Bởi vì trên đường lại nhận được tin nhắn của Lý Xuân Minh:
– Món Nhật ai thích ăn thì ăn, chậm chạp chết người! Đổi chỗ, gặp chỗ cũ!
Trần Lăng Tùng đổi đầu xe, lại chạy lên cầu vượt, tới mục đích đã là nửa tiếng sau. Trần Lăng Tùng đẩy cửa phòng ra, “Các cậu tới thật khéo, chúng tôi vừa đến một chốc.” Lý Xuân Minh vẫy tay gọi cậu vào, ngồi bên trái Lý Xuân Minh là hai người đàn ông tuổi tác gần với anh, lúc trước Trần Lăng Tùng đã gặp rồi, liền cười chào hỏi, Sư Tuyết đi đằng sau cậu.
Hai đứa nhỏ đẹp trai vừa xuất hiện, trong phòng đều giống như sáng sủa không ít, Lý Xuân Minh rất có hứng thú mà đánh giá Sư Tuyết từ trên xuống dưới, chậc chậc: “Đứa nhỏ này, còn đẹp trai hơn idol trong di động của con gái tôi.”
“Dĩ nhiên nha, cũng không xem là ánh mắt của ai.” Trần Lăng Tùng giới thiệu cho Sư Tuyết, “Đây là Xuân Minh ca, bên cạnh theo thứ tự là tiểu Vương ca cùng Trương Lộc ca.” Cậu chỉ vào Sư Tuyết: “Đây là bạn trai em, Sư Tuyết, một họa sĩ.”
Sư Tuyết cười vươn tay, sau khi lần lượt bắt tay, Trần Lăng Tùng ngồi ở bên cạnh Lý Xuân Minh, Sư Tuyết ngồi bên cạnh Trần Lăng Tùng. Vừa rồi khi bắt tay, trên mặt hai vị khách còn lại không hề có biểu tình kinh ngạc gì, hẳn là Lý Xuân Minh đã giải thích trước đó, đều là tuổi tác gần năm mươi*, lăn lộn trên thương trường, gặp qua nhiều việc, công phu che lấp cảm giác của bọn họ đã đạt đến độ hoàn mỹ*, ít nhất trên mặt không nhìn ra cổ quái, trái tim treo cao của Trần Lăng Tùng hạ xuống, rót một ly trà nóng cho Sư Tuyết.
(*奔五 bôn ngũ.)
(**炉火纯青 lô hỏa thuần thanh: luyện đến khi lò phát ra ánh lửa xanh thuần liền tính thành công; dùng để chỉ công phu đạt tới cảnh giới thuần thục hoàn mỹ.)
Lý Xuân Minh nhìn thấy, nói: “Gì đây nha, thấy sắc quên nghĩa, được cậu rót cho ly trà, chỉ sợ tôi nằm mơ cũng sẽ cười ra tiếng.”
Trương Lộc cũng cười nói: “Đã ăn nhiều lần cơm với tiểu Trần như thế rồi, lần nào không phải là người khác rót rượu cho cậu ấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ra tay.”
“Đi đi đi, đó là bởi vì rót chính là rượu! Nếu là trà em liền tự mình ra tay.”
Lý Xuân Minh nhìn Sư Tuyết bên cạnh, đang bưng ly uống trà, mặt mày hắn cong cong, hình ảnh vô cùng cảnh đẹp ý vui.
“Vừa rồi cậu nói tiểu Tuyết vẽ tranh sao?”
“Đúng, em rất hâm mộ cậu ấy, mỗi ngày ở nhà, cũng chưa từng thấy cậu ra cửa đi làm.”
“Cậu có thể so với người ta sao? Ngồi bên cạnh cậu ấy, cậu y như con khỉ. Người ta không hổ làm nghệ thuật, ngồi ở đó khí chất đều khác biệt, tiên khí lượn lờ.”
Cách dùng từ khoa trương của Lý Xuân Minh, chọc đến mấy người ở đây cười rộ lên, Trần Lăng Tùng cười nói: “Anh xong chưa nha Không cần giẫm một thổi một như thế chứ!” Sư Tuyết cũng cười: “Không khoa trương như vậy, em chỉ là vẽ vẽ thôi.”
Lý Xuân Minh vỗ bàn một cái, nói: “Ài, khiêm tốn quá! Nói thật, cũng không biết cậu coi trọng Trần Lăng Tùng cái gì, cậu ta trừ bỏ khuôn mặt lừa gạt phụ nữ, kiếm tiền không tính nhiều, có khi nơi này ——” Lý Xuân Minh chỉ vào đầu: “Nơi này còn thiếu cọng gân! Xong việc cả buổi mới ngộ ra!”
(*转不过弯: nghĩ không ra; nghĩ không thông.)
Trần Lăng Tùng lại hô: “Không giống như anh nói!”
