Ở bên Nga, Vinson đang ngồi ngắm tuyết rơi đầu mùa. Ông dạo gần đây cũng không có việc gì, tập đoàn vẫn đang giữ vững thế ổn định. Còn về việc gia tộc thì đã hơn chục năm nay William đã không cạnh tranh với gia tộc nào nữa.
Thuộc hạ của ông đi vào còn báo cho ông một tin động trời, có lẽ là đối với ai cũng sẽ vậy thôi.
- Hiện tại con bé đang ở đâu?
- Cái này thì không rõ. Nhưng hắn ta vẫn tỏ ra bình thường không để ai biết rõ.
Vinson trầm ngâm nhìn ly trà. Ông cũng không hiểu sao, rõ ràng đã cho tìm hiểu kỹ về Kaylin, xác thực là không phải rồi nhưng ông lại có nhiều sự chú ý tới cô.
- Tìm hiểu xem con bé ở đâu, ta muốn đến đấy.
- Vâng ạ.
Chấp niệm của Vinson rất lớn. Ông muốn tìm lại những gì mà thuộc về nơi này, nếu ông không còn sống thì đành buông bỏ, nhưng hiện tại ông vẫn đang sống tốt thì nhất định phải tìm ra bằng được. Cũng đã không ít người ông cảm thấy vào diện đáng để xem xét, nhưng rồi lại không phải người đó.
...
Ở phía Kaylin, mọi thứ đang tốt đẹp. Mạc gia còn đang đưa ra việc đi chơi nhưng chưa chắc đã là bây giờ. Họ cần thu xếp công việc xong để cùng nhau đi chơi một chuyến.
Tinh Tuyết còn khá nhiều thời gian nhưng cô đã tìm hiểu địa điểm nào hợp lý nhất để đi. Cô còn hỏi Kaylin xem nên đi đâu. Chỉ cần nhìn thấy biển xanh kia thôi là Kaylin đã hiện rõ vẻ mặt thích thú rồi.
- Chị thấy mấy chỗ di tích lịch sử thì đợi sau này em khỏe hơn thì đi. Mấy nơi đó rất rộn, đi mỏi chân lắm nên là chúng mình chọn mấy nơi này trước đã.
Đam Mỹ Trọng SinhKaylin gật đầu vẫn xem mấy nơi du lịch biển mọi người hay đi tới.
Còn đang ngồi xem thì có email gửi tới, hiện rõ ba chữ Dương Nhất Thiên khiến cô chợt nhớ hôm đi cùng Y Giang gặp anh.
"Hôm đi cùng chị Y Giang, em có gặp anh ấy." - Kaylin đưa cuốn sổ vừa ghi chữ Trung ra cho Tinh Tuyết đọc.
Biểu hiên của Tinh Tuyết thấy rõ là cô đang bất bình.
- Hắn ta làm gì em không? Tên điên đấy dám động vào em thì chị sẽ giết hắn.
"Không có, anh ấy cho em bánh."
- Có điều, hắn ta nhận ra em không?
Kaylin lắc đầu sau câu hỏi đó. Cô đã hai lần gặp Nhất Thiên, lần đầu không có ấn tượng vì khi đó Zane đưa cô đến nhà Nhất Thiên thì chỉ ở trong phòng, lúc ăn thì chỉ chú ý đến việc ăn mà thôi; lần thứ hai thì là tối hôm đi cùng Y Giang. Lần thứ hai thì có ấn tượng hơn, anh không nói quá nhiều nhưng cô lại cảm nhận được anh cũng là thuộc dạng người như Zane khiến cô muốn tránh xa. Cô chỉ có tò mò việc vì sao Tinh Tuyết lại ly hôn với anh ta. Nhìn Tinh Tuyết nhìn chằm chằm màn hình có email gửi về thì Kaylin chọc nhẹ ngón tay vào cánh tay cô.
"Vì sao chị ly hôn vậy?"
Thấy Kaylin rất muốn biết, cô im lặng một lúc mới nói. Dù sao đối với Kaylin thì cũng là thành viên của Mạc gia, cô cũng chẳng có gì để mà giấu diếm.
- Ừm, trước kia chị rất thích anh ta. Em có hiểu mối tình đầu nó ra sao chứ? Lúc đó chị lại rất muốn kết hôn với anh ta mà không nghĩ đến việc người đó không yêu mình. Sau này có một số việc không thể chịu đựng được nữa, chị nghĩ cần được giải thoát cho nhau nên đã đề nghị ly hôn.
Kaylin cắn môi, cô cũng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
"Em có thể ly hôn được không?"
Thấy Kaylin nhắc đến việc này thì Tinh Tuyết mới nhớ ra. Cô liền nghiêm túc hơn để nói với Kaylin:
- Đối với những người như bọn chị sẽ dễ, còn em thì có lẽ rất khó. Cho dù là đơn phương ly hôn thì cũng khó. Cái này, chị thấy cần hỏi Austin, chị cũng khó nói trong việc này lắm.
Biết rõ là chuyện này không có khả thi, Kaylin cũng không hỏi về nó nữa. Nếu như Zane muốn thì rất dễ dàng, nhưng cô muốn thì không chắc dễ dàng được như anh. Tinh Tuyết thấy Kaylin ủ rũ hơn thì không nhắc đến nữa. Ngồi một lúc thì cũng rời đi để Kaylin nghỉ ngơi.
Thi thoảng Kaylin cũng ngủ rất muộn, cô đi xuống dưới nhà để lấy nước. Tiếng điện thoại bàn reo lên làm cô giật mình. Cô để ý chẳng có ai ở đây để nghe nên đã đi đến để bắt máy. Cô đã im rồi mà đầu bên đó còn im hơn. Đứng đấy đợi người bên kia nói nhưng lại tắt máy rồi làm cô cũng đành cúp máy để đi lên phòng. Cô cũng đang trong giai đoạn điều trị, mong là sẽ sớm nói lại được.
...
Khi này ở phòng ông Anselm thì có Finnegan ở đó ngồi còn đưa thuốc cho ông uống. Có lẽ là hai người cũng ngồi tâm sự nhiều. Dạo gần đây có rất nhiều chuyện, ai cũng bận rộn không có thời gian để nghỉ ngơi.
- Ngài ấy chắc vẫn chưa tìm ra con bé đúng không? - Ông Anselm yếu ớt nói.
- Ông cứ chăm sóc tốt bản thân đi. Mấy tháng nay chắc đủ để ông hiểu không nên làm trái lệnh. Hơn nữa lão đại muốn tìm thì sớm có thể tìm ra. Mấy người nhọc sức giúp phu nhân trốn làm cái gì? - Finnegan ngồi cắn bánh mỳ ăn mà làu bàu.
Vì chuyện này mà bốn người bọn anh bị Zane bắt làm đến mức muốn chết đi. Hết công việc này tới chưa xong thì lại là chuyện khác. Mấy tháng anh không biết mình đã phải bay bao nhiêu chuyến bay nữa rồi. Giờ giấc sinh hoạt không còn được như trước nữa.
- Cậu đâu phải con bé, làm sao hiểu được nó muốn rời đi đến mức nào.
Finnegan định nói nhưng lại thôi. Muốn hay không cũng đâu thể để mấy người quyết định được.