TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 79
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Một ngày không gặp, như cách ba thu.
Mấy ngày nghỉ Tết Âm lịch khiến Diệp Nam Nịnh nếm trải cảm giác sống một ngày bằng một năm, lại càng không cần phải bàn đến chuyện cô và Đỗ Khê Nhiễm vừa xác nhận quan hệ đã phải lập tức chia cách hai nơi, khỏi nói chua xót đến độ nào.
Cơ mà vì mai phải đi làm nên chiều nay Đỗ Khê Nhiễm cần trở lại thành phố B.
Sáng, Diệp Nam Nịnh rời khỏi nhà họ Diệp từ sớm, trở lại chung cư tổng vệ sinh một lượt, rồi mua ít hoa tươi về trang trí trong nhà. Bận rộn đến chiều, xong cô ra sân bay chờ trước một tiếng. Tâm trạng cô hết sức bồn chồn, bất an, lại phải cân nhắc xem nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với chị.
Tóm lại chính là hồi hộp gần chết!
Giờ đáp càng lúc càng cận kề, lòng bàn tay cũng đã mướt mồ hôi. Diệp Nam Nịnh chạy vào toilet, đứng trước gương thử cười từ đủ các góc độ, hòng tìm ra được một nụ cười hoàn mỹ để hoan nghênh Đỗ Khê Nhiễm.
Khi loa thông báo thông tin chuyến bay, cô lập tức chạy đến chờ tại cửa đón, nhìn mọi người lục tục bước ra, tim sắp nhảy vọt đến cổ họng.
Đúng lúc này, đám người đứng sau đột nhiên trở nên kích động, í ới gọi tên một nghệ sĩ, sau đó chen chúc đổ về hướng kia.
Theo phản xạ, Diệp Nam Nịnh cũng nhìn sang, quả nhiên thấy được một ngôi sao nữ mang kính râm và khẩu trang đang cất vội bước chân sau khi nhận ra mình bị phát hiện. Mọi người chung quanh vừa nghe thấy tên cũng lập tức ùa qua.
Chỉ trong một thoáng bất cẩn, Diệp Nam Nịnh đã bị đám người đằng sau đẩy lên trước, muốn lội ngược lại thật quá khó khăn. Thấy cửa ra đã không còn ai, cô hết sức nôn nóng, thậm chí chẳng màng bận tâm chuyện tiếp xúc với người lạ mà ra sức chen ngược lại đám đông, bị đạp mấy phát mới trầy trật lội ngược được vài bước.
Cũng may nhân viên an ninh sân bay kịp thời chạy đến giữ trật tự nên cô mới có cơ hội thở dốc rồi tiếp tục đi ngược lại. Đúng lúc này, bàn tay cô đột nhiên bị túm lấy. Phản ứng đầu tiên của cô chính là vùng ra, nhưng vừa quay đầu thì cả người đã bị kéo sang bên, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Chung quanh ồn ào náo động, song cô chỉ nghe thấy giọng nói êm dịu thoáng ý cười vang lên trên đỉnh đầu: "Em chen cái gì thế? Muốn gặp nghệ sĩ đến vậy cơ à?"
Diệp Nam Nịnh mừng rỡ ngẩng đầu: "Đỗ tổng."
"Lâu rồi không gặp." Đỗ Khê Nhiễm nhoẻn miệng cười.
"Lâu rồi không gặp." Diệp Nam Nịnh vừa nói xong lại chợt nhận ra mình đang được đối phương ôm hờ trong lòng. Mặt cô lập tức nóng bừng, vừa run rẩy vươn tay định ôm lại thì đã bị kéo đi sang bên cạnh.
"Ở đây đông người quá, về trước đã." Đỗ Khê Nhiễm nói.
"Dạ vâng."
Lên xe rồi, Diệp Nam Nịnh mới thở phào một hơi. Đám đông chen chúc vừa rồi khiến cô suýt tắt thở, giờ mới thấy được tự do.
"Em cũng đu idol nữa à?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
"Em không có đu." Diệp Nam Nịnh phủ nhận, "Vừa rồi là bất cẩn bị cuốn vào, chen chúc quá. Đỗ tổng, sao chị nhận ra được em vậy?"
Đỗ Khê Nhiễm cười liếc cô nàng một cái: "Vì chị hỏa nhãn kim tinh."
"Đỗ tổng lợi hại quá."
Đỗ Khê Nhiễm cong cong khóe môi, nhớ lại cảnh mình vừa ra đến cửa thì đã thấy Diệp Nam Nịnh đứng trong đám đông, nổi bần bật, xinh đẹp đến mức chỉ nhìn thoáng qua thôi đã bị thu hút ngay. Hai cậu trai đi trước cô còn xì xầm với nhau rằng bạn nữ bên kia đẹp quá, bàn xem có nên qua xin WeChat hay không.
Đỗ Khê Nhiễm vỗ vỗ vai họ, mỉm cười nói: "Đừng đi, em ấy có chủ rồi."
Hai người kia cười ngượng.
Đến lúc ngẩng đầu nhìn qua lần nữa thì Đỗ Khê Nhiễm lại thấy cô nàng đã có chủ kia bị một đám người bao quanh đuổi theo nghệ sĩ.
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
Lái xe về đến nhà, Diệp Nam Nịnh giành việc xách vali, đưa về nhà Đỗ Khê Nhiễm, xong lại gọi điện cho dì giúp việc để dì đến quét dọn, sau đó nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt mong chờ: "Đỗ tổng, qua chỗ em nghỉ ngơi trước đi."
"Cũng được." Đỗ Khê Nhiễm bước thẳng qua nhà đối diện. Thấy trên bàn đã bày sẵn rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt, cô cười nói, "Cái này là chuẩn bị cho chị đấy à?"
"Dạ đúng."
Đỗ Khê Nhiễm nhón lấy trái quýt đường mà lột vỏ, sau đó cho hết vào miệng: "Ngọt thật."
"Vậy là được rồi." Diệp Nam Nịnh bồn chồn, bất an nhìn Đỗ Khê Nhiễm. Cô hồi hộp đến mức chân tay chẳng biết phải đặt đâu, dường như cũng quên luôn cách để tỏ ra bình tĩnh. Cô lúng túng xoay tới xoay lui: "Đỗ tổng, chị đói chưa? Em nấu cơm cho chị ăn nhé?"
Đỗ Khê Nhiễm nhìn đồng hồ: "Mới bốn giờ chiều mà ăn cơm gì?"
Diệp Nam Nịnh cười ngại ngùng: "Vậy... vậy ăn đồ ngọt không? Em làm bánh kem cho chị nha?"
"Không muốn ăn."
"Muốn đi thẩm mỹ viện không?"
Mặt Đỗ Khê Nhiễm đơ cứng: "Không đi."
Diệp Nam Nịnh cũng không biết nên làm gì mới phải, đành nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Đỗ Khê Nhiễm lại lột thêm quả quýt nữa. Thấy cô nàng chầu chực bên cạnh, hai mắt nhìn đăm đăm vào mình hệt một chú thỏ, ngoan vô cùng, cô không khỏi cười cười, sau đó đứng dậy bước đến gần, đưa múi quýt trong tay đến bên miệng cô nàng: "Đừng nhìn mình chị ăn chứ, em cũng ăn chút đi."
Diệp Nam Nịnh cứng đờ cả người. Cô cắn lấy múi quýt từ tay chị, lỗ tai ửng đỏ.
"Ngọt không?" Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
Diệp Nam Nịnh gật lia lịa.
Đỗ Khê Nhiễm lại đút cô nàng thêm vài lần nữa. Diệp Nam Nịnh cũng từ từ thả lỏng, mắt lấp lánh, mỗi khi ăn một múi quýt thì lại dùng ánh mắt cực kì yêu thích nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái.
Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm bất giác vểnh cao, như vừa tìm được niềm vui thú khi cho ăn. Mãi đến khi tiêu diệt hơn nửa khay, cô mới ngừng lại: "Được rồi, coi chừng nóng trong người."
Diệp Nam Nịnh tuy còn muốn ăn đồ do chính tay chị đút nữa, song vẫn biết chừng mực. Thấy Đỗ Khê Nhiễm cầm khăn giấy lau tay, cô tò mò hỏi: "Chị lau cái gì vậy?"
"Nước quýt..." Đỗ Khê Nhiễm ngước mắt nhìn cô nàng một cái, cười giả nói, "Cả nước miếng nữa."
Diệp Nam Nịnh: !!!
Diệp Nam Nịnh đứng đực ra đó, xấu hổ đến mức đầu sắp bốc khói đến nơi.
Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy lạ lùng, rất hiếm khi tận mắt nhìn thấy cô nàng đỏ bừng mặt thế này, cô không khỏi kề sát vào nhìn cho rõ hơn. Phát hiện gương mặt xinh xắn kia càng lúc càng đỏ, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Diệp Nam Nịnh mà người ngoài thấy lạnh lùng, cao ngạo, khi đứng trước mặt cô lại không kiềm được mà đỏ mặt, cũng chỉ biểu lộ vẻ ngại ngùng như thế vì mỗi mình cô.
Cảm giác thỏa mãn ấy thậm chí còn lớn hơn lúc cô bàn xong mấy dự án lớn.
Hai người đứng sát bên nhau. Khi Đỗ Khê Nhiễm đang quan sát sự thay đổi của Diệp Nam Nịnh ở khoảng cách gần thì Diệp Nam Nịnh cũng đang đánh giá đối phương bằng ánh mắt...
Hôm nay Đỗ Khê Nhiễm mang giày cao gót, khiến cô buộc phải ngẩng đầu lên nhìn. Trên mặt chị cũng được trang điểm tỉ mỉ, hoàn toàn khách với trạng thái tùy ý ở nhà. Chỉ cần nhìn thêm một lần là rất dễ chìm đắm trong đó.
Diệp Nam Nịnh lặng lẽ ôm tim, nhỏ giọng nói: "Đỗ tổng, hôm nay chị hơi khác lạ."
Đỗ Khê Nhiễm nhướng một bên mày, cười hỏi: "Lạ chỗ nào?"
"Đẹp... lạ." Diệp Nam Nịnh đỏ mặt nói.
Đỗ Khê Nhiễm cười hài lòng, không uổng công cô cố ý dậy thật sớm trang điểm kĩ càng. Tuy nói đã lầy lội trước mặt Diệp Nam Nịnh vô số lần rồi nhưng dù gì hôm nay cũng là lần gặp mặt đầu tiên sau khi xác định quan hệ, cô vẫn muốn chú trọng một chút, cũng để em thích nhiều hơn một chút.
Đỗ Khê Nhiễm thoáng mất tự nhiên ngồi xuống sô pha, ra mòi khiêm tốn nói: "Thường thôi, thường thôi."
Chỉ lát sau, dì quét dọn đã đến, thuần thục vào nhà Đỗ Khê Nhiễm làm vệ sinh.
Đỗ Khê Nhiễm mở vali hành lí, lấy ra hai hộp đồ ăn nhẹ do chính tay mẹ già làm: "Mẹ chị nói thấy em rất thích ăn cái này nên bảo chị mang lên cho em một ít."
"Oa, cảm ơn cô!" Diệp Nam Nịnh mừng rỡ nhận lấy, "Em sẽ ăn hết."
Giờ cơm tối, Diệp Nam Nịnh hâm nóng món ăn nhẹ rồi bày ra bàn cơm. Sau một tuần, Đỗ Khê Nhiễm lại được ăn đồ ăn cho chính tay Diệp Nam Nịnh nấu. Cô ăn hết sức ngon lành, cũng tấm tắc khen ngợi hết lời, khen đến mức Diệp Nam Nịnh lâng lâng, nói: "Em sẽ cố gắng hơn. Mai mốt đi học thêm mấy món nữa."
Đỗ Khê Nhiễm chợt sửng sốt. Không biết nghĩ đến điều gì mà cô xua xua tay: "Đủ rồi, đủ rồi. Thế là tốt lắm rồi. Em còn cố gắng nữa là chị sẽ triệt để rượt theo không kịp tay nghề nấu nướng của em mất."
Diệp Nam Nịnh ngạc nhiên hỏi: "Đỗ tổng, chị định đi học nấu ăn thật à?"
"Đúng vậy. Biết đâu mấy hôm nữa chị sẽ là một Thần Bếp khác thì sao." Đỗ Khê Nhiễm dõng dạc nói.
"Mà sao tự dưng chị lại muốn đi học nấu ăn? Là tại em nấu không ngon hở?" Diệp Nam Nịnh dè dặt hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm: "Đương nhiên không phải."
Chính vì quá ngon nên mới khiến cô trông hệt như một đứa trẻ to xác, chẳng biết làm gì cả. Để tránh việc gây gổ vì mấy vấn đề này trong tương lai, cô quyết định đi học khi còn chưa muộn.
Ăn tối xong, hai người ngồi trong nhà, không khí có phần ái muội, như thể chỉ cần nhìn nhau là sẽ có tia lửa văng tung tóe, buộc phải có người hốt hoảng dời mắt.
Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm đề nghị đi tản bộ trong khu dân cư, xua đi cái nhiệt trong phòng.
Dưới lầu hết sức im ắng. Rất nhiều hộ gia đình vẫn còn ở quê, chỉ một số ít người địa phương ăn Tết tại đây. Trên con đường tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Đi hết một vòng, Đỗ Khê Nhiễm lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Cô hỏi: "Sao em không nói gì hết vậy?"
