TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 39
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Mọi người chung quanh bị động tĩnh bên này làm giật mình, ồ ạt ngó qua. Diệp Nam Nịnh còn sợ đến mức lập tức tắt máy nhảy xuống.
Đỗ Khê Nhiễm đỡ tay vịn đứng thẳng, tiếp tục chạy bộ trong khi nhìn xuống cô nàng, thấp giọng nói: “Gì? Chị đâu có sao. Mau về chỗ đi, đừng đứng đây nhìn chằm chằm vào chị. Quê quá.”
Diệp Nam Nịnh ngước lên, quả nhiên hai người đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cô đành xấu hổ quay về chạy tiếp, cũng không dám nhìn lén Đỗ Khê Nhiễm nữa.
Mười phút sau, Đỗ Khê Nhiễm dẫn cô đi thử một lượt các máy tập, giảng giải thật kĩ cách sử dụng và tập luyện của mỗi loại.
“Thở ra, hít vào...” Đỗ Khê Nhiễm đứng sau Diệp Nam Nịnh, tay đặt trên sống lưng cô nàng, “Chú ý điều chỉnh nhịp thở. Lúc dùng lực thì hít vào...”
Diệp Nam Nịnh cảm thấy cả lưng mình như tê dại. Mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào ngón tay của chị. Cái chạm nhẹ nhàng khiến cô lưu luyến không thôi.
Đến khu tập tạ, Đỗ Khê Nhiễm lại mang đến cho cô hai quả tạ tay loại nhỏ, chủ yếu là dạy động tác, tập nhóm cơ vai cổ.
“Không cần phải giơ tay cao quá, ngang bả vai là được.” Đỗ Khê Nhiễm cầm lấy tay Diệp Nam Nịnh mà điều chỉnh độ cao.
Bị đối phương đùa nghịch suốt cả buổi, nhịp thở của Diệp Nam Nịnh cũng trở nên rối loạn, mắt nhìn đăm đăm phía trước. Đúng lúc này, Đỗ Khê Nhiễm lại khom lưng cầm lấy bình nước trước mặt. Vô tình liếc đến khe ngực của chị, quả tạ trên tay Diệp Nam Nịnh lập tức rơi xuống đất. May mà dưới đất có trải thảm.
“Sao vậy? Hai kí thôi mà em cũng không cầm nổi à?” Đỗ Khê Nhiễm ngước lên nhìn.
Diệp Nam Nịnh che mũi miệng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, mặt nóng hôi hổi. Cô đột nhiên đứng bật dậy: “Em đi vệ sinh cái.”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn theo cô nàng mà chẳng hiểu ra sao, bèn đặt quả tạ tay rớt dưới đất trở lại chỗ cũ rồi đi lấy hai quả khác tiếp tục tập luyện.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Nam Nịnh mới trở lại từ nhà vệ sinh với gương mặt ướt đẫm, vừa trông đã biết là đi rửa mặt. Đỗ Khê Nhiễm tò mò hỏi: “Bộ nóng đến vậy hả?”
Diệp Nam Nịnh chột dạ gật gật đầu.
“Vậy em nghỉ một lúc đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh ngồi xuống gần đó, nhìn chị sếp tập luyện hết sức chăm chú. Đỗ Khê Nhiễm cũng rất kiên nhẫn, vừa vận động vừa giảng giải động tác, dặn cô nàng chú ý một số chi tiết, để bị thương lại mệt.
Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa, vẫn nhìn chăm chăm vào đối phương.
Mãi lâu sau, Đỗ Khê Nhiễm mới buông tạ tay, ngồi xuống bên cạnh Diệp Nam Nịnh, rồi lại nhìn ngó chung quanh, miệng lầm bầm: “Khăn của mình đâu nhỉ?”
“Ở đây.” Diệp Nam Nịnh cầm chiếc khăn khô ngay trong tầm tay Đỗ Khê Nhiễm lên. Nhìn gương mặt chị mướt mồ hôi, theo phản xạ, cô vươn tay giúp chị lau mồ hôi trên trán.
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, chớp chớp mắt ngơ ngác. Chiếc khăn đã che khuất một nửa tầm nhìn, cô chỉ có thể nhìn đến đôi mắt và cái mũi của Diệp Nam Nịnh. Đó là một đôi mắt đẹp hiếm thấy, ai gặp cũng sẽ hâm mộ.
“Diệp Nam Nịnh.” Đỗ Khê Nhiễm gọi.
Diệp Nam Nịnh vội thả tay xuống. Cho rằng việc giúp chị lau mồ hôi khiến chị tức giận, cô nhanh chóng dúi chiếc khăn vào tay chị, sau đó ngoan ngoãn nhìn sang, chờ bị xử lí.
Nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại không nói tiếp mà chỉ cầm khăn lau mặt rồi bắt đầu uống nước. Mãi đến khi quay đầu, cô mới thấy Diệp Nam Nịnh đang trông mong nhìn mình, bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Chị vừa gọi tên em...” Diệp Nam Nịnh nhắc nhở.
“Thì sao? Không được gọi tên em hay gì?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
“Dạ được.” Thấy đối phương không nói tiếp, Diệp Nam Nịnh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra Đỗ tổng sẽ không so đo với cô, thế thì yên tâm rồi.
Diệp Nam Nịnh vui vẻ cầm chai nước của mình lên, vừa định mở ra thì lại sực nhớ đây là Đỗ tổng mua, không thể tùy tiện uống, thế là lại nắm chặt trong tay.
“Không muốn biết tại sao chị lại gọi em à?” Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang, mắt thoáng ý cười.
Diệp Nam Nịnh nuốt nước bọt, nhìn Đỗ Khê Nhiễm không chớp mắt. Sau đó, cô nghe thấy chị nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn khen em thôi. Xinh lắm.”
Bộp...
Chai nước lại rơi xuống đất. Diệp Nam Nịnh lập tức nhặt lên, mặt ửng đỏ: “Thật... thật không?”
“Đừng có chơi bài này với chị. Chị không tin là chưa ai nói với em chuyện đó.” Đỗ Khê Nhiễm nhướng mày, nhìn cô nàng với ý cười, “Muốn chờ chị khen tiếp nữa à?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Em thích nghe chị khen em.”
Đỗ Khê Nhiễm bật cười: “Thành thật vậy sao?”
Diệp Nam Nịnh lại gật đầu thêm lần nữa: “Bởi vì Đỗ tổng cũng rất xinh đẹp, thế nên lời chị nói, em sẽ xem là thật.”
Tự dưng được khen, Đỗ Khê Nhiễm thấy hơi lâng lâng, nhưng rồi lại muốn ra dáng lãnh đạo, thế nên cô cầm chiếc khăn và chai nước đứng dậy: “Đi thôi. Chị phải về.”
Diệp Nam Nịnh cũng bước theo Đỗ Khê Nhiễm đến phòng thay đồ, thấy chị lấy quần áo, có vẻ là muốn đi tắm.
“Chị đi xối một chút. Chừng nào em về?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
“Em... em chờ chị.”
“Được. Vậy em có muốn đi tắm một cái không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu. Cô không có thói quen tắm ở nơi công cộng. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước cô chọn thuê nhà ở bên ngoài khuôn viên trường học.
Thay đồ xong, cô ngồi chờ trên ghế, đối diện chính là buồng tắm vòi sen. Trong buồng vang tiếng nước, Diệp Nam Nịnh vừa ngẩng đầu đã thấy ngay một bóng người lùn lùn, béo béo ở bên kia vách ngăn.
Diệp Nam Nịnh: ? Sao Đỗ tổng lại biến hình rồi?
Lát sau, Diệp Nam Nịnh mới nhận ra mình nhìn lầm, chắc là Đỗ tổng đang ở buồng khác. Cô lướt mắt qua, rồi lập tức tập trung vào bóng người cao gầy ở sát trong cùng. Cửa là loại kính mờ, có thể thấy được hình bóng mơ hồ với dáng người quyến rũ đang ngửa đầu xối nước.
Cổ họng Diệp Nam Nịnh thít chặt, hai tay che kín gương mặt, cam chịu nghĩ: Diệp Nam Nịnh, mày thật sự xấu xa quá rồi! Không được nhìn nữa, còn nhìn là sẽ lên tăng xông!
Nghĩ thế, cô lại lặng lẽ he hé một kẽ ngón tay, thầm nhủ chỉ ngắm thêm một lần cuối cùng nữa thôi. Sau khi ngắm vài lần thì lại che mặt, phỉ nhổ bản thân.
Nhoáng cái Đỗ Khê Nhiễm đã tắm xong trở ra, chỉ đơn giản là xối đi bớt mồ hôi thôi. Cô cho hết đồ vào túi tập gym rồi xách trên tay, lại quay đầu tìm Diệp Nam Nịnh. Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nàng đỏ bừng, cô bèn vươn tay toan rờ trán đối phương.
Nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại ngửa ra sau, cứ như rất sợ để cô chạm vào.
Đỗ Khê Nhiễm đành giải thích: “Chị chỉ muốn nhìn xem em có bị sốt hay không thôi.”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy: “Dạ không.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy sao mặt em đỏ dữ vậy?”
Diệp Nam Nịnh: “Nóng... bị nóng.”
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua khu tắm vòi sen, đúng là có không ít hơi nước nóng bốc lên, thế là chẳng hoài nghi nữa mà nhanh chân bước ra ngoài: “Vậy đi thôi.”
Phòng tập gym cách chỗ ở không xa, đi bộ chừng hai mươi phút là đến. Hai người đi một trước một sau, Đỗ Khê Nhiễm không nhịn được phải quay đầu lại: “Sao em chậm thế? Chân dài như vậy để trưng thôi à?”
Diệp Nam Nịnh dằn hết đủ loại tâm tư ý muốn lung tung xuống, chạy đuổi theo. Nhìn túi xách trong tay Đỗ Khê Nhiễm, cô giật lấy: “Để em cầm cho chị.”
Đỗ Khê Nhiễm quan sát Diệp Nam Nịnh mấy lượt, cảm thấy tối nay cô nàng này cứ nịnh nọt thế nào. Tuy ngày thường cũng rất nghe lời nhưng đâu bao giờ lạ lùng như tối nay.
“Lương về nên tâm trạng tốt lắm đúng không?” Đỗ Khê Nhiễm suy đoán.
“A?”
“Hết lau mồ hôi lại đến xách giỏ cho chị. Có phải nhận lương rồi nên muốn nịnh bợ lãnh đạo không?” Đỗ Khê Nhiễm trêu ghẹo.
Diệp Nam Nịnh: “Không phải.”
Nịnh bợ thì không có, nhưng muốn theo đuổi chị thì là thật.
Đương nhiên Đỗ Khê Nhiễm biết cô nàng này không phải đang nịnh bợ mình. Chẳng hiểu vì sao mà rõ ràng mới quen biết nhau chưa được hai tháng, thế nhưng cô đã có niềm tin to lớn đối với cô nàng sinh viên thực tập này, tin chắc em tuyệt đối không phải hạng người nịnh hót.
“Vậy sao tối nay em lại biểu hiện tốt dữ vậy?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.
“Tại vì hôm nay... Đỗ tổng rất đẹp.” Diệp Nam Nịnh tận dụng mọi thời cơ để mà khen ngợi.
Đỗ Khê Nhiễm: “...” Em thật sự không phải người nịnh hót sao?
Bất luận có nói gì thì chuyện được khen vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Đỗ Khê Nhiễm thoáng ý cười, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Thấy bên vệ đường có người bán hạt dẻ, không khí thậm chí còn thoang thoảng một mùi ngọt ngào, cô bèn cất bước đi về phía đó, đồng thời hỏi Diệp Nam Nịnh: “Ăn không?”
Vốn Diệp Nam Nịnh không đói, nhưng vừa nhìn đến góc nghiêng gương mặt Đỗ tổng thì cô đã thấy thèm; “Vâng.”
“Cho hai túi.” Đỗ Khê Nhiễm nói với người bán.
Chỉ lát sau, hạt dẻ thơm ngọt nóng hổi mới ra lò đã đến tay hai người. Diệp Nam Nịnh một tay xách giỏ, một tay cầm hạt dẻ, căn bản không thể ăn. Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm đành phải đón lấy túi hạt dẻ của cô nàng, sau đó lột một hạt đút đến bên miệng: “Thử xem quán này có ngon không. Con nhỏ Đỗ Hà Nhược kia, vừa sang đông là lại thích ăn cái đồ quỷ này.”
Diệp Nam Nịnh nhìn chằm chằm vào hạt dẻ trên tay chị, lại há miệng cắn lấy: “Ngon. Ngọt lắm.”
Đỗ Khê Nhiễm cũng lột cho mình một hạt: “Ngọt hả? Chị thấy bình thường mà. Không ngon bằng chỗ hồi trước mua.”
“Em chưa ăn của chỗ kia. Em cảm thấy ở đây cũng ngon lắm rồi.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm cười cười: “Đó là tại em chưa ăn qua món ngon hơn. Lần sau nếu mua được ở chỗ kia thì chị cho em một túi nếm thử.”
“Cảm ơn Đỗ tổng. Chị tốt bụng quá.” Diệp Nam Nịnh cười tươi.
Đỗ Khê Nhiễm không khỏi nhìn cô nàng thêm mấy lần: “Nhiều lúc hâm mộ em thật đấy. Xinh đẹp như thế, chỉ cần cười một cái thôi thì đã có lực sát thương ghê gớm rồi.”
Diệp Nam Nịnh mừng thầm trong lòng, từ từ khiến nụ cười càng tươi tắn hơn nữa: “Thật không chị?”
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu rồi tiếp tục lột hạt dẻ, lại nghe thấy cô nàng nói: “Nhưng mà em từng gặp một người còn xinh hơn cả em. Đó mới gọi là ai gặp cũng thích, trai gái lớn nhỏ đều ngã gục.”
Căn cứ vào biểu hiện nịnh hót của Diệp Nam Nịnh tối nay, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Không phải em muốn nói chị đấy chứ?”
“Không phải.”
“Thế là ai?” Đỗ Khê Nhiễm chớm tò mò, “Có hình không? Chị xem xem?”
“Có, chị chờ chút.” Diệp Nam Nịnh vói tay vào túi xách, lục lọi một lúc, “Tìm được rồi.’
“Đừng nói em đem hình của người ta theo bên mình đó nha?” Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu cho một hạt dẻ vào miệng, vừa ngẩng lên đã thấy ngay bản mặt phồng má của mình.
“?”
Cô nâng mắt, thấy Diệp Nam Nịnh đang giơ một cái gương nhỏ màu hồng phấn ngay trước mặt cô, còn cười hỏi: “Chị xem, có phải người này đẹp lắm không?”
Đỗ Khê Nhiễm chớp chớp mắt, người trong gương cũng chớp chớp mắt. Đỗ Khê Nhiễm nở nụ cười, người trong gương cũng lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Diệp Nam Nịnh, em thật là...” Đỗ Khê Nhiễm đỡ trán bật cười, “Ai dạy em ba cái này vậy? Không đứng đắn gì hết.”
Nhìn nụ cười tươi tắn của chị, tâm trạng Diệp Nam Nịnh cũng thư thả hơn. Nét mặt cô ngập tràn ý cười sáng rõ, đã lâu rồi cô chưa mở lòng ra mà cười như thế.
Bên đường, hai người không ngừng tươi cười. Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Sao hôm nay em cứ khen chị hoài vậy?”
“Chị đúng là nghiện mà còn ngại.” Diệp Nam Nịnh buột miệng nói.
Nụ cười Đỗ Khê Nhiễm chợt tắt: “Em nói gì?”
“...”
Biểu cảm Diệp Nam Nịnh cứng đờ. Không xong, sao vừa thả lỏng là cô đã bật thốt lên lời trong lòng thế này!
“Chị nghe lầm. Em nói chị đúng là thân thiện, biết cười mà.” Diệp Nam Nịnh nói đỡ, “Nghĩa là chị cười lên đẹp lắm đó.”
Đỗ Khê Nhiễm nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô nàng mấy lần, rồi bất chợt câu lấy cổ đối phương.
“Ưm.” Đầu Diệp Nam Nịnh bị kẹp dưới cánh tay, không thể không khom lưng mà đi. Cô muốn đứng thẳng dậy, nhưng cổ lại bị Đỗ Khê Nhiễm đè xuống.
“Không biết lớn nhỏ. Tưởng lỗ tai chị điếc hả?” Đỗ Khê Nhiễm trừng phạt cô nàng một phen, nào ngờ đối phương lại không hề phản kháng, cứ ngoan ngoãn để cô túm.
Cô buông tay, nhìn Diệp Nam Nịnh lúc này đang trưng ra vẻ mặt phức tạp: “Sao? Mới động em một chút mà giận rồi à?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, trong lòng ngứa ngáy. Vừa rồi trong lúc đùa giỡn, hình như mặt cô đã vô tình cọ lên ngực Đỗ Khê Nhiễm. Xấu hổ quá đi!
Nghĩ thế, Diệp Nam NỊnh lại ngồi thụp xuống, thầm mắng nhiếc bản thân, vừa thẹn vừa tức.
“Này, em giận thật đấy à?” Thấy cô nàng ngồi xổm ven đường hệt cây nấm, Đỗ Khê Nhiễm bèn đá đá vào gót chân, “Mới rồi làm em đau hả? Chị xin lỗi được chưa?”
Diệp Nam Nịnh ngượng ngùng đứng dậy: “Đỗ tổng không cần phải xin lỗi. Em thích như vậy.”
Đỗ Khê Nhiễm nhướng mày: “Em thích như vậy? Em máu M à?”
Trong đầu Diệp Nam Nịnh lập tức xuất hiện mấy hình ảnh đen tối. Máu tăng tốc, nhoáng cái đã nhuộm đỏ hai tai.
“Ý em là... là... em thích cảm giác chị xem em như bạn bè mà đùa giỡn.” Diệp Nam Nịnh ngập ngừng giải thích.
Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu: “Vậy được rồi.”
Diệp Nam Nịnh chớp mắt, nhìn đối phương, muốn được voi đòi tiên mà há miệng: “Đỗ tổng, em còn muốn ăn hạt dẻ nữa.”
Được Đỗ Khê Nhiễm đút suốt đường về, Diệp Nam Nịnh sung sướng gần chết.
Hai người trở lại tiểu khu, đi trên hành lang, ai mở cửa nhà nấy.
“Khoan, em mang túi hạt dẻ này về từ từ nhai đi. Thấy em thích ăn lắm.” Đỗ Khê Nhiễm gọi Diệp Nam Nịnh lại rồi bước đến trước mặt, đưa túi hạt dẻ còn chưa động đến cho cô nàng.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn mấy lần rồi nhận lấy, đồng thời còn không quên sứ mệnh mà cất lời khen: “Đỗ tổng, tay chị đẹp quá.”
Đỗ Khê nhiễm trợn trắng, quay đầu vào nhà xong đóng cửa lại. Cô giơ tay nhìn ngắm, miệng lẩm bẩm: “Đẹp à... Hình như cũng đẹp thật.”
Đỗ tổng đã nghiện mà còn ngại cười đắc ý, sau đó móc điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm...
Vì sao tự dưng nhân viên lại hay khen cấp trên đẹp?
_____________
Dào này lu bu nên hơi chập chờn 🤧