Giữa giờ cơm trưa, Hạng Thiệu Kiệt đi lấy cơm để Bùi Hướng Dương đi chiếm chỗ ngồi.
Bùi Hướng Dương tìm được một bàn trống ngồi xuống, nghe thấy học sinh bàn kế bên nói chuyện.
"Nghe nói Lâm Tương Bắc lớp mày bị người ta đánh có thật không vậy?"
"Chú hắn không phải là hiệu trưởng sao? Nghe nói nhà bọn họ còn rất có tiền, ai mà dám đánh hắn?"
"Là sự thật đó, đếm qua lúc quay về trường thì bị người ta đánh, hôm nay chưa đi học được."
"Không phải là bởi vì giáo hoa lớp chín kia chứ."
"Nói vậy thì cũng chẳng có gì mới lạ, người nào theo đuổi cũng có gan lớn mà."
"Nói chứ, giáo hoa lớp chín kia đẹp thiệt đó. Tớ lên diễn đàn xem thử hình đều thấy người ta toàn thổi phồng quá đáng, ảnh chụp kia chắc chắn là có chỉnh sửa hết rồi. Ngoài đời sao mà có người như vậy được, tớ không thèm t.."
Hạng Thiệu Kiệt vừa lúc bưng cơm đi đến, nghe thấy chuyện Lâm Tương Bắc bị người khác đánh "Đù, Lâm Tương Bắc bị đánh ư? Anh hào nào đã làm chuyện tốt thế này!"
Lúc hắn nói chuyện giọng khá lớn, bạn học vừa bàn tán cũng nghe thấy động tĩnh nhìn qua.
Bạn học kia còn chưa nói hết lời vừa nhìn thấy Bùi Hướng Dương ngoài đời thật, ngay cả cái muỗng trong tay cũng không nắm chặt có chút thất thố rơi xuống măm cơm.
Đám người kia nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo của Bùi Hướng Dương bất quá trong giây lát vẫn không thể nhớ tên cậu. Cậu lễ phép mà khẽ cười nhẹ, đám người bàn kế bên đều mặt đỏ tai hồng.
Vừa rồi bọn họ nói chuyện hoàn toàn không coi trước ngó sau gì, bây giờ lại giống như bị bại lộ mà cứng đờ. Đến khi Bùi Hướng Dương ăn xong rồi rời đi mới như được đại xá bắt đầu thở dốc.
Vài người đầu tiên là hai mắt nhìn nhau, không biết là ai mở miệng trước "Nhìn thấy chưa, so với ảnh chụp còn đẹp hơn!"
Tiết thứ hai chiều nay là tiết thể dục, ủy viên thể dục tập hợp lớp sau đó giáo viên để ủy viên đi lấy đồ dùng chút nữa phải dùng.
Tiết thể dục này không chỉ có một lớp học, lát nữa mà đi chậm sẽ phải giành giựt dùng cụ với lớp khác. Bùi Hướng Dương liền đi đến phòng thiết bị đăng kí và sắp xếp lại.
Vừa mới mở cửa vào, lúc này trong phòng thiết bị chỉ có một mình cậu.
Bùi Hướng Dương hết sức chuyên chú mà dọn dẹp các miếng đệm lại một chỗ thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Cậu nhường chỗ cho đối phương đi qua, vậy mà người kia vẫn không chịu đi mà cứ đứng phía sau Bùi Hướng Dương.
Lúc này cậu mới ngẩng đầu.
Lâm Tương Bắc bị người khác đánh qua đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cậu.
Lâm Tương bắc như đã sớm đoán trước hành động của cậu, dùng một tay không bị bó thạch cao chặn đường cậu bỏ chạy "Sao mỗi lần nhìn thấy tôi cậu cũng chạy đi vậy?"
Bùi Hướng Dương không hé răng, thân thể nép sát rạt vào giá đồ nhìn cực kì đáng thương.
Tâm tình Lâm Tương Bắc vốn hay khó chịu hôm nay đột nhiên bình tĩnh lạ thường "Vì sao cậu không trả lời tin nhắn tôi?"
Bùi Hướng Dương chửi thầm: Vừa mới gặp tối qua rồi, còn gì nữa đâu mà nói.
Lâm Tương Bắc cuxg sớm quen với thái độ kiểu này của cậu, nhưng hắn nghĩ đến sự tình kia quả thật tức giận một bụng.
Vì sợ Bùi Hướng Dương lại chạy trốn, hắn gác cánh tay bị bó thạch cao lên giá cánh tay còn lại niết cằm Bùi Hướng Dương buộc cậu phải nhìn mình.
Lâm Tương Bắc nhìn nguyên nhân khiến mặt hắn trở nên kì quái lên án nói "Cậu như thế nào lại thích mang thù vậy hả? Tối hôm qua còn nói chuyện vui vẻ mà. Nếu cậu thấy khó chịu chỗ nào thì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được."
Bùi Hướng Dương vẻ mặt hoang mang "Mang thù? Cái gì, thù cơ?"
Lâm Tương Bắc tỉ mỉ đánh giá phản ứng cậu, hắn nhìn thấy rõ ràng Bùi Hướng Dương đang mờ mịt đối phương giống như thật sự không biết cái gì hết.
Hắn do dự hỏi "Không phải cậu kêu bạn trai đến đánh tôi?"
Bùi Hướng Dương:?
Lâm Tương Bắc đột nhiên im bặt, thần sắc hắn lại thay đổi nghe kĩ hình nhe còn có chút vui vẻ "Cậu thật sự không biết?"
"Tớ nên biết cái gì?"
Nghe thấy câu trả lời, Lâm Tương Bắc đầu tiên là sửng sốt hai giây ngay sau đó đột nhiên xoay tại chỗ hai vòng. Một tay hắn vén tóc mái, trong miệng thầm chửi " Đm " môt tiếng. Liếc qua lại thấy vẻ mặt Bùi Hướng Dương mơ hồ bỗng bật cười ngây ngô.
"Thằng đó không phải bạn trai cậu!"
"Thằng đó không phải bạn trai cậu, vậy nó dựa vào đâu mà tức giận vậy cơ chứ hahahah." Lâm Tương Bắc đột nhiên tự cười một mình sau đó đá cái lông nheo với Bùi Hướng Dương xong mới cao hứng rời đi.
Kì nghỉ đông ở cao trung chỉ ngắn ngủn có một tháng, Bùi Hướng Dương báo danh lớp dương cầm nên vẫn luôn ở lại trường, chỉ có mấy ngày tết thì mới về nhà.
Khia giảng một học kì mới, không khí lớp học đã sôi nổi hơn, mỗi người đều chờ mong đại hội thể thao mùa xuân kết hợp của cả 3 trường học.
Nhất Trung và Nhị Trung ở gần nhau, vì có một năm Nhất Trung sửa chửa sân thể dục nên đại hội thể thao liền tổ chức ở Nhị Trung. Có thể là do hai trường cùng nhau tổ chức đại hội thể thao náo nhiệt hơn vả lại còn ít tốn thời gian, từ lúc đó về sau lại cùng nhau làm hai năm liên tục.
Hiệu trưởng Ngũ Tạng và Nhất Trung là vợ chồng, có lời đồn là hiệu trưởng Ngũ Tạng ăn giấm vì thế năm nay mới có việc cả ba trường cùng nhau tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.
Tình huống cụ thể không ai nắm rõ nhưng cả ba trường lớn liên hợp tổ chức buổi lễ lại là việc ván đã đóng thuyền.
Hội thao mùa xuân sẽ tổ chức ở Nhị Trung, tuy rằng thời gian cụ thể còn gần một tháng nhưng chỉ cần có lí do nào đỏ để bỏ học tập qua một bên đễ trở thành thứ quan trọng. Mỗi lớp học đều hứng thú bừng bừng mà thảo luận về hội thể thao sắp tới.
Năm nay ủy viên thể dục chuyển trường, Lâm Xuyên được bầu làm ủy viên thể dục mới. Vì để hoàn thành nhiệm vụ được giao hắn vô cùng tích cực xúi giục các bạn trong lớp báo danh các hạng mục thi đấu.
Lâm Xuyên xoay qua hỏi "Bùi Hướng Dương, cậu muốn ghi danh mức chạy 100m không?"
Hạng Thiệu Kiệt dùng chân đá hắn "Điên hả, cậu đã tìm đủ 5 người báo danh 100m rồi mà còn dám dụ dỗ giáo hoa chúng ta hả."
Cái danh "giáo hóa" không biết bị gọi bắt đầu từ khi nào, chỉ là một biệt danh trêu chọc nên Bùi Hướng Dương không quá khó chịu với nó.
Thời điểm cơm trưa ở nhà ăn trường học hiếm khi nào mà tháy được Lâm Tương Bắc. Tuy Ngũ Tạng có lệnh cấm ra ngoài nhưng đám người này bình thường đều đi ăn bên ngoài.
Thừa dịp Hnagj Thiệu Kiệt cùng mấy người khác đi lấy cơm, Lâm Tương Bắc đến trước bàn Bùi Hướng Dương "Nè, đại hội thể thao lần này cậu có báo danh hạng mục không hả?"
Nghỉ hè Lâm Tương Bắc không về nhà mà ở lại trường học huấn luyện. Hai người cậu tới thì tôi đi, còn náo loạn không ít. Tuy rằng không thể nói gì nhiều nhưng tốt hơn việc vừa nhìn thấy hắn là Bùi Hướng Dương trợn trắng mắt.
Bùi Hướng Dương nói "Tớ không báo danh." Thể lực cậu không tốt, bộ môn vận động nào cũng không biết.
Biên Thành đứng kế Lâm Tương Bắc xen vào "Không báo danh mục nào thì có thể làm hậu cần nha. Không phải lão Cao luôn nhắc nhở cả lớp phải tham dự đầy đủ sao."
Học sinh Ngũ Tạng vì hội thể thao lần này mà thảo luận vô cùng nảy lửa, nới rằng học sinh Ngũ Tạng ít nhất hơn một nửa đến tham gia sợ rằng sân vận động của Nhị Trung không chứa nổi. Sân thể dục của Nhị Trung được đầu tư với tiền vốn rất lớn để sửa chửa, mấy người bên Nhị Trung nghe nói vậy liền không vui hai người xảy ra tranh cãi, vẫn chưa phân định được ai thắng ai bại. Vì thế cuộc thi lần này được cả trường ủng hộ rầm rộ.
Bùi Hướng Dương cũng rất muôn tham dự loại hoạt động tập thể này, nhưng mà Ngũ Tạng không hề muốn thua kém gì với Nhất Trung và Nhị Trung cho nên học sinh nào không tham gia thì phải ở lại lớp học.
Đối với việc làm hậu cần này, cậu có chút động tâm.
Hạng Thiệu Kiệt vừa đi lấy cơm về "Ôi ôi, ai lại đến quấy rầy giáo hoa nhà chúng ta vậy."
Lâm Tươn Bắc thật sự không chịu nổi thái độ âm dương quái khí này của Hạng Thiệu Kiệt, chỉ đành ở bên cạnh thổi gió thêm củi vào tai Bùi Hướng Dương mấy câu rồi tránh đi.
Hạng Thiệu Kiệt ngồi xuống "Hắn nói gì với cậu thế?"
Bùi Hương Dương hỏi Lâm Xuyên ngồi đối diện "Tớ có thể báo danh làm hậu cần được không?"
Lâm Xuyên vừa nghe thấy cơm cũng không rảnh ăn nữa, cao hứng vỗ đùi lôi bút và cuốn sổ nhỏ trong túi ra "Cậu từ từ nha, tớ viết vào ghi chú cho cậu nè. Đúng rồi, cậu báo danh chạy 100m hả, tớ sẽ ghi danh vào cho cậu nhé."
Lâm Cường ngồi bên cạnh há hốc miệng "Cậu thật đúng là một chiến sĩ thi đua, dám dối trên gạt dưới năm nay bình chọn ủy viên tiên tiến không phải cậu tớ cùi!"
Lễ hội thể thao kết hợp ba trường diễn ra cùng một ngày, Bùi Hướng Dương đã sớm ngồi trên xe buýt cùng nhóm hậu cần xuất phát đến điểm thi đấu.
Thật ra có khá nhiều hậu cần ở Nhị Trung rồi bởi vì họ là chủ nhà. Trường học lại hạ chỉ tiêu không báo danh tham gia thi đầu thì phải làm hậu cần, lấy một lí do chân chisnhd dể được trở thành một đội viên tham dự hội thao.
Tình nguyện viên bên Nhị Trung vẫn là chủ yếu, còn hai trường còn lại chỉ là đi theo tượng trưng làm chút việc vặt.
Người tiếp đón đoàn Bùi Hướng Dương chính là một cô gái cột hai chùm tóc đuôi ngựa tên là Lý Hi. Nghe nói đây là đội trưởng đội cổ động bóng rổ ở Nhị Trung.
Lý Hi dẫn bọn họ và sắp xếp từng người đến từng khu vực, đến lượt Bùi Hướng Dương cô mới đến nói chuyện "Cậu là Bùi Hướng Dương hả?"
Bùi Hướng Dương nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt có chút kinh ngạc/
Lý Hi nhìn cậu cười cười, quả nhiên đáng yêu như trong truyền thuyết.
"Cậu đặc biệt nổi tiếng trên diễn đàn Ngũ Tạng, tớ đã thấy các bài viết về cậu rồi. Cậu thật đáng yêu."
Vừa mới gặp mặt đã được một nữ sinh xa lạ khen, mặt Bùi Hướng DƯơng có chút đỏ cậu lắp bắp nói "Cảm, cảm ơn cậu."
"Tớ đưa cậu đến chỗ vạch đích 3000m được không? Cậu có thể giúp đỡ hậu cần hoặc là đưa nước uống cho thí sinh."
"Được chứ."
"Chút nữa cậu có phải tham gia hạng mục nào không?"
"Có tham gia chạy 100m."
"Mức 3000m sẽ diễn ra vào buổi chiều, vậy sau khi cậu thi đấu xong nghỉ ngơi rồi hãy quay lại đây nhé."
"Ừm."
Nhớ đại khái vị trí, những người khác cũng đều lục tục đi đến.
Trên sân không ngừng phát ca khúc ca ngợi thanh xuân khiến người người vừa nghe vào liền muốn tập mootj bài thể dục.
Mỗi trường học đều có một khu vực riêng, lần này có nhiều người đến tham gia đại hội thể thao nhưng may mắn là sau khi tu sửa sân thể dục Nhị Trung có thể chứa được. Ngoại trừ sân thể dụ còn có hai sân điền kinh loại nhỏ và hai sân bóng rổ. Sắp xếp cũng không tính là quá chật.
Buổi sáng 7 giờ, lễ khai mạc bắt đầu. Ba vị hiệu trưởng ngồi trên vị trí chủ tịch đứng lên phát biểu, hiệu trưởng Nhị Trung và Ngũ Tạng vẫn còn âm thầm phân cao thấp, học sinh dưới đài cười không ngừng.
Lễ khai mạc là do một mình Nhị Trung chuẩn bị, tiết mục đầu tiên là nhảy thể thao. Lý Hi da trắng xinh đẹp, vóc dáng cao gầy là người dẫn đầu.
Tất cả các nam sinh đều hướng mắt về một phía.
"Đó là ai vậy?"
"Giáo hoa Nhị Trung - Lý Hi."
Lâm Cường hì hì quay đầu nói "Đẹp thì cũng đẹp đó, đáng tiếc nếu so sánh với giáo hoa của chúng ta vẫn kém một tí xíu." hắn còn tiện hề hề quay đầu lại "Đúng không, giáo hoa."
Bùi Hướng Dương:....
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, hạng mục thi đấu đầu tiên chính là chạy 100m. Đây cũng được xem như là một hạng mục thu hút nhiều người nhất, chính vì vậy người đăng kí tham gia chạy 100m đặc biệt nhiều. Chỉ tính trong lớp Bùi Hướng Dương thôi đã báo danh 5 thí sinh tính cả cậu luôn là 6 người, trước ngày thi đấu có một bạn nữ rớt dâu nên rút đi một suất.
5 thí sinh của lớp chín tham gia chạy 100m đứng chung một chỗ "Ở đây bọn mình có năm người có phải vừa vặn chiếm hết một đường đua của người ta luôn."
Khương Cát chú ý thấy Bùi Hướng Dương có chút khẩn trương trêu ghẹo nói "Đợi lát nữa xuất phát chúng ta phải chạy chung một đám với giáo hoa. Không cho phép ai chạy nhanh hơn làm giáo hoa mất hạng nhất."
Còn có bạn học khác phụ họa thêm "Tuân chỉ, tôn chỉ của chúng thần chính là vì giáo hoa mà phục vụ!"
Khiến Bùi Hướng Dương bị chọc cười.
Đáng tiếc dnah sách thi đấu không phải bọn họ sắp xếp, bốn người còn lại không ai được phân chạy cùng nhóm với Bùi Hướng Dương.
Bùi Hướng Dương được sắp ở đường băng số 1, học sinh vây xem lại tăng lên đáng kể. Tuy rằng có các bạn học cùng lớp cổ vũ bên cạnh nhưng bị nhiều đôi mắt nhìn chăm chú, cậu vẫn không thể tránh được mà khẩn trương.
Lúc đứng trên đường băng chuẩn bị, ánh mắt Bùi Hướng Dương xuyên qua đám người đáng tiếc vẫn không thấy Hạ Sanh. Trong buổi lễ khai mạc cậu vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, kết quả là chẳng nhìn thấy thân ảnh hắn.
Có thể là cậu ấy không đến.
Không tới cũng tốt, miễn cho đến lúc đó nhìn thấy cậu là người chạy về đích đầu tiên từ đưới đếm lên, sẽ cười nhạo cậu là con gà yếu.
"Chuẩn bị!"
Bùi Hướng Dương hít sâu một hỏi, vào tư thế chuẩn bị.
Theo phát súng lệnh vang lên, Bùi Hướng Dương bắt đầu lao đi.
Sau khi hết 100m, không phụ sự mong đợi của mọi người Bùi Hướng Dương thật sự đứng cuối bảng.
Cuối bảng cũng chẳng sao, nhưng mà chờ đến khi cậu chạy đến vạch đích, nữ sinh điên cuồng vỗ tay còn nam sinh thì huýt sáo. Trường hợp này còn náo nhiệt hơn cả khi bọn họ chúc mừng người về đích đầu tiên.
Vô số nữ sinh nhào đến đưa nước cho cậu, cổ vũ cậu chạy tốt. Nghe xong gương mặt Bùi Hướng Dương đỏ lên, không biết còn tưởng cậu giành được quán quân ấy chứ.
Trái ngược so với sự náo nhiệt bên đường đua 100m, sân thể dục bên kia vì không có hạng mục nào đang thi đấu nên có chút quạnh quẽ.
Nam sinh mặc t-shirt đen dựa vào dưới tàng cây, ánh mắt hắn gắt gao nhfin chằm chằm vào hướng đường đua 100m, yên lặng hút thuốc.
Một giáo viên Nhị Trung kế bên đang chuẩn bị cho bộ môn nhảy cao buổi chiều nhìn thấy được, vốn ông đang muốn đến ngăn cản nhưng mà thấy đối phương không mặc đồng phục Nhị Trung vẻ mặt lại không dễ chọc. Có khi là người nào bên trường khác trà trộn vào, vì thế cũng không quản.
Từ Lăng cầm phiếu đăng kí đi đến "Hạng mục 1500m diễn ra vào buổi chiều, cậu thi đợt thứ hai đường băng số 5."
"Ừ."
Từ Lăng vẫn đứng đó không rời đi, lúc này Hạ Sanh mới liếc mắt sang nhìn.
Ánh mắt đối phương nóng bỏng mà nhìn hắn.
"Có việc gì?"
Thời điểm nghỉ đông, Từ Lăng lấy hết can đảm nói chuyện rõ ràng cho Hạ Sanh, bị Hạ Sanh đánh cho một quyền. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện lại với nhau sau lần đó.
"Cậu đừng dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn tớ, tớ thừa nhận tớ là đồ ngốc khi bị cậu đánh tớ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Từ Lăng theo ánh mắt hắn nhìn qua, khóe miệng hiện lên một nụ cười ác liệt "Thật ra tớ và cậu không phải rất giống nhau sao? Thích người không nên thích."
Ánh mắt Hạ Sanh âm trầm, xem ra giống như sắp nổi bão.
Từ Lăng nói "Chắc là bắt đầu từ khi sơ trung nhỉ, cậu có thể lừa gạt mấy người khác sao mà có thể qua mắt tớ được. Chúng ta không phải đồng loại sao?"
Hạ Sanh tắt điếu thuốc, cho hắn một đấm.
Từ Lăng bị đánh đến mức loạn choạng mà vẫn thiếu đòn nói "Thật là phiền phức ha, nhìn thấy cậu ấy bị nhiều người yêu thích như vậy cơ mà. Cậu nghẹn khuất cùng cậu ta sớm ngày chỉ được làm bạn bè, sao mà không sớm ra tay đi?"'
Ánh mắt Hạ Sanh hung tợn, khẩu khỉ cũng lãnh khốc đến uy hiếp "Nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn câm miệng."
Thích Hạ Sanh lâu như vậy, Từ Lăng biết rằng hắn điên đến mức nào. Từ Lăng không dám khiêu khích nữa, ngậm miệng xám xịt rời đi.