Úc Bạch Hàm nhìn chằm chằm khung thoại, ngẩn ra một hồi.
Tôn Dĩ Thanh để ý thấy sự khác thường của cậu, hỏi "Sao vậy?"
Nói xong cậu ta dịch tầm nhìn xuống dưới một chút, thu hết dòng tin nhắn vi diệu kia vào trong mắt.
"......"
Tôn Dĩ Thanh ngập ngừng, "Thu hồi đi."
Úc Bạch Hàm lắc đầu, "Giấu đầu lòi đuôi."
Cậu giật giật ngón tay, ra vẻ bình tĩnh gõ thêm một chữ: Mạn.
Lãng mạn, không phải "lãng".
Vừa mới gửi đi, chưa tới một giây đã lập tức nhận được hồi âm của Lục Hoán...
【 Cá 】: Ha hả.
Úc Bạch Hàm, "......"
Trả lời nhanh thế, chắc hẳn là ngồi canh ở khung chat nãy giờ.
Cho nên vừa rồi hắn không trả lời lại cậu, không phải bởi vì chưa nhìn thấy, mà là vì cũng đang trầm mặc.
Úc Bạch Hàm lẳng lặng nhìn đầu sỏ gây tội ở bên cạnh, Tôn Dĩ Thanh bình tĩnh đưa điện thoại qua cho cậu xem, "Cửa hàng này thì sao?"
Cậu cười lạnh: Há, tiểu Tôn. (Cháu trai)
Đừng có nghĩ là tôi không biết anh đang cố đổi chủ đề.
Thật là một thủ thuật vụng về nhưng hiệu quả.
Úc Bạch Hàm nhìn vào điện thoại của Tôn Dĩ Thanh: Những bông hồng đỏ tươi đang mạnh mẽ nở rộ, hơi thở lãng mạn tràn cả ra khỏi màn hình, xoa dịu những con sóng không hợp thời vừa rồi.
Ánh mắt cậu hơi hòa hoãn lại, "Cũng được đấy."
Tôn Dĩ Thanh liền gửi liên lạc của cửa hàng qua cho cậu, "Cửa hàng này nhiều loại hoa lắm, tối về cậu cứ từ từ mà chọn. Tôi đã dặn bạn tôi rồi, nhất định sẽ để cho cậu mẻ hoa tươi nhất."
Thái độ rất chu toàn, dáng vẻ tôi vừa hoàn thành rất tốt chuyện lấy công chuộc tội này.
Úc Bạch Hàm tạm thời tha thứ cho cậu ta, "Được rồi."
...
Chuẩn bị quà sinh nhật xong xuôi, hai người liền tách nhau ra.
Khi Úc Bạch Hàm xách hộp quà về đến nhà, Lục Hoán còn chưa tan làm.
Cậu nhanh chân nhét hộp quà vào tủ quần áo của mình, tránh cho bị Lục Hoán trông thấy - bất ngờ này dĩ nhiên phải tới ngày sinh nhật hắn mới công khai được.
Tuy là có xảy ra chút hiểu lầm.
Nhưng chỉ cần cậu biểu hiện đủ đứng đắn, chắc hẳn Lục Hoán sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.
Khoảng sáu giờ, Lục Hoán tan làm trở về nhà.
Chú Phùng đã chuẩn bị xong bữa tối. Úc Bạch Hàm vừa mới ngồi xuống bên cạnh Lục Hoán, đối phương đã liếc cậu một cái.
Úc Bạch Hàm nhìn lại, "Sao vậy?"
Chú Phùng đứng ở một bên, quan tâm mà nhìn hai người bọn họ. Lục Hoán lại thu hồi ánh mắt, cầm bát đũa lên, "Không có gì."
Một bữa cơm này, Úc Bạch Hàm bị dìm trong ánh mắt cứ thi thoảng lại quăng đến của Lục Hoán.
Nhưng Lục Hoán chỉ là nhìn cậu vài lần, cũng không gì.
Sau khi hai người ăn xong, chú Phùng thu dọn bát đũa rời khỏi phòng ăn.
Úc Bạch Hàm đang định đứng dậy, chợt nghe tiếng Lục Hoán gọi cậu lại, dường như rốt cuộc nhịn không nổi nữa, "Cậu mua cái gì?"
Cậu quay đầu lại, bắt gặp con ngươi hơi dao động của Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm liếc cái hiểu ngay: Ngoài mặt cứ nói không thèm để ý, trong lòng thực ra vẫn chờ mong lắm.
Cậu lưu lại đủ sự hồi hộp cho hắn, "Đừng vội, đến lúc đó anh sẽ biết."
Dứt lời, đôi đồng tử đen láy kia càng dao động dữ tợn hơn.
...
Úc Bạch Hàm kiên quyết giữ bí mật, Lục Hoán chỉ có thể mang theo dao động đi lên tầng, bỏ lại cậu còn đang ngây ra trong phòng khách.
Úc Bạch Hàm chọn một bó hoa hồng đỏ thật to ở chỗ cửa hàng hoa mà Tôn Dĩ Thanh giới thiệu, tới lúc điền địa chỉ thì chợt khựng lại.
Biệt thự Lục gia là Lục Hoán mua để làm nhà ở trong thành phố, hiển nhiên không thích hợp dùng để tiếp đãi khách khứa.
Cho nên bữa tiệc chắc là được tổ chức ở nơi khác.
Úc Bạch Hàm quay vào bếp tìm chú Phùng, "Chú Phùng, địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật cho Lục Hoán là ở đâu vậy ạ?"
"Năm nào ngài Lục cũng tổ chức tiệc ở trang viên Dật Đình." Chú Phùng nói xong liền đưa địa chỉ cho Úc Bạch Hàm, ông nhìn thấy bó hoa mà Úc Bạch Hàm đặt trên mạng, cười nói, "Tặng cho ngài Lục phải không?"
Úc Bạch Hàm đã thuận lợi đặt hàng xong, "Vâng."
Phùng quản gia vui mừng, "Thiếu gia Bạch Hàm quan tâm ngài Lục như vậy, ngài ấy thật là may mắn."
Úc Bạch Hàm than nhẹ, "Cũng không biết cái may mắn này anh ấy có muốn không nữa."
Chú Phùng: Hở?
Hai người đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện, dì Chu đầu bếp nghe thấy bọn họ đang bàn luận về quà sinh nhật, cũng đưa ra gợi ý.
"Thiếu gia Bạch Hàm có muốn làm một cái bánh kem nhỏ tặng cho ngài ấy không? Tự tay làm quà càng có thành ý hơn mà. Năm nào bánh ở tiệc rượu cũng là bánh kem chín tầng, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng chẳng có không khí sinh nhật gì cả."
Úc Bạch Hàm, "Tôi chỉ sợ bánh tôi làm quá có không khí."
Bánh kem, vừa nghe đã thấy đứng đắn chân thành, vừa hay có thể bù thêm cho hắn chữ "Mạn" còn thiếu kia.
....
Úc Bạch Hàm ở phòng bếp học làm bánh với dì Chu thêm một lúc.
Nhìn thời gian cũng đã tầm tầm, Úc Bạch Hàm liền kết thúc buổi học hôm nay, chuẩn bị lên lầu.
Lúc đi qua phòng ngủ của Lục Hoán, cửa đột nhiên "rầm" một tiếng bị đẩy ra. Úc Bạch Hàm giật mình, suýt nữa tưởng cậu vừa kích hoạt trúng cái radar nào.
Cậu quay đầu lại, trông thấy Lục Hoán đang đứng ở cửa nhìn mình.
Úc Bạch Hàm bình tĩnh lại, "Làm sao vậy, tối nay hình như anh có vẻ hơi nóng nảy đó?"
Lục Hoán nhìn cậu một hồi, đột nhiên nhích lại gần, "Trên người cậu sao lại... "
Nói được nửa chừng, hắn chợt im lặng.
Úc Bạch Hàm: "Sao cơ?"
Lục Hoán đứng thẳng, không nói tiếp.
Úc Bạch Hàm suy tư, "... có một mùi hương thơm ngọt?"
Lục Hoán giật giật thái dương, "Tư Bạch Hàm."
Lời này nói ra hình như có chút giống biến thái.
Úc Bạch Hàm dỗ hắn, "Yên tâm, tôi sẽ không xem anh như biến..."
Rầm! Cửa phòng ngủ đóng lại, cắt ngang chữ cuối cùng của cậu.
....
Một khúc nhạc đệm không mặn nhạt này, rất nhanh đã bị bỏ ra phía sau.
Sáng hôm sau, Úc Bạch Hàm như thường lệ tới cậu lạc bộ bắn cung đại học C.
Vừa đến cổng câu lạc bộ, cậu đã bị Hà Việt đang đợi ở cổng chặn lại. Hà Việt dường như đã hoàn hồn khỏi giấc mộng ngày hôm kia, trở về với thái độ thường ngày.
"Bạch Hàm, hôm nay đừng luyện bắn nữa, chúng ta đi uống trà chiều đi?"
Trà chiều? Chi bằng nói là phơi nắng uống trà.
Tương đương với tắm nắng, bổ sung chất dinh dưỡng, cũng tốt.
Úc Bạch Hàm vui vẻ gật đầu, "Được thôi."
Hà Việt tìm một tiệm bánh ngọt ngay trong đại học C, đi bộ đến đó chỉ mất mười phút.
Trời mùa hè rất nắng, trong tiệm bánh bật điều hòa, hai người chọn một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi xuống.
Gọi đồ uống và bánh xong, Hà Việt ngả người lên lưng ghế, có chút xúc động nhìn Úc Bạch Hàm, "Cậu biết không? Hai ngày nay tôi cứ như đang nằm mơ vậy. Tám về Lục Hoán với cậu nửa ngày, kết quả, không ngờ anh ấy lại là chồng cậu."
Úc Bạch Hàm cũng xúc động, "Ban đầu tôi cũng không ngờ tới."
"..." Sự xúc động của Hà Việt bị cắt đứt trong hai giây.
Cô nhanh chóng quay lại chủ đề chính, "Đúng rồi, hôm qua tôi có việc không tới câu lạc bộ. Các thành viên khác biết quan hệ của cậu với Lục Hoán rồi, có nói gì với cậu không?"
Úc Bạch Hàm, "Bọn họ nói với tôi, "Thì ra tôi không phải họ Bạch."."
Người đi lan truyền sai họ - Hà Việt:.....
Tin tức Lục Hoán liên hôn với Tư gia, không ít người trong giới thượng lưu đều biết. Nhưng cũng chỉ biết là tiểu thiếu gia Tư gia, cụ thể tên họ, diện mạo, mọi người đều không rõ.
Cho nên lúc trước dù có biết Úc Bạch Hàm quen Lục Hoán, cũng không ai nghĩ đến hai người họ lại là vợ chồng.
Hà Việt khéo léo chuyển đề tài, "Vậy, Trịnh Tung hôm qua có tới không?"
Úc Bạch Hàm lắc đầu, "Không tới."
Phỏng chừng đang ở nhà cào biệt thự trang viên cũng nên.
"Cũng đúng." Hà Việt nói, "Nếu tôi là cậu ta, cũng tạm thời không có mặt mũi mà xuất hiện."
Hai người đang nói chuyện, phục vụ đã đem bánh ngọt và đồ uống tới.
Úc Bạch Hàm nói một tiếng cảm ơn, cầm điện thoại lên chụp mấy tấm. Sau đó mở Wechat ra, gửi cho Lục Hoán.
Cuộc nói chuyện của hai người còn đang dừng lại ở: Rất lãng, mạn.
Cậu bừng bừng gửi liên tục liền mấy tấm ảnh, đẩy lịch sử trò truyện kia lên trên.
【 Your 】: Hôm nay không tập bắn nữa, tôi đang cùng trưởng CLB uống trà triều nè. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Giọng nói trong trẻo của Hà Việt từ phía đối diện truyền đến: "Cậu đang nói chuyện với đàn anh Lục à?"
Úc Bạch Hàm gật đầu đáp lại, điện thoại cũng đồng thời rung lên.
【 Cá 】: Được.
Tốc độ trả lời cực nhanh.
Hà Việt không khỏi ghen tị, "Đàn anh Lục chắc là bận lắm nhỉ, bận như vậy còn trả lời tin nhắn của cậu trong tích tắc."
Úc Bạch Hàm khẽ mím môi, "Ừa."
Lục Hoán hôm nay trả lời tin nhắn rất nhanh, cứ như đang sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.
Gửi Wechat cho hắn xong, Úc Bạch Hàm đặt điện thoại qua một bên. Hà Việt chống cằm ăn bánh kem, bỗng "Ồ" một tiếng.
"Đúng rồi, tôi nghe nói sinh nhật Lục Hoán sắp tới rồi hả?"
Quả nhiên là giới thượng lưu, ai cũng biết.
Úc Bạch Hàm nói, "Chính là tuần sau đó, các cậu có đến không?"
Hà Việt có chút tiếc nuối, "Nhà chúng tôi kỳ thực không có liên hệ với Lục gia nhiều, nên mấy năm rồi cũng chưa từng được tham gia."
Cô nói rồi thở dài, trông bộ dáng có vẻ rất muốn đi.
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gửi Wechat cho Lục Hoán.
【 Your 】: Sinh nhật anh có mời Hà gia đến dự không? Tôi vừa kết thêm một người bạn mới, muốn giới thiệu cho anh. [ ôm mặt cười ngoan ]
Tin nhắn vẫn như cũ được trả lời trong tích tắc.
【 Cá 】: Sao cũng được.
Úc Bạch Hàm nói với Hà Việt, "Lục Hoán mời nhà cậu cùng tới, nếu các cậu có thời gian..."
Hà Việt bất ngờ, "Có!"
"Vậy cha cậu..."
"Cha tôi cũng có!"
Úc Bạch Hàm vui vẻ giơ cao ly soda bưởi, "Vậy thì tốt quá~ Tiệc sinh nhật tuần sau, chúng ta "gặp mặt offline"."
Hà Việt vui vẻ giơ ly trà chanh mật ong lên chạm vào cốc của cậu, cách!
"Chúc mừng tình bạn của chúng ta~"
Hẹn tuần sau gặp mặt offline xong xuôi, Úc Bạch Hàm vô cùng sảng khoái trở về nhà.
Vừa hay hôm nay cũng là ngày lên danh sách khách mời cho bữa tiệc.
Ăn tối xong, Phàn Lâm cầm danh sách tới thư phòng tìm Lục Hoán. Úc Bạch Hàm cũng theo đi vào, kéo ghế dài ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn hàng tên trong danh sách, cậu nhắc nhở: "Nhớ thêm Hà gia vào nha."
Lục Hoán hạ mắt nhìn danh sách, "Mới quen biết có mấy ngày mà đã thân thiết thế rồi?"
Úc Bạch Hàm khó hiểu mà nhìn hắn:
Mới quen mấy ngày không thể thân thiết như vậy sao?
Có lẽ là bởi vì nghi hoặc trên mặt cậu quá rõ ràng, Lục Hoán đang giương mắt nhìn cậu cũng hơi khựng lại. Một lát sau, hắn nửa khen nửa thở dài, nói: "Cũng đúng, dù sao cũng là Bạch Hàm của chúng ta."
Nửa ngày lại có thêm mấy người anh em, một ngày là có thêm một người "Mẹ".
Úc Bạch Hàm khiêm tốn cười.
Phàn Lâm ở bên cạnh xem lại danh sách, thấy Lục Hoán không phản đối, nhanh nhẹn bổ sung thêm "Hà gia". Đang kiểm tra, cậu ta đột nhiên khựng lại, do dự liếc nhìn Úc Bạch Hàm.
"Ngài Lục, vậy... Tư gia thì mời thế nào?"
Thân là thân tín, cậu ta biết quan hệ hai nhà không đơn giản.
Lục Hoán nghe vậy ngừng lại, sau đó nhìn về phía Úc Bạch Hàm cười cười.
Úc Bạch Hàm:?
Báo động! Điệu cười âm hiểm quen thuộc lại xuất hiện!
Lục Hoán đặt danh sách xuống, ngả vào lưng ghế, tựa như đang hỏi ý kiến: "Bạch Hàm của chúng ta nghĩ xem, nên mời như thế nào?"
Đương nhiên là mời bọn họ bò.
Úc Bạch Hàm há miệng một lúc, sau đó lại đành nuốt xuống những lời chửi thề đã vọt đến đầu lưỡi.
Cậu cầm cốc nước trong tay lên uống một ngụm, thấm ướt đôi môi khô khốc, suy nghĩ hai giây rồi nói: "Vậy mời anh ba đi."
Mời lão tam không mời lão đại, thú vị bao nhiêu!
Cậu nói xong còn bổ sung, "Thư mời cứ gửi đến Tư gia."
Suy tam nhi hơn phân nửa còn đang nằm viện.
Vậy đành phiền Tư Diên Đình thân làm đại ca, giúp người ta ký nhận chút.
Lục Hoán không nhịn được cười, dưới ánh mắt mơ màng của Phàn Lâm, phất tay: "Cứ làm theo lời cậu ấy đi."
"Vâng thưa ngài."
Chuyện danh sách khách mời xem như đã xong xuôi.
Úc Bạch Hàm nhìn giờ, chuẩn bị đi xuống lầu học làm bánh kem.
Hai ngày nay cậu tiến bộ đáng mừng, chỉ cần cậu luyện tập nhiều hơn, thành phẩm hẳn là có thể thể hiện ra một ít "Thành ý".
Cậu ước lượng thời gian, hỏi Lục Hoán: "Còn mấy ngày nữa là sinh nhật anh?"
Lục Hoán trả lời ngay tắp lự: "Bốn ngày."
Úc Bạch Hàm liếc mắt, "Anh tính rõ thật nhỉ."
Lục Hoán như ám chỉ mà nhìn cậu, "Dĩ nhiên là mỗi ngày đều đếm ngược, tính xem còn mấy ngày nữa là đến mười bốn tháng bảy."
Nhìn cái dáng vẻ sốt ruột không chờ nổi đấy kìa.
Biết vậy không nói cho hắn chuyện cái món quà lãng mạn.
Úc Bạch Hàm đồng cảm sâu sắc, "Có phải chưa bao giờ mong sinh nhật mình đến nhanh thật nhanh như bây giờ không?"
Lục Hoán, "Đúng vậy, muốn nhanh chóng được ngủ một giấc yên ổn."
"......" Úc Bạch Hàm nhẹ trách, "Xem anh kìa, lại nói mấy lời dí dỏm rồi."
Phàn Lâm ngồi bên cạnh suýt chút nữa đánh rơi cả cây bút.
·
Bốn ngày nhanh chóng trôi qua.
Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng diễn ra dưới sự mong đợi khác nhau của hai người.
Chạng vạng tối tiệc bắt đầu.
Chiều hôm đó, nhà tạo mẫu được Lục gia mời tới giúp Lục Hoán và Úc Bạch Hàm chuẩn bị trang phục.
Hai bộ âu phục được thiết kế, may cùng một kiểu, một đậm một nhạt, mặc lên người vô cùng vừa vặn. Kết hợp với phụ kiện tinh tế điểm xuyết, làm nổi bật khí chất của cả hai một cách hoàn hảo.
Úc Bạch Hàm thay quần áo xong, nhìn về phía Lục Hoán đang đứng.
Cho dù có ngắm hắn bao nhiêu lần đi chăng nữa, người chồng đá kê chân của cậu vẫn cứ mê người như vậy.
