Làm sao lại nói ra được lời như thế nhỉ? Từ thời xa xưa, tình cảm sâu đậm chưa chắc giữ lấy được, thứ thu phục lòng người đó chính là thói quen.

Thói quen của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên không bao giờ có thể nắm chuẩn được, nhưng mà thói quen của Thẩm Thanh Hòa, cô thích.

Ghen à? Ăn em.

Đây chỉ là một cái thói quen cơ bản, đúng không? Không trả lời câu hỏi của cô, nhưng lại không có không trả lời cô. Mà lại dùng nụ hôn ôn nhu để đáp lại, nó còn khiến người ta say hơn cả một câu trả lời thực sự.

Cái gì mà đau nhói? Cái gì mà ấm ức? Chỉ cần một cái hôn đã khiến người ta tạm quên nó. Hôn có thể làm tê liệt các dây thần kinh, thực sự, Thẩm Giáng Niên không biết bản thân bước đi thế nào, trong mơ hồ, cứ thế mà đi theo Thẩm Thanh Hoà.

"Hả? Người uống rượu mà còn lái xe à?" Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi đám cây cỏ, thấy được chiếc xe dừng bên đường, là xe của Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà vừa dắt cô đi, vừa nhắc nhở: "Nhìn đường dưới chân." Mới vừa nhắc xong thì chân của Thẩm Giáng Niên đã bị vướng, Thẩm Thanh Hoà có phải người biết xem bói không vậy? Cô thực sự siêu bội phục.

Cả người suýt nữa ngã xuống, theo bản năng lao về phía trước, Thẩm Thanh Hòa đã chú ý từ lâu, đỡ lấy người cô, thậm chí còn trêu chọc cô: "Em muốn vồ ếch à, tôi ở đây nè." Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ mặt, "Nếu người sợ em vồ lấy người, thì không cần đỡ em." Hừ, người ta mà muốn vồ sẽ làm như vậy sao? Người ta đã sớm gục dưới thân thể người rồi!

"Sao mà có thể làm thế được với người xinh đẹp nhất Nhã Nại đâu." Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói. Thẩm Giáng Niên đứng vững, lại dựa vào cơ thể Thẩm Thanh Hoà, hỏi cô ấy, "Có phải vừa rồi người ghen đúng không, đúng không nào, phải không hả?" Thẩm Giáng Niên đã hơi tỉnh rượu, nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, vừa hỏi vừa dùng cơ thể cọ cọ vào người Thẩm Thanh Hòa, vừa rồi bị hôn đến mức quên cả bản thân, bây giờ mới nhớ tới.

"Đừng gây chuyện." Thẩm Thanh Hoà lùi ra xa, nghiêm túc ngăn cô lại, càng như vậy, Thẩm Giáng Niên càng muốn hỏi. Thẩm Giáng Niên nhướng người chuẩn bị quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, thề sẽ không bỏ cuộc cho đến khi biết kết quả, nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy chiếc ô tô đậu bên đường, cửa đột nhiên mở ra!

Động tác của Thẩm Giáng Niên nhanh nhẹn chưa từng thấy, lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ, lập tức bật ra xa, kéo xa khoảng cách của hai người. Thẩm Giáng Niên không khỏi trong lòng gầm lên: Thẩm Thanh Hoà không có nói cho cô biết là có người khác!

"Thẩm tổng, có cần giúp không ạ?" Nguyễn Duyệt hơi cúi đầu, không tiếp tục đi về phía trước

Sau đó Thẩm Giáng Niên mới có thời gian để nhìn kỹ những người bước ra khỏi xe, phải không? Đây không phải là Nguyễn Duyệt sao?

"Không cần." Thẩm Thanh Hoà nhìn vòng tay đã trống trơn, mặt vô cảm trả lời, sau đó hạ giọng, cười nửa miệng nói: "Sức bật không tồi."

Thẩm Giáng Niên oán giận trừng mắt, trầm giọng nói: "Nguyễn Duyệt đến, sao người không nói cho em biết?"

Thẩm Giáng Niên hạ quyết tâm, lên xe giả vờ chết, nhớ đến cái dáng vẻ vừa rồi thân mật với Thẩm Thanh Hoà rồi bật ra, trông thật ngốc. Nguyễn Duyệt mở cửa phụ ra, Thẩm Thanh Hoà nói: "Tôi ngồi ở phía sau với Thẩm Giáng Niên." Trái tim của Thẩm Giáng Niên đập lỡ nhịp khi nghe thấy, thế này làm sao cô giả chết được a?

Thẩm Giáng Niên ngồi nhích vào bên trong, sau đó Thẩm Thanh Hoà ngồi vào xe, đóng cửa xe lại, bên trong xe lại một mảng tối, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, mặt đỏ cũng không sợ, sẽ không bị phát hiện. Vừa rồi nhớ tới, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ! Thẩm Giáng Niên quay đầu lại oán giận trừng mắt nhìn thủ phạm, người này xinh đẹp không ai sánh bằng, tim không biết cố gắng, không nổi cơn giận lên được.

Rốt cuộc thì đây cũng là người đẹp khiến cô nao lòng, nhìn sao cũng thấy đẹp hết, có người thứ ba ở đây, Thẩm Giáng Niên cũng không dám nhìn lâu. Thỉnh thoảng giả vờ quay đầu liếc nhìn, Thẩm Thanh Hoà thì ngược lại, ngồi rất nghiêm trang.

Ánh sáng mờ ảo luôn khiến người ta mơ màng vô hạn. Ai có thể nghĩ rằng Thẩm Thanh Hoà ăn mặc sang chảnh, nghiêm trang thế này, mà ở trên giường lại hung mãnh chiến đấu nhiệt tình như lửa vậy chứ? Sao càng nhìn càng cảm thấy đứng đắn đàng hoàng quá vậy, càng muốn cởi bỏ bộ quần áo nghiêm túc kia, để cho Thẩm Thanh Hoà bộc lộ khía cạnh hoang dã của cô ấy, tốt nhất không kiềm chế được mà.... Thẩm Giáng Niên không hay biết, suy nghĩ của cô bắt đầu đi lệch hướng.

"Mọi người tan tiệc rồi à?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi, tim Thẩm Giáng Niên như ngừng đập, mẹ kiếp, rốt cuộc thì cô đang nghĩ cái quái gì thế? Cô là người đứng đắn thế mà sao lại thành người mỗi ngày đều nghĩ đến mấy mấy nội dung sắc thế này chứ! Đều là lỗi của Thẩm Thanh Hoà hết!

"Tiệc tối đã kết thúc, tối nay toàn bộ nhân viên công tác đều ở trong khách sạn, không phải lo lắng nhiều ạ, bọn họ còn ham chơi thuê phòng KTV ở khách sạn chơi tiếp." Nguyễn Duyệt nghiêm túc trả lời, quay đầu nhìn thoáng qua, "Vừa rồi Tưởng tổng gọi điện thoại, nói nếu Thẩm Giáng Niên muốn đi ca hát, lúc nào cũng có thể qua đó, phòng ở bên đó cũng đã đặt trước hết rồi."

"Em muốn hát không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Em không muốn hát." Thẩm Giáng Niên quyết định tham gia đề tài này để tránh cho mình suy nghĩ lung tung, nhưng tiểu sư tử vẫn có chút khó chịu, không định ngoan ngoãn nói chuyện phiếm, "Thẩm tổng sẽ hát sao? "

"Sẽ không."

... Còn có người cư xử không đúng mực hơn cô ấy, theo cuộc trò chuyện của Thẩm Thanh Hoà, người kết thúc chủ đề không ai khác chính là Thẩm Thanh Hoà, "Nguyễn Nguyệt, cô đã ở bên cạnh Thẩm tổng bao lâu rồi?"

"..." Nguyễn Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ một chút, "Ừm, thời gian không ngắn." Cô mơ hồ trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Hãy quý trọng sinh mệnh, rời xa ngự tỷ.

Khi nãy Nguyễn Duyệt xuống xe, cũng nhận ra bản thân đến không đúng lúc, lẽ ra cô nên xuất hiện trễ một chút. Đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên hết cách để bắt chuyện, nhưng với Nguyễn Duyệt thì cô bình tĩnh không ít, "Vậy cô từng nghe Thẩm tổng hát chưa?"

.... Sự thật chính là Nguyễn Duyệt không chỉ nghe Thẩm Thanh Hòa hát, mà người này hát còn khá hay.

"Cái này, tạm thời tôi không nhớ rõ." Nguyễn Duyệt mơ hồ trả lời.

Thật nhàm chán, đúng là chủ nào tớ nấy, người bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, cũng nhàm chán y chang vậy, không có hứng thú đi trêu chọc.

Có lẽ Thẩm Giáng Niên không nhận ra, vị Thẩm tổng kia, ngoài cô ra có ai dám đến trêu chọc chứ? Điện thoại Thẩm Thanh Hoà rung lên, cô lấy điện thoại ra, nhấn nút từ chối nghe, sau đó lại chơi điện thoại. Thẩm Giáng Niên không có ý định nhìn lén, nhưng mà ánh mắt lơ đãng lướt qua, ảnh đại diện quá nhỏ, nhìn không rõ lắm, cô không xác định được người kia có phải là Thích Tử Quân hay không, nhưng trong tiềm thức cảm thấy chính là cô ấy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên cảm thấy hơi không vui. Cho dù người đang ở bên cạnh, thế mà vẫn còn tán gẫu với Thích Tử Quân bên WeChat, ai quan trọng hơn, đã rất rõ ràng, trong lòng luôn dễ dàng đau nhói.

"Nguyễn Duyệt."

"Có."

"Đêm nay, nếu phòng không đủ, đem phòng đặt cho Thẩm Giáng Niên để cho bọn họ ở." Đột nhiên, Thẩm Thanh Hoà nói chuyện.

Khách sạn đã ở trong tầm mắt, Nguyễn Duyệt giảm tốc độ xe, "Được ạ." Thật ra thì phòng đã đủ, Thẩm Thanh Hòa nói tiếp, "Thẩm Giáng Niên, em muốn đi mua quần áo hay về nhà?"

Tình yêu đến như cơn lốc, mới vừa rồi còn ghen vì Thẩm Thanh Hoà nói chuyện với Thích Tử Quân trên WeChat, nhưng trong nháy mắt, cô giống như sắp được Thẩm Thanh Hoà bao nuôi, điên cuồng đi mua sắm? Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, "Về nhà đi." Khoan đã, ai nói là sẽ cùng người về nhà chứ, Thẩm Giáng Niên ngồi đoan trang, xe sắp đi ra ngoại thành, cô lại nói: "Chúng ta vào trong thành phố, tìm một quán cà phê ngồi đi."

Nguyễn Duyệt đỗ xe xong liền ngồi trong xe đợi, trước cửa sổ có một đôi hoàn mỹ, rất xứng đôi. Không thể phủ nhận, Thẩm tổng rất cưng chiều Thẩm Giáng Niên, trên cơ bản, cô ấy nói gì, Thẩm tổng đều sẽ nghe theo. Nguyễn Duyệt cũng bất đắc dĩ, vốn dĩ trong nhà cũng có quán cà phê, sao nhất quyết phải đến đây ngồi.

"Hôm nay, em có suy nghĩ, nếu như em đã gia nhập Nhã Nại, tạm thời phải sống ở Thượng Hải." Thẩm Giáng Niên nghẹn một hồi, rốt cuộc mới nói.

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Nhưng em là người ngoài tỉnh, không thể vì công việc ngắn hạn mà mua nhà, mà có khi mua cũng không nổi." Thẩm Giáng Niên dừng lại một chút hỏi: "Người có bạn làm bất động sản không? Em muốn thuê một căn nhà."

Thẩm Thanh Hoà nheo mắt, muốn xác định lại: "Em muốn thuê nhà ở đây sao?"

"Chứ sao nữa?" Thẩm Giáng Niên nhìn thắng vào Thẩm Thanh Hoà, liệu Thẩm Thanh Hoà có nói sẽ để cô ở nhà cô ấy không? Thẩm Giáng Niên cũng đang thử, mắt hai người đối diện nhau, Thẩm Giáng Niên lập tức dời tầm mắt đi, sợ bản thân nhìn thêm một chút, sẽ không biết xấu hổ mà bày ra vẻ mặt muốn ở lại nhà người này.

"Em thật sự muốn thuê nhà sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, như thể cắt đứt đường lui của Thẩm Giáng Niên, cắn răng chịu đựng nói: "Đúng vậy." Không thuê nhà, chẳng lẽ ở đường cái sao! Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên tức giận vô cớ, thật ra cô chỉ hỏi vậy thôi, Thẩm Thanh Hoà không thể nói cô ở lại nhà cô ấy được sao? Mặc dù cô cũng không định ăn vạ ở nhà Thẩm Thanh Hoà đâu, như vậy rất trơ trẽn, thật ra cô có thể đóng tiền thuê nhà... thôi bỏ đi, căn biệt thự cao cấp kia của Thẩm Thanh Hòa, tiền thuê chắc chắn rất đắt.

"Em đã quyết định thuê nhà hay thảo luận với tôi xem, em có nên thuê nhà không?" Thẩm Thanh Hoà xác nhận lại, không thể nhận ra rằng cô ấy đang mở cửa sau cho Thẩm Giáng Niên, nhưng theo quan điểm của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà thế mà lại không hiểu ý cô, cô cũng đoán ra được, nếu mà ở lại nhà Thẩm Thanh Hoà, có lẽ sẽ hàng đêm sanh ca, thân thể điên cuồng say mê, tốc độ u mê sẽ ngày càng nhanh, điều khiến cô buồn bực chính là, lần nào cô cũng ý loạn mê tình, quên hết mọi thứ.

Nghĩ đến đây Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu và tức giận, vừa rồi cô vốn định nói vài câu thăm dò, còn hướng Thẩm Thanh Hòa nói vài câu để giữ cô lại, nhưng lúc này cô đổi ý: "Em quyết định thuê nhà, tối nay, em ở khách sạn." Thẩm Giáng Niên đang giận lẫy, cô cũng biết, đối với Thẩm Thanh Hoà phải từ từ mà tới, nhưng mà cảm xúc của cô luôn dễ mất kiểm soát.

"Vậy chờ đến khi em tìm được nhà thì ở lại nhà tôi đi." Giờ này, Thẩm Thanh Hoà mới nói ra lời mà Thẩm Giáng Niên muốn nghe, thế nhưng lại thời điểm tốt để nói đã qua rồi. Thẩm Giáng Niên còn muốn từ chối, Thẩm Thanh Hoà bá đạo mà nói: "Cứ vậy đi, em đi tìm nhà, ngày mai tôi sẽ giới thiệu cho em vài người, em liên hệ với họ xem có căn nào phù hợp với em không, nếu như là chỗ ở, đương nhiên phải tìm được căn nào tiện nghi thoải mái nhất."

Khóe môi Thẩm Giáng Niên giật giật, cô cũng lười nói thêm, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, "Nói xong rồi sao? Đi thôi, về nhà." Thẩm Giáng Niên đi theo sau, lườm mấy cái, người này sớm nói ra có phải tốt hơn không, khiến cô buồn bực thế này."

Đêm đó, Thẩm Giáng Niên rất có chí khí mà nói, muốn tách ra ngủ phòng khác, để tỏ thái độ của bản thân, sau khi quay về cũng không nói gì, chỉ nói đi tắm rồi ngủ. Thẩm Thanh Hoà cũng không nói gì hết, cũng không quấn lấy cô, đương nhiên, Thẩm Thanh Hoà làm sao mà quấn lấy cô được, chỉ có chủ động đòi hỏi người ta thôi, Thẩm Giáng Niên ở trên giường tức giận lăn qua lăn lại.

Nửa đêm, Thẩm Giáng Niên không có tiền đồ mà đi tìm Thẩm Thanh Hoà, đứng ở cửa nấn ná hồi lâu vẫn không đi vào. Quay về phòng, Thẩm Giáng Niên không ngủ được, cô nhớ rõ, giấc ngủ của Thẩm Thanh Hoà không tốt, không phải cô từng nói sẽ cố gắng giúp Thẩm Thanh Hoà tìm lại giấc ngủ sao? Chà, vì lý do thế mà Thẩm Giáng Niên lại đứng dậy, lần nữa đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Hòa.

Lại một lần nữa tự khảo vấn linh hồn, đã trễ vậy, lỡ Thẩm Thanh Hoà ngủ rồi, có khi nào làm người ta giật mình không? Haizz, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa thở dài, yêu một người, sao lại cẩn trọng đến vậy, sao lại xa lạ thế này.

Thẩm Giáng Niên đi tới đi lui, nhìn thẳng vào cửa phòng Thẩm Thanh Hoà, có lẽ cô không biết trong mắt cô khao khát mãnh liệt đến mức nào.

Cạch, cửa đột ngột mở ra, Thẩm Giáng Niên giật mình. Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà vang lên: "Vào đi." Thẩm Giáng Niên thò đầu ra nhìn, Thẩm Thanh Hoà vẫn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô.

"Lại đây." Thẩm Thanh Hoà vẫy tay ra hiệu, Thẩm Giáng Niên không có tiền đồ đi qua.

Ở bên giường, Thẩm Giáng Niên vẫn còn có chút xấu hổ ngượng ngùng, Thẩm Thanh Hoà ôn nhu nhìn cô, "Ngủ không được à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Em vừa mới thức giấc...." Dù Thẩm Giáng Niên có nhìn Thẩm Thanh Hoà như thế nào, thì dáng vẻ người này giống như chưa có ngủ, "Người ngủ rồi à?" Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, có chút ngây ngốc, vì mất tự nhiên mà hai tay còn xoa xoa lại với nhau.

Thẩm Thanh Hòa nhìn Thẩm Giáng Niên chằm chằm vài giây, nói: "Em không ngủ, đứng ở cửa phòng tôi làm cái gì?"

"Em lo người ngủ không được."

"Tôi ngủ không được, em có cách à?"

"Em, em có thể nằm bên cạnh...." Khoan đã... làm sao Thẩm Thanh Hoà biết cô đứng ở cửa.

"Hửm?"

"Nằm cạnh người nha." Thẩm Giáng Niên không có thời gian lo chuyện khác, mặt đỏ bừng tim đập nhanh, cô ở rất gần Thẩm Thanh Hoà.

"Em ngủ không được à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Người không ở bên, em ngủ không yên giấc." Thẩm Giáng Niên ấm a ấm ức mà nói, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Thẩm Thanh Hoà mềm lòng, nhấc chăn lên, Thẩm Giáng Niên không chờ người này nói lời mời, lập tức chui vào trong chăn.

"Cần em ôm người không?" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt hỏi.

"Không cần, em ngủ đi." Thẩm Thanh Hoà nằm đó không nhúc nhích.

"A..." Giọng của Thẩm Giáng Niên tràn ngập cô đơn, nằm trên giường, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trái tim cô dường như càng thêm đau.

Thẩm Giáng Niên trở mình, quay lưng lại với Thẩm Thanh Hoà, sợ bản thân không khống chế được mà dựa lại gần hơn. Thẩm Giáng Niên không động đậy, càng nghĩ cô càng cảm thấy cô cần phải tìm một nơi để ở, mỗi đêm cứ đối với Thẩm Thanh Hoà thế này, cũng không phải là cách tốt, ở gần thế này nhưng không thể chạm đến, cô thật sự khó chịu muốn chết.

Ở xa, có muốn chạm gần cũng khó mà chạm được, Thẩm Giáng Niên nằm ở trên giường, quyết tâm tìm chỗ ở. Nhưng mặc dù bản thân đưa ra cái quyết định này, vẫn cảm thấy buồn rầu muốn khóc.... Đêm khuya, dễ dàng làm cho cảm xúc của con người ta dao động, hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, sợ để lộ ra cảm xúc của bản thân cho nên không dám cử động.

Nước mắt bắt đầu lặng lẽ chảy, Thẩm Thanh Hoà, vì sao không ai nói cho em biết, thích người sao lại đau thế này. Em rất sợ đau, nếu biết thích người sẽ đau đến thế, em sẽ chọn không thích người.

Thân thể Thẩm Giáng Niên không khỏi khẽ run lên, cô nghĩ, có nên xuống giường bỏ chạy hay không, nếu như òa khóc thì phải làm sao đây? Ngay lúc cô đang rất rối bời, đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, Thẩm Thanh Hoà ôm cô từ phía sau, vòng tay qua bụng cô, dựa vào nhau, nhẹ nhàng áp vào lưng cô, cằm đặt lên vai cô, gương mặt Thẩm Thanh Hoà cọ cọ vào tai Thẩm Giáng Niên, hơi thở ấm áp khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên nóng bừng.

"Trong khoảng thời gian này, ở lại chỗ tôi đi." Giọng nói thì thầm đầy mật ngọt, nghe trong đó như chứa một lời cầu xin.

Thật đáng tiếc, Thẩm Thanh Hòa, đã quá trễ, em rất vui vì những lời nói của người, nhưng cũng vì nó mà càng buồn hơn. Thẩm Giáng Niên không nói chuyện, ngày hôm sau, ngủ dậy đôi mắt hơi sưng đỏ.

Bữa sáng là do Thẩm Thanh Hoà làm, Thẩm Giáng Niên cũng không vì thế mà cảm động, có lẽ tối qua bản thân quá khó chịu, nên giờ phút này làm cho thần kinh cô chết lặng, hết lần này đến lần khác tự nhủ, không cần phải chìm đắm vào những ân huệ nhỏ nhặt của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên bắt đầu đi làm, cũng nhất quyết muốn tìm nhà, Thẩm Thanh Hoà cũng giới thiệu cho cô vài người. Gọi hơn mười cuộc điện thoại, đều bị trả lời là không có nhà thích hợp. Thẩm Giáng Niên vẫn muốn tìm nơi gần chỗ Thẩm Thanh Hoà, lỡ đâu có việc thì vẫn tiện hơn. Nếu ở quá xa, vậy thì thôi ở khách sạn cho rồi.

"Thẩm tổng còn nơi nào thích hợp nữa không? Em đã liên hệ với mấy người bạn kia của người, nhưng không có kết quả." Thẩm Giáng Niên buồn bực, Thượng Hải lớn thế này, sao lại không hợp với cô chứ.

"Để tôi hỏi lại." Thẩm Thanh Hoà nói.

Mấy ngày nay hai người xem như bình thường, nhưng lại có chút khó xử. Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên biết nguyên nhân chính là do cô đang hờn dỗi, Thẩm Thanh Hoà vẫn thờ với cô như trước, cô lạnh thì người này cũng lạnh, không lạnh thì không lạnh vậy thôi, Thẩm Giáng Niên vừa giận, cũng đã quên mất lời thề ôn nhu của bản thân.

"Sao cô phải đi thuê nhà thế? Cứ ở lại chỗ Thẩm tổng được rồi." Sau khi, Tưởng Duy Nhĩ biết chuyện này, lập tức đi trêu ghẹo.

"Không được." Thẩm Giáng Niên không muốn nói nhiều lời.

Người thông minh như Tưởng Duy Nhĩ, đương nhiên hiểu chuyện gì, cô thử nói: "Thẩm tổng là vậy đó, đừng nhìn trong công việc sắc sảo, nhưng thực ra thì ở khía cạnh nào đó khá đần độn."

Thẩm Giáng Niên không nói chuyện, cô không thích bất cứ ai nói về Thẩm Thanh Hoà như thế, Thẩm Thanh Hoà không có đần độn, sắc sảo như gì.

Tưởng Duy Nhĩ cố ý đến gần hơn, cười ẩn ý: "Hay là cô đến ở với tôi đi?" Thấy Thẩm Giáng Niên bất động thanh sắc, lập tức dụ dỗ: "Sẵn tiện nhìn xem, Thẩm Thanh Hoà có để ý đến chuyện cô sống ở đâu không~" Thật ra, cô muốn nói là xem thử Thẩm Thanh Hoà có để ý đến cô không.

Làm sao Thẩm Giáng Niên có thể không hiểu? Hai ngày qua, Tưởng Duy Nhĩ cố tình quan sát hai người, "Không cần." Cô biết, cách này chẳng thể nào kích thích được Thẩm Thanh Hoà, thậm chí làm người này dễ chịu hơn, cô không định làm thế, quá ngây thơ.

"Không phải cô không dám đó chứ?' Tưởng Duy Nhĩ khiêu khích.

"Tưởng tổng, cô không cần cố ý khiêu khích tôi, đối với tôi vô dụng."

"Vậy cô chắc sẽ không ở nhà Thẩm Thanh Hoà nữa sao?"

"Tưởng tổng, chuyện này tôi có cần báo cáo với cô không?"

Tưởng Duy Nhĩ cười cười không nói, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng Thẩm Giáng Niên.

Rất nhanh, Thẩm Giáng Niên đã nhận được thông tin, tối nay, Thích Tử Quân có khả năng sẽ ở lại nhà Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên tức giận muốn bốc khói! Cô quyết định đến tầng 30, trực tiếp hỏi Thẩm Thanh Hoà! Rốt cuộc là muốn thế nào đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play