Tháng 1 năm 2002, thôn Trung Quan, đường Bắc Đại, Bắc Kinh.

Lý Bạch mang theo cái túi nhựa đen có thể nhét cả người hắn vào, rúc tay còn lại vào ống tay áo. Lạnh quá, hơn nửa tháng trước, hắn còn không thích nghi được với khí trời phương bắc. Khi đó hắn không mua được ghế ngồi cứng, cũng chẳng nỡ mua giường nằm, cả đêm ngủ rúc trong góc cuối thùng xe, tỉnh dậy thấy trên người bị vứt mấy cái tàn thuốc. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, trắng xóa xuyên vào tầm mắt, một vùng lớn trải rộng trên đất không có núi, mênh mông vô bờ, không biết tuyết dày bao nhiêu, cũng chẳng biết dưới lớp tuyết là cái gì.

Chỉnh tề có quy mô, với Lý Bạch còn rất mới lạ, hắn phủi đi tàn thuốc trên người, nằm nhoài lên cửa kính xem, không biết sao lại đói bụng, xe cũng sắp vào trạm, là Thạch Gia Trang, hắn cứ vậy để bụng đói từ Thạch Gia Trang đến Bắc Kinh.

Ở Bắc Kinh cũng có tuyết rơi nhưng khác với tưởng tượng. Trong ấn tượng của Lý Bạch, tuyết và ẩm ướt thường đi với nhau, nhưng tuyết ở Bắc Kinh lại như hạt cát thô ráp khô ráo, bị bọc trong gió bay ngang ngược, có vài luồng khí bị đông cứng như hạt đao bay đi, nếu không che mặt cẩn thẩn, không khác gì bị lưỡi đao kề lên, mũi Lý Bạch bị gió thổi đến đau nhức, uống nhiều nước hơn vẫn có thể hỉ mũi ra máu.

Thành phố này cũng giống vậy, từ tuyết trắng đến đường nhựa màu đen, đều có những sắc thái khác nhau trong quá trình chuyển đổi. Ví dụ như bức tường bê tông của cầu vượt ba đường vòng quanh thành phố và phòng đơn cho thuê không bao giờ ra nước ở radiator (bộ tản nhiệt). Băng lãnh, vẩn đục, Bắc Kinh cũng chẳng tốt hơn so với tuyết và gió.

Dương Tiễn ở nơi này sao? Lý Bạch cảm thấy anh chắc rất thảm.

Lúc này hắn đang nghĩ lại chuyện này. Hắn đi rất chậm, nhìn xung quanh, cố gắng nhìn kĩ từng khuôn mặt của người qua đường, liên tục suy nghĩ về cuộc sống của Dương Tiễn tại đây. Chủ yếu là làm chuyện vô ích, ấn tượng quá mơ hồ khó mà hình dung được, lúc rời đi Dương Tiễn còn là một đứa nhỏ, Lý Bạch càng nhỏ hơn, không ai quản lời cũng sẽ nói ra vài câu, chia tay không báo trước cũng không hẹn gặp lại, hắn chỉ biết người anh trai bắt châu chấu cho mình biến mất không tăm hơi, người chị hay cười với mình cũng vậy.

Sau đó lại biết về khái niệm "cái chết", Lý Bạch bắt đầu sợ hãi, hỏi thăm người trong thôn nửa ngày, cuối cùng nghe được, chị em họ Dương bỏ lại cha họ, một người thợ cắt tóc, chạy đi Bắc Kinh, cũng sẽ không trở lại nữa.

Lý Bạch hiểu được mình và lão già điên kia như nhau, đều không được mang theo.

Qua thêm mấy năm, hắn tự mình rời đi. Không so được với hai chị em đi cùng nhau, có thể dũng cảm mà đi vào thành phố, Lý Bạch một thân một mình, không có loại dũng cảm này. Đi xa với hắn mà nói cũng là loại sợ hãi theo bản năng, sợ mình không đủ tiền chết đói trên đường, vì thế hắn chọn tỉnh gần thành phố. Hẳn là mùa hè năm mười hai tuổi, Lý Bạch nhớ một mình mình trải qua ba cái tết xuân. Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng, hắn đọc được câu này ở tiệm cắt tóc nhỏ chỗ hắn làm việc, chắc là trong một quyển tạp chí, vẫn cảm thấy câu này rất có đạo lý.

Vì thế bây giờ Lý Bạch đến một nơi cao hơn, hắn đi đến cổng trường đại học Bắc Kinh.

Dương Tiễn học ở đây sao? Mặc dù không học tiểu học, mấy năm hắn ở Nam Kinh làm công nghe qua lời đồn ở lớp học đêm, hắn biết nơi này rất tốt. Vì thế Dương Tiễn rất giỏi sao? Bây giờ anh ấy thế nào, đeo cặp kính như đế chai rượu hay lớn thành một tên béo? Mấy chuyện này hắn suy nghĩ rất nhiều, mấy tháng này càng nghĩ đến nhiều hơn, hơn nữa, khi hắn lượn ngoài vòng sân trường, suy nghĩ đều rối loạn, hắn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ đến việc khác. Nhưng đến nay hắn cũng chẳng tìm ra được gì.

Chỉ biết một cái tên, một trường học, còn có chuyên ngành về vật lý, chuyện tìm người còn rất khó khăn. Có lúc Lý Bạch ngồi một mình trên tấm phảng cứng gặm bánh mì, tính tiền thuê nhà, không khỏi nghi ngờ hai năm trước mình hỏi thăm tin tức liệu có chính xác không, hay là đã sai khi mới bắt đầu, hay trong thôn nói xằng, Dương Tiễn vốn không đến Bắc Kinh.

Không cam lòng, quá không cam lòng. Vì không cam lòng, Lý Bạch tự chửi mình ngu ngục, cuối cùng lấy hết dũng cảm, ngày đó tự mình vào sân trường, đi theo tấm bản đồ đoàn du lịch đánh rơi ở cổng trường, đến viện vật lý sau nhà máy vô tuyến điện.

Tòa kiến trúc này thoạt như một tòa nhà văn phòng, cũng may có người trong lớp. Lý Bạch không dám gõ cửa tiến vào, chỉ dám đứng trong hành lang ngăn người trông như sinh viên dò hỏi, nói xong toát hết cả mồ hôi lạnh, cũng may gặp mấy người tuy không nhiệt tình nhưng hiền lành, hỏi người thứ tư hắn đã có được đáp án.

Người kia là học trưởng trực tiếp của Dương Tiễn, nhìn ra quan hệ cũng tốt, cậu nói với Lý Bạch, thật ra có người như vậy, mỗi ngày đến giờ cơm tối không có lớp sẽ ra ngoài quán làm kiêm chức, gần cuối tháng đây cũng không ngừng lại.

Làm kiêm chức? Lý Bạch nghĩ, người có học thức nói chuyện thật thú vị.

Bên ngoài trường vòng vo nhiều ngày, Lý Bạch đã đếm rõ gần đây có sáu quán gần khu Đông, hắn còn chưa kịp hỏi quán nào, học trưởng đã kẹp sách giáo khoa bước vào phòng học. Lý Bạch nghĩ một lát, lại tiếp tục giả ngu lôi kéo từng người ra ngoài tìm quán mì.

Tìm được một quán mì Hà Nam và mì sợi Lan Châu, đến tám giờ tối, Lý Bạch mua một củ khoai nướng một tệ cầm trong tay, lạnh đến mức run cầm cập, tìm được quán mì Trùng Khánh thứ ba.

Chắc không xu vậy đâu, quán này mà không có, hắn nghĩ có phải muốn hắn tìm đến quán thứ tư hay không.

Quán mì nhỏ này nằm ở vị trí khá hẻo lắng, ngăn cách với đường chính bởi một tòa nhà hình vuông đang xây, từ xa nhìn lại vẫn thấy bóng người trên khung cửa sổ, chỗ đèn đường Lý Bạch đứng cách cái nhà lầu lại giáp với một cái ngõ nhỏ, đường không hẹp, lại không có đèn chiếu sáng, hai bên trồng đầy cây, ngày đông phản chiếu ánh trăng lạnh, ánh đèn bên ngoài của đường lớn chiếu không vào hẻm nhỏ này, có chỗ hoàn toàn đen kịt, nhìn có vẻ u ám.

Đương nhiên, Lý Bạch không thấy sợ, xó xỉnh tối hơn hắn cũng thường xuyên vào, hắn gặm sạch khoai lang ném vào thùng rác, xiết chặt túi nhựa của mình, bình tĩnh đi vào trong.

Con đường này dài hơn so với nhìn từ ngoài vào, ít nhất cũng phải 200 mét, Lý Bạch âm thầm đoán chừng, mà nơi này có rất ít dấu chân người, giữa nền tuyết vẫn còn bông, hắn còn đạp ra tiếng, hắn vừa đạp vừa nghe tiếng. Đi đến mấy bước, phía sau tiếng xe cộ nhỏ dần, hắn nghe có chút tiếng động.

Rõ ràng dữ dội như vậy, có người đang thấp giọng chửi, nhưng không có tiếng khóc, có người bị đánh – cái loại đánh này Lý Bạch rất quen thuộc nhưng không nghe ai cầu cứu.

Lý Bạch kinh ngạc, tìm thân cây ẩn núp, tiếp tục lắng nghe, hắn nghe được ít nhất có bốn người.

Xem ra bị đòn là một người xương có vẻ cứng.

Nghe qua tương đối dễ hiểu, mắng "Dám bắt nạt em gái tao" "Tự nhiên trêu trọc em gái nhỏ đúng không" "Thằng nhóc mày còn dám không" đủ kiểu nói.

Xem ra là bị đánh...

Bỏ đi, Lý Bạch không biết diễn tả thế nào, chẳng qua hắn thấy đánh đến cụt tay thiếu chân do vấn đề tình cảm có vẻ hơi quá, bị ăn đánh một chọi nhiều thì không công bằng, hắn nhìn thấy người bị đánh kia đang nằm bẹp dưới đất, bị nhiều người đạp vào bụng, Lý Bạch hiểu cảm giác này, vì thế hắn hít sâu một hơi, thẳng lưng, từ sau cây đi ra.

Vừa đi được mấy bước bên kia mới để ý thấy hắn, cũng không có phản ứng gì. Lý Bạch lau mồ hôi trên tay vào quần, giơ tay phải lên bên tai "Alo, là 110 phải không, ở thôn Trung Quan phố Bắc Đại tới gần khu đông Bắc Đại, chỗ có quán mì Trùng Khánh" hắn lớn tiếng nói "Chỗ này có người đánh nhau, muốn đánh chết người rồi!"

Nói xong hắn cũng không bỏ tay xuống, cách chỗ đánh nhau mấy mét, bắt đầu hét lớn: "Cứu mạng! Sắp đánh chết người rồi! Ở đây có người bụng bị đạp nát rồi! Đợi cảnh sát đến bắt mấy người đi!"

Vừa dứt lời, cửa quán mì bị đẩy ra, có người thò đầu ra kiểm tra, mấy người bên cạnh cũng mở cửa sổ ra nhìn, mấy người đánh người đã ngừng, Lý Bạch thấy bóng dáng bọn họ, phản chiếu trên làn tuyết, hình như đang trừng mắt nhìn hắn, như đang định vung nắm đấm vào hắn, sau đó, như ong vỡ tổ mà chạy.

Tổng cộng năm người, nhưng vừa nãy chỉ nghe được giọng có bốn người à? Hay có người đánh nhau không thích mở miệng. Lý Bạch thờ ơ nghĩ.

"Này... Anh không sao chứ?" Hắn buông tay phải, rúc tay vào cổ tay áo, đến chỗ người bị đánh kia.

Trên mặt đất đều là vết chân, tuyết bị giẫm nát, lộ ra lớp gạch xi măng ở dưới. Người bị đánh tự mình bò dậy, dựa vào gốc cây, máu chảy từng giọt trên nền tuyết, thành một đường nhỏ màu đen, bị ánh trăng chiếu rõ ràng.

"Cảm ơn" Người kia ho hai tiếng, nói.

"Anh cần đi bệnh viện không?" Lý Bạch hít hít mũi. Không khí toàn mùi máu tanh, thở ra nặng nề làm hắn tưởng mình bị chảy máu mũi.

"Không cần" Người kia nói.

Có lẽ cảm nhận được sự lúng túng, người kia không nhìn thẳng mặt, Lý Bạch đi đến trước mặt, rũ mắt, nhìn thấy một cọng lông xù trên đỉnh đầu. Hơi mờ, hình như có hạt tuyết rơi trên những sợi tóc đen. Là một thanh niên, còn rất trẻ, giọng nói có chút khàn khàn, không biết là bị đánh hay giọng vốn là vậy. Gầy, với cổ áo lớn như vậy, nhìn có vẻ không ấm, đầu cúi xuống, sau gáy nổi lên khớp xương.

Đây là ấn tượng trước mắt.

Lý Bạch tiếp tục quan sát, từ bên trái phía trước đi đến bên phải, túi nhựa đen cọ sát vào người, từ từ giẫm xuống hai dấu chân hoàn mỹ. Im lặng chừng một phút, người kia bị nhìn chằm chằm "Cậu không đi sao?"

"Giờ anh ở đây làm gì? Không lạnh sao?" Lý Bạch hỏi ngược lại.

" Chơi" giọng nói người kia mang ý cười " Tạm ổn, chắc tuyết không rơi nữa."

"..." Lý Bạch lại lăn tăn hỏi: "Anh bị mấy người kia cản đường đánh sao? Anh đi ăn mì thì bị bọn họ chặn đánh?"

Nói xong Lý Bạch tự hỏi có phải mình hiếu kỳ quá không, chuyện này đâu liên quan đến hắn, tò mò làm gì chứ. Mà cái cảm giác này rất lạ, làm hắn không thể nào bỏ đi được, qua hai ngày đằng nào cũng quên mất chuyện này mà. Người trước mắt chắc không muốn trả lời hắn, chỉ cúi đầu chống đất, hai tay chống trên nền tuyết, muốn đứng lên "Cảm ơn cậu giúp tôi báo cảnh sát" anh lảo đảo ngồi dậy, lại có nhiều máu hơn chảy trên tuyết "Cậu không muốn lấy lời khai thì nhanh đi đi"

"Không phải, tôi giả bộ gọi thôi, tôi làm gì có motorola hay điện thoại mà gọi." Lý Bạch dìu người về, vừa nói vừa mở túi nhựa "Nếu có thì anh cho tôi mượn gọi 120, anh cứ ngồi im đi, lỡ gãy xương đâm vào nội tạng thủng lung tung thì khổ lắm, mấy người vây coi sao về hết rồi, để tôi đi tìm người đến giúp anh."

Ai biết người kia lại ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía hắn, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ.

Đúng lúc Lý Bạch đang nhìn vào vết thương trên trán anh, đột nhiên đối mắt với anh, Lý Bạch không biết phải làm sao, cái túi trong tay buộc ba lần rất khó mở, khiến năm ngón tay lạnh bỗng nhiên run run. Ánh mắt kia sáng, rất sáng. Ngoài sáng lên lại mang chút kỳ lạ vô hình, giống như đôi mắt của mèo, hay của quỷ, kiểu mắt này không phải ai cũng có, trong nháy mắt ánh mắt hai người đổi chỗ, Lý Bạch từ người quan sát thành người bị quan sát, giống như một quyển sách không mở ép được, lúc mở ra bị đè xuống hai bên trang sách, trần trụi bị người ta đọc hết.

" Cậu rất thông minh." Người kia ngáp một cái nói.

Lý Bạch run lên vài giây mới tránh đi ánh mắt kia.

Hắn đã mở được cái túi, lấy ra cái áo bông hơi quê, đưa cho người bị thương. Hắn nhìn tạp dề bên ngoài áo len lúc anh ngồi thẳng dậy, tên trên ngực lộ ra, là Cam Tiểu Mặt.

Nhưng người này không nhận, hình như không thấy lạnh, vẫn mỉm cười, nói: "Tôi không đi ăn mì, tôi đi làm ở quán mì địa phương, không phải bị chặn đánh, mấy người đó gọi tôi còn tôi tự mình tới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play