Sư Tuyết kiên trì có thể tự mình đi đường, nhưng không quá hai bước liền đỡ tường, Trần Lăng Tùng nhịn cười nói: “Cậu đừng cậy mạnh.” Sư Tuyết liền đỡ tường đứng đó, Trần Lăng Tùng không biết ý tứ của hắn, cũng đứng tại chỗ. Một lúc sau, Sư Tuyết nghiêng mặt đi, khóe mắt liếc nhìn Trần Lăng Tùng, cậu mới phản ứng lại, cười thầm, đi lên trước khoác cánh tay của Sư Tuyết lên vai mình, hai người dựa vào cực gần, lúc đi đường có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Tiếng hít thở này ở trong màn đêm, không thấy rõ mặt nhau không nhìn được khác thường, chờ đi vào hành lang, sau khi cửa thang máy mở ra, ánh sáng chói lòa ùa đến, Trần Lăng Tùng cùng Sư Tuyết đi vào, sau khi cửa thang máy khép lại, trong không gian hẹp hòi an tĩnh, thân thể của người này dựa sát vào một người khác, da thịt trần trụi gần kề, này gần như khiến người khó có thể chịu đựng giống như tiếng hít thở gần trong gang tấc.
Cố tình vào lúc này, Sư Tuyết hỏi bằng giọng khàn khàn: “Tới rồi sao?” Giọng hắn cọ qua khuôn mặt của Trần Lăng Tùng một cách nhẹ bẫng, Trần Lăng Tùng xoay mặt qua chỗ khác, lúc này thang máy “Đinh ——” một tiếng, cậu giống như đại xá, thầm thở phào một hơi, liền túm lấy người kéo ra ngoài.
“Tới rồi, cậu tự đứng một chút.” Trần Lăng Tùng móc chìa khóa trong túi quần, móc cả buổi cũng không móc ra được, Sư Tuyết dựa vào tường, quay đầu nhìn cậu, Trần Lăng Tùng bảo mình bình tĩnh, thở ra một hơi nặng nề, mới nhớ tới chìa khóa đặt ở túi áo.
Sư Tuyết nói: “Dường như trí nhớ cậu trở nên kém rồi.”
Trần Lăng Tùng đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn Sư Tuyết. Sư Tuyết nhàn nhã đứng ở một bên, dù say rượu cũng không thấy bộ dạng có chút nào chật vật, mái tóc gọn gàng như trước, nếp uốn trên quần áo cũng không thấy bao nhiêu, chỉ có da hơi hiện lên màu đỏ, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, tỏ rõ thần trí của người này có khả năng không tỉnh táo lắm. Trí nhớ của cậu tự cậu biết rõ, nhưng thật ra đầu sỏ gây tội này, chẳng những lòng không mang cảm kích, còn dùng vẻ mặt người ngoài cuộc lên giọng chê trách người.
Trần Lăng Tùng tức giận nói, “Tớ thấy cậu đã tỉnh rượu không sai biệt lắm, cậu có chân đúng không? Tự mình vào đi.” Mới lạ ban đầu đã qua, cộng với nóng nảy không rõ lý do, Trần Lăng Tùng nói chuyện cũng không còn khách khí. Cậu nói xong cúi người lấy ra hai đôi dép nam ở trong tủ giày, mình đổi một đôi trong đó, đang muốn vào cửa, Sư Tuyết ở đằng sau cậu nói: “Màu đôi này khó coi.”
Trần Lăng Tùng hít một hơi, đổi là những người bạn khác đòi hỏi, đã sớm tung dép vào mặt người đó, nhưng cậu xoay người, một câu “Thích mang thì mang không thì thôi” chần chừ thật lâu cũng không ra khỏi miệng. Lúc cấp ba Trần Lăng Tùng liền phát hiện, độ nhẫn nại của cậu đối với Sư Tuyết cực cao, ban đầu còn chưa có tâm tư kia đã như vậy rồi, có lẽ có liên quan tới ấn tượng ban đầu, lần đầu tiên cậu gặp Sư Tuyết, buồn cười, một học sinh nam ngồi đọc sách trong ký túc xá, nghe thấy có người vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi xuống thật mau, hắn có chút khẩn trương, giống như không biết nói gì, tay đều bóp nhăn sách.
Trần Lăng Tùng chủ động chào hỏi, “Này, bạn cùng phòng, đọc sách à? Làm quen một chút, tớ là Trần Lăng Tùng. Trần tả nhĩ, Lăng lưỡng thủy, Tùng mộc bàng*.”
(*陈: trần 左耳: tả nhĩ; 淩: lăng 两水: lưỡng thủy; 松: tùng 木旁: mộc bàng. Tui để nguyên văn chớ k biết edit sao ax^^.)
Sư Tuyết ngẩng đầu nhìn cậu, lúc này Trần Lăng Tùng mới thấy rõ mặt hắn, ngạc nhiên tán thưởng một tiếng ở trong lòng, vị bạn học nam quá mức xinh đẹp này khẽ nói: “Chào cậu, tớ tên Sư Tuyết.”
Về sau ở chung lâu rồi, Trần Lăng Tùng phát hiện Sư Tuyết không thích nói chuyện, cậu khuyên hắn: “Cậu phải giao lưu với người khác nhiều hơn nữa.” Sư Tuyết nhìn cậu cười cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, Trần Lăng Tùng không có biện pháp, còn có thể thế nào? Chỉ có thể chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.
Một người ngoan như thế thẹn thùng như thế, ai nhìn mà không mềm lòng, tướng mạo còn xinh đẹp…. Lúc này Trần Lăng Tùng quay đầu lại, thấy Sư Tuyết cười cười nhìn chằm chằm vào cậu, hơi cồn cổ vũ khí thể của Sư Tuyết, hắn nói: “Trần Lăng Tùng, tớ muốn đi đôi cậu đang mang.”
Trần Lăng Tùng muốn đáp “Lớn mật!” Sư Tuyết vịn cửa cười với cậu, Trần Lăng Tùng thở dài đi đến trước mặt hắn, nhường dép lê cho hắn, còn ngồi xổm xuống bày chỉnh tề, mình thì mang đôi dép lê màu đỏ bị ghét bỏ kia.
Cuối cùng Sư Tuyết cũng chịu đổi giày, sau khi đến phòng khách, Sư Tuyết lại nói: “Hôi quá. Trần Lăng Tùng, tớ muốn tắm.” Hắn ngửi ngửi người mình từ trên xuống dưới, cau mày, đây là lần thứ hai Trần Lăng Tùng nghe thấy Sư Tuyết gọi cả tên họ cậu trong ngày hôm nay, trước kia hắn cũng rất ít kêu, một miệng rượu liền réo không ngừng, tiếp đó vẫn luôn kêu: “Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng…”
“Tắm đúng không?” Trần Lăng Tùng đánh gãy hắn, Sư Tuyết nói: “Không, tớ muốn Trần Lăng Tùng đưa tớ đi nhà tắm.”
“Tớ là cấp dưới cậu hay là thái giám phục vụ cậu,” Trần Lăng Tùng giận đến bật cười, “Phòng tắm ở bên kia, ngài hạ mình dời đến một chút.”
“Trước kia cậu đều đi cùng tớ…” Giọng Sư Tuyết càng lúc càng nhỏ, âm cuối nhỏ đến độ không nghe thấy, hắn thấy Trần Lăng Tùng không để ý tới hắn, liền đến phòng tắm một mình. Đóng cửa sầm một cái, còn rất vang.
“Cậu tắm nhanh lên! Lát nữa tớ cũng muốn tắm.” Trần Lăng Tùng cởi áo trên, phòng tắm truyền đến một tiếng vang, cậu ném áo, hô: “Sư Tuyết? Có chuyện gì vậy, cậu có ổn không?”
Bên trong không có ai đáp lại, Trần Lăng Tùng để trần nửa người trên chạy tới mở cửa phòng tắm, Sư Tuyết ghé vào bồn tắm, cả người ướt nhẹp, thì ra là hắn đụng rớt vòi hoa sen, vòi hoa sen cùng hắn rơi vào bồn tắm. Trần Lăng Tùng đến gần muốn giữ vòi phun, Sư Tuyết động một cái, vòi phun rơi trên người hắn chuyển hướng về phía Trần Lăng Tùng, toàn bộ nước bắn vào trên mặt cậu, giọt nước lăn xuống từ trên người cậu lại làm ướt quần.
Trần Lăng Tùng cũng không để ý vòi phun, giữ chặt tay Sư Tuyết kéo người lên, Sư Tuyết thuận thế ngã vào người cậu, hai người đều ướt đẫm, Trần Lăng Tùng quay đầu muốn nói với Sư Tuyết, tỉnh chút nào chưa? Cứ tiếp tục thế này, cậu thật sự là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
Không nghĩ tới mặt Sư Tuyết đang quay về phía cậu, cánh môi mềm mại chạm vào nhau, Sư Tuyết mở to mắt, trong mắt hắn lập tức hiện lên kinh ngạc. Trong mắt của Trần Lăng Tùng đối diện tràn đầy khiếp sợ, Sư Tuyết lập tức phản ứng lại, càng hướng về phía trên người Trần Lăng Tùng, ngay vào lúc Trần Lăng Tùng muốn đẩy hắn ra, Sư Tuyết cắn vào môi dưới của Trần Lăng Tùng một cái. Giọng của hắn mơ hồ không rõ, Trần Lăng Tùng lại nghe được cực kỳ rõ ràng.
Sư Tuyết đang gọi tên của Lục Lệ Vân.
Ngực trái của Trần Lăng Tùng đột nhiên lạnh giá, trái tim rơi xuống thật mạnh, cậu nghe thấy tiếng gió rì rào, một một tiếng đều cắt vỡ khí quan yếu ớt. Cậu tùy ý Sư Tuyết cắn xong, dùng sức đẩy Sư Tuyết ra, thờ ơ nhìn hắn ngã ra sau.
Cậu là điên rồi mới khiến cho người trở nên rẻ rúng như vậy.
Trần Lăng Tùng lau môi, nhìn Sư Tuyết một cách lạnh lùng, quay người ra khỏi phòng tắm.
Đằng sau cậu, Sư Tuyết vùi đầu vào trong nước, dòng nước lạnh lẽo bao vây lấy hắn, cho đến khoảng nửa phút, hắn mớt vọt ra khỏi mặt nước, tóc đen dán xuôi theo mặt hắn, chảy nước ướt nhẹp, Sư Tuyết sờ sờ môi mình, nở một nụ cười khó hiểu.
–
Trần Lăng Tùng ngồi ở phòng khách hút hết một điếu thuốc, tức giận tan sạch theo khói thuốc lượn lờ, cậu ném tàn thuốc vào gạt tàn, cười một tiếng, thôi, so đo cái gì với con ma men? Trần Lăng Tùng thuyết phục mình, lại đi về phía phòng tắm, trong cánh cửa truyền đến tiếng nước ào ào, không xong, nổi giận quên mất đóng vòi sen. Lo lắng Sư Tuyết chết chìm trong bồn tắm thành quỷ nước, Trần Lăng Tùng vội tiến lên, vặn ra tay nắm cửa.
Sư Tuyết quay đầu, “Nhìn gì nha?”
Trong phòng tắm không phải quỷ nước, rõ ràng là yêu quái nước. Trần Lăng Tùng đóng sầm cửa lại, hai tay hai chân cậu cứng đờ, chính là tay chân cùng đi, sau khi ngơ ngác ngồi xuống, đưa hai tay bụm kín mặt.
Trước mắt cậu hiện ra đôi con ngươi bị nước thấm ướt hiện ra đặc biệt đen bóng của Sư Tuyết, không nhìn ra trên người hắn thế nhưng có cơ bắp, đường cong cơ bắp mỏng mà căng chặt, không biết có phải luyện ra ở phòng thể hình hay không, có thực dụng hay không thì không bàn tới, đẹp là thật sự đẹp.
Còn về nhìn thoáng qua, thấy được thứ không nên xem, cũng là thứ Trần Lăng Tùng khiếp sợ nhất ——
Có câu nói: Người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển cũng không thể đong bằng đấu.
Năm đó cậu cũng từng đi nhà tắm cùng Sư Tuyết, nhưng Sư Tuyết luôn ngượng ngùng cởi sạch, lúc tắm thường để lại một quần lót, chết sống cũng không chịu cởi, lúc ấy Trần Lăng Tùng cho rằng Sư Tuyết tự ti.
Xem ra cũng không phải.
:)
“Có quần áo sạch không?” Sư Tuyết ở bên trong gõ gõ cửa phòng tắm.
“Tùy tiện lấy một bộ ở trên kệ,” Trần Lăng Tùng do dự, “Cậu muốn đồ lót mới không?”
Sư Tuyết nói: “Không cần đâu.”
Trần Lăng Tùng bỗng phản ứng lại, nói không chừng kích cỡ không phù hợp lắm.
Một lúc sau, Sư Tuyết lau tóc đi ra, “Tớ tắm xong rồi.” Trần Lăng Tùng đứng dậy, cậu đen mặt, giơ ngón giữa với Sư Tuyết, đi về phía phòng tắm.