TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 85
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
"Gì? Xước măng rô hả? Em coi với!" Đỗ Hà Nhược hưng phấn bước đến, muốn nhìn thử vết xước măng rô trên tay Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm vội đút tay vào túi: "Có gì đâu mà coi. Không cho coi."
"Xùy, còn ngại nữa." Đỗ Hà Nhược làm mặt xấu với chị gái, sau đó cười hì hì quay sang Diệp Nam Nịnh, "Hai người giờ thân phết ấy nhỉ. Đừng bảo là mai mốt chị Tiểu Diệp muốn giành luôn vị trí em gái của em đấy nhé?"
"Không đâu." Diệp Nam Nịnh đáp.
"Không mấy ba đứa mình kết bái chị em luôn đi. Chị vô làm chị em với tụi em, thế nào?" Đỗ Hà Nhược đề nghị.
"Cái này... thôi không cần đâu." Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói.
"Ủa sao lại không cần? Em thấy hay mà. Ba đứa mình tình cảm tốt như thế, tuy không phải chị em nhưng còn thân hơn cả chị em!" Đỗ Hà Nhược liến thoắng không ngừng, điên cuồng nêu ra điểm tốt của việc kết bái chị em, lại bị Đỗ Khê Nhiễm nắm cổ kéo ra sau.
"Được rồi. Đã trễ thế này, muốn quậy thì về nhà rồi quậy." Đỗ Khê Nhiễm túm cô nàng vào nhà.
Thấy thế, Diệp Nam Nịnh cũng mượn cớ muốn trò chuyện với Đỗ Hà Nhược mà theo luôn vào.
Đỗ Hà Nhược đang học lớp mười hai, phải đến trình diện ở trường sớm nên hôm nay đã trở lại thành phố B. Cô nhóc giãy giụa tránh khỏi tay chị gái, nói: "Sao em thấy chị không chào đón em về nhà chút nào hết vậy?"
"Thì đúng vậy mà. Chắc chị nên biểu hiện rõ ràng hơn một chút, trực tiếp quăng hành lí của mày ra ngoài." Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại tạm dừng một lúc rồi hỏi ngược lại, "Mày tới sao không báo chị một tiếng? Một mình từ sân bay về đây luôn hả?"
Đỗ Hà Nhược nghẹn lời, hơi chột dạ.
Từ biểu cảm của cô nàng, Đỗ Khê Nhiễm lần mò ra được một ít manh mối: "Có người đến đón mày? Ai?"
"Diệp Đình Viễn." Đỗ Hà Nhược nói xong lại đảo mắt nhìn bâng quơ, "Là chính cậu ấy muốn đi đón em, không phải em chủ động gọi đâu."
"Thằng nhóc đó tới cái là mày mềm lòng luôn vậy hả? Không phải mày bị phũ rồi à? Là ai luôn miệng nói đừng bi lụy, người sau sẽ ngoan hơn?" Đỗ Khê Nhiễm bất mãn nói.
"Cậu ấy đã nói rõ với em cả rồi. Người ta chỉ không muốn ảnh hưởng nửa năm học cuối cùng này thôi, chờ tốt nghiệp xong lại tính mấy chuyện đó." Đỗ Hà Nhược nói.
"Coi như thằng nhóc này thức thời." Đỗ Khê Nhiễm nói xong mới để ý thấy Diệp Nam Nịnh còn ở ngay đây, bèn xấu hổ sửa miệng, "Coi như thằng nhóc... bảnh trai này thức thời."
Diệp Nam Nịnh cười nhẹ, trong khi Đỗ Hà Nhược lại trắng trợn cười ha hả, sau đó trở về phòng mang ra một cái túi đựng: "Này là mẹ bảo em đem cho chị."
"Gì vậy? Sao lúc chị đi không đưa cho chị luôn?" Đỗ Khê Nhiễm mở túi đựng, lấy đồ bên trong ra nhìn. Món quần áo màu đỏ, mềm mại, sờ rất thoải mái, nhưng vô cùng thiếu vải. Sắc mặt cô đơ cứng, tay cầm món đồ lật qua lật lại trước mặt mấy cái, "Gì đây?"
"Không nhìn ra hả? Đồ lót gợi cảm đó." Đỗ Hà Nhược nói.
Diệp Nam Nịnh ngồi yên trên sô pha, mắt dán chặt vào Đỗ Khê Nhiễm và thứ đồ trong tay chị, không biết nghĩ gì mà lỗ tai từ từ đỏ ửng.
"Ý chị là cho chị cái này làm gì?" Đỗ Khê Nhiễm trầm mặt nói.
"Mẹ nói năm nay chị ba mươi rồi, bảo chị chú ý hình tượng, đừng cứ như đàn ông, thi thoảng cũng phải nữ tánh một tí, chị hiểu hôn? Năm nay phải thoát ế, bằng không ăn Tết khỏi về." Đỗ Hà Nhược học theo y đúc giọng điệu của má Đỗ mà truyền lời, sau đó cười lăn lộn trên sô pha.
Đỗ Khê Nhiễm xoa xoa huyệt Thái Dương: "Không phải chị nói chị có người thích rồi à?"
"Cả nhà không tin nha." Đỗ Hà Nhược nói, "Trừ phi chị thật sự hẹn hò với người kia rồi đưa ra được chứng cứ, thế thì họa may bọn họ mới không cảm thấy chị đang nói phét."
Đỗ Khê Nhiễm đành cam chịu. Trong khoảng thời gian ngắn là cô không thể nào đưa Diệp Nam Nịnh về ra mắt cha mẹ được rồi. Đợi tình cảm ổn định xong hẵng tính.
"Thôi, hai đứa chơi tiếp đi, chị đi tắm trước." Đỗ Khê Nhiễm xấu hổ đến mức da đầu tê cứng, bèn sải bước đi vào phòng ngủ, nhanh chóng đào thoát khỏi cái hiện trường đội quần này.
Thế nhưng Đỗ Hà Nhược còn chưa chịu buông tha cho chị gái. Cô nàng tỏ vẻ ngơ ngác đi theo truy vấn: "Chị, chị định quăng bộ đồ lót đó đi hả? Tốt nhất là đừng nha. Mẹ bỏ một đống tiền ra mua đó!"
Đáp lại cô chính là một tiếng sập cửa.
Cái này ấy hả? Cái thứ chỉ có hai miếng vải này, mà còn một đống tiền?
Đỗ Khê Nhiễm vò món đồ lại rồi tiện tay ném lên giường.
Trong phòng khách, Đỗ Hà Nhược còn đang kể với Diệp Nam Nịnh nghe mấy chuyện thú vị ngày Tết, Diệp Nam Nịnh đờ đẫn đáp lại. Nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt cô lập tức di chuyển theo bóng dáng Đỗ Khê Nhiễm.
Thế nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại chẳng thèm liếc mắt nhìn các cô lấy một cái mà đi thẳng vào phòng tắm.
"Chị Tiểu Diệp, chị có nghe em nói gì không vậy?"
"Ừ, ừ, có chứ." Diệp Nam Nịnh lưu luyến nhìn sang chỗ khác, "Em nói thời tiết tháng ba ăn ngon lắm."
"Em nói mợ Ba, vợ cậu Ba làm ếch đồng ăn ngon lắm!"
Diệp Nam Nịnh nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm: "À... cậu Ba làm ếch đồng thời tiết lắm à."
Đỗ Hà Nhược: "..."
Sau đó Diệp Nam Nịnh mới muộn màng nhận ra cuộc nói chuyện này không thể nào tiếp diễn được nữa, bằng không sớm muộn gì cũng bị Đỗ Hà Nhược phát hiện điểm đáng ngờ. Cô đứng dậy nói phải về, lúc đi còn cố tình ngó qua thùng rác trước cửa phòng Đỗ Khê Nhiễm, không nhìn thấy dấu vết bộ đồ lót màu đỏ.
Đỗ tổng không có quăng đi!
Nghĩ đến đấy, Diệp Nam Nịnh lơ lửng trở lại nhà mình, nhảy lên mấy cái rồi chạy đến sô pha, ôm gối thầm vui vẻ suốt một lúc mới đi chuẩn bị cơm hộp cho ngày mai.
Làm xong đâu đấy, cô lại đứng trong nhà bếp mà tự vấn, chuyện đăng video tính sao đây?
Lúc trước nói vừa đi thực tập, còn đang trong giai đoạn làm quen với công việc nên không có thời gian đăng video. Sau này dọn đến đối diện nhà Đỗ Khê Nhiễm, nếu đăng thì sẽ dễ bị chị phát hiện bếp trong video chính là bếp nhà cô, thế nên cứ lần lữa mãi.
Nhưng mà tối qua cô đã hứa với bạn fan họ Đỗ rồi, cũng vì những người hâm mộ còn đang đợi cô kia nữa, sao cũng phải nhanh chóng cập nhật video mới.
Với cả, cô và Đỗ Khê Nhiễm đã chính thức yêu nhau, chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được. Phải tìm một cơ hội để mà thẳng thắn với chị.
Cơ hội tốt nhất chính là lần tới, cô lấy thân phận "Ông Cụ Dưới Tán Cây" đi gặp Đỗ Khê Nhiễm ngoài đời, sau đó giáp mặt nói luôn. Mà những tin nhắn trò chuyện xấu hổ kia, chắc Đỗ Khê Nhiễm cũng sẽ hiểu cho mà nhỉ... Chắc được mà ha? Liệu Đỗ tổng có trách cô lừa dối không? Có khi nào giận quá rồi chia tay với cô không?
Uhuhu khó quá à!
*
Trưa thứ Bảy, Đỗ Khê Nhiễm cơm nước xong lại kết sổ cho Diệp Nam Nịnh, chuyển tiền dạy kèm và tiền sinh hoạt tháng này cho đối phương.
Diệp Nam Nịnh nói: "Không mấy thôi đi chị? Không cần đưa em đâu."
Đỗ Khê Nhiễm vỗ bàn: "Em mà không tuân thủ hợp đồng, coi chừng chị kiện em bây giờ."
Lúc trước hai người đã kí hợp đồng thuê gia sư rồi, giấy trắng mực đen viết hết sức rõ ràng, thời gian làm việc và tiền lương cũng có quy định cả, chỉ không ngờ là bây giờ bên B không muốn nhận tiền còn bên A vẫn muốn làm theo hợp đồng thôi.
"Đưa em thì em cứ lấy. Chị cũng đâu có đưa dư, sao em thích làm không công vậy?" Đỗ Khê Nhiễm nói hết sức hùng hồn.
"Vậy được rồi." Diệp Nam Nịnh cười cười. Rửa chén xong, cô lau khô tay rồi ngồi xuống bên cạnh.
Đỗ Khê Nhiễm chán quá, bèn cúi đầu nhìn tay cô nàng, sau đó không nhịn được mà cầm lên, cẩn thận ngắm nghía.
Diệp Nam Nịnh cũng ngơ ngác nhìn qua.
"Chị phát hiện tay em đẹp thật đấy. Trắng trẻo, còn thon dài nữa. Đẹp quá." Đỗ Khê Nhiễm hâm mộ nói.
"Tay chị cũng đẹp lắm lắm luôn!" Diệp Nam Nịnh nói.
"Đẹp hả?" Đỗ Khê Nhiễm vươn tay mình lên, so sánh một chút rồi cười nói, "Được rồi, đều đẹp."
Hai người cầm tay nhau, tìm đủ mọi chỗ khen được để khen.
"Ngón tay em dài thật." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh nuốt nước bọt. Thấy đối phương vừa nghiêm túc lại vừa ngây thơ vô tội, rõ là không biết mình đang nói ra những lời táo bạo đến mức nào, cô bèn hùa theo: "Ngón tay của chị cũng rất dài."
"Í, tay phải của em có một nốt ruồi này." Đỗ Khê Nhiễm như vừa phát hiện châu lục mới, chỉ vào hổ khẩu, chỗ gần ngón cái của bạn gái, nơi đó có một nốt ruồi rất rất nhỏ, cực khó phát hiện, chỉ khi quan sát thật kĩ như thế này mới có thể để ý đến.
Diệp Nam Nịnh cười xinh đẹp, đang định nói chuyện thì mắt lại thoáng liếc thấy Đỗ Hà Nhược đeo cặp bước đến.
"Hai người lại tay nắm tay làm gì thế?" Đỗ Hà Nhược tiến đến gần chỗ hai chị.
Đỗ Khê Nhiễm lập tức ôm lấy tay Diệp Nam Nịnh, nói: "Mau nhìn này, em cũng bị xước măng rô rồi."
Diệp Nam Nịnh: "." Đỗ tổng, chị thông minh ghê gớm!
Nửa tiếng sau, Diệp Nam Nịnh nhận được điện thoại từ Diệp Đình Viễn, bảo cô về nhà một chuyến.
Cô lái xe về, là Diệp Đình Viễn ra mở cửa, còn nói với vẻ hết sức có lỗi: "Mẹ em biết chuyện chị đi họp phụ huynh thay mẹ rồi, hơi giận, một hai đòi tìm chị nói chuyện. Em đã thừa nhận là lỗi của em rồi, lát nữa chị cứ nói là ý của em, chuyện kia nói cho mẹ biết cũng được, chỉ cần đừng nói là Đỗ Hà Nhược. Chuyện cũng qua lâu vậy rồi, em không tin mẹ còn đi kiếm người ta được."
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, nhưng lúc đi gặp Phó Tiệp thì vẫn khá căng thẳng.
Hai người ngồi trong phòng làm việc, Phó Tiệp hỏi cô vì sao lại đi họp phụ huynh thay cha mẹ. Diệp Nam Nịnh nói theo những gì Diệp Đình Viễn đã dặn, cái gì cần nói thì nói hết cả.
"Vậy là nó yêu sớm nên mới không dám để dì đến trường à?"
"Không phải yêu sớm. Em ấy không có nhận lời tỏ tình của bé kia." Diệp Nam Nịnh nói xong còn không quên chèn thêm một câu, "Dì, dì yên tâm đi, Tiểu Viễn em ấy có tính toán riêng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn cô bé kia... con cũng có gặp rồi, là một cô bé ngoan. Hai đứa đã hẹn nhau đợi tốt nghiệp xong mới tính đến mấy chuyện này."
Đột nhiên Phó Tiệp cười mấy tiếng, sau đó lắc đầu một cách bất đắc dĩ: "Dì dốc hết tâm sức lo cho nó, còn nó, ngay cả chút chuyện này cũng không chịu nói với dì. Có phải nó cho rằng dì sẽ ngăn cản hai đứa nó ở bên nhau như một bà mẹ chồng độc đoán không?"
Diệp Nam Nịnh nghẹn lời, không đáp được, song lại nhìn ra một thoáng đau buồn qua biểu cảm của đối phương. Cô từ tốn nói: "Có lẽ là em ấy đến thời kì nổi loạn. Dì đừng đau lòng quá, một thời gian là ổn thôi. Hơn nữa, Tiểu Viễn được dì dạy rất tốt."
Phó Tiệp nâng mắt nhìn Diệp Nam Nịnh, nở nụ cười, đoạn hỏi: "Cảm ơn con. Tối ở lại ăn cơm rồi hẵng đi."
Diệp Nam Nịnh toan từ chối, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại gật đầu đồng ý: "Không mấy... tối để con nấu cơm cho"?
Phó Tiệp ngơ ngác, quên luôn cả việc đau lòng, nhìn cô bằng ánh mắt khiếp sợ: "Con... dạo gần đây thay đổi khá nhiều."
Diệp Nam Nịnh cười ngại ngùng.
Tối, Đỗ Khê Nhiễm và Đỗ Hà Nhược kêu đồ ăn ngoài.
"Diệp Đình Viễn nói tối nay chị Tiểu Diệp nấu cơm cho cả nhà, còn khoe hình nữa. Xem cậu ta đắc ý kìa." Đỗ Hà Nhược nói trong khi ăn món cơm mua ngoài nhạt nhẽo.
Đỗ Khê Nhiễm nói: "Người ta là người một nhà mà, thế chẳng phải quá bình thường à?"
"Vậy tại sao Diệp Đình Viễn lại nói em chuyện này với vẻ khiếp sợ thế? Chị không biết một câu cậu ấy dùng bao nhiêu dấu chấm than đâu. Em nhìn rồi, rõ ràng là đang khoe mình có bà chị giỏi. Đâu như chị em, còn thua cả em nữa." Đỗ Hà Nhược nói.
"Mày ói cơm chị mua ra mau."
"Ứ đâu, lêu lêu lêu."
Cơm nước xong xuôi, thi thoảng Đỗ Khê Nhiễm lại ngó sang điện thoại một cái xem có tin nhắn từ Diệp Nam Nịnh hay không. Đúng lúc này, Weibo hiện lên thông báo, blogger cô theo dõi đăng video mới.
Vừa hay giờ cũng rảnh rỗi, Đỗ Khê Nhiễm bèn ấn mở. Cuối cùng cũng thấy Ông Cụ cập nhật video, vừa đăng chưa được bao lâu mà đã có bình luận lướt qua.
- Aaaa! Bà ơi, video bà hóng cập nhật rồi! Mau đến xem thôi!
- Video ăn chung với cơm của tui lại xuất hiện!
- Món mới get√
- Nhà bếp của Cụ nay lớn ghê!
Đỗ Khê Nhiễm cũng để ý thấy nhà bếp đã thay đổi, rõ là rộng rãi, sáng sủa hơn, các loại gia vị cũng có thêm khá nhiều, dụng cụ nấu nướng và chén đĩa xuất hiện đều rất xa hoa, tràn ngập mùi tiền.
Chẳng lẽ Ông Cụ phát tài rồi?
Cô tiếp tục xem tới, vẫn là phong cách quen thuộc, không nói câu nào, trên màn hình chỉ có một đôi tay xinh đẹp đang chế biến tất cả nguyên liệu thành món ăn ngon.
Khi đôi bàn tay ấy lật qua lật lại rửa sạch sau công đoạn nhào bột, Đỗ Khê Nhiễm vô tình liếc mắt nhìn rồi đột nhiên sửng sốt, sau đó cô kéo ngược trở lại một chút rồi ấn tạm dừng, nhìn thật kĩ bàn tay phải kia...
Chỉ thấy tại hổ khẩu của bàn tay phải thon dài ấy, nơi gần ngón cái, có một nốt ruồi đen nho nhỏ.
_____________