TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 65
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Hai người vừa mới đi vài bước thì Diệp Đình Viễn và Đỗ Hà Nhược đã tiến đến từ phía đối diện.
“Chị, cô giáo gọi hai người đi nói chuyện gì vậy?” Đỗ Hà Nhược hỏi xong thì gương mặt cũng thoáng vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói, “Có phải nói chuyện của em không?”
“Mày cũng biết nữa hả?” Đỗ Khê Nhiễm tức giận xỉa vào đầu cô nhóc, lại ra lệnh, “Lần tới mà không lọt vào được top 5 thì cũng quá uổng công chị mày bị muối mặt hôm nay.”
Thấy bộ dáng cô khác hoàn toàn với vẻ mỏng manh, yếu đuối ban nãy, Ngô Vũ Hồng không khỏi kinh ngạc, tiến lên hỏi: “Chị là phụ huynh à?”
Đỗ Khê Nhiễm cười ngượng. Giờ đứng ngay trước mặt Đỗ Hà Nhược và Diệp Đình Viễn, đương nhiên là cô ngại tiếp tục diễn kịch, sắc mặt cũng hơi chút mất tự nhiên.
Mắt Ngô Vũ Hồng sáng lên, bước đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi hai người diễn cho tôi xem đúng không? Hai người vốn không phải quan hệ đó. Diệp Nam Nịnh vẫn không muốn tìm đối tượng.”
Đỗ Khê Nhiễm liếc xéo đối phương một cái: “Cô không gặp em ấy bao lâu nay rồi, sao biết em ấy không bị thu hút bởi người khác?”
Sắc mặt Ngô Vũ Hồng cứng đờ.
“Đi thôi, đi thôi, về ăn cơm.” Đỗ Khê Nhiễm ra mòi tự nhiên mà kéo Diệp Nam Nịnh, tay còn lại túm Đỗ Hà Nhược. Những người khác không cảm thấy có gì kì quái, bốn người cùng nhau bước ra khỏi trường.
Đỗ Hà Nhược còn quay đầu nhìn lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô Ngô còn nhìn theo tụi mình kìa. Chị Tiểu Diệp, chị với cô ấy là bạn học cũ, không ôn chuyện sao?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Không có gì để ôn.”
Diệp Đình Viễn phải về nhà, đành chào tạm biệt ba người ở cổng trường. Nhìn hình ảnh ba người kia cùng nhau lên xe về, cậu ta cứ có cảm giác họ mới là người một nhà, ngược lại mình như kẻ dư thừa.
Về đến nhà, Diệp Nam Nịnh bắt đầu chuẩn bị cơm. Đỗ Hà Nhược bèn nằm trên sô pha mà xem TV.
Đỗ Khê Nhiễm muốn vào bếp phụ một tay, lại bị Diệp Nam Nịnh cản lại, nên đành phải ra sô pha ngồi đồng. Liếc mắt nhìn Đỗ Hà Nhược đang xem kịch cười mãi không ngừng, cô véo tai cô nhóc.
“Áaaa chị làm gì thế?”
“Về nhà. Chuyện ở trường chị còn chưa hỏi mày đấy.”
“Ui ui chị nhẹ tay một chút.” Đỗ Hà Nhược bị nắm về nhà, đã chuẩn bị sẵn kịch bản làm nũng giả ngu. Nào ngờ sau khi đóng cửa lại, câu hỏi đầu tiên của Đỗ Khê Nhiễm lại là: “Cái cô Ngô Vũ Hồng thực tập kia, em biết nhiều về cô ta không?”
“Ể? Sao tự nhiên chị lại hỏi cô ấy?” Đỗ Hà Nhược hiếu kì hỏi.
“Đừng bận tâm, cứ thành thật trả lời câu hỏi của chị là được rồi.”
Đỗ Hà Nhược ngẫm nghĩ rồi nói: “Em biết cũng không nhiều lắm, toàn là đọc trên diễn đàn thôi. Có người nhắc về thời cổ đi học hồi trước, nghe nói xưa cũng là hoa khôi trong lớp đó, nhưng mà không đẹp bằng hoa khôi của trường là chị Tiểu Diệp của em. Tính tình khá tốt, khối nào cũng có người quen biết cô ấy. Thành tích thì lại không lí tưởng mấy, tốp sau thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Còn gì nữa?”
“Còn có không ít người theo đuổi cô ấy...” Không biết nghĩ đến điều gì mà gương mặt Đỗ Hà Nhược lại hiện lên vẻ hóng hớt, “Với cả, em còn nghe được một bí mật to bự, không biết phải thật hay không. Có người đào mộ một bài đăng năm xưa lên, trong bài đó bóng gió kể lại một chuyện, bị người ta giải mã ra là cô Ngô từng yêu sớm, mà đối tượng yêu sớm lại là một bạn gái!”
Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên giật chân mày: “Có nói người kia là ai không?”
“Có, cơ mà hồi ấy dùng biệt danh là Vợ lớn. Chuyện đó lâu lắm rồi, giờ đám tụi em cũng không biết Vợ lớn là gọi ai. Dù sao đọc thấy miêu tả thì toàn là dùng cách gọi của nữ.” Đỗ Hà Nhược nói, rồi lại lắc đầu, “Cái bài này vừa được đào lên thì hôm sau đã bị quản lí xóa mất, nói là cấm lan truyền tin đồn, thế nên tụi em cũng không biết là thật hay giả. Cũng có khả năng là người nào thích gây chuyện bịa đặt lung tung.”
Trong lòng Đỗ Khê Nhiễm đã nắm được đại khái. Cô nói: “Được rồi, đi chơi đi.”
Đỗ Hà Nhược: “? Chỉ vậy thôi hả?”
“Ừ.”
“Chị không trách em tỏ tình sao?”
Nghĩ đến những lời Diệp Nam Nịnh đã nói trong văn phòng, Đỗ Khê Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Không trách em, mau lui xuống đi.”
“Tuân lệnh!” Đỗ Hà Nhược vui tươi hớn hở chạy sang nhà đối diện chơi, để lại mình Đỗ Khê Nhiễm đứng đó suy ngẫm mãi.
Bữa trưa toàn là món mà hai chị em thích. Ăn xong, Diệp Nam Nịnh lại kèm Đồ Hà Nhược học.
Đỗ Khê Nhiễm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn lấy điện thoại ra lướt một chút. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ấn vào diễn đàn trường học của Đỗ Hà Nhược, nhập từ khóa: Ngô Vũ Hồng.
Mấy chủ đề trên đầu đều là những bài viết mới đăng gần đây, đâu đâu cũng khen cô giáo thực tập mới tới đẹp như tiên.
Đỗ Khê Nhiễm: Xùy, mấy tấm chiếu mới.
Không biết nghĩ sao mà cô lại đổi từ khóa: Vợ lớn.
Chủ đề bàn tán về tình yêu của Vợ lớn và Ngô Vũ Hồng đã bị xóa, nhưng những chủ đề về quá khứ của cá nhân đối tượng thì vẫn còn không ít.
[Vợ lớn học tiết Thể dục đây. Băng sơn tuyết liên sắp bị ánh mặt trời làm tan chảy. Có hình thật tin thật!]
[Một tiết học mà hết nửa tiết là thầy khen ẻm rồi, không hổ là Vợ lớn của tui.]
[Hôm nay có người tỏ tình với Vợ lớn của mấy người kìa, ai ra nhận không?]
[Báo! Hình như Vợ lớn của mấy người yêu đương rồi!]
[Mấy người suốt ngày vợ ơi vợ à trên đây, có nghĩ đến chuyện Vợ lớn thích con gái chưa? Áhahahahaha!]
Còn rất nhiều chủ đề đằng sau nữa, nhưng Đỗ Khê Nhiễm gần như đã đoán ra được “Vợ lớn” này chính là Diệp Nam Nịnh. Vậy thì Ngô Vũ Hồng là bạn gái cũ của em?
Ngẫm lại thì cũng không có gì là lạ. Nếu Diệp Nam Nịnh đã biết xu hướng tính dục của bản thân thì hẳn là do từng trải qua mối tình ở phương diện tương quan nên mới xác định được nhỉ? Hơn nữa, một người ưu tú như em mà trước giờ chưa từng quen ai thì cũng không hợp lí lắm. Có người khiến bản thân rung động vào quãng thời gian mà hormone hoạt động mạnh mẽ nhất cũng không phải chuyện gì lạ.
Bình thường thôi, Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm. Chuyện này quá ư là bình thường.
“Đỗ tổng, tối chị muốn ăn... Chị sao vậy?” Diệp Nam Nịnh dạy kèm xong bước ra thì thấy ngay Đỗ Khê Nhiễm đang ngồi trên sô pha, nghiến răng nghiến lợi bấm điện thoại.
“Chị làm sao?” Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu, “Chị đâu có làm sao.”
“Chị bây giờ trông như... rất tức giận.” Diệp Nam Nịnh lí nhí nói.
“Có hả? Sao chị lại giận chứ?” Đỗ Khê Nhiễm cười ha hả, “Em mới hỏi gì?”
“Tối chị muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Đỗ Khê Nhiễm quăng một câu rồi lập tức trở về phòng. Cửa phòng đóng “rầm” một tiếng, ngay cả Đỗ Hà Nhược vừa bước ra cũng giật nảy.
Đỗ Hà Nhược chỉ vào cửa phòng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chỉ bị sao vậy? Ăn trúng thuốc súng hay là thời mãn kinh tới sớm?”
Diệp Nam Nịnh ra mòi không rõ. Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ công việc mới có thể khiến chị nổi nóng như vậy, cô bèn nói: “Chắc là gặp phải khách hàng khó nhằn. Tối nấu cho chỉ mấy món ngon vậy.”
Diệp Nam Nịnh không biết an ủi người khác, chỉ có thể dùng hành động thực tế dỗ Đỗ Khê Nhiễm vui lên. Cô cố tình làm mấy món mới dựa theo khẩu vị của chị.
Đỗ Hà Nhược ăn mà trầm trồ khen ngon, nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại chỉ gật đầu hờ hững. Đờ đẫn ăn được một lúc, bị Đỗ Hà Nhược hỏi ăn ngon không, cô còn tỏ thái độ mà phê bình cô nhóc một tràng.
Đỗ Hà Nhược ấm ức gần chết: “Rốt cuộc chị bị sao vậy? Tự dưng vô duyên vô cớ đi chê em. Bộ chị tới tháng hả?”
Nghe vậy, Diệp Nam Nịnh lập tức đứng bật dậy: “Nhà em còn miếng dán giữ nhiệt.”
“Quay lại cho chị. Chị không bị sao hết.” Đỗ Khê Nhiễm ăn vội một lúc rồi nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Đến tận trưa hôm sau, Đỗ Khê Nhiễm một giấc ngủ dậy, nghĩ đến cơn tức bất chợt buổi trước, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cô tức cái gì chứ?
Chắc là đến thời mãn kinh thật rồi, Đỗ Khê Nhiễm buông xuôi nghĩ. Đứng dậy đánh răng, rửa mặt, lau mặt, Đỗ Khê Nhiễm nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, bèn mở cửa hỏi Đỗ Hà Nhược: “Trưa nay ăn gì đấy?”
“Kêu cơm đó.” Đỗ Hà Nhược đáp lời một cách hiển nhiên, thậm chí còn chẳng muốn để ý chị gái.
Đỗ Khê Nhiễm tự biết mình sai, im lặng một lúc mới hỏi: “Tiểu Diệp không muốn nấu cơm cho tụi mình hả?”
Đỗ Hà Nhược ngả người lên sô pha, mở quyển truyện tranh trong tay, từ tốn nói: “Đúng vậy. Hôm qua chị ấy nấu nguyên một bàn đồ ăn, nào ngờ ai kia hay quá, không khen thì thôi đi, đằng này còn nhăn nhó trước mặt người ta. Ai muốn nấu cơm cho chị nữa?”
Đỗ Khê Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi bước sang nhà đối diện gõ cửa, định giáp mặt xin lỗi Diệp Nam Nịnh, nào ngờ đợi mãi chẳng thấy ai ra mở.
Đỗ Hà Nhược chạy ra xem trò vui. Nhận được ánh mắt nghi hoặc từ chị gái, cô mới chành môi: “Chị Tiểu Diệp về nhà rồi. Hôm nay Tết tây, gia đình đoàn tụ mà.”
“À...”
Không phải bị cô chọc tức đến mức dọn nhà ngay trong đêm là được rồi.
Được chăm chút mấy hôm, giờ quay về với cơm hộp, thật sự càng khó nuốt. Hai chị em ăn chẳng được bao nhiêu đã héo hon buông đũa. Đỗ Hà Nhược về phòng ngủ trưa. Đỗ Khê Nhiễm không có chuyện gì làm, cũng về phòng xem máy tính.
Hôm nay không có công việc gì cần xử lí, thời gian trôi qua chậm chạp lạ thường. Chốc chốc Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn đồng hồ một lần, cũng không rõ trước kia mình giết thời gian kiểu gì.
Cô thay đồ tập, chuẩn bị đến phòng tập thể thao. Lúc bước ra ngoài lại muốn sang nhà đối diện gõ cửa, gọi Diệp Nam Nịnh đi cùng theo thói quen, vừa định bấm chuông thì mới sực nhớ ra cô nàng không có nhà.
Đốt hết hai tiếng ở phòng tập thể thao, chán thật sự. Đỗ Khê Nhiễm không khỏi nhớ đến những lúc tập cùng Diệp Nam Nịnh. Thường thì hai người vẫn mạnh ai nấy tập, nhưng dù thế cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán mà vẫn ăn ý hoàn thành cùng nhau.
Lại có mấy anh giai cơ bắp tiếp cận, hoặc cố ý hoặc vô tình khoe cơ. Lúc này, cô lại nhớ Diệp Nam Nịnh vô cùng. Hai người sẽ vờ như mải tán chuyện mà làm lơ người tiếp cận.
Hơn nữa, cô thật sự không có cảm tình với mấy người khoe cơ này. Body còn chẳng đẹp bằng Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh người ta ngực tấn công, mông phòng thủ, còn có cơ bụng số 11. Nói về đẹp thì không biết hạ đo ván bao nhiêu kẻ cơ bắp ở đây.
Đỗ Khê Nhiễm vô tình từ chối mấy người tiếp cận, quần áo cũng không kịp thay, chỉ khoác thêm áo khoác là về ngay.
Đi trên hành lang, bắt gặp Diệp Nam Nịnh đang mở cửa, Đỗ Khê Nhiễm bất giác cất nhanh bước chân: “Diệp Nam Nịnh.”
Diệp Nam Nịnh mở cửa, lại quay đầu nhìn về phía người đến, mỉm cười hỏi: “Đỗ tổng, chị đi tập gym sao?”
Tóc Đỗ Khê Nhiễm còn hơi ướt. Cô gật đầu: “Ừ, em vừa về à?”
“Dạ phải.”
Đỗ Khê Nhiễm xem giờ, đã là chiều tối, bèn hiếu kì hỏi: “Sao không ăn chiều rồi hẵng về?”
Diệp Nam Nịnh nhìn nhìn người trước mắt, đoạn nhỏ giọng nói: “Em sợ hai người không có đồ ăn.”
Lòng Đỗ Khê Nhiễm mềm nhũn: “Cố ý về nấu cơm cho tụi chị à?”
“Cũng không xem như cố ý mà.”
“Em vào nhà trước đi, chị tắm một cái rồi qua tìm em.”
Đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện. Đỗ Khê Nhiễm vào nhà, tắm ù một cái rồi lập tức sang bên đối diện.
Diệp Nam Nịnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, thấy Đỗ Khê Nhiễm mặc áo ngủ bước vào, nơi cổ áo lộ ra phần da thịt trắng nõn thì nhanh chóng dời mắt, xong lại sợ chị bị cảm lạnh nên chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút.
“Em... giận à?”Đỗ Khê Nhiễm bước vào, đứng trước khuôn bếp nhìn Diệp Nam Nịnh.
“Không có.” Diệp Nam Nịnh lắc đầu.
“Vậy sao em không nhìn thẳng vào chị mà nói chuyện?”
Diệp Nam Nịnh từ từ ngẩng lên, ánh mắt đảo một vòng trên mặt và người đối phương, sau đó e thẹn nói: “Em ngại.”
“Ngại?”
“Chị bây giờ... rất đẹp.” Diệp Nam Nịnh e lệ gục đầu xuống.
“...” Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn lại mình, chỉ là áo ngủ bình thường thôi mà. Nếu buộc phải nói có chỗ nào đặc biệt thì nhất định là người nhìn cảm thấy nó đặc biệt thôi.
Tai Đỗ Khê Nhiễm hơi nóng. Cô kéo kín cổ áo, ra mòi bình tĩnh nói: “Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em mà. Hôm qua tự nhiên phát hỏa với hai đứa, là lỗi của chị.”
“Không sao đâu.” Diệp Nam Nịnh vội xua tay, “Ai cũng có lúc cảm xúc mất khống chế mà. Chị phát hỏa với tụi em nghĩa là không xem tụi em như người ngoài. Em vui lắm.”
Đỗ Khê Nhiễm: “... Cái lăng kính này của em dày thật đấy.”
Diệp Nam Nịnh cười cười: “Vậy chị còn giận không?”
“Giận cái gì cơ?”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, hỏi: “Thì giận hôm qua ấy. Ai chọc chị không vui vậy?”
“Không có ai. Thôi, không nhắc nữa.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Bàn cơm chiều lại khôi phục không khí cười nói. Đỗ Hà Nhược hết sức ủng hộ mà khen Diệp Nam Nịnh một tràng, sau đó nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm liếc trái liếc phải, thấy hai cô nàng đều chăm chú nhìn mình, bèn cười nói: “Hạ thần đồng ý.”
Đỗ Hà Nhược cười ha hả, Diệp Nam Nịnh cũng nở một nụ cười ôn hòa. Nhìn nét mặt xinh xắn của cô nàng toát lên biểu cảm nhu hòa, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi sửng sốt.
Ăn tối xong, hai chị em ở lại nhà họ Diệp cùng xem gameshow một lúc, sau đó Đỗ Hà Nhược về ngủ trước.
Gameshow kết thúc, Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm: “Chừng nào thì chị về?”
Đỗ Khê Nhiễm tựa lưng vào sô pha, đuôi mắt khẽ nhướng: “Em nói xem?”
“Có muốn chơi...” Còn chưa nói dứt câu thì điện thoại đã reo. Diệp Nam Nịnh cầm lên xem, là một số lạ. Cô bấm nhận cuộc gọi, cứng đờ nói, “A lô, xin chào.”
“Nam Nịnh, là mình.”
Đỗ Khê Nhiễm đang ở sát bên, vừa nghe giọng ấy đã lập tức đoán ra chủ nhân của nó là ai. Còn ai ngoài Ngô Vũ Hồng, bạn gái cũ của Diệp Nam Nịnh nữa?
Cô cong khóe môi, nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Sắc mặt Diệp Nam Nịnh lập tức trầm xuống: “Không có chuyện gì thì cúp đây.”
“Có chuyện, mình tìm cậu có chuyện. Cậu rảnh không? Mình muốn tâm sự với cậu một lúc.” Ngô Vũ Hồng nói.
Diệp Nam Nịnh cau mày, đang định cúp máy thì bỗng nhiên Đỗ Khê Nhiễm lại hơi cúi người, tiến đến trước mặt, nhìn đăm đăm vào mắt cô.
Diệp Nam Nịnh ngưng thở, cũng không dám hà hơi mạnh, sợ ảnh hưởng đến hô hấp của Đỗ Khê Nhiễm. Đôi mắt cô hốt hoảng, run rẩy, sau đó lặng lẽ nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
“Chuyện năm đó mình còn nợ cậu một lời xin lỗi. Cậu cho mình cơ hội để mình xin lỗi đàng hoàng, được không?” Ngô Vũ Hồng cầu khẩn, “Mấy năm nay mình vẫn muốn liên hệ cậu, chỉ là cậu...”
Diệp Nam Nịnh không còn lòng dạ nào đi để ý đến giọng nói của người khác nữa mà chỉ quan tâm mỗi người trước mắt. Cô không biết Đỗ Khê Nhiễm kề sát như thế là định làm gì, nhưng tim cô thì sắp nhảy thót ra khỏi lồng ngực rồi. Cô chậm rãi nâng tay, ấn lên ngực, muốn bình ổn lại nhịp tim, lại thấy Đỗ Khê Nhiễm kề sát vào điện thoại, đôi môi đỏ hé mở, giọng vương vấn: “Nam Nịnh, em nên đi tắm rồi kìa.”
Bên kia điện thoại im lặng mấy giây rồi đột nhiên cúp máy.
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt, khóe miệng hãy còn hơi vểnh. Cô nhướng mi: “Không cần cảm ơn.”
Diệp Nam Nịnh gục đầu như kiệt sức, vừa lúc gác ngay trên vai Đỗ Khê Nhiễm. Nghe tiếng tim đánh dồn như muốn lao ra khỏi lồng ngực, cô thì thầm: “Thật là... chịu không nổi.”
_____________