục Khiêm Thư!”

“Ừ, anh ở đây.”

Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư thoải mái thong thả đi dạo trong công viên, cô dựa bên cạnh anh, dưới bóng đêm chỉ có ánh đèn đường bầu bạn cùng họ một đoạn dài.

Một tiếng sau, Đỗ Cận cùng Mục Khiêm Thư quay trở lại trước cửa đình nghỉ mát, Đỗ Cận không tìm thấy Lý Nhân và Đỗ Thịnh. Một bác gái lúc nãy nói: “Ba mẹ cháu về trước rồi!”

Đỗ Cận bĩu môi, chà xát hai tay, nhìn đằng sau thấy khuôn mặt trắng bệch của Mục Khiêm Thư: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Mục Khiêm Thư ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thời tiết. Phỏng chừng năm nay thành phố L sẽ không có tuyết rơi.

Về đến nhà thấy Đỗ Thịnh và Lý Nhân đã rửa mặt mũi ngồi trên sofa xem tivi, nhìn thấy Đỗ Cận và Mục Khiêm Thư đi tới còn dặn dò: “Nhanh vào nhà đi, đóng cửa kỹ lại.” Đỗ Cận gật gật đầu, vào nhà cởi áo khoác, Mục Khiêm Thư đứng đó nhất thời không biết làm gì, biểu lộ có chút mơ hồ.

Đỗ Cận giúp Mục Khiêm Thư chuẩn bị tốt quần áo ngủ, Đỗ Thịnh đã hơi có bụng bia, vóc dáng so với Mục Khiêm Thư cũng không khác biệt lắm. Vì vậy mặc đồ của ông ngoại trừ hơi rộng một chút còn lại cũng không có gì đáng kể.

Đỗ Cận đã thay xong quần áo ngồi xuống cạnh Lý Nhân, đầu tựa trên vai bà. Lý Nhân dùng ngón tay chọc chọc cô: “Lớn như vậy còn thích làm nũng.”

Đỗ Cận lấy tay nhéo nhéo mặt mình: “Chỗ nào lớn chỗ nào lớn! Con gầy mà!”

Đỗ Thịnh ở một bên cười hớn hở: “Gầy chỗ nào? Này,.. ba có thấy đâu!”

Tiếp theo một tràng cười, Đỗ Cận làm bộ tức giận, Lý Nhân cười vỗ vỗ đầu cô.

Mục Khiêm Thư từ trong phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy một màn hòa thuận như vậy, trong lòng anh hơi xúc động. Vành mắt mất tự nhiên nóng lên đi một chút.

Buổi tối trước khi ngủ Đỗ Cận không yên tâm nhắn nhỏ với Mục Khiêm Thư, ba của cô chỉ là tướng ngủ có hơi không ngay ngắn, anh cố nhịn một chút là được rồi. Mục Khiêm Thư cười gật đầu, cô gái nhỏ này cũng biết quan tâm anh rồi.

Quả thật Đỗ Thịnh ngủ không ngay ngắn một chút nào, tuy Mục Khiêm Thư đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị “nhiệt tình” của Đỗ Thịnh hù dọa. Sau ba lần bị Đỗ Thịnh đá xuống giường, Mục Khiêm Thư quyết định nằm ngủ luôn trên nền nhà.

Chỉ là không biết rằng chuyện ngủ không ngay ngắn của Đỗ Thịnh thật ra là do vẫn ghi hận chuyện lúc trước…

Sau khi Đỗ Cận lên giường, Lý Nhân tháo kính lão xuống, buông cuốn sách trên tay. Lý Nhân đặc biệt thích đọc sách, Đỗ Cận lại không có di truyền ưu điểm này của bà, đọc sách một chút là buồn ngủ. Năm đó vì thi vào đại học, cô còn thiếu chút muốn treo cổ tự tử rồi.

“Mẹ…” Đỗ Cận chui vào chăn, ôm lưng Lý Nhân. Lý Nhân vỗ vỗ tay của cô: “Đi ngủ sớm đi.”

Nói xong tắt đèn đầu giường, trong bóng đêm Đỗ Cận nói với Lý Nhân: “Mẹ, có phải mẹ không thích Mục Khiêm Thư?”

Lý Nhân đang vuốt bàn tay Đỗ Cận chợt dừng lại, một lát sau mới lên tiếng: “Không có. Chỉ cần con thích, mẹ và ba con cũng thích.”

Đỗ Cận hừ hừ hai tiếng: “Chờ thêm hai năm nữa, ba mẹ dọn đến thành phố K được không?”

Trong bóng đêm, Đỗ Cận cảm nhận được Lý Nhân lắc đầu: “Mẹ và ba con đều thích ở đây. Con có thể thường xuyên về nhà ba mẹ đã hài lòng lắm rồi.”

“Nhưng mà con muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ba mẹ!”

“Ngốc, để trong lòng hay trước mắt thì có gì khác nhau đâu?” Lý Nhân sờ đầu Đỗ Cận, nhéo má cô: “Nhanh ngủ đi.”

Đỗ Cận nghe lời ôm eo Lý Nhân ngủ thật say, Lý Nhân ngẩng đầu nhìn trần nhà, lát sau cũng nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play