Ngày nào cũng như ngày nào, Kaylin đều làm ra một phần nhỏ để cho những người công nhân ở đây. Họ rất biết ơn cô vì điều đó. Kaylin ngoan hiền còn cho họ đồ ăn miễn phí. Họ rất khó xử nên đã bàn bạc với nhau.
- Tôi thấy như này, cô bé có lòng muốn làm cho chúng ta. Ít nhiều cũng được, mọi người có thể chi ra một chút để mua số bánh mỗi lần cô bé mang tới được không? - Ông chú lớn tuổi mà am hiểu đời nhất đứng lên để nói.
Bọn họ cảm thấy cũng đúng, ăn mãi của Kaylin nhưng không làm được gì cho cô bé này thì rất có lỗi, vì vậy mà họ đã đồng ý với nhau.
Ngay tối hôm ấy khi mà Kaylin như thường lệ dọn xong quán thì mang sang cho bọn họ, ông chú lớn tuổi đã đi đến để nhận. Nhưng ông còn dúi vào tay Kaylin tập tiền lẻ. Cô cầm nó không hiểu gì, còn đang định hỏi ông thì ông đã giải thích trước:
- Chúng tôi quyết định là mỗi ngày sẽ đặt đơn ăn tối ở cửa hàng của cháu. Không cần phải suy nghĩ gì đâu, là bánh của cháu rất ngon nên chúng tôi muốn mua.
Kaylin nhìn ông, cô biết họ cảm thấy ngại khi ăn bánh của cô mà không trả tiền. Nhưng là do cô muốn vậy, nếu là ai khác cô cũng sẽ làm vậy thôi.
Trong lúc Kaylin đang suy nghĩ, mấy chú công nhân gần đó cũng lên tiếng mà nói.
- Đúng rồi, cô bé à cứ nhận đi.
- Cháu không nhận làm sao lần sau bọn ta dám ăn.
- ...
Rất nhiều lời nói khiến Kaylin đành phải đồng ý. Cô nhận tiền còn cảm ơn bọn họ. Lúc đi về cửa hàng vẫn nghĩ nếu đã như vậy thì cô nên làm nhiều hơn cho họ để đồng tiền của họ không bị phung phí.
Lúc về đã thấy Peter đang ở trong quán. Anh nhìn qua cửa sổ theo hướng cô vừa đi về. Đã nhắc cô nhiều lần là không nên tiếp xúc với họ rồi mà cô không nghe một chút nào. Anh thấy mấy người đó không có ý xấu với cô nhưng mà không ai đoán được sau này sẽ thế nào.
Vừa vào cửa hàng, Peter đã đứng trước mặt cô, vẻ mặt anh không hài lòng chút nào.
- Em lại đi cho bọn họ đồ ăn?
- Dạ. - Kaylin gật đầu nhìn anh.
- Anh đã nói rồi, bọn họ không thể tin tưởng được. Em cho vào buổi sáng anh không nói, tối đến em đi lại làm gì?
Kaylin biết là vậy, nhưng mấy người bọn họ thi công từ sáng tới tối, buổi trưa thì bọn họ dành thời gian cho gia đình một chút, có buổi tối mới ngồi nghỉ ngơi để về nhà nên cô mới có thể đem cho họ.
Bỏ qua lời trách móc của anh, Kaylin còn đưa cho anh xem số tiền họ đưa cho cô. Gương mặt cô tươi cười còn kể lại việc vừa rồi. Peter vốn đã không thích, nhưng nhìn cô vui vẻ như thế anh lại không muốn phá hỏng niềm vui này. Nếu cô đã quyết định như vậy thì anh sẽ dành thêm thời gian để chú ý cô kĩ hơn. Kaylin vẫn ngờ nghệch lắm, cô không thể tưởng tượng nổi thế giới này nhiều thứ xấu xa hơn cô nghĩ nhiều.
- Được rồi, về nhà thôi. - Peter xoa đầu cô còn cầm hộ cô túi xách để đóng cửa.
Kaylin trong lúc đi ra chợt nhớ ra lúc chú mình nói cuối tuần này có buổi hòa nhạc. Cô tiến lên để hỏi anh xem chủ nhật có bận gì không.
- Anh... chủ nhật anh... có bận gì không ạ?
Đáng lẽ là sẽ có việc bận, nhưng Kaylin hỏi vậy thì chắc là cô có việc nhờ anh trong ngày hôm ấy.
- Không có, em có chuyện gì sao?
Thấy Peter rảnh như vậy, Kaylin lại gần còn lấy trong túi sách ra chiếc vé cô mới mua được.
- Cái này--cho anh. Chủ nhật... có thể--đi xem ca nhạc được không ạ?
- Được chứ. Vậy đợi chủ nhật, anh đến đón em.
- Dạ.
Nhìn Kaylin vui vẻ khi có người đi cùng như vậy, Peter cũng thấy thoải mái trong lòng. Tuy là tiếp xúc với cô cũng không ngắn nhưng mà anh vẫn cảm thấy cô không hoàn toàn có tình cảm với anh. Giống như cô đang gượng ép bản thân mình làm điều đó. Nhưng mà, cô cũng đâu có thích tên đó ngay. Cũng vì tiếp xúc lâu ngày mới nảy sinh tình cảm. Vì vậy mà anh nghĩ cứ từ từ, không cần vội vàng cũng được. Dù sao mối họa lớn nhất thì đã có thể loại bỏ rồi. Bây giờ anh chỉ cần Kaylin không cách xa mình, từ từ tiếp nhận anh cũng được.
Hai người đi với nhau ra ngoài, ngồi lên xe để rời đi. Cách đó không xa lại có bóng người chụp lén bọn họ. Những tấm ảnh khi xem lại rõ nét còn thấy họ thân thiết, gần gũi với nhau như một cặp tình nhân vậy.
Lôi điện thoại ra để gọi:
- Cô ấy rời đi cùng cậu ta rồi.
- ...
- Tôi hiểu rồi.
Từ đầu dây bên kia không biết nói gì nhưng sau khi tắt điện thoại thì tên đó đã đứng trước cửa hàng của Kaylin. Đợi cho mọi người ở đó không còn nhiều người, tên đó gắn thiết bị gì đó ở ngay chậu hoa ra vào. Nhìn hành động mờ ám của hắn ta, một bà cụ vô gia cư nhìn thấy nhưng không dám lại gần bởi vì bà biết sức mình không lại, có thể bị hắn ta tiễn đi một đoạn cũng không chừng. Đợi hắn ta thực hiện xong kế hoạch, bà mới đi đến để xem kĩ nó là gì. Thấy nó tròn tròn còn nhấp nháy đèn đỏ, nhưng bà không biết rõ đó là thứ gì. Bà muốn đợi ngày mai rồi nói cho Kaylin nghe vì cô là một cô gái tốt bụng hay cho bà đồ ăn nên mà muốn giúp cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT