Một lần hiếm hoi, Thiện Lệ bị câu hỏi học thuật từ người bệnh làm khó.
Làm thế nào mới biết được mình có thật sự thích một ai đó?
Thiện Lệ: Vấn đề này đã chạm vào điểm mù của chó FA.
Khác với những sinh mệnh bình thường, bác sĩ Thiện từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thích ai.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận rằng mình không biết đáp án, mà
thuận miệng bịa bừa: [ Rất đơn giản mà, nhìn thấy người kia tim sẽ đập
nhanh hơn, không nhìn thấy người kia sẽ luôn nhớ tới. Nếu hai người có
tiếp xúc chân tay, vậy sẽ càng dễ xác nhận, cảm xúc của cậu với người đó không bình thường. ]
Nhân cách thứ ba: “Oa, cả ba triệu chứng này tôi đều có.”
“Ngu xuẩn.”
Lục Doanh Châu nhíu nhẹ mày.
Tim đập… nhanh hơn? Hắn hình như đều không có những cảm nhận đó.
Hoặc có thể nói, những ký ức xa xăm đó đã mơ hồ đến mức khiến hắn khó có thể rạch ròi được cảm xúc lúc đó.
[ Còn có gì nữa không? ] Hắn hỏi.
Thiện Lệ tự thấy mình bịa rất thuyết phục, cho nên càng chém hăng hơn:
[ Thứ tư là, cậu sẽ vì người đó mà chấp nhận thứ mình vốn ghét. Thứ
năm, cậu sẽ vô thức chú ý, khát vọng thân thể người đó. Thứ sáu, cũng là điểm quan trọng nhất —— nhìn thấy người đó quá thân mật với người khác, cậu sẽ nảy sinh cảm giác ghen tuông…]
Nhân cách thứ ba nói bằng giọng tiếc nuối: “Ôi chao, sao tôi lại trúng hết.”
Lục Doanh Châu mặt vô cảm: “Nín.”
Nhân cách thứ ba: “Tôi chính là anh, anh chính là tôi, Chúng ta vốn dĩ là
một thể, được rồi, khỏi cần hỏi lại nữa, anh thích Tạ Ngộ.”
Lục Doanh Châu cảm ơn Thiện Lệ, gửi phong bao qua liền kết thúc buổi tư vấn lần này.
Lý thuyết, Lục Doanh Châu hiểu cả, nhưng hắn vẫn muốn tự tay xác minh xem.
Hắn rốt cuộc có thật sự thích Tạ Ngộ hay không.
Nhân cách thứ ba thúc giục: “Anh trả lời người ta đi đã, seen mà không rep là đồ bất lịch sự.”
Tuy Thiện Lệ không lấy được đáp án từ miệng Lục Doanh Châu, nhưng cũng đã rõ tám chín phần mười.
Đây là sự thật đã rõ rành rành.
Ai chả bảo, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã
tường — Thiện Lệ tin tưởng, Lục Doanh Châu chỉ là luôn bị khu vực an
toàn của não bộ che mắt mà thôi.
Hết thảy những vấn đề tâm lý, nếu đào sâu gốc rễ gần như đều là vì những trải nghiệm trong quá trình lớn lên.
Lục Doanh Châu cũng như vậy.
Tư vấn đối phương mấy năm liền, Thiện Lệ còn thấu hiểu vị ảnh đế truyền kỳ này hơn cả fan trung thành nhất của hắn.
Mở máy tính.
Màn hình tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Thiện Lệ di chuột, nhìn báo cáo 01 đã phủ bụi của người bệnh:
Trang đầu tiên.
Nguyên nhân dẫn đến chứng nhân cách phân liệt của Lục Doanh Châu đúng là vì hắn đang cố gắng kháng cự bản thân chân thật.
Rất nhiều chứng ám ảnh cưỡng chế đều có điểm tương tự là quá hà khắc với bản thân.
Lục Doanh Châu xây dựng nhân cách Lộc Kiến quá hoàn mỹ.
Hắn được công nhận là ảnh đế, là người chuyên nghiệp trong giới nghệ sĩ, là người tình trong mộng lọt top mỗi năm của nhà nhà..
Cho nên hắn không cho phép bản thân có bất cứ khiếm khuyết nào.
“Tạ tiên sinh, anh đã ngủ chưa?” Thiện Lệ gọi điện thoại qua.
Tạ Ngộ: “Chưa.”
Sao mà ngủ được.
Cẩu lương lạnh lùng văng vào mặt, Thiện Lệ cảm giác mình như CSKH của taobao:
“Ừm, về phía mình, tôi nghĩ anh cứ nên theo đuổi Lục tiên sinh thử xem.
Đương nhiên cần phải trên cơ sở tôn trọng cậu ấy, anh cũng có thể cân
nhắc tạo một vài bất ngờ.”
“Vậy ư?” Tạ Ngộ như đang suy tư gì.
Thực ra hắn không có kinh nghiệm theo đuổi người khác.
