TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 6
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh trở lại chỗ ngồi, sờ mặt, nong nóng.

Nữ thần trút giận giúp cô, quá đỉnh!

"Em không sao chớ?" Hứa Hoan nhìn chằm chằm màn hình máy tính mà hỏi, "Vừa rồi phòng in ấn um sùm như vậy."

"Dạ không sao, Đỗ tổng giúp em xử lí rồi." Trong lòng Diệp Nam Nịnh ngọt ngào.

"Ồ? Xử lí thế nào?"

"Không nói chị biết." Diệp Nam Nịnh muốn giấu riêng trong lòng. Đây là bí mật nho nhỏ của cô và Đỗ tổng.

"Không nói chị cũng biết, chắc chắn là giúp em bật lại nhỏ kia rồi."

Diệp Nam Nịnh kinh ngạc.

Hứa Hoan cười cười: "Chị ấy bênh vực người mình có tiếng mà."

Diệp Nam Nịnh gật đầu thật mạnh, lòng thầm cảm tạ vận may mà trời cao ban cho mình. Có thể gặp được Đỗ tổng từ lúc thực tập, còn trở thành sinh viên thực tập của chị nữa, thật sự quá tốt.

Diệp Nam Nịnh như được tiêm thuốc kích thích, bắt đầu cặm cụi nghiêm túc xem tài liệu, bận rộn đến mức ngay cả đi vệ sinh cũng là chạy đi.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, Hứa Hoan gõ gõ bàn cô: "Tan tầm rồi, đi nhanh đi. Còn không đi nữa là chị ghen tị đấy."

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, thấy các đồng nghiệp trong tổ không ai có ý định tắt máy tan làm bèn hỏi: "Mọi người không ai đi hết sao?"

"Bọn chị đương nhiên là phải tăng ca rồi. Dân tài chính khốn khổ." Hứa Hoan ai oán nói.

"Vậy em cũng ở lại chút nữa. Em còn muốn chỉnh lí tài liệu thêm." Diệp Nam Nịnh nói.

"Em có cần phải liều mạng vậy không." Hứa Hoan nói, "Đi nhanh đi. Ngày đầu tiên sinh viên thực tập không tăng ca là quy định, nhằm thể hiện sự quan tâm đầy tính người của công ty chúng ta, ha ha."

Hai tiếng ha ha nghe rất sâu sắc.

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, thấy những sinh viên thực tập khác đã thu dọn xong mà ra chờ thang máy. Cô lại ngó về phía văn phòng, Đỗ Khê Nhiễm còn đang gọi điện cho khách hàng, bèn nói: "Em ở lại với mọi người."

"Trời xanh ơi, hơi cảm động là sao thế này? Em tuyệt đối chính là sinh viên thực tập ưu tú nhất mà chị từng gặp. Mong em có thể tiếp tục duy trì, không phải chỉ làm ra vẻ mà thôi." Hứa Hoan nói.

Diệp Nam Nịnh tiếp tục làm việc thêm mười mấy phút thì đột nhiên nghe thấy mọi người chugn quanh nói "Tạm biệt Đỗ tổng". Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Đỗ Khê Nhiễm xách túi bước ra, tay vung bảng tên.

"Sao em còn chưa về nữa?" Lúc đi ngang, Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc nhìn Diệp Nam Nịnh, "Hứa Hoan, em không nói với em ấy là hôm nay không cần tăng ca à?"

"Em nói rồi. Là em ấy một hai muốn ở lại tăng ca đấy chứ." Hứa Hoan nói.

Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhìn qua: "Chăm chỉ vậy sao? Vậy mai mốt tăng ca mỗi ngày chẳng phải đúng ý quá rồi ư? Đi đâu kiếm được công việc hợp ý vậy đây?"

Diệp Nam Nịnh: "..." Miệng của chị, thật sự hơi bị độc đó.

Hứa Hoan và các đồng nghiệp đều nở nụ cười: "Đỗ tổng là đi gặp khách hàng hay là về nhà luôn?"

"Hẹn tập gym, lâu rồi không đi. Bên phía khách hàng đã bàn bạc xong rồi, chỉ chờ tài liệu của chúng ta nữa thôi." Đỗ Khê Nhiễm nói, cái bảng tên trong tay vỗ lên đầu Diệp Nam Nịnh.

Diệp Nam Nịnh mò đầu, ngơ ngác nhìn đối phương.

"Em ở đâu?"

Diệp Nam Nịnh trả lời: "Đại học B." Cái chung cư bên cạnh.

"Đừng làm nữa. Tối khuya một mình về không an toàn. Đúng lúc tiện đường, đi thôi, chị đưa em một đoạn." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh kích động trong lòng, phải lén véo đùi mới có thể khiến bản thân giữ nguyên sự tỉnh táo. Cô nói mà mặt không cảm xúc: "Dạ được."

"Chậc, cô nương này sao khó chiều thế." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh vội ngẩng đầu, muốn giải thích một chút, lại phát hiện đối phương vừa nói vừa cười, chỉ đang đùa giỡn với các đồng nghiệp thôi.

"Chứ gì nữa. Mà khó chiều cũng có Đỗ đại thiện nhân ngài đích thân hộ tống." Hứa Hoan chua lòm nói, vờ như muốn khóc, "Nhớ năm đó, em đâu được đãi ngộ như này. Đúng là chỉ thấy người mới cười, đâu hay người xưa khóc."

Đỗ Khê Nhiễm: "Ai bảo em ói trên xe chị. Mai mốt cấm em lên xe."

Hứa Hoan: "Hiu hiu hiu."

Đỗ Khê Nhiễm: "Bớt làm trò nước mắt cá sấu* lại."

*Chỗ này nguyên văn "anh dương quái khí", là nói trại lại của câu "âm dương quái khí" (thái độ kì quái, thường là cạnh khóe). "Anh" là tiếng khóc ở trên đó.

Những người khác đồng loạt bật cười.

"Được rồi, không nhiều lời với mấy người nữa. Làm cho xong sớm đi rồi về, ngày mai còn có việc chờ quý vị đấy." Đỗ Khê Nhiễm như ác ma thì thầm.

Các đồng nghiệp cùng nhau: "Hiu hiu hiu."

Đỗ Khê Nhiễm liếc bọn họ một cái: "Diệp Nam Nịnh, thu dọn xong chưa?"

Diệp Nam Nịnh cảm thấy buồn cười, song vẫn banh mặt, xách túi đáp: "Vâng."

"Chậc, cung phản xạ đủ dài đấy."

Diệp Nam Nịnh: "..." Cô đây là lại bị trào phúng sao?

Đến bãi đỗ, Diệp Nam Nịnh đảo mắt nhìn đống xe chật kín chung quanh, thầm cảm thấy may mắn vì không lái xe đến. Làm gì còn chỗ cho cô đỗ xe đâu?

"Lên xe đi." Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào một chiếc Mercedes trong đó nói.

Không xem như quá mắc, là mẫu có giá tương đối ổn định trong hãng Mercedes-Benz, nhưng đối với giai cấp làm công ăn lương bình thường thì cũng không phải rẻ.

Diệp Nam Nịnh kéo cửa sau.

"Em làm gì thế?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

"A?" Diệp Nam Nịnh ngơ ngác chỉ vào trong xe, "Em lên xe."

"Em ngồi băng sau là muốn chị làm tài xế cho em à?" Đỗ Khê Nhiễm mở cửa ghế phụ, ra lệnh, "Ngồi đây."

Diệp Nam Nịnh thấp thỏm ngồi vào ghế phụ bảo bối, mắt đảo vòng, tim đập thình thịch.

Đỗ Khê Nhiễm vừa lên xe đã loay hoay tìm kiếm chung quanh: "Khăn giấy của mình đâu ta?"

"Ở... đây." Diệp Nam Nịnh chỉ vào hộp giấy rút chị đặt ngay trong tầm tay.

"À." Đỗ Khê Nhiễm rút ra hai tờ, chùi chùi tấm kính trước mặt, "Lâu rồi không lái, sao dơ vậy nhỉ?"

Lau xong, phát hiện vết bẩn vẫn còn y nguyên.

Diệp Nam Nịnh nói: "Chị có nghĩ là... nó dính ở mặt ngoài không?"

Đỗ Khê Nhiễm: "..."

Xe lăn bánh, Đỗ Khê Nhiễm mới giấu đầu lòi đuôi nói: "Bình thường rửa rất thường xuyên, lần này là vì dạo gần đây bận quá, không rảnh lái xe."

"Vâng."

Nếu chị rảnh lái xe thì em còn chưa gặp được chị đâu!

Diệp Nam Nịnh lén đảo tròng mắt, cố gắng liếc nhìn qua bên kia một lúc, sau đó mới che mắt lại.

Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang: "Sao vậy? Mắt không thoải mái à?"

Diệp Nam NỊnh gật gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới lại mở ra.

"Mới đi làm ngày đầu tiên thôi. Sau này em còn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhiều nữa." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Nhìn chằm chằm vào máy tính làm sao hao tâm tốn sức bằng nhìn chằm chằm vào chị được, Diệp Nam Nịnh nói thầm trong bụng.

Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, không biết sực nhớ ra điều gì mà Đỗ Khê Nhiễm lại đột nhiên cầm túi lên, lục lọi bên trong: "Xong đời, quên mua thức ăn cho mèo rồi."

Diệp Nam Nịnh lập tức nói: "Giờ đi mua."

Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu: "Em biết chị muốn mua cho ai hả?"

Diệp Nam Nịnh nhìn thẳng con đường phía trước, không dám ngó qua đối phương: "Thức ăn cho mèo mà, chắc chắn là mua cho mèo rồi."

Đỗ Khê Nhiễm: "..." Cũng phải.

"Em không gấp về đúng không?"

Diệp Nam Nịnh lắc đầu. Cô còn ước gì không phải về, hai người cứ ngồi trong xe cả đêm thì tốt biết mấy.

"Vậy chị ghé qua chỗ gần đây mua ít thức ăn cho mèo trước. Đằng kia có con mèo hoang ăn vạ chị, ngày nào cũng chờ chị đi đưa đồ ăn cho nó." Đỗ Khê Nhiễm lải nhải một phen rồi đột nhiên khựng lại, buồn cười thở dài, "Thôi, chị nói mấy chuyện này với em làm gì cơ chứ."

Diệp Nam Nịnh tiếp tục nhìn thẳng ra con đường phía trước: "Chị nói đi, em thích nghe."

Đỗ Khê Nhiễm lại không nhịn được mà liếc qua một cái, kéo khóe miệng, cười bất đắc dĩ: "Em chưa bao giờ tiếp xúc với lãnh đạo đúng không?"

Nói bậy, nhà em có vị lãnh đạo siêu siêu bự!

"Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút. Chị đâu có ăn người."

Nhưng mà chị mê người!

"Hay bình thường em cũng thế này?"

Lần này Diệp Nam Nịnh cuối cùng cũng có phản ứng. Cô chỉ gật đầu, lại sợ đối phương không nhìn thấy, thế là gật đầu thật mạnh, gần như là lắc cả nửa người trên.

Đỗ Khê Nhiễm: "..."

Xe dừng bên ngoài một cửa hàng thú cưng, Đỗ Khê Nhiễm nói nhanh: "Chị đi mua xong là quay lại ngay, em ở trong xe chờ chị đi."

Nhìn Đỗ Khê Nhiễm chạy vào cửa hàng, Diệp Nam Nịnh cầm lấy điện thoại, chụp một bức bóng lưng. Cô nhất thời căng thẳng mà run tay, ảnh chụp cũng bị mờ.

Một tháng trước, cô vừa về nhà họ Diệp ăn cơm trở lại, nhìn thấy một con mèo hoang ở ven đường, dụ kiểu gì nó cũng không chịu đến gần. Cô nghĩ chắc là cần ít đồ ăn, thế nên đến cửa hàng thú cưng gần đó mua thức ăn cho mèo. Khi vội vã quay lại thì đã thấy chú mèo ngạo mạn kia đang lẽo đẽo chạy theo một chị. Có thể nói là hèn mọn vô cùng.

Chị đấy hình như rất bận bịu, vừa gọi điện thoại vừa dừng lại trêu nó, sau đó nở nụ cười.

Rung động là chuyện chỉ trong khoảnh khắc.

Sau hôm đó, cô đã canh đúng thời gian mà đến lảng vảng gần khu ấy, hoặc sớm hoặc trễ đều có thể nhìn đến bóng dáng chị. Tuy nhiên cũng có những lúc bỏ lỡ, thế thì cô sẽ thay chị đi cho mèo hoang ăn.

Nhưng chú mèo hoang này lại không thân với cô nổi. Lần nào cho ăn, nó cũng trốn trong góc tối, đợi đến khi cô đi mới chịu ló ra ăn.

"Con mèo kia ở ngay phía trước thôi." Đỗ Khê Nhiễm chui vào xe, thắt dây an toàn, "Đi hầu hạ nó trước đã."

Diệp Nam Nịnh đương nhiên là không có ý kiến.

Chỉ lát sau, cô đã thấy được chú mèo hoang đó. Nó tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, đầu cọ vào ống quần chị mà dụi dụi.

"Mày đúng là ông lớn mà." Đỗ Khê Nhiễm mở hộp đồ ăn, đặt trước mặt nó, "À không phải, giờ mày là thái giám rồi."

Diệp Nam Nịnh cười trộm.

Chuyện triệt sản là Đỗ Khê Nhiễm mang nó đi làm. Tai trái nó còn bị cắt một hình tam giác nhỏ để chứng minh chú mèo hoang này đã được triệt sản, tránh cho có người mang nó đi thêm lần nữa.

Nhìn vẻ mặt thả lỏng, vui vẻ khi trêu mèo của Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh bật ra câu hỏi mà trước giờ cô vẫn luôn thắc mắc: "Đỗ tổng, chị thích nó như thế, vậy sao không mang về nuôi?"

"Phiền phức. Đi làm đã bận rộn vậy rồi, làm sao có thời gian mà nuôi nó cho đàng hoàng được." Đỗ Khê Nhiễm nói, "Chị không đảm bảo được rằng sẽ chăm nó tốt hơn bây giờ, nên là chỉ có thể cùng nó chờ xem có con sen nào thích hợp hơn thôi."

Diệp Nam Nịnh ngẫm lại thấy cũng phải. Người mà bản thân còn không có thời gian ăn cơm thì làm gì có tâm tư để tập trung nuôi mèo cho được.

Mèo con ăn xong thì dụi dụi vào tay Đỗ Khê Nhiễm, sau đó cao ngạo rời đi.

Đỗ Khê Nhiễm: "Ha, cái đồ thái giám này."

Diệp Nam Nịnh nở nụ cười.

Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy nói: "Em cười lên đẹp lắm đấy."

Nụ cười của Diệp Nam Nịnh cứng đờ.

May mà nơi này khá tối, bằng không gương mặt đỏ bừng, nóng phừng này của cô chắc mẩm đã bại lộ.

"Rồi, lại là bản mặt khổ đại thâm thù." Đỗ Khê Nhiễm thở dài, sau đó nhìn ngó chung quanh một lượt rồi vẫy tay, "Đi mau đi mau."

Diệp Nam Nịnh không hiểu tại sao tự dưng chị lại lén la lét lút, bèn theo sau hỏi: "Sao vậy chị?"

"Gần đây hình như có biến thái, chị mới gặp hôm qua. Mai mốt nếu có một mình thì em đừng đi đường này."

Diệp Nam Nịnh: "..."

Quả nhiên, bị xem là, biến thái.
_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play