Lục Hoán liếc xéo cậu một cái, vẻ mặt không cảm xúc.
Úc Bạch Hàm vỗ tay, "Bữa tiệc hôm nay, vẻ đẹp của anh nhất định có thể áp đảo hết hoa cỏ bốn phương."
"..."
Động tác vỗ tay này, giọng điệu này, bộ phim cung đấu ngày hôm đó đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Lục Hoán đè lại lông mày đang giật giật, "Không cần thiết phải vậy."
Úc Bạch Hàm nghe theo, "Được, được, chúng ta khiêm tốn."
5 giờ, xe Lục gia xuất phát rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, lái về hướng trang viên Dật Đình.
Trước khi ra ngoài, Úc Bạch Hàm còn không quên lấy hộp quà giấu trong ngăn tủ ra, mang theo bên người.
Bánh ngọt ban sáng cậu làm Phùng quản gia sẽ mang tới sau, hoa hồng cũng đã đặt xong từ lâu, buổi tối sẽ trực tiếp đưa tới trang viên.
Hộp quà cậu chuẩn bị cho Lục Hoán không lớn, vì vậy Úc Bạch Hàm trực tiếp ôm vào ngực, ngồi vào ghế sau xe cùng Lục Hoán.
Cửa xe vừa đóng, ánh mắt Lục Hoán đã quăng xuống, "Đây là cái gì?"
Úc Bạch Hàm quay đầu cười với hắn, "Quà cho anh."
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên căng thẳng, Lục Hoán đang định hỏi tiếp, chiếc xe đã bắt đầu khởi động. Hắn liếc nhìn khuôn mặt như gắn đầy máy nghe trộm của Phàn Lâm, lại đành mím môi.
Chiếc xe riêng vững vàng một đường đi thẳng đến trang viên.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối lại, khi phía trước xuất hiện ánh đèn rải rác, cuối cùng cũng đã đến nơi tổ chức yến tiệc.
Úc Bạch Hàm hơi nhổm dậy, ngập tràn mong đợi nhìn về phía trước.
Có lẽ là bởi vì quá mức mong đợi, bàn tay đang đặt trên hộp quà cũng không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve thành hộp.
Động tác nhỏ này đã chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của Lục Hoán.
Lục Hoán dùng khoé mắt nhìn chằm chằm cái hộp một hồi, cuối cùng nhịn không được, hỏi: "Bên trong tóm lại là cái gì?"
Úc Bạch Hàm quay đầu dỗ dành, "Đừng nóng vội, buổi tối một mình tôi sẽ tới đưa riêng cho anh."
Buổi tối, một mình.
Một sự cảnh giác nhàn nhạt xuất hiện giữa hàng lông mày của Lục Hoán.
Hắn mở miệng, "Không nóng vội, là hoảng sợ."
"......"
Úc Bạch Hàm trấn an hắn, "Yên tâm, tôi biết "kích cỡ" mà."
Phàn Lâm rất đúng lúc giẫm phanh, chiếc xe nháy mắt dừng lại.
Ánh mắt Lục Hoán bỗng chốc rơi trên mặt Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm ổn định thân hình đang lay động, "Nói nhầm rồi, tôi định nói là "biết chừng mực" mà."
"......"
Hai người nhìn nhau một hồi, môi mỏng của Lục Hoán mấp máy, "Cậu tốt nhất là nên như vậy."
Úc Bạch Hàm lại sờ hộp, "Đương nhiên rồi."
Tôn Dĩ Thanh, người nghiên cứu về não bộ, đã nhiều lần xác minh rằng đây là một món quà đứng đắn.
Lúc hai người nói chuyện, Phàn Lâm đã xuống xe mở cửa sau xe.
Lục Hoán tạm thời thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, nhấc chân bước xuống.
Phía trước là cổng trang viên rực rỡ ánh đèn.
Lần đầu tiên trong hai kiếp, hắn mang theo đề phòng nhàn nhạt, bước tới bữa tiệc sinh nhật của chính mình.
Mai là sinh nhật Lục cưa:)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT