Sáng sớm hôm sau, Bùi Hướng Dương tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Hạ Sanh đâu.
Trên đầu giường vẫn còn bánh bao và sữa đậu nành còn hơi ấm, bánh bao là loại có nhân củ cải băm nhuyễn mà cậu thích ăn.
Bùi Hướng Dương ngồi dậy duỗi người, cậu cho rằng Hạ Sanh đang ở trong nhà vệ sinh. Cơ mà Bùi Hướng Dương đợi một hồi lâu cũng chưa thấy ai ra, gọi hai tiếng mới phát hiện Hạ Sanh không còn ở trong phòng nữa.
Sáng sớm ở khu này chỉ có ít ỏi vài người, Hạ Sanh ở trên đường cái đợi thật lâu mới chờ đón được một chiếc taxi vừa dừng lại ở đường đối diện.
Hạ Sanh vẫy vẫy tay.
Cuộc gọi Bùi Hướng Dương vừa đúng lúc gọi đến. Nhìn thấy tên Bùi Hướng Dương hiện lên trên màn hình ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng.
Thiếu niên hạ mi mắt che giấu con ngươi màu xanh lá, cả đêm qua cùng nằm một giường với Bùi Hướng Dương hắn chẳng thể nào chợp mắt nổi. Cậu dựa sát vào người, sau nửa đêm lại trở người thậm chí còn gác cẳng chân lên đùi Hạ Sanh.
Người mình thích nằm ngay bên cạnh, không hề phòng bị dựa sát vào hắn, tin tưởng hắn vô điều kiện thì càng giúp cho tâm tư xấu xa của hắn lan ra khắp lí trí.
Thật vất vả chờ đến khi mặt trời mới mọc, Hạ Sanh nhanh chóng rời giường.
Đứng trong nhà vệ sinh, hắn trầm mặc nhìn quần lót bị chính mình làm dơ càng thống hận bản thân ghê tởm, tùy tiện lấy mấy tờ khăn giấy xử lí đơn giản. Sau đó tự đi mua bữa sáng cho Bùi Hướng Dương rồi mới trốn tránh rời đi.
"Hạ Sanh ơi." giọng nói thiếu niên truyền qua điện thoại có vẻ mềm mụp như là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, thậm chí lộ ra vài phần trẻ con.
Màn nhĩ Hạ Sanh lập tức ngứa râm ran, mỗi lần Bùi Hướng Dương kêu tên hắn, hắn đều không thể khống chế phản ứng của bản thân.
"Ừm."
"Cậu đã đi đâu thế?"
"Đột nhiên có chút việc, tôi đi về trước."
"Vậy cậu đi đường nhớ cẩn thận một chút nhé."
"Được."
Xe taxi sau khi trả khách thì chạy đến trước mặt Hạ Sanh, thiếu niên đang ngửa đầu nhìn về phía lầu hai khách sạn cách đó không xa.
Tài xế taxi không kiên nhẫn mà ấn ấn kèn xe nói "Này, rốt cuộc có đi không."
Lúc này Hạ Sanh mới thu hồi tầm mắt, khom người đi vào xe.
"Anh Sanh, anh đến rồi." Hoắc Siêu vội vàng chào đón, một tay hắn xoa xoa mu bàn tay còn lại, nhe răng trợn mắt như con khỉ nói "Con mẹ nó, sáng nay thằng Vương béo không canh chừng cẩn thận cho nên bị thằng ngốc kia trộm được điện thoại. Vừa nãy em mới phát hiện ra, còn bị nó cắn một phát!"
Hoắc Siêu giận dữ đạp lên hai chân người ngồi trên đất.
Trần Húc ăn đá vốn định mạnh miệng nói lại nhưng đêm nay hắn đã nếm không ít mùi vị đau khổ.
Lúc này thấy Hạ Sanh đến, nhìn hắn lớn lên trắng trẻo sạch sẽ quần áo nhìn như học sinh 3 tốt. Lập tức khiến hắn gan phình ra, khí thế kiêu ngạo nói "Chúng mày có biết đại ca tao là ai không! Một đám vô danh tiểu tốt như chúng mày dám không chừa lại mặt mũi cho đại ca tao! Tao cảnh cáo đám tụi mày, thức thời thì thả tao ra nhanh! Vừa nãy tao đã gọi điện thoại cho đại ca rồi, chút nữa hắn sẽ dẫn người lại đây! Đợi chút nữa đập cm hết nhóm bọn mày thì đừng có khóc kêu cha gọi mẹ!"
Hoắc Siêu cười nhạo một tiếng "Đ!t con mẹ mày, dám đập ai. Tam Trung rác rưởi bọn mày bình thường hay đi ngang trường tụi tao đã chẳng ưa, bây giờ đúng là dám đi vào chỗ chết! Ở trường tụi bây nháo loạn chẳng thèm nói, mẹ nó giờ còn dám chạy ra ngoài đường giương oai với người ta. Đừng trách ông mày đánh cho mày nên người!"
Trần Húc này nguyên bản chỉ là một bao cỏ mềm, bình thường ở Tam Trung dựa vào thanh danh anh trai hoành hành ngang ngược. Bây giờ ra khỏi trường cũng theo thói cũ muốn làm gì thì làm, không ngờ hôm nay gặp phải khối sắc cứng.
Hắn thấy Hạ Sanh đứng bất động, còng vui thầm lời nói của mình lúc nãy có tác dụng.
Hắn bắt đầu xác định mục tiêu công kích "Thằng tiểu bạch kiểm đứng bên kia, bây giờ mày qua đây thả anh mày ra. Đợi chút nữa tao có thể...."
Ánh mắt hắn lần nữa chạm vào tầm mắt thiếu niên, giọng nói Trần Húc bỗng nhiên ngưng bặt.
Hắn không thể nào hình dung được đó là ánh mắt như thế nào, nó pha trộn giữa sự âm lãnh, tàn khốc như là bị một độc vật nào đó theo dõi. Trong nháy mắt kiam Trần Húc cảm thấy cả cơ thể hắn như là một người đã chết.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh lại, so với đám người đầu xanh đầu đỏ bậm trợn xung quanh, thiếu niên trước mắt này mới là kẻ thật sự đáng sợ.
Hạ Snah ngồi xổm trước mặt Trần Húc, mặt mày hắn cực kỳ sắc bén như dao vừa anh tuấn vừa khắc nghiệt.
Giọng nói thiếu niên lãnh đạm "Là tay bên nào?"
"Tay...tay cái gì?"
Lời nói còn chưa dứt, một tàn thuốc đã dí vào mu bàn tay phải hắn khiến Trần Húc thét lên.
Hạ Sanh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn trong mắt hàm chứa lửa giận "Tay nào?"
Trần Húc đã thấu được tất cả đau khổ, Hoắc Siêu bên cạnh cùng lắm là chỉ lật qua lật lại đánh đá hắn vài cái. Cái người trước mắt này căn bản không phải là dạng dễ chơi như đám kia.
Hạ Sanh nhếch môi nở nụ cười nhạo bán "Mày không nhớ rõ vậy để tao giúp mày."
Cả bàn chân dẫm lên bàn tay phải Trần Húc, chà đạp như muốn lau sạch lại như dùng sức nghiền ép.
Trần Húc lúc đầu còn có thể chịu đựng 3 giây, sau đó vì quá đau nên bắt đầu kêu thét như heo chọc tiết xin tha mạng. Hạ Sanh ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ.
Hoắc Siêu bình thường cũng từng chèn ép người kahsc nhưng nói cho cùng hắn vẫn là một học sinh, thật sự chưa từng thấy qua cách thức như thế này.
Đám lưu manh bên cạnh có mấy người nhát gan bắt đầu che lỗ tai xoay mặt đi không dám nhìn.
Hoắc Siêu sợ Hạ Sanh đạp cho tên này thành người tàn tật nên nói "Anh Sanh."
Ánh mắt Hoắc Siêu dừng lại trên đôi giày đi mưa có gai dưới chân. Đôi giày này là do hắn đến trường mới thay vì chiều nay cố hẹn với đám Lục Trung thi đấu bóng rổ. Đội đối phương tàn nhẫn lại còn chơi dơ, có ngày đột nhiên Hoắc Siêu nhanh trí nghĩ ra một biện pháp như vậy đám kia không dám chơi xấu nữa.
Giọng Hạ Sanh lại một lần nữa vang lên "Cởi giày ra."
"Anh Sanh" Lần này không chỉ mỗi Hoắc Siêu mà mấy anh em bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi.
Đôi giày này đạp lên tay... không. Tay bị dẫm lên rồi thì còn được nguyên vẹn không chứ?
Trần Húc lăn lộn vì đau đớn rốt cuộc cũng ý thức được Hạ Sanh muốn hành động thật. Đầu óc hắn nhanh chóng nhớ đến vì sao hắn đã gây ra tội tày trời gì mà bị người ta bắt về đây.
"Phải! Là, là, bên, bên phải!" Cái miệng không còn cảm giác bắt đầu nói lắp bắp cả lên.
Nghe được đáp án, Hạ Sanh cuối người nhẹ nhàng cười với Trần Húc "Nhớ ra rồi?"
Trần Húc chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, hắn liên túc dập đầu xin tha mạng "Anh ơi em sai rồi, em thật sự đã biết sai rồi. Sau này em không dám đi sờ loạn người khác nữa đâu mà."
Hạ Sanh thu lại ý cười bên môi từ từ đứng thẳng dậy, khẩu khí dần dần lạnh lẽo "A, nhớ rồi sao."
Nghĩ đến Bùi Hướng Dương bị bàn tay ghê tởm đụng chamjm Hạ Sanh liền có xúc cảm muốn giết người.
Thằng chó này sao nó dám làm vậy!
Ngay cả hắn cũng không dám chạm vào cậu ấy.
Vậy mà tên giòi bọ này lại năm lần bảy lượt cố tình đụng chạm cậu ấy.
Tuy Trần Húc đã nhận sai, chính là Hạ Snah lại không có ý muốn buông tha hắn. Trong lòng Hạ Sanh đã sớm nghĩ ra ít nhất mười loại tra tấn thậm chí là băm nát tay tên này ra.
Khi Hạ Sanh động thủ lần nữa, một tiếng thét to truyền đến "Dừng lại!"
Hạ Snah quay đầu, một đám người hung thần ác sát xông vào.
Thật trùng hợp trong đám ô hợp này lại có mấy kẻ quen mắt, đặc biệt là tên đi trước kia cũng chính là người đã cùng thượng võ đài với Hạ Sanh vô số lần.
Trần Húc thấy người đến, lập tức như nhìn thấy vị cứu tinh, bộ dáng lúc này như cái gì cũng xảy ra rồi. Hắn như con chó sắp bị thịt lếch vào dưới chân Hạ Sanh gào lên "Anh Đào, anh trai ơi mọi người cuối cùng cũng đến rồi. Cứu...cứu em với hu hu hu, thằng chó này là một tên điên!"
Thịnh Đào nghiêng đầu ngậm lấy thuốc lá Trần Lâm đưa đến, sau khi nhả một vòng khói mới bước đến trước mặt Hạ Sanh.
"Ồ tao muốn xem là đứa nào lớn gan như vậy." Ánh mắt hắn quét qua nơi đám Hoắc Siêu đang đứng. Bọn học sinh ai cũng đã nghe thấy tên tuổi Thịnh Đào trong lòng đều có chút e sợ hắn.
"Thả lỏng đi nào" Khóe môi Thịnh Đào tràn ra ý cười "Đều là anh em tốt với nhau mà."
Ánh mắt hắn lăng lăng nhìn Hạ Sanh, "Cho anh đây chút mặt mũi nhé, xem như chuyện này như vậy là xong. Anh đây đảm bảo nó sau này không dám phá rối các em nữa."