Trần Lăng Tùng cố gắng trấn tĩnh: “Khá đẹp.” Cậu trả lại bức vẽ cho Sư Tuyết, mắt dạo bốn phía, cũng không biết nên đặt vào chỗ nào. Ngón tay Sư Tuyết đụng vào mu bàn tay cậu, tiếp đó nắm hai bên sườn của khung ảnh, hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào thanh niên trong bức vẽ, “Tớ cũng cảm thấy như vậy.”
Trần Lăng Tùng vội rụt tay lại, mới thở phào ra được một hơi, chợt nghe Sư Tuyết nói như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lại đỏ thêm một tầng nữa. Cậu đành phải tự tìm bậc thang cho mình: “Ngày thường tớ rất thích rèn luyện, này cũng không kỳ quái.” Có vẻ hơi tự đại, cậu lại bổ sung một câu, cũng kéo Sư Tuyết vào khen: “Xem ra cậu đi theo hướng tả thực, sức tưởng tượng phong phú, vẽ cũng tốt.”
Trần Lăng Tùng ngẫm lại những lời này, Sư Tuyết nói cũng không sai. Quả thật hắn đã từng thấy, còn không chỉ có một lần, ai bảo lúc công đực tìm bạn đời thì làm dáng muốn chết. Trần Lăng Tùng đóng gói quên đi chuyện ở thời cấp ba cậu kéo Sư Tuyết đến nhà tắm, cùng với áo trên của cậu cố tình vô ý mất tích khi chỉ còn hai người ở ký túc xá, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, nói: “Tớ cảm thấy kiểu tranh này không thể treo ở phòng khách….” Sư Tuyết tiếp lời: “Quá sắc tình?”
Trần Lăng Tùng không tự giác lên giọng: “Này không dính dáng tới sắc tình!” Giọng nói dần hạ xuống, “Nhưng quả thật quá… quá cởi mở, tớ cảm thấy phần lớn bạn bè tới chơi đều không tiếp thu được.”
“Chính là ở phương Tây, tranh khỏa thân rất bình thường, vẻ đẹp của thân thể con người là một loại nghệ thuật tự nhiên, nếu đánh đồng nó với dâm uế sắc tình, không khỏi quá hẹp hòi.”
“Vai chính của tranh khỏa thân cũng không phải vẽ chủ nhân, bị chỉ chỉ trỏ trỏ không phải bọn họ, đương nhiên bọn họ không thèm để ý!”
“Tớ vẽ chính là nửa thân trần, cũng không lộ hết. Hơn nữa không phải lúc trước cậu —— “
“ —— Được rồi! Không được lôi chuyện cũ của tớ ra.” Trần Lăng Tùng trừng Sư Tuyết một cái, giơ tay vò đầu, mái tóc ngắn bị vò đến lộn xộn, cuối cùng nói một cách không tình nguyện: “Cậu muốn treo liền treo đi.”
Sư Tuyết xoay người, chống tay ở trên thành ghế sô pha, thật lâu cũng không lên tiếng. Trần Lăng Tùng nói: “Tới a, để tớ treo, cậu ngồi nghỉ một lúc đi.” Cậu vươn tay, thấy Sư Tuyết không bắt lấy mới cảm thấy kỳ quái, cậu quay đầu lại thấy Sư Tuyết đưa lưng về phía cậu, vẫn không nhúc nhích.
“Sư Tuyết?” Trần Lăng Tùng vỗ vỗ vai Sư Tuyết, bả vai Sư Tuyết run rẩy kịch liệt, cậu có chút lo lắng hỏi: “Sư Tuyết, không có việc gì chứ?” Sư Tuyết vẫn không nói một lời, Trần Lăng Tùng cho rằng hắn để ý chuyện này, vội vàng nói: “Sư Tuyết, tớ chỉ là nói giỡn với cậu, tớ thật thích bức vẽ của cậu. Nó thật đẹp. Nếu treo nó lên tường, phòng khách của tớ nhất định là rực rỡ hẳn lên*, có người tới làm khách thấy được, cũng nhất định sẽ thích.”
(*蓬荜生辉 bồng tất sinh huy.)
Có thích hay không thì không biết, cười nhạo cậu là nhất định. Trần Lăng Tùng bất đắc dĩ nghĩ, được rồi, xưa có Chu U Vương phóng hỏa giỡn chư hầu*, Trần Lăng Tùng cậu đây không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng tinh thần lấy được nụ cười của mỹ nhân lại được truyền thừa trọn vẹn.
(*周幽王烽火戏诸侯: Tương truyền Chu U Vương có một người đẹp gọi là Bao Tự, ông này rất chiều chuộng nàng nhưng nàng không thích cười. Thế là ông ta đã bày trò đốt lửa trên núi Ly – một cách báo tin kiểu xưa để gọi chư hầu đến giúp phòng khi có biến, để làm nàng ta vui. Được chừng ba lần thì lúc có biến thật, ông ta đốt lửa thì không ai tin nữa, thành ra mất thành.)
Cuối cùng Sư Tuyết nhịn không được, hắn hạ giọng cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng thanh thúy, giòn vang giống như mùa xuân băng chảy tuyết tan. Sư Tuyết xoay người, buông tay che miệng, mặt mày cong cong: “Tớ gạt cậu. Trần Lăng Tùng, cậu là đồ ngốc sao? Cậu không cảm thấy xấu hổ nhưng tớ thấy. Này chỉ là một bức trong đó, tớ còn có tranh chân dung của người khác, tớ không ép buộc cậu, nếu cậu thích liền treo lên.”
Trần Lăng Tùng sững sờ. Cậu nhìn Sư Tuyết, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp giống như trước, đôi mắt trong suốt sáng ngời hơn cả ánh trăng, giống như một đựng một suối nước trong vắt, ai biết được làm sao hắn lại trở nên một bụng đầy ý nghĩ xấu như thế! Mắt vẫn là nước, lại là hồ nước sâu, mặt nước phản chiếu ra ánh trăng trong suốt, bỏ qua ánh sáng khúc xạ, bản thân hồ nước là sâu không lường được, không chút gợn sóng*.
(*波澜不惊 gợn sóng bất kinh: mặt nước gió êm sóng lặng, so sánh cục diện bình tĩnh, tình thế ổn định, k có gì thay đổi.)
Cậu nghiến răng nghiến lợi xông lên trước, cánh tay móc qua cổ Sư Tuyết, khiến cho hắn không thể không nghiêng người, cong lưng, đầu dán trước ngực Trần Lăng Tùng. Trần Lăng Tùng bóp chặt Sư Tuyết, “Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, có phải đã quên ai mới là ba ba của cậu hay không?”
Cằm cậu cọ cọ đỉnh đầu Sư Tuyết, tóc mềm cọ qua da. Trần Lăng Tùng bỗng nhận ra, trạng thái của bọn họ thân mật như thế, sườn mặt Sư Tuyết dựa vào trước ngực cậu, miếng vải mỏng kia cũng giống như bị phỏng, tiếng hít thở của hắn thúc giục nhịp tim đập của cậu. Yết hầu Trần Lăng Tùng bỗng nhúc nhích, cậu đang muốn buông tay, Sư Tuyết đẩy cậu ra trước một bước, Sư Tuyết đứng thẳng người, Trần Lăng Tùng nhìn thấy vành tai ửng hồng của hắn, mắt Sư Tuyết rất sâu, trừ cái này ra cũng không nhìn ra manh mối gì trên mặt hắn.
–
Sư Tuyết dọn vào là ở đầu thu, B thị còn chưa hồi phục sau mùa hè, hắn và Trần Lăng Tùng thuê chung một tháng đến nay, thời tiết chậm rãi bước vào mùa thu sảng khoái. Trần Lăng Tùng mở cửa nhà, gió lạnh ùa vào mặt, thì ra cửa sổ của phòng khách mở rộng, gió lùa vào từ bên ngoài cửa sổ, cùng với mùi thơm của đồ ăn.
Lúc ấy ánh chiều tà rải đầy trong nhà, Sư Tuyết thò đầu ra từ trong phòng bếp: “Cậu về rồi à?” Sinh hoạt của người bình thường luôn đầy những tình huống “Biết rõ còn cố hỏi”, lại khiến sinh hoạt bình thường tràn đầy ôn nhu.
Vì thế Trần Lăng Tùng cao giọng đáp lại: “Tớ về rồi.” Bọn họ nhìn nhau cười.
Khoảnh khắc này Trần Lăng Tùng bỗng cảm thấy đáng giá. Cầu mà không được, thống khổ, giãy giụa đã từng có đều hóa thành khói lửa dưới ánh chiều tà, bị máy hút khói hút đi một cách tận chức tận trách, hoặc là bay qua cửa sổ lên trời. Cậu lại nở nụ cười.
Sư Tuyết gọi cậu: “Lại đây múc canh đi!”
Trần Lăng Tùng cởi áo khoác của tây trang, treo ở trên cây treo đồ, “Tới đây!”
Hôm nay Sư Tuyết làm chính là canh xương hầm rong biển, liên tục dặn cậu cẩn thận nóng, Trần Lăng Tùng nói: “Tớ cũng không sợ nóng.” Lòng bàn tay vừa đụng tới thành sứ, lập tức rụt tay về, hai tay cậu niết vành tai mình, oán giận: “Có phải cậu bỏ vào lò vi sóng hay không?”
Sư Tuyết cười nói: “Không phải cậu không sợ nóng sao?” Trần Lăng Tùng phản bác: “Này không giống!”
Sư Tuyết nói: “Cậu đi rút thêm mấy tờ khăn giấy, hình thành tầng cách nhiệt sẽ không nóng nữa.”
“Ồ! Học bá quả nhiên khác biệt a.” Trần Lăng Tùng nhướng nhướng mày với hắn, Sư Tuyết quay mặt qua chỗ khác: “Đừng đùa tớ, vừa rồi cười tay run một cái. Có khả năng rau đêm nay sẽ rất mặn.”
Trần Lăng Tùng im lặng chuồn đi, dựa theo lời của Sư Tuyết lấy giấy tới bưng canh, cậu đặt tô canh ở trên bàn cơm, đứng thẳng người, tầm mắt đối diện với bức tường phía trên sô pha.
“Sư Tuyết, cậu vừa treo à?”
“Ừ. Đột nhiên nhớ tới, đã đồng ý cậu treo một bức.”
Trần Lăng Tùng há mồm lẩm bẩm: “Không phải nói không ép buộc tớ sao…” Lòng lại rất cao hứng, ba bước cũng thành hai bước, Trần Lăng Tùng bắt chéo hai tay sau lưng làm bộ như có chuyện nghiêm trọng*, trộm nhìn lén vào phòng bếp, không biết Sư Tuyết đứng ở cửa bếp từ lúc nào, Trần Lăng Tùng lập tức thả chậm bước chân, làm bộ làm tịch bước qua.
(*煞有其事: sát hữu kỳ sự.)
Sư Tuyết cười lắc đầu, lại chui vào trong phòng bếp, Trần Lăng Tùng thấy hắn đi rồi, mới bắt đầu đứng đắn thưởng thức. Lần này Sư Tuyết vẽ một bóng lưng, bóng lưng của một thiếu niên. Trần Lăng Tùng cảm thấy xúc động, cậu dễ dàng nhận ra, Sư Tuyết vẽ vẫn là cậu. Trong bóng đêm, chỉ có ánh trăng và thiếu niên sáng ngời, ánh trăng phủ lên đồng phục màu trắng xanh của thiếu niên, đèn màu neon xung quanh tạo thành một vòng sáng.
Trần Lăng Tùng đưa tay chạm vào góc của đồng phục, nơi đó có ba ngón tay tinh tế nhỏ gầy, rất dễ bị xem nhẹ. Lúc cấp ba Sư Tuyết dọn ra ngoài ở chung với cậu, vì gom đủ tiền thuê nhà, Sư Tuyết lợi dụng thời gian trống để làm thêm, Trần Lăng Tùng lo lắng hắn, liền chờ đến khi Sư Tuyết tan tầm thì đến đón hắn.
Khi đó, bọn họ đi qua con đường đó hết lần này đến lần khác. Kỳ thật khi ấy không có đèn neon như Sư Tuyết vẽ, chỉ có một hai ngọn đèn đường thưa thớt, cách nhau khá xa, ánh sáng mỏng manh. Có một lần cố tình cúp mất một bóng, một khoảng cách rất dài lâm vào bóng tối, ven đường xe cộ thưa thớt, thỉnh thoảng có đèn xe lao vút qua.
Sư Tuyết yên lặng đi theo sau Trần Lăng Tùng, một con chó bỗng nhiên nhảy ra, sủa loạn xạ về phía bọn họ, Sư Tuyết sợ tới mức hét lớn, hắn trốn đằng sau Trần Lăng Tùng, cả người đều sợ đến phát run. Trần Lăng Tùng ôm hắn, còn nói rất nhiều lần: “Không có gì, không có gì.” Khi đó Sư Tuyết thấp hơn cậu nửa cái đầu, dính chắc vào người cậu, giống như khúc xương sườn cậu đánh mất kia.
Trần Lăng Tùng dỗ Sư Tuyết thật lâu, cuối cùng học chó dữ sủa, mới dọa con chó kia sợ tới mức kẹp đuôi chạy đi. Cậu học chó kêu vừa giống lại vừa hung, Sư Tuyết nhịn không được nhấp miệng cười một cái: “Cảm ơn cậu, tớ không sợ nữa.” Giọng hắn thật mềm, hơi thở phun vào yết hầu Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng thở ra một hơi thật nặng, hô: “Đừng nhúc nhích!”
“Có chuyện gì…”
Trần Lăng Tùng đẩy Sư Tuyết ra, “Không có gì. Đi thôi.”
Cậu đi lên trước mấy bước, Sư Tuyết không theo kịp. Trần Lăng Tùng quay đầu hỏi Sư Tuyết: “Có chuyện gì vậy? Con chó ngốc kia bị tớ dọa chạy rồi, đừng sợ.”
Cậu im lặng đứng đợi một chốc, mới nghe thấy giọng nói có chút ủy khuất của Sư Tuyết: “Thật tối.”
Trần Lăng Tùng trợn trắng mắt: “Sao cậu còn nhát hơn cả con gái.” Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn vòng về.
Mấy ngón tay kia là của Sư Tuyết. Ngón cái cùng ngón trỏ của Trần Lăng Tùng chụm lại, như là nắm được ngón tay trong bức vẽ. Cậu hé môi, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.