Không biết có vị danh nhân nào từng nói qua, giảm béo, là quá trình, là thống khổ, mà huấn luyện viên là sự thật tàn khốc.
Các danh nhân: Tụi này chưa nói bao giờ, xin đừng bắt đội nồi.
Tề Vô Tư cảm thấy thực khổ sở, hắn giống như vịt trên cạn, bắt đầu từ số 0, thế nhưng lại không thấy hiệu quả, bởi vì, chưa tới mấy ngày hắn đã cùng huấn luyện viên đi ăn chúc mừng rồi, chủ yếu bởi vì…
Tề Vô Tư: Huấn luyện viên à tên họ đầy đủ của anh là gì?
568:.. Bơi lâu như vậy cũng mệt rồi, cậu có muốn đi ăn không?
568 từ trước tới giờ là B.King trong việc hoàn thành nhiệm vụ, tiên bào vì thế mà rực rỡ, nhưng lúc tới nhân gian phải tém bớt, bình thường thích chơi trò giả vờ đẹp trai cao lãnh, nhưng khi Tề Vô Tư dẫn y đi ăn đồ nướng, bản thân lại phải xắn tay áo làm, thân mặc một cái áo BALENCIAGA, tay đeo Rolex, trong lúc lơ đễnh chỉnh lại tóc hấp dẫn không ít cô gái, Tề Vô Tư cứ ‘vô tư’ ăn cà y nướng, câu khen tặng cũng không có.
568:…
568: Ê cậu nhìn thử trên tay tôi là gì đi
Tề Vô Tư cẩn thận lau đi giọt nước sôi bắn lên cổ tay y.
568 câm nín.
“Tề Vô Tư, cậu bình thường lúc mua đồ không nhìn nhãn hiệu à?”
“Tôi… Tôi không có tiền mua, cho nên không nghiên cứu mấy thứ này.”
Như vậy mà cũng được, muốn ở bên phú nhị đại mà không biết nắm bắt đề tài để nói chuyện!
“Hơn nữa… Cũng không cần thiết.”
568 ngỡ ngàng.
“Đồ ngu.”
Tề Vô Tư kinh ngạc nhìn y: “Anh nói gì vậy?”
568 ưu nhã lau khóe miệng: “Cậu cho rằng khi cậu nói không quan tâm đồ này nọ tôi sẽ khen cậu chất phác à? Cậu sai rồi, nếu là đối với người khác thì ok, không bàn tới, nhưng cậu căn bản không muốn có cuộc sống khổ sở khó khăn, thì càng phải nắm rõ mấy cái này, khi có rồi mới có cảm giác thôi thúc không muốn dừng lại, mẹ nó, tại sao phải hiểu rõ nó à, cậu nghĩ xem, đối tượng cậu muốn tiếp cận là ai, tôi cũng chả khuyên cậu phải sống dối trá, trầm mê vào mấy cái hàng xa xỉ này, nhưng chờ ngày nào đó cậu cảm nhận được không theo đuổi mục tiêu của mình nữa thì hãy nói mấy câu này với tôi!”
Tề Vô Tư:…
Tề Vô Tư: Hơi của anh tốt thật.
568: Không cần khen, tôi cũng chả thua mấy người kia.
Tề Vô Tư: Nhưng mà rốt cuộc anh đang so với ai vậy…
Bữa ăn này đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của Tề Vô Tư, trên đường về hắn nhìn thoáng qua cửa hàng kính hiệu, nắm chặt tay đi vào, ngày thứ hai 568 vừa ngáp vừa ra mở cửa, cảm thấy người có thế giới quan sụp đổ là y.
Đây là Tề Vô Tư sao???
Đầu tóc đầy dầu giờ đã sạch bong, quần áo đàng hoàng không còn dính dơ, mặt mày cũng không còn vẻ lười biếng.
“Tôi cảm thấy mình tự tin hơn rồi, hơn nữa luôn cảm thấy mình không thể để bản thân với cái kính này.”
Tề Vô Tư nói thế xong, tâm tình cũng tốt lên, công việc ngày càng thuận lợi, Tề Vô Tư chỉ tốn mấy tháng đã tăng chức, dáng người cũng trở nên thon dài.
568 nghĩ, hắn rốt cuộc cũng chịu rời đi thế giới hạn hẹp kia.
Mà người định mệnh kia cũng cách không còn xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT