TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 30
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Sau khi tan làm, các đồng nghiệp trong team ngồi xe của Đỗ tổng và một người khác đến chỗ liên hoan. Nơi ăn cơm là do Đỗ Khê Nhiễm quyết định, nhưng Diệp Nam Nịnh biết đó cũng là quán mà cô đề cử cho fans dưới thân phận “Ông Cụ Dưới Tán Cây”.

Xem ra Đỗ tổng đã đi ăn thử những món ngon mà cô chia sẻ một cách hết sức nghiêm túc!

Tốt quá. Đây hẳn chính là chuyện vui sướng nhất đối với bất kì một người đề cử nào.

Món ăn lần này là lẩu, rất thích hợp để liên hoan. Mọi người ai cũng có thể tìm được thứ mình thích ăn từ nồi lẩu.

Thấy Đỗ Khê Nhiễm đi pha nước chấm, Diệp Nam Nịnh cũng lặng lẽ theo sau, vừa thêm gia vị vào chén mình, vừa âm thầm chú ý hành động của chị.

Có thể đoán được đại khái khẩu vị ăn uống của một người từ cách họ pha nước chấm ăn lẩu. Theo như quan sát của Diệp Nam Nịnh thì chén nước chấm của Đỗ tổng có một ít hành, gừng, tỏi, mấy giọt dầu mè, chút nước tương, cùng với một lượng ít tương ớt. Có thể thấy Đỗ tổng hẳn là người thích ăn đậm đà, nhưng cũng không phải quá đậm. Kiểu khẩu vị vừa phải thế này rất dễ nảy sinh hứng thú với đủ loại món ngon, nhưng đồng thời cũng sẽ khá là bắt bẻ, nêm nếm hơi sơ sẩy một tí là sẽ khiến chị thấy khó ăn ngay.

Nói ngắn gọn chính là khó chiều.

Diệp Nam Nịnh âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó phát hiện Đỗ tổng đứng im, không cử động nữa. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy chị đang nhìn mình không chớp mắt.

Diệp Nam Nịnh đỏ mặt, lúng túng nói: “Đỗ tổng, chị đang nhìn gì vậy?”

“Chị đang nhìn nước chấm của em...” Đỗ Khê Nhiễm mắt chữ O mồm chữ A mà chỉ vào chén của cô.

Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn xuống. Tiêu rồi! Trong lúc mải ngắm nghía Đỗ tổng, vô tình cô đã múc cho mình hơn nửa chén ớt hiểm!

“Em ăn cay giỏi vậy cơ à?” Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nói.

Diệp Nam Nịnh: ... Không có.

Nhưng mà giờ có thể làm sao?

Nếu nói không ăn được quá cay thì chắc chắn Đỗ tổng sẽ hỏi tại sao cô lại bỏ nhiều ớt như thế, vậy cô nên giải thích chuyện nhìn lén chị thế nào đây?

Diệp Nam Nịnh hắng giọng nói: “Con người, cứ hay chạy theo những chuyện kích thích.”

Đỗ Khê Nhiễm nghẹn lời, khâm phục nói: “Vậy đúng là kích thích thật.”

Diệp Nam Nịnh đành phải ra mòi bình tĩnh mà tiếp tục múc thêm gia vị. Lúc bưng chén trở lại bàn, các đồng nghiệp ai cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác hệt Đỗ Khê Nhiễm, kinh ngạc nhìn cô.

“Tiểu Diệp, không nhìn ra đấy, khẩu vị em nặng dữ vậy sao?” Lão Vương cười nói.

“Tiểu Diệp trắng trẻo, mềm mại như vậy, em còn tưởng con bé không ăn cay nữa kìa.” Trần Thủy Mẫn nói.

Hứa Hoan lúc lắc ngón tay: “NO. Có người càng trắng lại càng có thể ăn cay, ngoại hình cũng xinh xắn, mềm mại. Tình hình cụ thể mời nhìn sang mấy em gái ở thành phố C.”

Diệp Nam Nịnh có khổ mà không nói nên lời. Cô vừa định gắp đồ ăn bên nồi lẩu không cay thì Đỗ Khê Nhiễm đã tò mò hỏi: “Em múc nhiều ớt như vậy hóa ra là để ăn đồ ăn bên nồi bình thường thôi hả? Sao không gắp trực tiếp từ bên nồi cay?”

Diệp Nam Nịnh cười xấu hổ, dời đũa sang nồi kế bên: “Cũng may có chị nhắc nhở. Vốn em định gắp bên cay cơ.”

Còn có thể làm sao nữa? Đành phải rưng rưng nước mắt mà ăn cay thôi. Diệp Nam Nịnh ăn thật sự rất chậm, nhưng vẫn bị cay. Mặt cô nổi lên hai vòng ửng đỏ.

“Đưa khăn giấy cho chị nào.” Đỗ Khê Nhiễm vươn tay nói.

Diệp Nam Nịnh chuyền khăn giấy ngay bên cạnh qua. Đối phương nhận lấy, đồng thời còn sửng sốt, cười nói: “Mặt em đỏ kè, đẹp lắm ấy.”

Diệp Nam Nịnh trợn tròn mắt.

Những người khác đồng loạt nhìn qua, ai cũng cười.

Hứa Hoan nói: “Đúng thật. Bình thường Tiểu Diệp rất lạnh lùng, giờ tự dưng đỏ mặt, cảm giác hoàn toàn trái ngược thấy đáng yêu ghê. Đẹp quá à.”

Lão Vương: “Thật sự rất xinh đẹp.”

Trần Thủy Mẫn: “Chỉ số nhan sắc của team ta thật sự được nâng cao không chỉ một chút.”

Các đồng nghiệp bắt đầu lao nhao khen ngợi, khiến cho mặt Diệp Nam Nịnh càng đỏ hơn. Cơ mà mọi người đều nghĩ là do cô ăn lẩu.

Cuối cùng, Diệp Nam Nịnh ăn mà cả người nóng bừng, sắc mặt đỏ ửng, môi hơi sưng, bước ra cửa hàng với người đầy mùi lẩu.

“Đi nào, đi tăng hai!” Hứa Hoan la hét, “Đi hát đi. Lâu rồi tụi mình không hát!”

Những người khác cũng sôi nổi tán thành, sau đó nhìn về phía người vẫn không hé răng là Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh im lặng, đi trước mở cửa xe Đỗ Khê Nhiễm mà ngồi vào ghế phụ, sau đó mới quay đầu nhìn mọi người.

Mọi người cười ha hả. Hứa Hoan cười nói: “Tiểu Diệp cũng biết tiên hạ thủ vi cường rồi. Tôi cũng muốn ngồi xe Đỗ công chúa!”

Giờ này đúng là thời gian KTV đang đông đúc, lúc đến thế mà lại không có phòng trống. Cả đám ỉu xìu đứng đó, bàn xem nên đổi sang chỗ khác hay là về nhà luôn.

Diệp Nam Nịnh lén gửi tin nhắn cho một câu lạc bộ, sau đó nói: “Kế bên có chỗ còn phòng.”

Hứa Hoan hỏi: “Xa không?”

“Không xa, đi bộ qua chỉ mười phút.”

“Vậy đi thôi, xem như tản bộ.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Nhưng mười phút sau, cả bọn đứng trước một câu lạc bộ xa hoa, ngoài cửa có siêu xe đang đỗ, mà bên trong thì trang hoàng hệt như là cung điện.

“Không thể nào. Tiểu Diệp, KTV em nói là đây ấy hả? Em có biết đây là chỗ nào không? Đây là câu lạc bộ cao cấp mà chỉ những đại gia mới đến chơi đó! Chị mới chỉ thấy nó trên tin tức thôi!” Hứa Hoan kinh ngạc nói.

Đừng nói những đồng nghiệp khác, cho dù là Đỗ Khê Nhiễm hàng tháng lãnh lương cao cũng phải biến sắc: “Thôi, đổi chỗ khác. Tôi còn đang trả nợ mua nhà đây này.”

Mọi người định rời đi, nhưng Diệp Nam Nịnh lại nói: “Em có người bạn làm giám đốc trong này, có thể cho tụi mình giá ưu đãi của nhân viên!”

Cả bọn sửng sốt, nhìn cô bán tín bán nghi.

“Thật đó. Em đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tốn quá nhiều tiền đâu.” Diệp Nam Nịnh thành khẩn nói.

Vì thế, mọi người rục rịch nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt chuyển mắt sang Đỗ Khê Nhiễm, để cô quyết định. Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Em xác định có thể được giá ưu đãi thật không?”

“Được mà. Em thường hay đến chỗ này, đều lấy giá ưu đãi.”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn những cấp dưới ai nấy đều đang trông mong, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy thử đi.”

“Hú yeah!”

Mọi người bước vào, bắt đầu nhìn đông ngó tây mà tham quan. Một vị giám đốc mặc vest, mang giày da đứng tại quầy tiếp tân bước đến, vừa định lên tiếng thì đã bị Diệp Nam Nịnh túm sang một bên, thì thầm nói: “Bây giờ anh là bạn tôi.”

Giám đốc nhìn cô mừng rỡ: “Cô Diệp, thật sao?”

“Lát nữa anh nói với các đồng nghiệp của tôi rằng tôi và anh là bạn, có thể để giá ưu đãi, sau đó báo cho họ một cái giá thấp thấp. Phần chênh lệch tôi sẽ chuyển cho anh sau.”

Giám đốc cũng lanh lợi, lập tức hiểu ý: “Yên tâm, cứ giao cho tôi.”

Hai người quay trở lại với đám đông. Diệp Nam Nịnh nói: “Em đã nói với anh ta rồi. Cơ mà mình được áp giá ưu đãi nội bộ, thế nên không được nói ra ngoài đâu nha.”

“Vậy phiền bạn của em quá.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Đừng khách khí. Mọi người là bạn của cô Di... của Tiểu Diệp thì chính là bạn của tôi rồi. Chút chuyện này cứ để tôi lo!” Giám đốc vô cùng phối hợp mà dẫn cả bọn đến phòng Karaoke.

Dọc đường đi còn có khu Snooker, khu Bowling, khu chơi bài, khu quán bar. Thật sự là đầy đủ mọi hoạt động giải trí, ngay cả rượu cũng có hơn trăm loại, khiến mọi người nhìn mà hoa cả mắt.

Không gian phòng Karaoke rất rộng, cách trang hoàng cũng hết sức kỳ công. Cả đám ùa vào ngồi xuống, chỉ lát sau đã có người mang trái cây đĩa và điểm tâm lên.

“Sung sướng quá rồi. Mấy thứ Bida, Bowling bên ngoài cũng được chơi thoải mái sao?” Hứa Hoan hiếu kỳ nói.

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

“Aaaa! Tuyệt! Chờ chị hát xong mấy bài là ra chơi liền!”

Mọi người lần lượt chọn nhạc, cũng có người không nhịn được mà chạy ra ngoài chơi. Diệp Nam Nịnh vẫn lặng lẽ để ý Đỗ Khê Nhiễm, thấy chị chỉ ngồi trên ghế, uống nước nhìn mọi người chọn bài hát.

Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang cô: “Em không chọn bài à?”

Diệp Nam Nịnh hỏi lại: “Vậy còn chị?”

“Chị thích nghe người khác ca.” Đỗ Khê Nhiễm đáp tỉnh rụi.

“Em cũng thế.”

Mấy đồng nghiệp nữ ôm micro bắt đầu ca hát, không khí vô cùng náo nhiệt. Diệp Nam Nịnh phát hiện Đỗ Khê Nhiễm tuy không hát nhưng cũng không mải bấm điện thoại mà là cầm trống lắc tay cổ vũ cho mọi người, tập trung nghe họ ca hát, thấy bài nào hát hay cũng sẽ mỉm cười.

Sao lại có người dịu dàng như thế chứ!

Diệp Nam Nịnh thật sự yêu chị muốn chết.

Hát được một lúc thì những người nọ cũng mệt, muốn ra ngoài xem những hoạt động giải trí khác.

“Đỗ tổng có đi chơi Bowling không?” Hứa Hoan hỏi.

“Mọi người đi đi, chị không đi đâu.” Đỗ Khê Nhiễm từ chối.

“Vậy Tiểu Diệp đi với tụi chị đi.” Hứa Hoan không nói hai lời đã túm Diệp Nam Nịnh đi. Mấy đồng nghiệp cũng lôi kéo cô cùng ra ngoài chơi.

Diệp Nam Nịnh thất thần nhìn bọn họ chơi Bowling một lúc. Thấy họ chơi quá hào hứng, không ai để ý mình thì lại trở về phòng Karaoke. Nào ngờ vừa đẩy cửa ra thì cô đã nghe thấy tiếng hát nhạc đi một đường lời đi một nẻo của Đỗ Khê Nhiễm...

“Vânggg —— đó ~ chính~ là —— cao nguyên Thanh —— á cái đệch!” Đỗ Khê Nhiễm nhìn thấy người ngoài cửa thì giật nảy, “Sao em về mà không lên tiếng vậy!”

Diệp Nam Nịnh: “...”

Diệp Nam Nịnh cũng rất khó xử. Nếu biết trước Đỗ tổng vừa không chịu hát mà cũng không chịu ra ngoài chơi là do muốn một mình lén lút hát hò thì cô nhất định đã trốn ở ngoài nghe cho hết rồi.

Đỗ Khê Nhiễm ngượng chín mặt, xấu hổ đặt micro lên bàn, xụ mặt ngồi xuống.

Diệp Nam Nịnh cầm lấy micro, đưa đến trước mặt chị: “Đỗ tổng, chị hát tiếp đi.”

Đỗ Khê Nhiễm ngoảnh mặt đi, không muốn xấu mặt nữa.

“Chị không hát là em hát đó nha.” Diệp Nam Nịnh hắng giọng, sau đó cầm micro lên hát tiếp: “Tôi nhìn — thấy, một dãy —— núi, một dãy —— núi trùng điệp...*”

*Này là bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, quý dị có thể search trên Youtube để nghe. Đỗ công chúa hát hong được mà biết lựa nhạc để hát lắm 🙃

Chính vào lúc cô đang gắng sức hát hò thì nhạc đệm đột nhiên im bặt. Diệp Nam Nịnh nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Khê Nhiễm, thấy chị ấn nút tạm dừng, bèn hỏi: “Là tại em hát không hay hả?”

Đỗ Khê Nhiễm rút tay về: “Ừ, điệu bộ cố gắng hát cho lạc nhịp của em nhìn mệt quá.”

Diệp Nam Nịnh: “...”

Diệp Nam Nịnh nhìn chăm chăm vào Đỗ Khê Nhiễm, sợ chị sẽ tức giận. Đang định dối lòng khen chị hát hay thì không ngờ tự dưng chị lại bật cười.

“Mất mặt quá, thế mà lại bị em phát hiện.” Đỗ Khê Nhiễm cười đỡ trán, “Không cho nói ra ngoài đấy, nghe chưa?”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời còn cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Cô lại biết thêm một bí mật nho nhỏ của Đỗ tổng nữa. Thì ra lúc ca hát thì chị sếp trông như không gì làm không được này cũng sẽ lạc nhịp, từ Cao nguyên Thanh Tạng lạc sang tận Đường núi mười tám khúc cong*. Muốn hát lắm nhưng phải đợi đến khi người ta đi hết mới dám lén luyện tập một mình.

*Này cũng là một bài hát.

Thật sự đáng yêu muốn chết!

“Em hát đàng hoàng một bài cho chị nghe.” Đỗ Khê Nhiễm ra lệnh, “Còn cố tình lạc nhịp nữa là chị xử em tội cười nhạo cấp trên đấy.”

Diệp Nam Nịnh đành phải chọn một bài, hát thật đàng hoàng.

Tên bài hát “Bí mật” xuất hiện trên màn hình. Đỗ Khê Nhiễm hát thì lạc quẻ nhưng lại thích nghe người ta hát. Giọng ca của những cấp dưới kia cô nghe chán cả rồi, chỉ có Diệp Nam Nịnh là chưa khoe giọng, khiến cô khá tò mò.

Chỉ thoáng cái mà Diệp Nam Nịnh đã cất giọng, nhẹ nhàng ngân nga.

Bài hát này có giai điệu không quá cao, thế nên giọng cô nàng cũng không gào quá mãnh liệt mà trong trẻo, trầm ổn, hệt như chính con người em vậy. Mà trong tiếng hát ấy lại chứa đựng tình cảm, là điều rất hiếm thấy. Cô đã nghe qua quá nhiều người ca hát trong KTV, chỉ lo gào rống, hoàn toàn không đặt tình cảm vào mà hát.

Rất êm tai.

Mới chốc lát thôi mà Đỗ Khê Nhiễm đã bị bài hát này thu hút. Cô nhìn ca từ không ngừng chạy trên màn hình...

“Khi nào thì em mới có thể,

Tiến vào trái tim người.

Rất muốn nói lên rằng,

Em đang nhớ người.

Có lẽ trong lòng người đã sớm có hình bóng ai.

Có lẽ người chưa từng đón nhận tình cảm chân thành.

Quên đi chuyện quá khứ.

Đừng cứ mãi hoài nghi.

Dường như em có thể nghe thấy nhịp tim, tiếng nói của người.

Không phải chỉ trong mơ mới có thể nhìn ngắm, đến gần người.

Em có thể từ từ chờ đợi...*”

*Bài "Bí mật" của Trương Chấn Nhạc.

Đỗ Khê Nhiễm nghe đến mê mẩn. Qua những ca từ tha thiết, chẳng hiểu sao cô lại nghe ra một cảm giác... có lẽ cô bé này đang yêu thầm ai đó?

Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Đỗ Khê Nhiễm chống cằm nhìn Diệp Nam Nịnh, cong cong khóe môi nhằm biểu đạt sự khen ngợi giữa ánh đèn rực rỡ.

Tim Diệp Nam Nịnh đánh dồn dập. Cô nhanh chóng quay đi, tay đè lên ngực, ngay cả bài nhạc cũng không kịp hát.

“Diệp Nam Nịnh, em lạc nhịp rồi.” Đằng sau vang lên tiếng nói tựa ác ma của Đỗ Khê Nhiễm, “Dám cười nhạo cấp trên. Em chết chắc rồi.”

Diệp Nam Nịnh: “...”
_____________
Diệp Nam Nịnh: Người gì mà giảo hoạt! Làm mình động lòng mà còn muốn mình chết nữa!
_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play