"Em không biết nên nói gì." Diệp Nam Nịnh đáp, "Có thể đi tản bộ cùng chị như bây giờ đã vui vẻ lắm rồi."
Đỗ Khê Nhiễm bật cười: "Dễ thỏa mãn vậy sao?"
Diệp Nam Nịnh gật gật, rồi lại lắc đầu. Không thể phủ nhận rằng cô muốn nhiều thứ hơn, nhưng chỉ vừa mới xác định quan hệ, không nên để lộ quá nhiều ý đồ, bằng không làm chị sợ mà chạy mất thì hỏng bét.
Đằng trước có một khu vui chơi cho trẻ em, hai người đến ngồi lên bàn đu dây.
Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu, nhìn ánh trăng mà nở nụ cười: "Diệp Nam Nịnh."
"Dạ?"
"Ngoại trừ mối tình không tính là mối tình hồi cấp ba thì đây là lần đầu tiên chị yêu đương rung động thật sự." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn qua.
"Hẳn cả hai ta đều xem như người mới đúng không? Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, sẽ lộ ra rất nhiều khuyết điểm của bản thân, đương nhiên là không giống mối quan hệ bạn bè trước kia rồi. Nếu một ngày nào đó em không chịu nổi chị thì nhất định phải nói cho chị biết." Đỗ Khê Nhiễm là một người cẩn thận, trong tình cảm lại càng cẩn thận hơn nữa. Cô sẽ dự đoán tình huống xấu nhất ngay từ đầu, thế thì khi đụng phải mới không bị thua đến mức mất hết mặt mũi, "Đến lúc ấy, em có thể nói cho chị biết rốt cuộc chị làm chưa tốt chỗ nào, chứ không phải nói không thích chị nữa."
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: "Không đâu. Em mới sợ chị ghét em ấy."
"Tại sao chị lại ghét em? Có chỗ nào mà em không tốt đâu?"
"Vậy tại sao em lại không thích chị? Chỗ nào chị cũng tốt hết!" Diệp Nam Nịnh mạnh miệng thẳng thừng.
Đỗ Khê Nhiễm bị điệu bộ thành khẩn, quyết liệt của cô nàng chọc cười, bèn đu đưa xích đu: "Vậy em muốn một tình yêu kiểu gì?"
Diệp Nam Nịnh: "Em không biết."
"Lãng mạn? Ấm áp? Hay là bình dị?"
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi thành thật đáp: "Kiểu nào cũng được. Chỉ cần là cùng với chị thì tình yêu kiểu nào cũng được."
Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô nàng, cười khẩy: "Bình thường không thấy em dẻo miệng vậy ha, giờ lại biết thả thính nữa cơ đấy."
Diệp Nam Nịnh cười ngại ngùng: "Vậy có thả dính Đỗ tổng không?"
"Em đoán xem?"
Diệp Nam Nịnh nghiêm túc nhìn gương mặt Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm lại ngoảnh đi, mặt ửng đỏ. Cô đứng lên vươn người: "Muốn uống gì đó, đi mua lon Coca thôi."
"Dạ vâng."
Hai người đến cửa hàng tiện lợi trong khu mua chút đồ uống. Đỗ Khê Nhiễm lại không nhịn được mà lấy thêm ít đồ ăn vặt Đỗ Hà Nhược thích. Tính tiền xong, Diệp Nam Nịnh chủ động xách túi đi bên cạnh cô.
Gió lạnh hiu hiu thổi qua gò má, cuốn tóc bay bay. Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn tay người bên cạnh, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Để chị xách cho."
"Không sao, không nặng chút nào."
Đỗ Khê Nhiễm cười cười: "Em chỉ dùng một tay để xách thôi à?"
"Dạ, không thì sao?"
"Vậy chẳng phải tay bên này trống rồi sao?" Đỗ Khê Nhiễm vươn một bàn tay về phía cô nàng, cười nói, "Đừng để lãng phí."
Trái tim Diệp Nam Nịnh run lên. Cô nhìn chăm chăm vào bàn tay thon dài kia suốt một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nắm lấy. Ngón tay đối phương xoay nhẹ, len vào khe hở giữa các ngón tay cô. Mười ngón đan xen, chặt kín, ấy là điều ấm áp nhất mùa đông này.
"Chị đây nặng lắm đấy, em phải nắm cho chắc." Đỗ Khê Nhiễm trêu.
Diệp Nam Nịnh gật đầu: "Đúng là nặng thật, chiếm phân lượng rất nặng trong lòng em."
_____________
Chời ơi sến súa nổi da gà 🥹🥹