Chúng ta luôn nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ để kiểm soát mọi thứ. Nhưng thực tế sẽ luôn dội một gáo nước lạnh vào bạn, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần... Thực tế như bức tường, bất kể ai đâm đầu vào nó cũng sẽ bị thương.
Nhưng mà, cũng không có ít người chọn cách tiếp tục đâm đầu vào tường. Giống như Thẩm Giáng Niên theo đuổi Thẩm Thanh Hoà, mỗi lần bị từ chối, cô ấy luôn có cảm giác như mình đâm phải tường, đau không? Đau chứ, nhưng từ bỏ được sao? Không được rồi.
Thật ra, Thẩm Giáng Niên không phải là người duy nhất đâm vào bức tường người kia. Khi Thẩm Thanh Hoà đối mặt với Thẩm Giáng Niên, cô là kẻ mạnh, cô dùng hết tâm trí, cho rằng bản thân cô đã sắp xếp chu đáo, quan tâm hết thảy về Thẩm Giáng Niên, nhưng.... Cha ông ta ngày xưa cũng có nói, người thông thái suy nghĩ trăm ngàn điều, ắt hẳn vẫn phạm phải sai lầm, mà Thẩm Giáng Niên quen biết Đoạn Ngọc, mà người thông thái như Thẩm Thanh Hoà đây, trăm ngàn dự liệu cũng không liệu ra được chuyện này.
"A... Chị Ngọc...." Thẩm Giáng Niên cũng bất ngờ, ánh mắt lướt qua người Đoạn Ngọc, ngay lập tức khóa chặt Thẩm Thanh Hoà, cô không ngờ người này sẽ đến đây, cô thấy Nguyễn Duyệt đến, còn cho rằng Nguyễn Duyệt đến một mình, nghe Nguyễn Duyệt nói Thẩm Thanh Hoà cũng đến, Thẩm Giáng Niên nhịn không được, lập tức chạy ra đây, "Hai người... quen biết nhau sao?" Thẩm Giáng Niên suy đoán, cô đến gần hơn vài bước, thấy sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, có chút không xác định rõ tình huống lúc này là sao đây.
Nguyễn Duyệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Ngọc, bước lên trước nói: "Mời cô tránh sang một bên."
Sắc mặt Đoạn Ngọc trầm xuống, nhưng vẫn giữ nụ cười trên gương mặt như thói quen, "Coi kìa, bảo người ta tránh ra thì bảo thôi, mắc gì mà mở to mắt lạnh lùng nói thế, đây là quán của tôi, tôi chỉ sợ là gánh không nổi, cho nên đến đây hỏi han vài câu thôi mà, cái này có gì sai sao, Giáng Niên, em nói thử xem."
Thẩm Giáng Niên không rõ tình hình nên không lên tiếng, nhưng cô có thể cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà và Nguyễn Duyệt không chào đón Đoạn Ngọc cho lắm, cho nên chuyển chủ đề: "Chị Ngọc, đêm nay đã làm phiền chị rồi, thật xin lỗi." Mấy người trong đám đến đây uống say, rồi mâu thuẫn với người khác, xém chút nữa là đánh nhau, cũng may Đoạn Ngọc ra tay giúp đỡ, cho nên, Thẩm Giáng Niên cũng có chút khách sáo với Đoạn Ngọc.
"Không có việc gì, anh hùng cứu mỹ nhân, đây là vinh hạnh của tôi, sau này rảnh rỗi, em tới đây chơi là được rồi." Đoạn Ngọc đưa tay lên, vỗ vai Thẩm Giáng Niên, "Bọn em hẳn chưa tan đâu nhỉ? Lát nữa, tôi qua bàn của bọn em, em nể mặt uống cùng tôi vài ly nhé." Thẩm Thanh Hoà vẫn im lặng, nhưng sắc mặt của Nguyễn Duyệt thì lạnh như băng, Thẩm Giáng Niên cũng nhận ra được có gì khác thường, nóng lòng muốn biết, cho nên khách sáo nói: "Là chị Ngọc nể mặt em mới đúng, chị Ngọc chị bận trước đi, em với bạn em nói với nhau vài câu."
Đoạn Ngọc đi vào, mặc dù trông Thẩm Thanh Hoà không tỏ thái độ gì hết, nhưng Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy áp suất không khí xung quanh hơi thấp, cô lén liếc nhìn Nguyễn Duyệt, sắc mặt cũng không đẹp mấy: "Nguyễn Duyệt, tôi nói có vài lời muốn nói riêng với Thẩm tổng, cô đợi một chút rồi lên xe, được không?" Nghĩ đến việc, chưa gì hết mà Thẩm Giáng Niên đã quen biết Đoạn Ngọc, sắc mặt của Nguyễn Duyệt chẳng tốt cho lắm, lùi về sau vài bước. Cô còn đang cầu mà còn không được đây, bây giờ tâm trạng của Thẩm tổng chắc chắn là cực kỳ không tốt, Thẩm Giáng Niên này thực sự... lãng phí tâm ý của Thẩm tổng.
Thẩm Thanh Hoà ngồi ở ghế phụ, cho nên Thẩm Giáng Niên chỉ có thể ngồi vào ghế lái để gần Thẩm Thanh Hoà hơn. Vừa lên xe, Thẩm Giáng Niên đã không giấu được sự vui vẻ: "Trưởng quan, người thật sự đến thật sao~" Thẩm Giáng Niên định xông qua nhưng Thẩm Thanh Hòa đã giơ tay cản cô lại. Thẩm Giáng Niên giật mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, nhưng vẫn cười nói: "Trưởng quan, làm sao vậy ~" Thẩm Giáng Niên không dám tùy tiện ôm Thẩm Thanh Hoà, ra vẻ trẻ con kéo kéo tay áo của Thẩm Thanh Hoà, thấy Thẩm Thanh Hoà vẫn làm mặt lạnh, Thẩm Giáng Niên e dè làm nũng, "Trưởng quan ơi~ Trưởng quan à~ em nhớ người~" Thẩm Thanh Hoà vẫn không nhúc nhích, tim Thẩm Giáng Niên cảm thấy nhói đau, lại sao nữa rồi? Cái lạnh nhạt của Thẩm Thanh Hoà luôn đến đột ngột thế này, làm cho Thẩm Giáng Niên không có cách nào chấp nhận được.
Sợ bị từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối, "Xin lỗi đã nói người đến đón em...." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nghĩ ra được là vì lý do này, lúc ban đầu Thẩm Thanh Hòa đã nói sẽ cho Nguyễn Duyệt đến đón cô, nhưng mà cô lại muốn Thẩm Thanh Hoà đến đón cô, "Người không đến cũng không sao hết...." Tim Thẩm Giáng Niên vô cùng đau, người không đến, em có thể giả vờ như quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng bây giờ, một Thẩm Thanh Hoà lạnh như băng ở bên cạnh, làm cho Thẩm Giáng Niên không có cách nào phủ nhận được. Người uống rượu xong, vốn dĩ dễ đa sầu đa cảm, giờ phút này, Thẩm Giáng Niên càng đa sầu đa cảm hơn.
Nghe thấy giọng nói rung rung của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà thở dài trong lòng, giọng nói dịu nhẹ hơn, "Là tôi muốn đến đón em." Thẩm Giáng Niên nghiêm trang ngồi ở đó, cúi đầu, không dám chớp mắt, sợ nước mắt sẽ rơi xuống, vậy mà còn mỉm cười nói với giọng điệu phối hợp, "Phải không? Chắc đây là chuyện vui vẻ nhất hôm nay." Vừa rồi phải nói là rất vui vẻ, nghe thấy Thẩm Thanh Hoà ở bên ngoài, tim Thẩm Giáng Niên đã bay ra ngoài trước, chạy về phía người làm tim cô nhức nhối, có lẽ cũng ứng với một câu nói, vui quá hoá buồn, ngọt quá sinh đắng, thái độ lạnh nhạt vừa rồi của Thẩm Thanh Hoà, khiến lòng Thẩm Giáng Niên đắng cay.
"Làm sao em lại quen biết cô ta?" Cuối cùng Thẩm Thanh Hoà không nhịn được mà hỏi ra, giờ phút này, cô không thể phủ nhận, vào lúc biết được Thẩm Giáng Niên có nhận thức Đoạn Ngọc, trong lòng cô đột nhiên hỗn loạn. Cho dù bên ngoài có khắc chế kìm nén đến đâu thì lòng cô cũng không lừa dối, không thể phủ nhận chuyện cô để tâm đến Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, khống chế nước mắt sắp rơi xuống, nhẹ nhàng giải thích: "Vừa rồi đám người bên trong suýt nữa thì đánh nhau, cũng may cô ấy ra tay giúp đỡ, cho nên mới quen biết nhau."
"Hôm nay mới vừa quen biết nhau à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Ừa, là sau khi em nói chuyện điện thoại với người xong." Thái độ chân thành làm cho người ta không tin không được.
"Còn phải quay lại à?" Thẩm Thanh Hoà biết rõ còn cố ý hỏi.
"Ừa, vẫn chưa xong việc, nghe nói người đến, cho nên mới em mới đi ra...." Thẩm Giáng Niên cố nén nước mắt, giây ấy vui mừng cũng rất rõ ràng, còn giờ phút này đau đớn cũng khắc sâu, "Vậy... phải một lát nữa em mới về, không phiền mấy người chờ em, lát nữa em sẽ tự đón xe về." Thẩm Giáng Niên giơ tay lên dụi mắt, nước mắt giàn giụa, cô muốn xuống xe chạy trốn, đột nhiên lại nhớ là bản thân còn đang ở nhờ nhà tth, "Nếu về muộn, thì không cần chờ em, em đến khách sạn ở." Thẩm Giáng Niên một giây một phút cũng không muốn ở lại đây, tim cô ngột ngạt, không thở được.
Trước khi tay Thẩm Giáng Niên chạm vào cửa xe, Thẩm Thanh Hòa đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô. Nơi da thịt chạm nhau nóng như lửa đốt, nỗi đau như thiêu như đốt trong lòng, "Tôi đợi em." Thẩm Thanh Hoà không nói nhiều buông Thẩm Giáng Niên ra.
Thẩm Giáng Niên xuống xe như chạy trốn, Nguyễn Duyệt nhìn người kia vội vã chạy đi, còn dụi mắt... Người này đang khóc sao? Chẳng lẽ.... Thẩm tổng nghiêm túc lắm à? Haizz, này cũng khó cho Thẩm tổng, rõ ràng là không thích dỗ người ta, nhưng mà tính của Thẩm Giáng Niên cũng dính người. Vừa rồi, Nguyễn Duyệt còn cho Thẩm Giáng Niên quá đáng, đi móc nối với Đoạn Ngọc, giờ cẩn thận nghĩ lại, đoán chừng hai người này mới quen biết nhau, suy cho cùng thì tai mắt của các cô rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nhận được thông tin Thẩm Giáng Niên và Đoạn có liên hệ với nhau. Có đôi khi để tâm quá mức thì tâm cũng sẽ loạn, giữa Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên, đương nhiên Nguyễn Duyệt sẽ hướng về Thẩm Thanh Hoà rồi, trong lòng đột nhiên áy náy, nghĩ nên tìm thời gian để xin lỗi Thẩm Giáng Niên chuyện vừa rồi.
Ngay khi Nguyễn Duyệt đang suy nghĩ, thì Thẩm Giáng Niên gọi đến, cô vội vàng nhận điện thoại: "Gián Niên." Giọng nói ôn nhu hơn nhiều.
"Nguyễn Duyệt, phiền cô đưa Thẩm tổng về." Thẩm Giáng Niên giọng mũi vẫn còn có chút nặng nề.
"A?" Nguyễn Duyệt không hiểu, "Thẩm tổng phải về sao?" Dựa theo hiểu biết của cô về Thẩm tổng, người này hẳn sẽ là chờ, bởi vì người được chờ chính là Thẩm Giáng Niên đó.
"Vốn dĩ, cô ấy không muốn đến, là tôi một hai đòi cô ấy đến." Thẩm Giáng Niên cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Làm phiền cô vậy, tối nay có lẽ tối kết thúc khá trễ, vừa rồi tôi cũng nói với Thẩm tổng rồi, nếu trễ quá thì sẽ không về."
Không về sao... vậy tối nay, Thẩm tổng có lẽ là mở mắt đến khi trời sáng, "Giáng Niên, cô không về, vậy đi đâu thế?" Nguyễn Duyệt không hiểu mấy chuyện yêu đương, nhưng là người thân cận của Thẩm Thanh Hòa, cô biết rất rõ ràng, Thẩm tổng rất để tâm đến Thẩm Giáng Niên. Trước mắt, có phải nên hiểu, vợ chồng son đang cãi nhau không? Thẩm tổng với Đoạn Ngọc trở mặt với nhau, mà Thẩm Giáng Niên lại quen biết Đoạn Ngọc.... Nguyễn Duyệt cũng chỉ đoán, lấy cái này để bắt đầu triển khai công việc tiếp theo.
"Trễ quá thì đến khách sạn." Thẩm Giáng Niên hơi mất kiên nhẫn, "Nguyễn Duyệt, làm phiền cô, chỗ tôi còn có việc, tôi cúp máy trước, cô...."
"Giáng Niên...." Nguyễn Duyệt ngăn Thẩm Giáng Niên lại trước khi Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại.
"Cô nói đi."
"Giáng Niên, có phải cô đang giận dỗi với Thẩm tổng không a...." Nguyễn Duyệt hỏi không xác định.
Giận dỗi sao... haha, cô có tư cách sao? Trong lòng Thẩm Giáng Niên cay đắng muôn phần. Thấy Thẩm Giáng Niên không phản ứng, Nguyễn Duyệt lập tức nói: "Nếu tôi nói sai, cô cũng đừng giận, tôi chỉ muốn nói, thật ra Thẩm tổng rất để tâm đến cô...." Nguyễn Duyệt nói xong, lại cảm thấy bản thân hơi nhiều lời, rốt cuộc thì chuyện này cũng chỉ là suy đoán của cô, Thẩm tổng quan tâm lo lắng cho Thẩm Giáng Niên, cũng chưa chắc là ở cái góc độ kia, Nguyễn Duyệt sửa lại lời nói: "Đương nhiên, đây là cảm giác của tôi, tôi...."
"Nguyễn Duyệt."
"Vâng."
"Đưa Thẩm tổng về đi." Thẩm Giáng Niên có chút bất lực, bây giờ nghe tin tức về Thẩm Thanh Hoà đều khiến cô đau lòng. Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, Nguyễn Duyệt cũng bất lực, cô không biết nên hỗ trợ thế nào đây, quả nhiên ở phương diện này, cô còn kém xa cái tên kia, hay là đi hỏi tên đó nhỉ? Thôi bỏ đi, cái tên phiền phức kia nhất định sẽ cười nhạo cô, nói cô cô đơn từ trong bụng mẹ.
"Thẩm tổng, chúng ta có về không ạ?" Vị trí của Nguyễn Duyệt về lại đúng chỗ, Thẩm Thanh Hoà mới là chủ nhân của cô.
"Không về." Thẩm Thanh Hoà dựa người vào lưng ghế, ánh mắt thâm thuý.
Quả nhiên, phải đợi Thẩm Giáng Niên, nhưng mà... khoé môi Nguyễn Duyệt giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chuyện của Thẩm tổng, không đến việc cô chỉ tay.
Trong phòng riêng của quán bar, bởi vì Đoạn Ngọc tới, có một đợt nhiệt nhỏ. Tuổi của Đoạn Ngọc vừa vặn chính là lúc một người phụ nữ trưởng thành chín đến tột độ, giống như trái chín mọng đầy nước, cắn nhẹ một cái, nước sẽ tràn ra, ngọt ngào đến tận đáy lòng. Trong căn phòng này có 7 người đàn ông và 2 người phụ nữ, ngoài Thẩm Giáng Niên còn có một đồng nghiệp nữ khác và Viên Tu Minh, 6 người đàn ông còn lại có thể đã uống quá nhiều rượu, bắt đầu bại lộ bản tính. May mắn thay, Viên Tu Minh không có như thế, nếu không, cô sẽ không muốn tiếp tục hợp tác.
Đoạn Ngọc cầm ly rượu uống một hơi, cuối cùng ngồi trên tay vịn bên cạnh Thẩm Giáng Niên, nhẹ tựa vào người cô, cười nói: "Hôm nay không đánh thì không biết nhau. Sau này ở trong quán, có việc gì cứ tìm đến tôi." Vừa nói vừa cúi đầu nhìn thoáng qua Thẩm Giáng Niên, nói thẳng: "Tính khí của em rất hợp khẩu vị của tôi, uống một ly rượu, kết bạn với nhau, sau này có chuyện liên quan đến lĩnh vực của tôi, có thể tìm đến tôi."
Thẩm Giáng Niên thực sự thích những người có tính cách thẳng thắn, bản thân cô cũng như vậy, nếu hợp tính nhau, thì sao cũng được, "Hôm nay cảm ơn chị Ngọc, biết đâu sau này còn làm phiền đến chị nữa."
"Phiền cái gì mà phiền?" Đoạn Ngọc nói hợp tình hợp lý, "Đã gọi tôi một tiếng chị rồi, tôi nói cho mọi người biết, đây là em gái của tôi, ai cũng không được phép bắt nạt cô ấy." Thẩm Giáng Niên cũng rất thực tế. Mở một quán bar ở khu phồn hoa của Thượng Hải, hơn nữa làm ăn cũng rất tốt, chắc chắn cô ấy có rất nhiều mối quan hệ, không phải cho mình, cô còn muốn tích lũy mối quan hệ cho Thẩm Thanh Hoà.
Thật là một người rẻ tiền, lửa giận vẫn còn, nỗi đau trong lòng vẫn còn đó, cô lại nghĩ cho Thẩm Thanh Hoà, không biết người này đã đi chưa nữa? Đoạn Ngọc dựa sát vào người cô, Thẩm Giáng Niên né tránh, Đoạn Ngọc dựa vào cô như say rượu, Thẩm Giáng Niên không né tránh được nữa, sợ người ta ngã xuống.
Hy vọng người kia đã đi, cũng hy vọng chưa đi, Thẩm Giáng Niên không biết bản thân mong đợi cái gì, dù sao thì hy vọng rồi cũng thất vọng, không bằng đừng hy vọng. Viên Tu Minh không nói nhiều lắm, anh ta quan sát Đoạn Ngọc, luôn dựa vào Thẩm Giáng Niên, là anh ta ảo giác sao? Có mấy lần người này làm như vô ý cọ xát với Thẩm Giáng Niên.
"Nào, nào, nào, cô tránh ra, tôi ngồi một lát." Cũng đều là phụ nữ với nhau, nhưng mà người phụ nữ đi cùng lại bị Đoạn Ngọc phớt lờ, cho nên mở miệng đuổi người ta đi, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Giáng Niên. Viên Tu Minh đứng dậy, "Cô ngồi chỗ tôi đi." Người phụ nữ kia mới chịu dịu lại một chút.
"Giáng Niên, em rất hợp khẩu vị với chị, mấy câu nói khuyên nhủ vừa rồi làm chị rất thoải mái." Đoạn Ngọc nói như đúng rồi, ý cô ấy nói là lúc đám người xô xát với nhau, Thẩm Giáng Niên không hề tranh cãi gì, mà đồng ý với mức bồi thức kia, "Chị không thiếu chút đó tiền, nhưng chuyện này bên chị sai, là người chị sai, hôm nay có em ở đây, mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng." Lời nói này của Đoạn Ngọc, vô hình làm cho Thẩm Giáng Niên thiếu một món nợ ân tình, "Cảm ơn chị Ngọc, em mời chị một ly." Tâm trạng của Thẩm Giáng Niên không được tốt, coi như mượn rượu giải sầu vậy.
Cũng may có Viên Tu Minh ở đây, nhắc Thẩm Giáng Niên uống ít lại, Đoạn Ngọc liếc mắt nhìn anh ta một cái, làm vẻ hờn giận nói: "Sao thế~ có hứng thú với Giáng Niên à?" Viên Tu Minh thản nhiên cười, "Bà chủ Đoạn cũng đừng mang tôi ra đùa." Đoạn Ngọc tiếp tục cười đùa nói, "Có hứng thú là chuyện bình thường, Giáng Niên đẹp thế này, đừng nói đàn ông các cậu nhìn một cái liền thích, đến tôi đây cũng còn thích nữa, vừa có cá tính vừa có trách nhiệm." Cơ thể Đoạn Ngọc dựa dựa vào người Thẩm Giáng Niên, "Có đối tượng này nọ chưa nè?"
Thẩm Giáng Niên nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, cười khổ một cái, áp nỗi đắng lòng xuống, "Vẫn chưa." Lại nâng ly rượu lên uống.
"Đừng lo, xung quanh chị đây không thiếu trai xinh gái đẹp, để chị giới thiệu cho em nha~" Giọng nói của Đoạn Ngọc vẫn ngả ngớn, Thẩm Giáng Niên cũng hùa theo, "Ha~ Vậy làm phiền chị Ngọc rồi~"
"Không sao, không sao hết, thời gian còn dài, từ từ mà đến ha." Đoạn Ngọc sảng khoái nói.
...
Bên trong phòng riêng quán bar, mọi người uống khí thế, nhưng mà chiếc xe bên ngoài quán bar có vẻ như lạnh lẽo.
Nguyễn Duyệt nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rồi, Thẩm Giáng Niên muốn uống cả đêm sao? Đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà cho nên nhịn không được trách móc, Thẩm Giáng Niên thật sự không biết đau cho ngươi ta.
Mà Thẩm tổng lại là người có tính cách như vậy, quá ân cần và bao dung cũng không tốt cho lắm, Nguyễn Duyệt chờ đến 1 giờ sáng, "Thẩm tổng, tôi xuống dưới nhìn một chút." Phải rồi, cô phải gọi cho Thẩm Giáng Niên.
"Sao còn chưa đi nữa?" Thẩm Giáng Niên uống say đến choáng váng đầu óc, nhưng vẫn còn nhận ra giọng nói của Nguyễn Duyệt.
"Thẩm tổng đang đợi cô, cô xem thử, chẳng lẽ chúng tôi nên đi à?"
"Chờ tôi?" Thẩm Giáng Niên cười một tiếng, "Cô ấy chờ tôi, thì tôi nên theo à. Tôi không bảo cô ấy chờ tôi."
.... Người uống rượu xong thật sự không nói lý được, "Giáng Niên, nếu có gì muốn nói, chúng ta về nhà rồi nói, cô uống nhiều như vậy, Thẩm tổng không yên tâm."
"Cô chuyển lời lại với cô ấy, không cần cô ấy nhọc lòng vì tôi, tôi tránh xa cô ấy, cô ấy mừng muốn chết."
"Giáng Niên, lời này..." Nguyễn Duyệt không vui cho lắm, "Cô không về, Thẩm tổng cũng không về, đây chính là biểu hiện quan tâm đến cô."
"Về sao?" Thẩm Giáng Niên cười khổ, "Đó là nhà của cô ấy, tôi ở Thượng Hải không có nhà."
Nguyễn Duyệt đau lòng cho Thẩm Thanh Hòa, lo lắng cho người ta như thế, thế mà lại dưỡng một cái bạch nhãn lang, giọng điệu có phần hung hăng, "Có muốn gây gỗ gì thì về nhà rồi gây, người khác có thể không biết nhưng tôi biết, Thẩm Giáng Niên à, cô là người đầu tiên Thẩm tổng chủ động mang về nhà, cô ấy với Tưởng tổng quen biết nhau lâu như thế, Tưởng tổng có muốn đến, Thẩm tổng còn chưa cho đến nữa." Nguyễn Duyệt tức giận nói, "Lòng người cũng được tạo ra từ da từ thịt, Thẩm tổng đối tốt với cô như vậy, mà cô không cảm giác ra được sao?"
Thẩm Giáng Niên nghe rõ ràng, suy nghĩ của cô dừng lại, giật mình một cái.
Người đầu tiên? Chủ động? Mang về nhà?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT