Chuông báo thức còn chưa kêu, Du Khuynh đã bị Phó Kí Trầm lôi ra khỏi ổ chăn, “Vẫn ngủ sao, dậy đi.” Một tay anh cầm cổ tay cô, tay còn lại đỡ lấy gáy cô.

Không chút thương hương tiếc ngọc.

Du Khuynh vùng vẫy mở mắt ra, vẫn chưa kịp nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt, chớp mắt một chút, lại nặng nề nhắm lại, thật sự rất buồn ngủ, cũng rất mệt.

Mặc dù cả người đều mỏi nhừ nhưng cô vẫn gắng sức chống đỡ ngồi dậy.

Cô còn tưởng rằng mình bỏ lỡ chuông báo thức.

Nhưng lại không giống như tưởng tượng.

Tên biến thái Phó Kí Trầm này, bình thường đều rời giường lúc năm giờ, rèn luyện thể dục nửa tiếng, tắm rửa mười phút, sau đó mới đến công ty.

Đương nhiên, cũng có thể tối qua phóng túng dục vọng quá độ nên hôm nay mới dậy muộn.

“Mấy giờ rồi?” Cô mơ hồ hỏi không rõ ràng.

Phó Kí Trầm ném quần áo đi, “5 giờ 42.”

Du Khuynh nghe thấy còn chưa đến sáu giờ, ngay sau đó lại nằm xuống. Đồng hồ sinh học của cô là sáu giờ rưỡi, vẫn còn có thể ngủ tiếp nửa tiếng, một phút đồng hồ đối với cô mà nói đều là sinh mạng.

Hiển nhiên, cô đã sớm quên, tối hôm qua trước khi ngủ, chính mình đã nói lời thề son sắt cam đoan với Phó Kí Trầm, sáng nay nhất định sẽ dậy sớm.

Hôm nay, tâm trạng của Phó Kí Trầm rất tốt, kiên nhẫn hơn so với bình thường 0.1 lần, lúc trước, cô không thể thức dậy nổi, anh sẽ không rảnh rỗi mà gọi cô thức giấc làm gì.

Hai tay anh chống ở bên cạnh người cô, nói từng chữ một: “Em sẽ lập tức không có tiền ăn cơm, lỗ sạch vốn luyến, em còn ngủ được?”

Im lặng hai giây.

Du Khuynh đột nhiên trợn mắt, không còn mệt mỏi chút nào.

Không còn tiền ăn cơm, lỗ sạch vốn đã kích thích rất sâu vào mỗi một tế bào thần kinh của cô.

Cô xoa xoa đầu, cuối cùng mới nhớ ra.

Tối hôm qua khi cô và Phó Kí Trầm dây dưa với nhau ở phòng tắm tới phòng ngủ, cô đã nói Phó Kí Trầm phải gọi cô thức dậy, về sau cô sẽ ngồi xe của anh để đến công ty.

Có lẽ tâm trạng của Phó Kí Trầm cũng không tồi thế nên đã đồng ý với cô.

Vậy nên từ giờ, cô sẽ có thời gian để từ từ nghiên cứu xu hướng thị trường chứng khoán trong ngày.

Còn có một lợi ích nữa đó là không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm.

Phó Kí Trầm đã ăn mặc chỉnh tề, anh lại nhìn đồng hồ: “Em lề mề một phút rồi đấy. Cho em 22 phút để rời giường, anh sẽ chờ trong xe, 6 giờ 5 phút, nếu em không xuống dưới, quá thời hạn sẽ không chờ em.”

Trước khi đứng dậy, anh lại xoa bóp cằm của cô: “Hôm này là ngày đầu tiên, anh cho em ngủ thêm 42 phút, bắt đầu từ ngày mai, khi nào anh thức dậy thì em cũng phải thức dậy.”

“Nhanh chóng mặc quần áo đi.” Anh duỗi tay lấy điện thoại rồi rời đi.

Du Khuynh lại nằm trên giường mười mấy giây, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Lúc trước khi làm việc ở nước ngoài, cô bận bịu đến rạng sáng một hai giờ, buổi sáng lại có thói quen thức dậy lúc 6 giờ 30 phút, thời gian ngủ ít hơn hẳn bây giờ.

Có lẽ, cô nên học tập Phó Kí Trầm một chút, nếu không có tình huống đặc thù thì đi ngủ lúc 11 giờ 30 phút, buổi sáng thức dậy lúc năm giờ, cô dành thời gian làm việc không hiệu quả để ngủ nghỉ và thời gian tỉnh táo nhất để kiếm tiền.

Đã tới mười giây đồng hồ, Du Khuynh lập tức xốc chăn lên và đi thay quần áo, rửa mặt, trang điểm với tốc độ nhanh nhất.

Khi xuống dưới lầu đã là 6 giờ 4 phút.

Chưa bao giờ mà cô làm việc hiệu suất như vậy.

Phó Kí Trầm khéo léo nói: “Không tồi, thời gian vừa đúng lúc.”

Lời này vừa nghe đã biết là châm biếm, Du Khuynh cũng là bậc thầy châm chọc người khác nên không cam lòng yếu thế, “Cám ơn, Phó tổng quá khen rồi.”

Cô mở cửa xe bên cạnh ra, ngồi lên.

Tài xế khởi động xe, tiểu khu vô cùng yên tĩnh, chợt có xe ra vào.

Du Khuynh trở về đã nửa năm nhưng đây lại lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Kinh vào lúc sáu giờ sáng.

Cô ngồi bên cạnh Phó Kí Trầm, anh đang nhìn điện thoại, cô cũng mở điện thoại của mình ra.

Wechat có không ít tin nhắn chưa đọc, được gửi đến vào nửa đêm hôm qua, tất cả đều được gửi bởi cha cô.

Tin thứ nhất: [Du Khuynh, nghe cha khuyên, con đừng quá phô trương, bây giờ con về nhà, cha sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những chiếc thẻ đã đóng băng của con, cha sẽ mở lại, con trả lại phòng thuê của mình, nếu thích mẫu xe thể thao mới nào, cha sẽ mua cho con mấy chiếc. Chuyện gì cũng có thể thương lượng.]

Tin thứ hai: [Bây giờ cha nói con một câu, chỉ cần con tham gia vào hoạt động kinh doanh phi tố tụng tài chính, cha đảm bảo con sẽ không tìm được việc làm ở Bắc Kinh, nếu không tin thì con cứ thử xem.]

Tin thứ ba: [Đương nhiên, con có thể nhận các vụ kiện, tố tụng khác, cha sẽ không nhúng tay vào, chỉ là con có thực sự bỏ được chuyên ngành của mình hay không?]

Tin thứ tư: [Du Khuynh, nếu con từ bỏ chuyên ngành của mình, cha sẽ xem thường con!]

Tin thứ năm: [Kết hôn với Tần Mặc Lĩnh có gì không tốt chứ? Con có thể thôi ngay cái bệnh công chúa ấy đi không! Cha thấy mình đã quá nuông chiều con rồi.]

Nửa tiếng sau, khoảng hai giờ rưỡi rạng sáng lại có thêm hai tin nhắn gửi đến.

[Du Khuynh, cha không tin là con không nhớ nhà!]

[Nhớ nhà thì hãy gọi cho cha, con người cha ấy, đại nhân không so đo với tiểu nhân [1], điện thoại của con, cha vẫn sẽ nhận mà.]

Sau khi đọc xong hai tin nhắn ấy, Du Khuynh đưa ra kết luận rằng tối hôm qua cha mình đã uống nhiều rượu rồi.

Cô xóa sạch sẽ tin nhắn, mắt không thấy lòng không phiền.

Điện thoại di động rung lên mấy cái, Du Khuynh còn tưởng rằng sáng sớm sau khi cha tỉnh lại thì hối hận những thứ đã nhắn tôi hôm qua, kết quả là Phó Kí Trầm gửi cho cô mấy cái biến động kinh tế tài chính.

Du Khuynh xem xong, suy nghĩ kĩ càng một phen, cô phồng má: “Phó tổng.”

Phó Kí Trầm không ngẩng đầu: “Nói.”

“Nếu được hay là sau này anh làm cố vấn của em đi, em sẽ trả lương cho anh.”

Phó Kí Trầm không nhanh không chậm nói: “Mời anh làm cố vấn quản lí tài sản của em?”

Du Khuynh: “Ừ, không khác ý này là mấy.”

Phó Kí Trầm chậm rãi kéo thanh trượt tin tức trên màn hình, tập trung xem các tin tức về tình hình chính trị của các quốc gia.

Du Khuynh chống cằm, chờ anh trả lời.

Đến khi anh đọc tin tức xong, Phó Kí Trầm trả lời không chút lưu tình: “Lương khởi đầu của anh ít nhất cũng một trăm ngàn, với số tiền chỉ đủ trả vài ba khoản ký quỹ [2] của em thì em lấy gì mà muốn thuê anh?”

Anh lại tiếp tục bổ một đao: “Nói không chừng chỉ cần hai ngày nữa thôi, em mà không đủ tiền bổ sung vào ký quỹ, tài khoản sẽ bị đóng băng, đến lúc đó em lấy tiền đâu mà trả lương cho anh?”

Du Khuynh: “….”

Nếu không phải bây giơ cô gặp phải tứ bề khốn đốn, cần phải khiêm tốn thì cô đã sớm ném vào mặt anh mấy chiếc túi xách phiên bản giới hạn rồi nhấn đầu của anh và nói: “Nhanh, đến phục vụ chị!”

Bây giờ chỉ có thể cụp đuôi làm người mà thôi.

Cô cũng hiểu thái độ kiêu căng ngạo mạn này của Phó Kí Trầm, anh không thể nào tốn nhiều tinh lực và thời gian vào một số tiền nhỏ nhoi như vậy. Đối với anh mà nói, vốn đầu tư và lãi nhận được này là một cuộc mua bán rất không bình đẳng, chỉ có đầu óc bị hỏng mới nhận thôi.

Nhưng mà sau khi bị đánh như thế ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.

Đột nhiên, cô nảy ra một ý tưởng tà ác.

“Phó tổng.”

“Không bàn nữa.”

“Anh có thể nghe em nói xong đã không?”

Phó Kí Trầm khiến cô dừng lại: “Anh không rảnh để cùng em nghiên cứu thị trường tiêu thụ hàng hóa.”

“Em không phải muốn thảo luận cái này với anh.” Du Khuynh ngồi xích lại gần anh, “Có phải nếu em phát đạt rồi, em có thể thuê anh làm bất kì việc gì đúng không? Ví dụ như em dùng hai chục triệu để thuê anh một tháng ấy.”

Cuối cùng Phó Kí Trầm cũng ngẩng đầu: “Khẩu khí không nhỏ. Em thật sự cho rằng chỉ cần viết trên giấy số hai và bảy số không đằng sau trên giấy là xong sao, em có hai chục triệu không?”

Anh đẩy cô về một bên: “Nghiên cứu thị trường chứng khoán của em đi.”

Du Khuynh trong nháy mắt lại bật nảy trở lại như lò xo: “Anh có dám đồng ý không, hai chục triệu tiền mặt, em sẽ không vay mượn ai hết, không dựa vào đàn ông, tự em kiếm được.”

Phó Kí Trầm không sợ nhất là chiêu khích tướng, càng không để ý đến lời nói bốc đồng của cô vào trong mắt.

Anh hào hứng nhìn cô, chủ động nhường một bước: “Hai chục triệu quá làm khó em rồi, anh sợ đến khi con cháu anh đã đông đủ em còn chưa gom đủ số tiền nhiều như vậy. Hai triệu, anh bán cho em thời gian hai tuần.”

Du Khuynh nửa tin nửa ngờ.

“Chờ góp đủ tiền thì trực tiếp chuyển cho anh, muốn thuê tuần nào hãy liên hệ trước với thư kí Phan.” Phó Kí Trầm cúi đầu, tiếp tục xem tin tức.

Rất nhanh sau đó, xe hơi đã quẹo vào hầm đậu xe của tòa cao ốc tập đoàn Phó thị.

Du Khuynh cố ý xem thời gian, tốn khoảng hai mươi mốt phút.

Nếu theo bình thường thì phải mất nửa giờ mới đi xong đoạn đường này.

Đây là lần đầu tiên Du Khuynh ngồi xe Phó Kí Trầm để đến công ty, để tránh khỏi hiềm nghi, cô chờ Phó Kí Trầm xuống trước, còn mình ngồi trên xe một lúc, đến khi tài xế nhắc nhở: “Du tiểu thư, có thể xuống xe đi vào rồi ạ.”

“Được, cảm ơn.” Lúc này Du Khuynh mới xuống xe.

Ở cửa thang máy, Phó Kí Trầm vẫn chưa lên lầu, đang nói chuyện với phó lãnh đạo bộ phận kế toán.

Trong công ty vẫn luôn có tin đồn rằng Phó Kí Trầm và Kiều Dương là một cặp đôi.

Du Khuynh rất ít khi chú ý đến những thứ này, tâm tư của cô khi ở đây chỉ toàn là làm cách nào để kiếm tiền, làm sao để có thể tự lực cánh sinh.

Hai người bọn họ nghe được tiếng bước chân, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn.

Đáy mắt Kiều Dương thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Du Khuynh sẽ đến sớm như vậy. Cũng giống như cô, Du Khuynh cũng mặc đồng phục công ty, trang điểm nhẹ, màu son nhạt, nhưng mà vẫn khiến cho người khác cảm thấy thật xinh đẹp.

Du Khuynh tiến lên nhận lấy ánh mắt của hai người, không thể làm gì khác ngoài việc chào hỏi: “Phó tổng, chào buổi sáng, giám đốc Kiều, chào buổi sáng.”

Kiều Dương và Du Khuynh đã có tiếp xúc qua vài lần: “Chào buổi sáng.”

Phó Kí Trầm chỉ gật đầu một cái để tượng trưng mà thôi, sau đó xoay người bấm vân tay ở thang máy, cánh cửa từ từ mở ra.

Du Khuynh không biết vừa rồi là do Phó Kí Trầm cố ý chờ cô tới hay chỉ là nói chuyện phiếm với Kiều Dương nên nhất thời quên mất thời gian.

Bọn họ đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc.

Phó Kí Trầm nhìn Du Khuynh một cái, không lên tiếng, nhưng ngón tay trước sau vẫn nhấn giữ cửa thang máy, rõ ràng là đang đợi người.

Kiều Dương ngầm hiểu, ý của ông chủ là để cho Du Khuynh đi vào cùng.

“Luật sư Du, đi cùng đi.”

Giọng nói Kiều Dương nhiệt tình, âm thanh dịu dàng.

Thật ra thì Du Khuynh không muốn đi chung thang máy với Phó Kí Trầm chút nào.

Kiều Dương cố ý nhích sang một bên, chừa cho cô một vị trí đứng.

Cô tốt xấu gì cũng nên để mặt mũi cho hai vị lãnh đạo, đánh nói: “Cảm ơn.”

Sau khi bước vào, cô tự giác đứng vào một góc sau lưng họ. Phó Kí Trầm nhấn tầng lầu của mình, rồi lại ấn tầng lầu phòng làm việc của Kiều Dương, sau cùng mới hỏi: “Đến lầu mấy?”

Du Khuynh: “Hai mươi tám, cảm ơn Phó tổng.”

Trước khi cô nói ra số tầng thì Phó Kí Trầm đã nhấn xong.

Kiều Dương hơi xoay người, nói bằng giọng thân thiết: “Chín giờ mới đến giờ làm việc, sao cô tới sớm vậy? Lãnh đạo có giao nhiệm vụ gì sao?”

Sắc mặt Du Khuynh vẫn như thường: “Không phải. Hôm qua tôi có chút việc nên tan làm đã đi gấp, vẫn còn một số hợp đồng vẫn chưa xét duyệt, buổi sáng tới sớm để làm nốt.”

Kiều Dương mỉm cười: “Giống với công việc của tôi hồi đó vậy, trước một ngày mà không làm xong, ban đêm đi ngủ cũng nghĩ đến, chỉ sợ xảy ra sơ suất gì.”

Khi đang nói chuyện, thang máy đã đến tầng hai mươi tám. Du Khuynh cảm ơn lần nữa rồi đi nhanh ra ngoài.

“Cô ấy nhân viên phòng pháp vụ, công ty chúng ta quả nhiên có rất nhiều nữ thần xinh đẹp.” Chờ cửa thang máy đóng lại, Kiều Dương đã nói với Phó Kí Trầm một câu như vậy.

Hơi dừng lại.

“Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất đẹp.”

Cô cười: “Nhìn xem ánh mắt thẩm mĩ của anh và tôi ít nhiều cũng giống nhau đấy, nếu để anh chấm điểm cho cô ấy, mười điểm là cao nhất, vậy anh sẽ chấm bao nhiêu điểm?”

Phó Kí Trầm nhìn cô: “Bây giờ đánh giá năng lực làm việc cũng có liên quan đến giá trị nhan sắc sao?”

Kiều Dương: “…..”

Không thể theo kịp mạch não của anh, nhưng lời nói này cũng cho biết một điều rằng anh không muốn trả lời. Đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.

Cô lại nói đến chuyện làm ăn: “Bên phía Nhạc Mông, vào quý một năm sau sẽ đẩy nhanh tiến độ làm việc và cung cấp chi phí cho nhân viên.”

Thức uống Nhạc Mông, là công ty thức uống do Tần Mặc Lĩnh nắm giữ cổ phần, là sản phẩm cạnh tranh với công ty thức uống Đóa Tân do tập đoàn Phó thị mới thu mua, thị trường cạnh tranh năm nay rất kịch liệt.

Sang năm thì không cần phải nói.

“Chúng ta có nên cân nhắc việc thêm tiền đầu tư vào thị trường không?” Kiều Dương hỏi ý kiến anh.

Từ khi Phó Kí Trầm thu mua công ty thức uống Đóa Tân, lại không quá chú ý đến, bây giờ anh chỉ quan tâm đến hai miếng đất kia thôi.

“Đến lúc đó thì cô thảo luận với phó tổng giám đốc của Đóa Tân là được.”

Kiều Dương gật đầu một cái: “Được.”

Trong lúc nói chuyện, tầng lầu của cô đã đến.

Lúc này ở lầu hai mươi tám.

Du Khuynh mở hết tất cả cửa sổ của phòng làm việc ra, pha cà phê rồi bắt đầu nghiên cứu thị trường chứng khoản của cô.

Bất tri bất giác, đã đến tám giờ rưỡi.

Du Khuynh vẫn đang đắm chìm trong một núi tài liệu phân tích, cô hi vọng sự may mắn hôm nay sẽ không tệ, mặc dù kiếm thêm không được bao nhiêu nhưng cũng không cần tiếp tục phải bổ sung ký quỹ nữa.

Lúc tám giờ bốn mươi, đã có vài đồng nghiệp lục tục đến sớm.

Du Khuynh lưu lại mấy tài liệu phân tích thị trường chứng khoán kia, mở laptop ra. Lúc này mới cảm thấy đói, cô bận bịu kiếm tiền, điểm tâm vẫn chưa ăn miếng nào, xuống lầu mua bữa sáng cũng không kịp thời gian.

Cô gửi tinh nhắn cho Phó Kí Trầm: [Anh phải ăn cơm sớm xíu nha.]

Phó Kí Trầm: [Đã mấy giờ rồi nhỉ?]

Xem ra không thể tin tưởng anh ấy quá được, Du Khuynh: [Em vẫn chưa ăn nữa.]

Phó Kí Trầm: [Bởi vì em thức dậy muộn, chim phải dậy sớm thì mới có sâu để ăn.]

Trong lòng Du Khuynh khẽ thở dài hai tiếng, vị phó tổng kia có vẻ là chưa từng nghe qua, sâu mà dậy sớm sẽ bị chim ăn.

Qua một lúc lâu, Phó Kí Trầm mới gửi đến một tin nhắn tiếp: [Du Khuynh, em chỉ có chút tiền đồ này sao? Có thể tự cho mình động lực tự khích lệ bản thân đi, ra sức để không phải làm con sâu.]

Du Khuynh: [……..]

__

[1] Câu gốc: Đại nhân bất kí tiểu nhân quá  (大人不记小人过): đại nhân không chấp, tính toán lỗi của tiểu nhân. Dùng để nói với một người khác, có ý nghĩa tự khiêm tốn, xưng đối phương là đại nhân, bản thân là tiểu nhân; Hoặc để nói người ở địa vị cao khoan dung với lỗi của người ở địa vị thấp hơn.

[2] Tiền ký quỹ: Tiền gửi ký quỹ là một loại tiền gửi không kỳ hạn hoặc có kỳ hạn của một tổ chức tại các ngân hàng nhằm đảm bảo việc thực hiện một nghĩa vụ tài chính của tổ chức đó đối với ngân hàng và các bên có liên quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play