Đêm nay không oi bức, Bùi Hướng Dương lúc đi ngủ không mở điều hòa.
Phòng cậu có một cái cửa sổ lớn, vì cửa sổ thông gió không đóng nên bức màn màu trắng tung bay trong gió đêm.
Bùi Hướng Dương nằm thật lâu trên giường vẫn không đi ngủ. Chỉ cần nhớ đến sự tình hồi sáng nay, cậu liền cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Gần đây Hạ Sanh thật sự rất kì lạ, lần trước lừa chữa bệnh hôn cậu, hôm nay trong trận bóng rổ lại cố ý nhường khiến cậu không biết làm sao.
Cõ lẽ là cơn gió đêm nay ấm áp quá mức, cậu lại không tự giác nhớ về nụ hôn môi hơn một tháng trước. Ánh mắt thiếu niên nóng rực, từng cái hôn nhỏ vụn lần lượt rơi xuống bờ môi cậu.
Bùi Hướng Dương hiện tại chưa hề suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Hạ Sanh lại làm thế. Nếu chỉ vì trêu đùa thì việc đó cũng quá mức. Còn có lời xin lỗi nữa, Hạ Sanh cũng không cho cậu một lời giải thích.
Từng chuyện nghi hoặc chồng chất lên nhau, cho đến khi cái đầu nhỏ Bùi Hướng Dương không thể nào bình tĩnh lại.
Điện thoại đặt bên gối rung lên do có thông báo mới, Bùi Hướng Dương cầm lên xem mới phát hiện Hạ Sanh lại gửi một tin nhắn mới cho cậu.
Một tin nhắn gửi đến nửa giờ trước, tin còn lại mới gửi mười phút trước. Lúc ấy cậu đang tắm nên không thể thấy được thông báo.
[ Tôi đang ở dưới lầu, muốn đến gặp cậu.]
[ Thật sự không bao giờ muốn nói chuyện với tôi sao?]
Hiện tại đã 11 giờ rưỡi tối, Hạ Sanh hẳn đã rời đi rồi.
Dưới lầu, ánh đèn từng căn phòng dần dần tắt đi.
Một thiếu niên thanh lãnh đứng dựa vào dưới đèn đường, ánh mắt nặng nề nhìn lên căn phòng ở lầu hai.
Cho đến bây giờ Bùi Hướng Dương vẫn chưa trả lời lại tin nhắn cậu.
Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, lần trước không kềm chếc được làm ra việc kia với Bùi Hướng Dương.
Biết rằng không có khả năng nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Mà hiện tại, Bùi Hướng Dương đã phát hiện ra tâm tư ti tiện dơ bẩn của hắn.
Cậu ấy cảm thấy hắn rất ghê tớm sao?
Cho nên cả nói chuyện cũng không muốn nói cùng hắn.
Đáy lòng Hạ Sanh càng thêm âm trầm, rõ ràng đang đứng giữa đêm hè nhưng mà hắn lại cảm thấy toàn thân rét lạnh hơn cả mùa đông.
Cậu đã biết rõ.
Cậu sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
Cậu tình nguyện nói chuyện cười vui vẻ với kẻ khác cũng không hề muốn liếc mắt hắn một lần.
Điện thoại trong túi rung động vài tiếng.
[Lúc nãy tớ đi tắm không có thấy tin nhắn.]
[Cậu đi về đi, có chuyện gì thì mai nói sau.]
[ Hôm nay cậu thật sự đã làm tớ rất là không vui đó nha.]
Thiếu niên đứng dưới tòa nhà đột nhiên ngẩn đầu, lần nữa nhìn về cửa sổ lầu hai. Đôi mắt hắn thoáng chốc như bén lửa.
Bùi Hướng Dương còn nguyện ý đến ý đến hắn.
Sự thật này giống như tiếp thêm cho Hạ Sanh dũng khí vô tận.
Giây tiếp theo, hắn đã làm một việc lớn gan nhất trong cuộc đời mình.
Thấy tin nhắn được gửi đi, đáy lòng Bùi Hướng Dương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn dòng tin nhắn trong khung thoại, hắn đột nhiên có chút khẩn trương không biết Hạ Sanh muốn nói chuyện gì.
Nhưng mà nhìn thấy đối phương đang nhập tin nhắn không bao lâu lại biến mất, tin nhắn trả lời của đối phương cũng chậm chạp không gửi đi.
Bên cửa sổ đột nhiên truyền đến động tĩnh, Bùi Hướng Dương cho rằng có trộm vào nhà vội vàng ngồi dậy quay đầu lại nhìn.
Gió thổi vào xốc bức màn trắng bay lên, thiếu niên nhẹ nhàng bám lấy khung cửa sổ rồi nhảy vào.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tháng tám và vô số ánh sao trời điểm xuyến phía sau thiếu niên.
"Hạ Sanh"
Bùi Hướng Dương kinh ngạc "Đây là lầu hai lận đó."
"Tôi biết." Thiếu niên trèo lên tới đây ngực hơi hơi phập phồng, ánh trăng ngoài cửa sổ ánh vào đôi mắt hắn dường như phá lệ sáng hơn.
"Tôi có lời muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì muốn nói, ngày mai nói không được sao?"
"Không được" Hạ Sanh một lời chém đinh chặt sắt, trong nháy mắt kia trong ánh mắt hắn lại lộ ra một loại bướng bỉnh bị ép đến đường cùng. Bùi Hướng Dương nhất thời quên cả nói chuyện "Tôi sợ rằng qua đêm nay, sẽ không có dũng khí nói nữa."
Dưới ánh trăng thiếu niên mím môi nói "Tôi là đồng tính, cậu có sợ hãi tôi à?"
Thiếu niên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Hướng Dương, không chịu buông tha bất cứ biểu tình nào của cậu.
Không nghe được câu trả lời của đối phương, thiếu niên bướng bỉnh hỏi lại "Cậu sẽ sợ hãi tôi sao?"
Vẫn không nhận dược đối phương hồi đáp.
Hạ Sanh hít sâu một hơi giống như dù bất cứ giá nào cũng phải nhận được đáp án. Nếu đối phương xác định chán ghét dù sao cũng là lần cuối cùng.