TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 14
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Thứ Hai, mới sáng sớm là Diệp Nam Nịnh đã dậy. Nghĩ đến việc hôm nay có thể gặp lại Đỗ Khê Nhiễm, cô lập tức tràn trề sinh lực.
Còn khá lâu mới đến giờ đi làm, Diệp Nam Nịnh chạy bộ nửa tiếng, sau đó rửa mặt một phen rồi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào một đống đồ trang điểm mà rối rắm.
Có nên trang điểm đẹp lồng lộn cho Đỗ tổng giật mình kinh ngạc không nhỉ?
Thôi bỏ đi, đi làm không nên hoành tráng như vậy, coi chừng lộ ý đồ.
Nghĩ đến đó, Diệp Nam Nịnh cũng chỉ trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.
Không kịp tự chuẩn bị bữa sáng, cô mua hai cái bánh bao và sữa bò ở cửa hàng tiện lợi dưới công ty. Đang đứng chờ thang máy thì có người bước đến cạnh bên bắt chuyện, là Yến Chính Hạo.
“Trùng hợp vậy. Buổi sáng tốt lành.” Yến Chính Hạo nói xong thì Hồ Hàm Xảo đứng bên cạnh cậu ta cũng nhìn cô một cái.
Có thêm một sinh viên thực tập nữa bước vào từ cửa chính. Chào nhau xong, cậu ta nở nụ cười nhiều chuyện: “Hai người các người là sao đấy? Mới rồi mình nhìn thấy Hồ Hàm Xảo cậu bước từ trên xe Yến Chính Hạo xuống.”
Hồ Hàm Xảo cười cười. Yến Chính Hạo lập tức nhìn sang Diệp Nam Nịnh, lên tiếng giải thích: “Chỗ tụi mình ở rất gần nhau, trùng hợp gặp phải cậu ấy trên đường nên cho quá giang một đoạn.”
Diệp Nam Nịnh gật bừa, không muốn nói nhiều với bọn họ. Thang máy vừa mở ra, cô đã nhanh chóng tót vào. Yến Chính Hạo và sinh viên thực tập kia cũng vào theo. Hồ Hàm Xảo vẫn đứng bên ngoài, nhìn cửa thang máy khép lại với gương mặt bực dọc.
Yến Chính Hạo quay đầu nhìn bữa sáng trên tay Diệp Nam Nịnh: “Cậu chỉ ăn cái này thôi á? Chỗ mình còn có ít bánh mì với cà phê, cậu có muốn...”
Diệp Nam Nịnh vươn một bàn tay tỏ ý từ chối, mắt nhìn chằm chằm vào con số trong thang máy. Sau đó, cô bước vội đến chỗ ngồi, đặt túi xách lên bàn xong thì cứ thế mà liên tục đập đầu vào túi.
“Em ở đây lạy Thần đấy à?” Một giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
Diệp Nam Nịnh vui vẻ trong lòng, lại ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nói: “Đỗ tổng, chào buổi sáng.”
“Không sớm* nữa.” Đỗ Khê Nhiễm giơ ly cà phê trong tay, “Chị đến hơn một tiếng rồi.”
*Câu chào buổi sáng trong tiếng Trung là “Sớm”. Bạn Nịnh chào “Sớm” nên bạn Nhiễm nói lại như dị.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn đồng hồ. Nguy hiểm thật, không phải mình đi trễ.
“Chị ăn sáng chưa?” Cô hỏi.
Lại một lần nữa, Đỗ Khê Nhiễm giơ ly cà phê: “Đây nè.”
“Không thể uống mỗi cà phê được.” Diệp Nam Nịnh chia cho đối phương một cái bánh bao.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn nhìn rồi hỏi: “Này là bánh bao gì?”
“Bánh bao thịt bò bún tàu.”
“Còn cái kia?” Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào cái còn lại trên bàn.
“Bánh bao kim sa.”
Đỗ Khê Nhiễm trả bánh bao lại: “Chị muốn bánh kim sa.”
Diệp Nam Nịnh: “...” Cũng kén ăn lắm.
Đổi bánh bao kim sa xong, Đỗ Khê Nhiễm nói tiếng cảm ơn rồi lập tức chuẩn bị về văn phòng. Nhưng đi được giữa chừng, đột nhiên cô lại quay đầu: “Đúng rồi, em... Sao em còn lạy Thần nữa?”
Diệp Nam Nịnh đứng hình. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên từ cái túi, đơ cứng nhìn Đỗ Khê Nhiễm: “Vái cho có dự án mới?”
“Rảnh vậy thì không bằng xem số liệu.” Đỗ Khê Nhiễm bất đắc dĩ nói, “Lát nữa gặp Hứa Hoan thì em nhắn em ấy đến văn phòng một chuyến.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Mười phút sau, Hứa Hoan đến chấm công vừa kịp lúc. Mới lấy tài liệu trong túi ra đặt lên bàn thì đã nghe Diệp Nam Nịnh nói Đỗ tổng tìm mình, cô lại tất tả chạy vào văn phòng.
Diệp Nam Nịnh mở hộp sữa, lơ đễnh nhìn lướt qua văn phòng, thấy Hứa Hoan đưa cho Đỗ Khê Nhiễm một túi bánh mì, Đỗ Khê Nhiễm xua tay, chỉ chỉ vào miệng. Dù không nghe được nội dung nói chuyện nhưng Diệp Nam Nịnh có thể đoán được đại khái, quá nửa là ăn bánh bao no rồi. Nghĩ đến khả năng ấy, Diệp Nam Nịnh lại khấp khởi mừng thầm. Đỗ tổng ăn bánh bao của mình! Sung sướng! Lại là một ngày làm việc vui vẻ!
“Tiểu Diệp, tài liệu em chỉnh sửa đến đâu rồi? Chắc chị cần xem trước một chút, để tránh sau này phát sinh sai lầm.” Một đồng nghiệp phía bên phải nói.
“Chờ em chút.”
Diệp Nam Nịnh vội gửi phần tài liệu đã chỉnh sửa gần xong qua cho đối phương xem. Lát sau, đồng nghiệp nói: “Không tồi, cứ làm thế thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Phù, vậy thì chị yên tâm rồi.”
Diệp Nam Nịnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Biết bọn họ chưa thể hoàn toàn yên tâm với người mới là mình, thế nên cô phải cố làm tốt hơn một chút.
Tiếng gõ phím và tiếng điện thoại liên tục vang lên trong văn phòng. Khi Diệp Nam Nịnh còn đang đắm chìm trong công việc thì Hứa Hoan đã trở lại, héo úa nằm bò ra bàn.
Diệp Nam Nịnh hoang mang nhìn Hứa Hoan.
“Tiểu Diệp à, chị sắp tiêu rồi.” Hứa Hoan mặt đưa đám, “Tại sao chị lại không có thuật phân thân cơ chứ? Nhiều việc như vậy, làm không xuể.”
“Sao vậy chị?” Diệp Nam Nịnh uống ngụm sữa bò.
“Lần trước mở họp em cũng nghe được hết rồi đúng không? Chị vừa phải phụ trách vụ lên sàn niêm yết, vừa phải xử lí tài liệu vụ thu mua. Mới rồi Đỗ tổng còn hỏi chị có thể đi công tác với chị ấy không.”
Đi công tác?
“Là vụ thu mua ngày mai đó sao?” Diệp Nam Nịnh nhớ đến cuộc gọi mà Đỗ Khê Nhiễm nhận được trên xe vào tối thứ Bảy.
“Đúng vậy. Em biết là mai à?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, cũng may đối phương không hỏi tới nữa. Cô hỏi: “Sao lại tìm chị? Những người khác không rảnh sao?”
“Em xem bọn họ đi, còn bận hơn cả chị.” Hứa Hoan thở dài, tay vò vò đầu. Kiểu tóc bị cô làm cho rối bù cũng chẳng màng quan tâm, “Nếu em đến làm sớm hơn một chút thì hay quá rồi. Nói không chừng thế thì giờ đã quen việc, có thể đi công tác với Đỗ tổng.”
“Em làm được.” Diệp Nam Nịnh bất thình lình lên tiếng.
“Em làm được cái gì?”
“Đi công tác với chị ấy.”
Hứa Hoan từ từ ngồi dậy: “Thật không? Đi công tác không có vui như trong tưởng tượng của em đâu. Không phải đi ra ngoài du lịch đơn thuần. Vất vả đã đành, chuyện lặt vặt lại còn nhiều nữa.”
“Em làm được.”
Chỉ cần là đi ra ngoài với Đỗ tổng, cái gì cô cũng làm được!
“Vậy... chị đi nói với Đỗ tổng nhé?”
Diệp Nam Nịnh gật đầu thật mạnh.
Tiến lên, Pikahoan! Em chờ tin chiến thắng của chị!
Vài phút sau, Hứa Hoan hưng phấn trở lại: “Đỗ tổng bảo em đến văn phòng!”
Hai người lén đập tay một cái. Diệp Nam Nịnh bước vào văn phòng.
“Ngồi đi.” Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, “Mang cả sữa bò vào luôn hả?”
Diệp Nam Nịnh sửng sốt, lại cúi đầu nhìn hộp sữa trên tay, cười xấu hổ: “Em quên.”
“Ngồi xuống trước đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Lần này cần đi thành phố Z, hơi xa, em xác định em có thể đi với chị?”
“Dạ có thể.”
“Trước kia từng đi công tác bao giờ chưa?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu.
“Có biết cần làm gì không?”
“Biết đại khái.” Diệp Nam Nịnh phỏng đoán nói, “Đặt khách sạn, cùng chị đi gặp khách hàng, ghi chép những điểm quan trọng trong cuộc họp các thứ.”
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu: “Được rồi, lần này không cần kỹ năng đàm phán quá phức tạp. Nếu bọn họ không ai có thời gian thì em đi đi. Lát nữa đến phòng Nhân sự xin tờ giấy phép, sau đó đặt khách sạn và vé máy bay, về tìm Nhân sự thanh toán lại.”
“Vâng.”
Diệp Nam Nịnh hoàn thành hết những việc ấy. Ban ngày thì sắp xếp đâu vào đấy tất cả chuyện trong công ty, giao hết tài liệu cần giao, bấy giờ mới yên tâm về nhà chuẩn bị hành lý.
Sáng sớm hôm sau, cô xách vali ra ngoài, đứng ngay cổng trường chờ Đỗ tổng cùng ra sân bay.
Xe dừng lại trước mặt, Đỗ Khê Nhiễm hạ cửa kính xuống, nhìn cô nàng mang kính râm, đầu búi tóc bên đường: “Người đẹp, đi nghỉ mát hả?”
Sắc mặt Diệp Nam Nịnh cứng đờ.
“Đùa thôi. Lên xe.” Diệp Nam Nịnh kéo vali bước ra cốp sau. Thấy Đỗ Khê Nhiễm xuống xe, cô vội nói: “Không cần ngài giúp đâu, tự em để vào được.”
Đỗ Khê Nhiễm tựa nhẹ vào xe, lười biếng nói: “Ai bảo chị muốn giúp em? Chị chỉ dời sang ghế phụ thôi. Em lái xe.”
“... À, vâng.” Diệp Nam Nịnh xếp hành lý xong lại ngồi lên ghế điều khiển. Cô vừa nổ máy xe thì đã nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm lười biếng hỏi: “Em vừa gọi chị là gì? Ngài? Em cảm thấy chị già lắm sao?”
Diệp Nam Nịnh: !!
“Không phải. Em chỉ là hơi... tôn kính ngài?” Diệp Nam Nịnh ngượng ngùng nói.
“...” Đỗ Khê Nhiễm lấy ra cái bịt mắt, đeo lên, “Trật tự. Tới nơi gọi chị.”
Nửa tiếng sau, Diệp Nam Nịnh dừng xe lại, nhỏ giọng gọi: “Đỗ tổng, Đỗ tổng?”
Đỗ tổng không phản ứng.
Diệp Nam Nịnh cởi dây an toàn, chồm đến gần hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Đỗ tổng, đến rồi, nên dậy thôi.”
Đỗ tổng vẫn không phản ứng.
Diệp Nam Nịnh gãi gãi đầu, hơi nghiêng người ra trước, dè dặt nhìn chăm chú vào mặt Đỗ Khê Nhiễm, thấp giọng nói: “Còn không dậy nữa là máy bay bay mất đó.”
“Em không thể gọi lớn tiếng một chút à?” Đỗ Khê Nhiễm giơ tay đẩy bịt mắt lên, nhìn đến gương mặt đang sát gần bên thì sửng sốt mất một lúc.
Diệp Nam Nịnh cứng người, không dám làm ra bất kì động tác gì. Cô chỉ chớp chớp mắt: “Em sợ đánh thức ngài.”
“Đã nói đừng gọi ngài rồi mà.” Một tay Đỗ Khê Nhiễm bóp mặt Diệp Nam Nịnh.
Môi Diệp Nam Nịnh bị bóp đến chu lên: ?
Không thể nào, không thể nào? Không phải Đỗ tổng muốn hôn cô đấy chứ? Cô nên phản ứng thế nào mới tương đối tốt đây? Có cần nhắm mắt lại không?
Diệp Nam Nịnh từ từ khép mắt, lại nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Hôm nay trang điểm khá đấy, dùng kem nền gì vậy?”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Đỗ Khê Nhiễm bóp mặt cô nàng mà nhìn trái nhìn phải: “Nói mau. Kem nền hiệu gì?”
Diệp Nam Nịnh ấp úng nói: “Không có xài kem nền. Em đẹp tự nhiên.”
“Em nhìn mặt chị có tin không?” Đỗ Khê Nhiễm buông tay, mở đai an toàn, “Đừng để chị thấy trong vali hành lý của em có túi đồ trang điểm.”
Diệp Nam Nịnh nở nụ cười: “Ngài cũng đẹp. Ngài dùng kem nền gì vậy?”
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu lại, nửa người trên nghiêng hẳn qua, nghiêm túc nhìn Diệp Nam Nịnh.
Nhịp thở của Diệp Nam Nịnh trở nên hỗn loạn. Ngón tay cô co lại trong vô thức.
“Em còn dám dùng chữ ngài nữa...” Đỗ Khê Nhiễm giơ tay chọt chọt vào đầu cô nàng, cười ác liệt, “Là chị bắt em tẩy trang ngay lập tức.”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Người gì tàn nhẫn dữ! Em yêu quá nhiều!
_____________