Ở dưới bàn, Sư Tuyết vỗ vỗ đùi Trần Lăng Tùng, nói: “Bọn em là bạn cùng cấp ba, lúc đó em không thích nói chuyện, Lăng Tùng giúp đỡ em rất nhiều lần. Hầu hết thời gian cậu ấy đều qua loa tùy tiện*, có khi lại thận trọng hơn ai hết, từ trước kia cho đến hiện tại, cậu ấy vẫn luôn chưa từng thay đổi, đơn thuần, thiện lương, lòng mang gối ấm*, vẫn luôn vẫn luôn, cậu ấy cho tới hiện tại đều rất tốt.”
(*粗枝大叶 thô chi đại diệp: k tinh tế, qua loa k nghiêm túc.)
“Mở mắt, lần đầu tiên thấy thằng nhóc Trần Lăng Tùng này e lệ.” Tiểu Vương tổng nói.
Lý Xuân Minh cảm thán: “Là một đoạn duyên phận tốt, con đường này cũng không dễ đi, hai người các cậu ở bên nhau liền phải thật kiên trì.” Anh nâng ly rượu: “Làm trưởng bối của Trần Lăng Tùng, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, sau khi xác nhận lòng vẫn có chút thấp thỏm. Nhưng nhìn thấy Sư Tuyết, thấy hai người các cậu, không thể không nói một tiếng xứng đôi. Sư Tuyết,” Lý Xuân Minh hướng ly rượu về phía Sư Tuyết: “Trước mời cậu một ly, lời vừa rồi của tôi không tính, đều là gạt cậu, Trần Lăng Tùng là đứa trẻ tốt, phải giữ thật chắc.”
Sư Tuyết rót đầy ly rượu cho mình, đứng dậy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lý Xuân Minh khen: “Tửu lượng tốt.” Lại tự rót đầy một ly, lại mời: “Ly này mời hai người các cậu, hạnh phúc lâu dài.”
Trần Lăng Tùng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, cùng Sư Tuyết liếc nhai, hai người đồng thời rót đầy một ly rượu, nâng bằng cả hai tay, Trần Lăng Tùng nói: “Cảm ơn anh, kỳ thật ủng hộ của anh với em mà nói rất quan trọng.”
Lý Xuân Minh uống hết rượu, đặt ly xuống bàn, dựa lưng vào ghế nói: “Kích động gì chứ, đừng đừng, tôi cũng không ăn một bộ này của cậu.”
Tiếng cười nổi lên, đồ ăn cũng lục tục lên bàn, người phục vụ bưng một mâm hải sản vào phòng, đằng sau đi theo một vị trung niên tây trang giày da, tay phải đeo đồng hồ sang quý, một đầu hoa râm.
Trương Lộc thấp giọng cảm thán: “Lục tổng thoạt nhìn già rất nhiều.”
“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người công tác điên cuồng cũng nhịn không được thương tâm.”
Trần Lăng Tùng đoán người trước mắt chính là cha của Lục Lệ Vân, trong lễ tang cậu đã từng thấy ông từ rất xa, lần này cẩn thận quan sát, mới nhận ra ông già thật nhiều. Người đàn ông nhếch môi một cái xem như chào hỏi, Lý Xuân Minh chào ông, sau khi ông gật đầu, yên lặng kéo ra ghế dựa bên cạnh Sư Tuyết.
Trong phòng nhất thời an tĩnh không một tiếng động, Trần Lăng Tùng cảm thán xong, duỗi tay chuyển bàn xoay, chuyển mâm hải sản kia tới trước mặt Sư Tuyết, nói nhỏ: “Không phải cậu thích hải sản nhất sao?”
Cậu cho là giọng rất nhỏ, kỳ thật cả gian phòng đều nghe thấy được, Lý Xuân Minh vốn đang nâng ly uống, cười ra tiếng đầu tiên, “Trần Lăng Tùng, xem như tôi nhìn ra cậu, cậu hoàn toàn là một thê nô.”
Trần Lăng Tùng sờ sờ mũi, cha Lục Lệ Vân đột nhiên hỏi: “Cậu chính là Trần Lăng Tùng đi? Tôi nhớ rõ cậu, lúc trước nói là bạn cấp ba của Lục Lệ Vân, hẳn là đến lễ tang gặp mặt nó lần cuối cùng.”
Trần Lăng Tùng sửng sốt một chút, gật gật đầu.
Tiểu Vương tổng giơ ly rượu, từ đầu bên kia mời cha của Lục Lệ Vân: “Lệnh công tử đã qua đời, nếu cậu ấy còn cũng hy vọng người ở lại bảo trọng thân thể. Nén bi thương.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong suốt trong tay, cười lạnh một tiếng: “Nghiệt tử, chết đi cũng thế, cả ngày chỉ biết đâm vào mông đàn ông, chỉ biết ném mặt tôi.” Ông nói một cách lạnh lùng, lại giơ tay chùi chùi hốc mắt, Tiểu Vương Tổng thấy không có người nói tiếp, ngồi xuống thở dài một tiếng. Lúc này Sư Tuyết khẽ nói: “Ngài thật sự nghĩ như vậy sao, không phải chỉ là ‘tin tức về chuyện trăng hoa’ thôi sao? Lúc trước không phải ngài cho rằng tất cả chuyện này nhỏ bé không đáng kể, tương lai của cậu ấy rực rỡ vô hạn sao? Cũng phải, ai có thể nghĩ đến Lục tiểu công tử bạc mệnh, đã định trước không có phúc hưởng?”
“Sư Tuyết!” Trần Lăng Tùng giữ chặt mu bàn tay Sư Tuyết, cậu không để ý tới cha của Lục Lệ Vân bởi ngôn ngữ sắc bén đến khắc nghiệt của Sư Tuyết mà sắc mặt tái nhợt, tay đều phát run, cậu chỉ nhìn chằm chằm Sư Tuyết, lông mi Sư Tuyết run không ngừng, cánh mũi mấp máy rất nhỏ, hắn cắn môi mình, rặn ra từ câu từng chữ từ trong cổ họng, giống như phun máu tanh nóng: “Ngài một mặt chỉ trích hành vi cử chỉ của Lục Lệ Vân, một mặt quét dọn toàn bộ chướng ngại trong sinh hoạt tình cảm của cậu ấy. Ngài cảm thấy tình cảm là có thể khống chế, là một việc nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng rồi cậu ấy sẽ có lúc trở về quỹ đạo, cho nên ngài mặc kệ Lục Lệ Vân tầm hoàn mua vui, lại điều khiển mỗi một đời sống tình cảm của cậu ấy. Nói thật, cuộc đời của Lục Lệ Vân rất thất bại, cậu ấy là con rối bị ngài nắm trong tay, nhưng trước khi cậu ấy chết lại không hề biết gì, chết đi như vậy cũng khá tốt, còn tốt hơn khi sống mà biết mình bị trói cánh nhốt ở trong lồng.”
Sau khi sắc mặt người đàn ông tái nhợt đến mức tận cùng, ông ngược lại bình tĩnh, ông nhìn chằm chằm vào mặt Sư Tuyết, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại nở nụ cười: “Thì ra cậu biết con tôi. Như thế nào, ba cậu có khỏe không?”
Trần Lăng Tùng vuốt ve mu bàn tay Sư Tuyết, tâm tình Sư Tuyết dần bình tĩnh, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn mu bàn tay, như một cơn gió nhẹ lướt qua tâm hồn, ánh mắt Trần Lăng Tùng tràn ngập lo lắng, dường như cậu không hỏi nguyên do liền hoàn toàn tin tưởng hắn. Lòng hắn trừ bỏ sảng khoái, bắt đầu ngứa ngáy, Trần Lăng Tùng thuận theo như vậy, đáng yêu như vậy, khơi dậy dục vọng đối với cậu đã ẩn nấp trong lòng hắn từ rất lâu.
Sư Tuyết bình tĩnh nói: “Không nhọc ngài lo lắng, ông ấy rất tốt. Tôi có việc đi trước, Xuân Minh ca, Tiểu Vương ca, Trương Lộc ca, xin lỗi, lần sau có rãnh em và Lăng Tùng nhất định mời các anh.”
Lý Xuân Minh nói: “Lần sau cũng đừng là hôn lễ đi, hù chết ông già này rồi, quá nhanh!”
Trần Lăng Tùng cười cười, nắm tay Sư Tuyết, bọn họ từ sau lưng cha Lục Lệ Vân đi ra ngoài, lúc Trần Lăng Tùng đi qua, dừng bước lại, cậu nói: “Có mấy lời kỳ thật tôi đã muốn nói từ rất sớm, sớm từ năm đó ngài xuất hiện ở văn phòng, kiêu căng ngạo mạn* bỏ lại buổi nói chuyện, nghênh ngang rời đi, hôm nay tôi chỉ nói một lần. Ngài nói con trai ngày tương lai sáng lạn, Sư Tuyết cũng không kém cậu ấy. Con trai của ngài không cần cố gắng, nhưng tài nguyên chất đầy, cũng không biết ai trèo ai, xem thường ai?”
(*趾高气昂 chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý.)
“Mặc kệ thế nào, chúng ta đều làm sai khi không được nghị luận đúng sai của người chết, chỉ có điểm này, chúng tôi xin lỗi ngài. Còn lại, cảm xúc của chúng tôi không cách nào khiến chúng tôi nói ra lời hay. Cuối cùng, có lẽ ngài là một người cha tốt, người cũng đã đi rồi, ngài cố gắng tự lo cho cuộc sống của mình đi. Nén bi thương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT