TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 10
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
“Em đang làm gì vậy?” Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm vào điện thoại Diệp Nam Nịnh, hỏi.

Đầu óc Diệp Nam Nịnh nhanh chóng hoạt động, sắp đứng máy đến nơi mới nghĩ ra một câu nghe được được: “... Chị đoán xem?”

Đỗ Khê Nhiễm: “Em đoán chị có đoán không?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Chị đoán đi.”

“Ai muốn đoán ba cái này chớ?” Đỗ Khê Nhiễm thật không trào phúng nổi nữa.

Diệp Nam Nịnh chột dạ nhìn vào điện thoại, chú ý đến camera thì đầu bất chợt nhảy số. Cô lén lút ấn nút đảo ngược camera, sau đó cứng đờ giơ hai ngón lên: “Em... em đang chụp hình tự sướng.”

Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Không phải em nói trong group là không có hình tự sướng à?”

Diệp Nam Nịnh: Thì ra chị nhìn lén hả?!

Diệp Nam Nịnh cứng đờ nói: “Thì thế nên giờ em định chụp mấy tấm này không phải sao?”

Nhìn kỹ biểu cảm cùng động tác hệt như cương thi của cô nàng, Đỗ Khê Nhiễm từ từ khép mắt: “Thôi đừng chụp, em không ăn ảnh.”

Diệp Nam Nịnh tiu nghỉu cúi đầu, cất điện thoại đi.

“Bản thân em đã đẹp lắm rồi.” Đỗ Khê Nhiễm lại bổ sung.

Diệp Nam Nịnh mừng rỡ ngẩng đầu, hệt như đóa hoa hướng dương, nhanh chóng quay về phía mặt trời.

Đỗ Khê Nhiễm vẫn nhắm mắt: “Cơ mà cũng đừng ỷ có tài mà khinh người, ỷ có sắc mà hung hăng. Công việc ổn định mới là tốt nhất.”

Hoa hướng dương lại héo.

Lát sau, hoa hướng dương nói: “Em sẽ chăm chỉ làm việc.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Đỗ Khê Nhiễm cong khóe môi.

Đến đại học B, Đỗ Khê Nhiễm gọi Diệp Nam Nịnh vừa bước xuống xe lại: “Nghe nói hôm nay em chuẩn bị bữa sáng cho mọi người trong team?”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh đứng bên vệ đường, hỏi người trong xe, “Ngày mai chị muốn ăn gì?”

Đỗ Khê Nhiễm xua tay: “Đừng làm cho mọi người nữa. Có thời gian đó không bằng để dành nghỉ ngơi. Bọn họ đâu thiếu mấy đồng tiền ấy, sao có thể để một sinh viên thực tập như em mang đồ ăn cho họ được?”

Diệp Nam Nịnh muốn nói chút tiền đó cũng không đáng bao nhiêu, dù sao làm một phần là làm, làm chín phần cũng là làm!

“Lỡ đâu bọn họ quen với sự trả giá của em, ngày nào đó nếu em không làm nữa, họ lại trách em thì sao?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh sửng sốt, cô đã xem nhẹ vấn đề này.

“Muốn tạo mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp là điều dễ hiểu, nhưng kiểu trao đổi vật chất này không nên sử dụng thường xuyên. Đừng hạ vị trí của bản thân xuống quá thấp, hiểu chưa?” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Vậy ngày mai em chỉ làm phần của em... và chị?”

Đỗ Khê Nhiễm bật cười: “Vậy chị thành ai chứ? Bữa sáng của chị, tự chị sẽ tính. Em cứ lo cho bản thân nhiều hơn đi. Té đây.”

Chiếc xe đi rồi, Diệp Nam Nịnh mới xoay người bước về phía chung cư. Ban đêm hơi lạnh, nhưng trong lòng cô lúc này lại nóng hầm hập. Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó nở nụ cười.

Ba ngày tiếp theo, công việc vẫn tiến hành như thường lệ. Diệp Nam Nịnh đã cơ bản nắm được nội dung công việc, thực hiện gọn gàng đâu vào đấy. Nhưng ở phương diện quan hệ giao tiếp, vấn đề đã lo trước quả nhiên vẫn xuất hiện.

Lại bị cô lập.

Nhưng người cô lập cô lại cảm thấy là do cô quá lạc loài.

Diệp Nam Nịnh rất muốn nắm lỗ tai bọn họ mà hỏi: Mấy người đã cô lập tôi rồi, tôi còn lân la sáp vào đám các người làm gì nữa?!

Nhưng mà cô rén, không dám hỏi, đành phải im lặng làm chuyện của mình, hoàn toàn không muốn xảy ra tranh chấp không cần thiết với họ.

Những nhân viên cũ cũng phát hiện vấn đề này. Suy cho cùng thì vừa đến giờ ăn trưa, các sinh viên thực tập đã tụ lại một chỗ tán chuyện hăng say, chỉ có một mình Diệp Nam Nịnh là ra rìa.

Những đồng nghiệp của tổ khác không thân với Diệp Nam Nịnh, cùng lắm chỉ quen biết sơ, đương nhiên là ngại nhúng tay quản chuyện này. Hứa Hoan hơi thân với cô hơn một chút thì không khỏi quan tâm hỏi: “Mấy đứa cãi nhau à?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu, chỉ có một bên cãi thôi.

“Vậy sao đám đó ăn cơm mà không kêu em? Còn cậu Yến Chính Hạo kia nữa, cứ nhìn qua bên này hoài kìa.” Hứa Hoan nói.

Diệp Nam Nịnh lại cúi đầu càng thấp.

Hứa Hoan phì cười: “Em không thích cậu ta à?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu.

“Vậy tiêu chuẩn của em cũng cao quá đấy chứ. Nghe nói gia đình cậu ta có nhà ở vùng này, đi làm là chạy bốn bánh đi, mặt mũi cũng khá ổn, ít nhất vẫn chưa bị hói. Chiếu theo yêu cầu của người bình thường tụi chị thì điều kiện của cậu ta như thế đã xem như khá tốt rồi.” Hứa Hoan quay đầu nhìn Diệp Nam Nịnh, cảm nhận sâu sắc rằng khi nặn ra con người, Nữ Oa thật sự không nặn theo dây chuyền. Sao lại chênh lệch dữ dội thế cơ chứ?!

“Cơ mà người đẹp như các em kiểu gì cũng có thể tìm được người tốt hơn. Đàn ông nhiều như thế, loại gì cũng có. Em thích kiểu nào? Nói chị nghe thử đi?”

Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt: Em thích con gái.

Hứa Hoan không nghe được đáp án cũng không giục, dù sao cũng chỉ là thuận miệng nhiều chuyện chút thôi. Cô lại hỏi: “Mô hình em làm đến đâu rồi?”

“Còn chút nữa.”

“Được, làm xong cho chị kiểm tra.”

Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn sang văn phòng một cái, ra mòi lơ đễnh hỏi: “Hai hôm nay hình như Đỗ tổng bận lắm hả chị? Thấy ít đến công ty.”

“À, chị ấy đi công tác ở nơi khác.” Hứa Hoan nói.

“Sao chị biết?”

“Chị hỏi chỉ trên WeChat mà.” Hứa Hoan bác lại.

Diệp Nam Nịnh hâm mộ ghê gớm!

Đến chừng nào cô mới có thể dũng cảm hơn một chút mà hỏi xem Đỗ tổng đã ăn cơm chưa, ngủ chưa, sao không đến công ty trên WeChat đây?

Sau khi tan làm vào ngày thứ Sáu, không ít người đã thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hẹn nhau ăn uống, ca hát hoặc là về sớm với vợ con. Các sinh viên thực tập muốn đi liên hoan. Yến Chính Hạo chạy đến hỏi: “Diệp Nam Nịnh, đi liên hoan không?”

Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn sang bên kia. Bảy tám người đang đợi trước cửa thang máy, tụ vào nhau nói chuyện rôm rả.

“Không đi.” Thôi cô không đi làm ảnh hưởng không khí.

Yến Chính Hạo ủ rũ gật đầu: “Vậy được rồi, hôm nào hẹn sau.”

Diệp Nam Nịnh dọn dẹp mặt bàn xong thì xách túi chuẩn bị đi. Đúng lúc này, Đỗ Khê Nhiễm bước ra từ thang máy: “Ồ, mọi người còn chưa đi à?”

“Đỗ tổng, cuối cùng chị cũng trở lại!” Hứa Hoan mừng phát khóc mà gõ bàn phím, “Tan làm rồi mà chị còn đến công ty làm gì?”

“Lấy ít đồ, đi ngay. Đi chung không?”

“Từ từ, xong ngay.” Hứa Hoan cấp tốc tắt máy tính, ôm một xấp tài liệu đi theo sau mông Đỗ Khê Nhiễm, “Chị lái xe về hả? Cho em ké một chút, em phải về tăng ca tiếp.”

Mấy người họ bước vào thang máy. Hứa Hoan hỏi một đống vấn đề. Đỗ Khê Nhiễm bị cô nàng líu ríu mà đau cả tai, bèn nói: “Em không thể học theo Diệp Nam Nịnh được à? Cứ yên lặng làm người đẹp thì tốt biết mấy.”

“Em có phải người đẹp đâu, đương nhiên là không yên lặng được rồi.” Hứa Hoan cười nói.

Trong lòng Diệp Nam Nịnh xấu hổ muốn nở hoa. Ngay sau đó, nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm gọi tên mình, cô lập tức chờ mong ngước nhìn chị.

“Nhà Hứa Hoan không tiện đường với chỗ của em. Hứa Hoan phải về tăng ca, hôm nay chị đưa em ấy về vậy. Em xem gọi xe hay là ngồi tàu đi. Quen đường về rồi mà đúng không?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, lòng khó tránh khỏi một chút ủ dột. Thì ra Đỗ tổng thường hay đưa đồng nghiệp về nhà. Mấy hôm trước đưa cô về là để giúp cô nhớ đường...

Không đúng không đúng. Diệp Nam Nịnh, mày bây giờ tham lam quá!

Hôm sau, Diệp Nam Nịnh hiếm khi ngủ nướng một giấc, dậy thì đã mười giờ hơn. Đúng lúc phải chuẩn bị bữa trưa, thôi quay cái video vậy.

Bữa trưa rất đơn giản, làm món cơm cuộn trứng, lại nấu thêm nồi canh sườn với củ mài. Video đăng lên, một vài fans ruột nhanh chóng ùa vào chiếm chỗ ở khu bình luận, tâng bốc món cơm cuộn trứng của cô thành món trứng ngon tuyệt đỉnh mà trên trời dưới đất không tìm đâu ra.

Tin nhắn cũng có thêm mấy cái. Cô tiện tay mở ra, chú ý thấy một trong số đó là hỏi về cách nấu ăn.

Dududu: [Cụ à, tôi cũng muốn làm thử món cơm cuộn trứng này. Xin hỏi có công thức không vậy?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Trên video có chú thích hết rồi á.]

Dududu: [Tôi biết. Nhưng mà tôi muốn hỏi xem trên video viết nửa muỗng muối ăn là cái muỗng bao lớn? Một ít cơm là bao nhiêu gram?]

Diệp Nam Nịnh: ???

Nghiêm túc, chính xác đến vậy sao?

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Bạn chờ một chút.]

Trong lúc chờ đợi, Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn món cơm cuộn trứng đã khét lẹt trong nồi mà thở dài một tiếng.

Khó khăn lắm mới dậy sớm một lần, đúng lúc nhìn đến blogger đăng video, hơi thèm, thế là cô nổi hứng học làm theo, kết quả vừa làm đã thất bại.

Tìm hiểu nguyên nhân, chắc chắn là vì công thức không đủ cụ thể nên mới xuất hiện sai lầm, hoặc là tại nồi với khí gas, dù sao không thể nào là vấn đề do cô được.

Đúng lúc này, blogger cuối cùng cũng hồi âm, ghi rõ lượng sử dụng của mỗi nguyên liệu ra bằng số gram.

Đỗ Khê Nhiễm lần lượt ghi chép lại hết, xong hỏi: [Mấy thứ này nhẹ như thế, làm sao cân được vậy?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Dùng cân.]

Đỗ Khê Nhiễm chụp hình cái bát đặt trên cân sức khỏe gửi qua: [Quá nhẹ, không hiện ra số gram.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [?????]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [... Hay, bạn hay lắm luôn.]

Đỗ Khê Nhiễm: ? Được khen?

Thiệt tình, làm người ta ngại gần chết.
_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play