Trước kia kết hôn với Lục Doanh Châu, cũng nhảy cóc qua bước này.
Nhưng chưa thấy heo chạy thì cũng đã ăn thịt heo. Trong đầu Tạ Ngộ hiện lên
hình ảnh Phó Tu Chi, vừa hay có một vật tham khảo chói lòa.
Tạ Ngộ khụ một cái, nói: “Anh ấy đồng ý rồi.” Còn thêm hai chữ “ông xã” và mặt cười nữa.
……
Trưa ngày hôm sau.
Kết thúc thời gian quay, tới thời gian ăn cơm.
Người phụ trách của đoàn làm phim sẽ thống nhất phát cơm hộp tới tay các diễn viên cùng nhân viên công tác.
Lục Doanh Châu đêm qua không ngủ ngon, giờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng hóa trang cá nhân.
Trợ lý vội vã mang cơm hộp, đồ uống và hoa quả đến, đặt xuống bàn nói: “Anh Lộc, ăn cơm thôi.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Lục Doanh Châu mở mắt ra, đập vào mắt hắn là chân dung chói lọi của bản thân bên trên cốc đồ uống.
Thậm chí hộp cơm cũng khác hẳn bình thường, biến thành cơm canh cấp bậc Michelin đựng trong hộp gỗ xa xỉ.
Tới thịt viên rẻ tiền cũng được nặn hết sức tinh xảo, toát ra mùi giàu sang.
Lục Doanh Châu: “…Cái gì đây?”
Trợ lý gãi gãi đầu, nói: “Là xe thức ăn tiếp ứng mới tới đoàn phim, chắc là đại fan nào của anh tặng.”
Fan bỏ tiền tiếp ứng cho đoàn làm phim của diễn viên nhà mình là chuyện thường gặp.
Nhưng vì Lục Doanh Châu đã công khai nói rằng mình không thích trong một buổi phỏng vấn, sau đó fan cũng dần không tặng nữa. Hơn nữa phòng làm việc
của hắn có liên lạc với FC mà… đáng lý sẽ không đột ngột như vậy.
Lục Doanh Châu nhíu mày, “Cậu đã hỏi Phương Trác xem là thế nào chưa?”
Trợ lý biết Lộc Kiến không thích fan tặng đồ cho mình, huống hồ xe thức ăn này trông cũng quá là đắt đỏ sang chảnh rồi.
Cậu ta đang định trả lời, thì tiếng gõ cửa cộc cộc đã vang lên.
“Vào đi.”
Cửa không khóa.
Đạo diễn cùng nhà làm phim nối đuôi nhau đi vào, vừa cầm trà sữa vừa cảm ơn Lục Doanh Châu vì món quà của fan hắn:
“Thức ăn hôm nay ở đoàn phim ngon thật đấy.”
“Ít nhiều dính Lộc Kiến ha ha ha, chấm mút được chút.”
“À thì, lần sau có chuyện tốt như vầy cứ gọi nhiều vào ha, tụi tôi không có ngại đâu.”
Lục Doanh Châu: “……”
Đầu kia.
Chiếc xe đồ ăn xa hoa đột nhiên viếng thăm đã bị mọi người trong đoàn xúm quanh.
Mọi người thường ngày cũng không phải chưa thấy đồ ăn ngon bao giờ. Nhưng
hải sản xa xỉ như cua hoàng đế, trứng cá tầm, tôm hùm Boston xếp kín bàn lớn như cải thảo cũng sẽ khiến người ta rạo rực.
Ngay cả diễn
viên chính Trần Hạo Tư cũng ngượng ngùng đi đến, hỏi người phục vụ xe đồ ăn: “Bác cho tôi thêm vài cái cup holder được không?”
Cup holder của cốc trà sữa tiếp ứng được in chân dung Lộc Kiến, có tổng cộng 4 mẫu khác nhau.
Người phục vụ gật đầu nói: “Được chứ.”
Lấy được cup holder, Trần Hạo Tư mặc kệ ăn cơm, đầu tiên hí hửng chụp vài bức ảnh, chỉnh rồi đăng lên Weibo kèm cap:
[ Cảm ơn xe tiếp ứng của fan Lộc ca ~ trà sữa siêu ngọt luôn w=w]
《 Kình đảo 》 mà hắn và Lộc Kiến hợp tác vốn đã có sức nóng, lượt like và
bình luận trong thời gian ngắn đã leo lên đến trăm vạn, vượt xa số liệu
weibo của Trần Hạo Tư trước kia.
[ Tư Hạo nhà tui đúng là fan
trung thành của Lộc Kiến hhh] [ Tôi cũng muốn cup holder của Lộc Kiến
huhuhu ] [ Hỗ động cúp pồ này ngọt ghia, tui đẩy thuyền này trước ] [ từ từ, mọi người có ai chú ý tới xe thức ăn của Lộc Kiến không?! Fan Lộc
Kiến đúng là quá vô nhân tính ]
……
Bên trong FC Lộc Kiến, mọi người đang bàn tán xem đại gia bí ẩn tặng xe thức ăn cho đoàn phim là ai.
Trưởng nhóm: [@All: có ai biết người này không? Phòng làm việc Lộc Kiến luôn
nhấn mạnh không được tặng quà, người này biết rõ mà cố phạm!! ] [ không
biết ] [ không biết……] [ Được của ló, xe thức ăn còn lọt hot search. ] [ Gút chóp em, spotlight bị cướp mnl ] [ tui cũng muốn tặng anh nhà!! ] [ đừng để bọn này phát hiện ra đấy là ai, kick nó ra khỏi fc ]
Đúng lúc này, một vị đại fan tên là Coca trong nhóm lại nói:
[ đừng mắng nữa đừng mắng nữa ] [ Hình như tôi biết đây là ai rồi ] [? ] [ mau nói đi!! ]
Coca: [ nhà tôi cho thuê xe thức ăn này mà. Sáng nay có người thuê xe nhà
tôi, cũng chính là xe thức ăn trong ảnh đó, thanh toán từ tài khoản tiết kiệm cá nhân của ông chủ Giải Trí Tinh Diệu ]
Cả fc lặng đi một giây.
Fan Lộc Kiến có ai không biếtchủ Giải Trí Tinh Diệu là ai?
Cho nên, kẻ thần bí tặng xe thức ăn cho đoàn làm phim hóa ra lại là chồng cũ Lộc Kiến…
[ tui nghi là ổng muốn cua anh nhà lần nữa á ] [ tự tin lên, bỏ chữ “nghi” đi ]
–
Bắt đầu từ chiếc xe thức ăn kia, trợ lý phát hiện fan cuồng của anh Lộc càng ngày càng không ổn.
Hắn tan tầm, xe bảo mẫu giữa đường bị một cậu lalamove ngăn lại: “Là Lục tiên sinh phải không? Ở đây có hoa tươi của ngài.”
Đối phương có xu thế anh mà không nhận tôi đây sẽ không đi, xe đằng sau
liên tục bấm còi. Tránh cho ách tắc giao thông, trợ lý chỉ có thể xấu hổ thò tay qua cửa xe nhận lấy bó hoa này.
Thực ra, Lộc Kiến không nhận quà của fan.
Minh tinh ai cũng làm vậy, tránh trường hợp vài antifan gắn cả camera vào.
Trợ lý vốn định tới ngã tư sẽ vứt hoa đi, mà sau khi nhìn chằm chằm vào, cậu ta nuốt nước miếng theo bản năng.
Đây, đây toàn là tiền không!
Một bó hoa giấy gấp hoàn toàn từ tờ một trăm tệ.
Một, hai, ba, bốn,…… 30, cộng lại phải bao nhiêu tiền?
“À, Lộc ca, nếu anh không cần thì hay là cho em được không?” Cậu ta không nhịn được quay sang hỏi.
Lục Doanh Châu liếc mắt rồi nhíu mày.
Đây không hề giống chuyện fan sẽ làm……
Trái lại giống như đang theo đuổi hắn.
“Không được.” Lục Doanh Châu nói: “Cậu cứ cất hoa đi, sau đó trả lại cho người ta.”
“Được ạ.” Trợ lý chỉ đành tiếc nuối đặt hoa qua một bên.
Đường xá trong nội thành quá tắc nghẽn.
Một tiếng rưỡi sau, xe đậu dưới một toà chung cư sang trọng.
Lục Doanh Châu đi từ đường vào trong, trợ lý hỗ trợ lấy đồ xong cũng đi theo.
Bảo vệ chào hỏi bọn họ, “Chủ hộ 1806, có bưu kiện của anh.”
Trợ lý tiến tới nhận, phát hiện đó là một thùng giấy nặng trịch, bên trong có vẻ là giấy tờ gì đó.
“Lộc ca, gần đây anh có mua gì không?” Xuất phát từ cẩn thận, cậu ta hỏi.
Lục Doanh Châu thuận miệng nói: “Chắc là sách.”
Hắn đặt mua mấy cuốn sách nuôi trẻ trên mạng.
“Ầu.”
Đến khi lên tầng, trợ lý chủ động giúp hắn bóc kiện hàng ra.
Roẹt ——
Thấy rõ thứ nằm trong thùng, trợ lý trợn lòi con ngươi.
Má ôi, đầy kín một thùng là sổ đỏ! Sổ đỏ biệt thự nhà lầu!
“Lộc ca, anh mua nhiều nhà như thế từ lúc nào vậy?” Hắn không nhịn được hỏi
“Cái gì.”
Lục Doanh Châu đi tới, lúc nhìn thấy cái thùng cũng sững người.
Một ý nghĩ không tưởng lúc mới đầu, giờ lại dần dần hóa hiện thành sự thực.
Biết hắn thích tiền thích nhà chắc cũng chỉ có một người.
Tạ Ngộ thế mà lại theo đuổi hắn thật?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT