TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 82
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Hôm nay tuy là Lễ Tình nhân nhưng đồng thời cũng là ngày làm việc, tăng ca là chuyện không thể thiếu.

Từ sáng Diệp Nam Nịnh đã nhận phân công công việc, cơ mà cũng may không phải bận lắm nên tăng ca chừng một tiếng là xong. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó đến gõ cửa văn phòng Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm đã hoàn thành phần việc của mình từ lâu, giờ chỉ đang chờ Diệp Nam Nịnh, nhân tiện kiểm tra tài liệu mà cô nàng đưa lên.

“Xong rồi à?”

“Dạ vâng, ngại quá, để chị đợi lâu.” Diệp Nam Nịnh cảm thấy hơi có lỗi.

Đã hẹn cùng đi xem phim mà cô lại trì hoãn lâu như thế.

“Không sao, vừa hay né giờ cao điểm. Đi ăn cơm trước đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh ôm một túi đựng bộ dao quý giá đặt lên xe, sau đó cùng đối phương đi ăn cơm.

Đỗ Khê Nhiễm đang cân nhắc xem Lễ Tình nhân thì có phải nên ăn cơm Tây, bít tết các thứ mới tương đối có không khí hay không? Vì thế, cô hỏi Diệp Nam Nịnh có đề cử tiệm cơm Tây nào ngon, Diệp Nam Nịnh lập tức nói ra tên một nhà hàng.

Đỗ Khê Nhiễm tìm đường xong lại cười nhìn cô nàng một cái: “Rốt cuộc em đã ăn qua bao nhiêu quán ngon rồi?”

Diệp Nam Nịnh có sao nói vậy: “Nhiều lắm. Hồi trước, hễ được nghỉ là em sẽ đi thưởng thức món ngon, sau đó về nhà tự ngâm cứu.”

“Sau này dẫn chị theo đi, chị cũng muốn đi thưởng thức từ từ. Trước kia, chuyện ăn cơm đối với chị mà nói chỉ có hai mục đích xã giao hoặc là chống đói.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Dạ vâng.” Diệp Nam Nịnh nghe chữ “sau này” mà cảm thấy ngọt ngào khôn kể, không khỏi tưởng tượng đến cảnh tương lai hai người ở bên nhau. Cô nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt sáng rực: “Đỗ tổng, chị tốt quá.”

Đỗ Khê Nhiễm: “?”

Hình như cứ hay nghe cô nàng khen mình tốt, nhưng cô cũng đâu thấy mình làm tốt lắm đâu nhỉ?

Hôm nay có rất nhiều cặp đôi đến nhà hàng. Để hưởng ứng không khí lễ hội, nhà hàng có chương trình giảm giá cho phần ăn hai người. Nhân viên phục vụ khi bưng bít tết lên còn nhiệt tình giới thiệu nội dung chương trình cho các cô.

Lúc đi ăn, thứ Diệp Nam Nịnh sợ nhất chính là nhân viên phục vụ quá nhiệt tình. Lần trước đến chỗ này chính là thấy nhà hàng đi theo hướng cao cấp, khách hàng không chen chúc, phục vụ nói cũng không nhiều lắm nên mới đánh giá tốt. Nào ngờ hôm nay ngày lễ, khách hàng nhiều gấp hai ba lần bình thường, phục vụ cũng nhiệt tình hơn hẳn.

“Ngoài chương trình giảm giá phần ăn thì hôm nay nhà hàng chúng tôi còn một chương trình nữa. Chỉ cần hai khách hàng đi cùng hôn nhau một cái thì sẽ giảm thêm 10% trên giá đã giảm.” Nhân viên phục vụ ân cần nói.

Trong đầu Diệp Nam Nịnh lúc này chỉ nghĩ chừng nào thì nhân viên mới chịu đi. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào miếng bò bít tết, vốn không nghe rõ nội dung vừa nêu: “Hôn cái gì?”

“Hôn một cái là được giảm giá.” Nhân viên nói.

Diệp Nam Nịnh hoảng sợ nhìn nhân viên nhà hàng, chỉ vào miếng bít tết mà hỏi: “Hôn cái gì? Hôn nó á?”

Nhân viên phục vụ: “...”

Đỗ Khê Nhiễm buồn cười: “Được rồi, chỗ này không cần cô phục vụ đâu, có gì chúng tôi sẽ gọi.”

Nhân viên phục vụ xấu hổ rời đi. Cô còn tưởng rằng đây cũng là một cặp đôi yêu nhau. Hôm nay có vài cặp đồng tính đến nhà hàng, cũng có chị em thân thiết chấp nhận hôn nhau vì chương trình, các cô thấy thế cũng vui.

Người ngoài cuối cùng cũng đi rồi, Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới thả lỏng, ngẩng đầu nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm: “Đỗ tổng, mau nếm thử hương vị chỗ này đi".

“Được.” Đỗ Khê Nhiễm bắt đầu cắt bít tết, nếm một miếng nhỏ. Thịt chín bảy phần, vị rất ngon, chất thịt tươi mới, ăn kèm xốt tiêu đen lại càng thấm đượm, vừa miệng, “Ngon lắm.”

“Đấy đấy.” Diệp Nam Nịnh nở nụ cười ngây ngô như mình mới là người được khen. Lát sau, một miếng thịt nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Cô kinh ngạc nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm. Chị đang giơ nĩa, cười nhẹ: “Không muốn ăn à?”

“Muốn muốn muốn.” Diệp Nam Nịnh hé miệng, chồm người cắn vào miếng thịt, kích động đến mức dao nĩa trong tay cũng cầm không xong, chỉ một mực lo nhìn người trước mắt mà không để ý rằng con dao của mình cứ liên tục cắt lên đĩa.

Đỗ Khê Nhiễm suýt chút nữa đã bật cười: “Em như vậy, nếu tham gia chương trình mới rồi thì còn về nhà được không đây?”

Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn xuống, thoáng lúng túng. Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vội ngừng tay, hoảng loạn đánh lảng đi: “Chương trình gì cơ?”

Đỗ Khê Nhiễm hất cằm về hướng nào đó.

Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn theo, thấy một cặp đôi chẳng ngần ngại gì mà hôn nhau một cái ngay sau khi nhân viên phục vụ vừa giải thích xong chương trình, sau đó nhận được phiếu giảm giá. Mọi người chung quanh đều nhìn qua, có người hò hét, có người vỗ tay, cũng có người đang chụp ảnh.

Diệp Nam Nịnh: !!!

Thì ra không phải hôn miếng thịt bò?!

Đỗ Khê Nhiễm cười chế nhạo, nhìn biểu cảm của cô nàng, sau đó thấy được vẻ tiếc nuối thoáng qua y như dự đoán.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Diệp Nam Nịnh không muốn hôn Đỗ Khê Nhiễm trước mặt nhiều người như thế.

Ăn xong, hai người đi bộ đến rạp phim gần đó. Có không ít người đến xem phim. Đỗ Khê Nhiễm chọn một phim còn ghế trống trong số các phim tình cảm được chiếu hôm nay, sau đó nhận bắp nước rồi dẫn Diệp Nam Nịnh đi soát vé.

Rất đông người đang chờ soát vé. Đôi tình nhân đằng sau lớn tiếng cự cãi, bạn nữ trách móc đẩy bạn nam ra ngoài, sắp đụng vào Đỗ Khê Nhiễm đứng đằng trước.

Diệp Nam Nịnh nhanh tay lẹ mắt vươn tay chặn bạn nam lại rồi khó chịu nhìn cặp kia một cái. Hai người tự biết mình thất lễ, xấu hổ lùi về sau một chút.

Đỗ Khê Nhiễm quay đầu, thấy Diệp Nam Nịnh vẫn chưa hạ tay mà vẫn đỡ hờ đằng sau, tạo ra một khoảng không gian an toàn cho cô. Cảm giác này có hơi lạ lẫm, lớn vậy rồi mà lại được một cô bé bảo vệ, song cũng khá tốt. Trong lòng cô khấp khởi vui mừng, bèn bóc hai viên bắp rang đưa đến bên miệng cô nàng, nhỏ giọng nói: “Khen thưởng em.”

Ánh mắt Diệp Nam Nịnh khẽ lay động. Lưỡi cô nhanh chóng cuốn viên bắp đi nhưng mắt thì vẫn dán vào ngón tay Đỗ Khê Nhiễm, trong lòng hết sức thỏa mãn. Cũng may trong rạp khá tối, đủ để che giấu gương mặt đã ửng đỏ của cô.

Từ khi yêu đương với Đỗ Khê Nhiễm, cô càng lúc càng khó có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Rạp chiếu phim ngồi đầy người. Ghế của các cô nằm trong góc ở hàng cuối cùng, ai không biết còn tưởng là cố ý chọn chỗ này để làm chuyện xấu. Nhưng chung quanh toàn người là người, căn bản chẳng làm được chuyện gì xấu, Diệp Nam Nịnh hơi tiếc nuối nghĩ.

Đương nhiên, dù có ý đồ đó đi chăng nữa thì cô cũng không có gan làm.

Phim vừa vào là Đỗ Khê Nhiễm đã bắt đầu ăn bắp rang, ăn xong thì buồn ngủ.

Quả nhiên không nên mong chờ gì ở những phim chiếu rạp ngày Lễ Tình nhân mà. Cốt truyện thì rũ rích, lời thoại thì sến súa, cô xem mà ngại run người, phải cầm ly Coca bên cạnh lên để điều chỉnh lại một chút.

“Đỗ tổng... ly chị uống là của em.” Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói.

Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, sau đó nhìn trái nhìn phải. Ly của cô quả nhiên nằm ở bên kia. Sau hai giây xấu hổ, cô lại hút mạnh một hơi với vẻ hết sức hiển nhiên: “Chị cứ uống đấy, có vấn đề gì không?”

“Không có, chị muốn uống bao nhiêu cũng được.” Diệp Nam Nịnh vội nói.

Đỗ Khê Nhiễm đặt ly Coca trở lại chỗ cũ rồi ngồi đó ngủ gà ngủ gật.

Tận mấy lát sau, người bên cạnh mới lén nhìn qua một cái. Thấy cô đã nhắm mắt, bèn vươn tay từ từ bưng ly Coca kia lên, trên ống hút còn dính một vòng son môi nhàn nhạt. Diệp Nam Nịnh đỏ mặt ngậm lấy ống hút, uống từ từ. Đúng lúc này, Đỗ Khê Nhiễm lại đột nhiên ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn qua.

Diệp Nam Nịnh hốt hoảng, bị sặc Coca. Cô chột dạ ho khan một lúc mới nhìn lên: “Đỗ tổng, chị vừa...”

“Chị ngủ không được.” Đỗ Khê Nhiễm thấp giọng nói, “Em thấy phim này hay không?”

Thấy chị không phát hiện chuyện Coca, cô bèn lắc đầu: “Dở.”

“Vậy tụi mình đi nhé?”

“Vâng.”

Hai người khẽ khàng rời khỏi rạp phim, nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm, nếu về thì hơi lãng phí ngày lễ này.

“Ngại quá, đã bảo là xem phim mà cuối cùng lại không xem hết.” Đỗ Khê Nhiễm thở dài một tiếng.

“Không sao, dù gì cũng không hay, xem chỉ lãng phí thời gian.” Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh một cái, thấy ánh mắt cô nàng hết sức tha thiết, chân thành. Tuy nhiên, phần lớn những cô bé tuổi này thường hướng đến những điều lãng mạn, cần chính thức một chút, bằng không khi tỏ tình hồi trước, Diệp Nam Nịnh cũng đã chẳng lựa chọn bữa tối dưới ánh nến.

Cô nắm lấy tay Diệp Nam Nịnh: “Có đôi khi em hiểu chuyện quá mức. Thật ra em có thể đòi hỏi một chút từ chị, đừng sợ.”

Hốc mắt Diệp Nam Nịnh nong nóng, song lại gắng dằn xuống. Hình như trước giờ chưa có ai bảo cô chủ động đưa ra yêu cầu. Đã quen tốt với người khác, đôi khi sẽ quên mất nhu cầu của bản thân.

Hai người đi dọc con đường một lúc. Ven đường có rất nhiều người bán hoa. Đỗ Khê Nhiễm lén quan sát biểu cảm của Diệp Nam Nịnh, thấy cô nàng lơ đễnh liếc nhìn đám hoa hồng kia rất nhiều lần, bèn cười hỏi: “Muốn hoa hồng không? Chị đi mua cho em.”

Diệp Nam Nịnh lập tức đáp theo bản năng: “Không cần phiền phức đâu.”

“Không cần thật à?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Em có Đỗ tổng là đủ rồi.”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười, cũng không ép buộc. Tản bộ một lúc, cô nói: “Về thôi, mai còn phải đi làm nữa.”

“Dạ được.” Diệp Nam Nịnh không có ý kiến, hai người cùng nhau lái xe về nhà.

Khi lên lầu, Diệp Nam Nịnh cúi mắt nhìn bàn tay trơ trọi, ngón tay khẽ động. Cô phát hiện từ sau khi ra khỏi rạp chiếu phim thì Đỗ Khê Nhiễm đã không nắm tay cô nữa.

Ngẫm lại thì từ khi bên nhau đến nay, hình như trước giờ cô chưa từng chủ động nắm tay chị. Lần nào cũng là Đỗ Khê Nhiễm chủ động, cô lại khấp khởi mừng thầm phối hợp.

Nhưng hiện tại chị không nắm, chẳng lẽ cô vẫn tiếp tục chờ đợi thôi sao?

Cửa thang máy hé mở, Đỗ Khê Nhiễm bước ra ngoài, lại quay đầu nhìn người đi cùng, nở nụ cười: “Sao lại ngây người nữa rồi, mau ra đây đi chứ.”

Ngay lập tức, Diệp Nam Nịnh sải bước đi ra, chẳng nói chẳng rằng mà nắm lấy tay Đỗ Khê Nhiễm, sau đó lo lắng nhìn đối phương.

“Rất vui vì cuối cùng em đã có thể đối diện với nhu cầu của bản thân.” Đỗ Khê Nhiễm trêu, sau đó đẩu môi, chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, “Cơ mà hai ta thả tay xuống được chưa? Giơ cao như vậy đâu gọi là nắm tay ha?”

Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra mình lại nắm tay Đỗ Khê Nhiễm giơ lên thật cao. Chính bản thân cô cũng bật cười, sau đó thả tay, dắt nhau đi đến cửa nhà, chủ động mời mọc: “Đỗ tổng, vào nhà em chơi một lúc không?”

“Được chứ.” Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ đồng ý.

Nhận thức được rằng Đỗ Khê Nhiễm vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của mình, tâm trạng Diệp Nam Nịnh phấn chấn đến cực điểm. Cô đẩy cửa bước vào, rồi lại sững người ngay tại huyền quan, trợn mắt há hốc nhìn bó hoa hồng to lớn trong phòng khách, nghi hoặc không thôi: “Ở đâu ra thế này?”

“Lại gần xem không phải sẽ biết sao.”

Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn sang, trong lòng đã có suy đoán. Cô bước vội về phía ấy, cầm lấy tấm thẻ trong bó hoa, quả nhiên là nét chữ của Đỗ Khê Nhiễm...

[Mong em sẽ luôn thích hoa hồng.]

Bên dưới là chữ ký của Đỗ Khê Nhiễm.

Diệp Nam Nịnh mừng rỡ hỏi: “Chị bố trí hồi nào vậy?”

“Không phải lúc chiều có đi gặp khách hàng đấy sao? Nhân tiện trở về một chuyến.” Đỗ Khê Nhiễm nói với vẻ tự nhiên, song thật ra trong lòng cũng có đôi phần thấp thỏm.

Lúc chọn hoa, cô nhìn mà quáng cả mắt. Đủ các loài hoa đỏ hồng xanh trắng đua nhau bày ra, cái nào cũng đẹp. Mà lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn chọn hoa hồng đỏ.

Lần đầu tiên tặng Diệp Nam Nịnh, chỉ là một món quà tân gia đơn giản.

Lần thứ hai tặng Diệp Nam Nịnh, là mượn đó bày tỏ tấm lòng, nhưng thời gian gấp rút quá, tặng hoa xong thì em cũng rời đi.

Lần thứ ba, thôi vẫn tặng hoa hồng vậy. Trước đó cô chỉ tặng mỗi hoa hồng, vậy cứ tiếp tục tặng nó thôi. Sau này, hoa hồng mà Diệp Nam Nịnh nhận được chỉ có thể là từ tay cô tặng.

Hơn nữa, hoa hồng đỏ rất xứng với người như ánh trăng sáng trong trẻo.

“Thích không em?” Đỗ Khê Nhiễm vừa nói dứt câu thì đối phương đã dang tay ôm chầm lấy cô.

Cái lạnh mang từ ngoài về thoáng chốc đã bị xua đi. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp mà chân thành tha thiết của Diệp Nam Nịnh: “Em thích lắm. Sau này em thích nhất chính là hoa hồng.”

Nét mặt Đỗ Khê Nhiễm buông lỏng: “Thích là được rồi.”

Hai người ôm nhau một lúc, Diệp Nam Nịnh không nỡ buông ra. Ngửi mùi thơm đặc hữu trên người đối phương, cô khẽ nghiêng đầu, nhìn đăm đăm vào cổ chị, một cơn ham muốn từ từ dâng lên nơi đáy mắt, cuộn trào mãnh liệt tựa thủy triều.

“Chị nói... em có thể đòi hỏi một chút từ chị, đúng không?” Diệp Nam Nịnh nói xong mới nhận ra giọng mình đã hơi nghẹn ngào.

“Đúng vậy. Em muốn cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm đoán chắc cô nàng sẽ không đòi quà gì quá khó, nếu chiều được thì đương nhiên cô sẽ chiều.

Vì sự dung túng ấy mà Diệp Nam Nịnh lùi về sau một chút. Ánh mắt cô sâu thẳm, dừng trên gương mặt chị suốt hồi lâu, sau đó lại dời xuống bờ môi đỏ mọng, rồi từ từ nghiêng người ra trước.

Hàng mi Đỗ Khê Nhiễm khẽ run, rõ ràng đã nhận ra ánh mắt chẳng mảy may che giấu của đối phương, tựa cái lưỡi câu móc lấy dục vọng.

Tim cả hai người đều đánh dồn như nổi trống. Khi sắp chạm đến đôi môi trước mắt, Diệp Nam Nịnh nhẹ giọng trưng cầu sự đồng ý: “Vậy em muốn hôn chị, được không?”

Đỗ Khê Nhiễm ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cô nàng.

Diệp Nam Nịnh lại hơi chùn bước, sợ rằng chỉ mới quen nhau chưa được mấy hôm, như thế sẽ làm chị hoảng sợ. Hơn nữa Đỗ tổng chưa bao giờ hôn con gái, liệu có rụt lại theo bản năng như Ngô Vũ Hồng hay không?

Sơ ý, quá sơ ý. Chuyện này không gấp được.

Diệp Nam Nịnh lại đứng thẳng dậy, dè dặt quan sát vẻ mặt Đỗ Khê Nhiễm, thấy chị từ từ mở to mắt, như có phần khó hiểu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Đỗ Khê Nhiễm ra lệnh: “Lại đây.”

Trực giác Diệp Nam Nịnh cho rằng sắp bị mắng, thế là cô ngoan ngoãn tiến lên một bước, đầu gục xuống.

Nhưng gương mặt lại bị một bàn tay nâng lên. Chính vào lúc cô ngơ ngác thì xúc cảm ấm áp chợt bao phủ lên môi. Cô nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm thả ra mấy chữ qua kẽ răng: “Em con nhỏ xấu xa này, chọc người ta xong rồi muốn chạy hả?”
_____________
First kiss sòi 🎉🎉

Giờ xin phép bế quan tới qua Noel. Đi làm bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thoát được chuyện thi cử. Mợt mỏi quá nhèo 😑😑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play