"Kính nhi viễn chi." Quan Chi Viện nói ngắn gọn 4 chữ, không thêm bớt một từ. Lục Mạn Vân biết tính cách mẹ bà, nếu đã không muốn nói có hỏi cũng vô ích.

*Kính nhi viễn chi: dùng để nói người luôn khiến người khác tôn trọng nhưng mà không nên tiếp cận.

"Viên Bảo cũng không còn trẻ nữa, cũng xinh đẹp, người theo đuổi con bé không ít, nếu con bé thích ai thì nhớ nói cho mẹ biết." Quan Chi Viện ngồi trong phòng khách, cầm ly nước ấm lên uống, che đi vẻ mặt ngưng trọng.

"Nếu mà có thì tốt biết mấy." Đây là điều mà Lục Mạn Vân lo lắng, bởi vì tính cách Thẩm Giáng Niên khá lãnh đạm, những người xung quanh không dám theo đuổi con bà, "Mẹ, mẹ xem thử, con lại sắp xếp cho con bé đi xem mắt được không?"

"Lại?" Quan Chi Viện nghi hoặc hỏi, "Lúc trước, con từng sắp xếp cho con bé đi xem mắt sao?"

"Vâng." Trước kia, Lục Mạn Vân có sắp xếp, nhưng không có nói cho mẹ bà biết, bởi vì chưa có cái nào thành hết.

"Sau đó thì sao?" Quan Chi Viện lo lắng hỏi.

"Làm gì có sau đó ạ, cháu gái bảo bối của ngài, bắt nó đi xem mắt, giống như đi chết vậy đó, lần nào cũng khó chịu với con mấy ngày." Lục Mạn Vân khẽ thở dài, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên không tốt, cho nên tâm trạng của bà cũng không tốt theo, cho nên vài lần không ổn, Lục Mạn Vân cũng cho qua.

"Con a, đừng có chấp nhất với việc xem mắt như thế, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên đi." Quan Chi Viện lắc lắc cái ly, nghĩ một chút lại nói, "Mẹ chỉ có mỗi Viên Bảo là cháu gái, chuyện hôn nhân gia đình của con bé, mẹ mặc kệ các con nghĩ như thế nào, nhưng mà cần phải được sự tán thành từ mẹ, nếu không, mẹ thà chấp nhận con bé cả đời này không kết hôn."

"...." Lục Mạn Vân thật sự bó tay với mẹ bà, nhưng mà bà đối với Thẩm Giáng Niên không chỉ bó tay còn bó chân. Người mà có thể được mẹ bà tán thành sao? Bà còn cho rằng người Thẩm Giáng Niên kết hôn phải được sự tán thành của bà, nhưng mà chắc gì Thẩm Giáng Niên đã chịu? Với tính cách của đứa con gái nhà bà, nói chung thì cũng có phần giống bà, bây giờ vào cái tuổi trẻ này, nói chung tính cách còn quá bướng.

Quan Chi Viện không đồng tình với việc Lục Mạn Vân sắp xếp cho Thẩm Giáng Niên đi xem mắt, lý do là chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên, với lại cả Thẩm Giáng Niên cũng không thích cách này, vì thế hai người cũng không cần vì chuyện này mà tranh cãi. Lục Mạn Vân cũng có chút băn khoăn, bây giờ không phải lo lắng về việc chuyện Thẩm Giáng Niên đi xem mắt, mà lo lắng về xu hướng giới tính của Thẩm Giáng Niên.

Mắt thấy ngoài ngõ họ hàng trong nhà, mấy đứa cùng lứa với Thẩm Giáng Niên đã kết hôn, có đứa thì con đã có thể đi mua nước tương, thế mà Thẩm Giáng Niên chỉ mới nói chuyện yêu đương một lần, hơn nữa là thời cấp ba. Cái nháy mắt này, rốt cuộc đã bao lâu rồi không thấy Thẩm Giáng Niên yêu đương. Họ hàng có khi cũng hỏi Lục Mạn Vân, "Không biết Thẩm Giáng Niên thích kiểu người nào, xem thử bên người chúng ta có ai hợp với Thẩm Giáng Niên không." Cũng có họ hàng nói, "Giáng Niên xinh đẹp lại có năng lực, đương nhiên ánh mắt cũng cao, cho nên có tìm cũng khó mà có." Nhưng thân là mẹ ruột, làm sao mà không nôn nóng được chứ, cho dù Lục Mạn Vân là giáo sư đại học đi nữa, cũng không thể tránh khỏi.

Thật ra, Lục Mạn Vân cũng từng cho là do Thẩm Giáng Niên kén cá chọn canh, nhưng hôm nay, bà có thể cảm nhận được, con gái nhà bà đối với Thẩm Thanh Hoà tuyệt đối không phải bình thường. Thẩm Giáng Niên đối xử với bạn bè ra sao, bà là người hiểu rõ, Lê Thiển cũng vậy mà Tần Thư cũng thế, đứa nào cũng kém xa so với Thẩm Thanh Hoà. Không phải không thể so sánh, mà trên cơ bản hoàn toàn không phải một loại tình cảm.

Ngày hôm đó, sau khi gặp được Thẩm Thanh Hòa, bà về nhà lên mạng tìm kiếm thông tin, phần lớn là mấy cái tin tức, còn về thông tin cá nhân thì vô cùng ít, đều là ảnh chụp cùng với bạn bè. Nhưng mà Lục Mạn Vân phát hiện ra, người bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, không có ai là đàn ông hết, bạn bè đều là phụ nữ, hơn nữa đều là phụ nữ xinh đẹp. Thậm chí, Lục Mạn Vân còn thấy mấy tấm hình, Thẩm Thanh Hòa cùng với mấy cô người nổi tiếng tay trong tay với nhau.

Thẩm Thanh Hoà không phải là một người tốt và là một nhân vật không dễ trêu chọc vào. Lục Mạn Vân biết nhưng cũng không sợ, bởi vì có lẽ Thẩm Thanh Hoà đối với con gái bà cũng không có ác ý. Không có ác ý là chuyện tốt, nhưng lỡ có thiện cảm thì sao đây? Thẩm Thanh Hòa đã bước sang đầu 4x, vẫn luôn độc thân, trên mạng không có đề cập đến chuyện tình cảm của người này, Lục Mạn Vân không còn cách nào khác, cho nên nghĩ Thẩm Thanh Hoà là đồng tính luyến ái.

Lục Mạn Vân không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng cũng không ủng hộ nó, nhưng đó là đối với người khác, còn đối với con gái nhà bà, Lục Mạn Vân không cho phép con bà đi vào con đường đó. Thời cấp ba, Thẩm Giáng Niên từng thích con trai, như vậy cho thấy xu hướng giới tính bình thường, bây giờ đối với Thẩm Thanh Hoà nảy sinh ra loại tình cảm khác, không thể loại trừ đó là sự tò mò nhất thời, hoặc bị vẻ đẹp của Thẩm Thanh Hoà hấp dẫn.

Thẩm Giáng Niên là một nhan khống, chuyện này, từ nhỏ đã thấy được, đơn giản là Thẩm Giáng Niên chỉ chơi với người đẹp. Mà say mê thứ gì đó hay với người nào đó, đều khiến người ta dễ có hại, Thẩm Thanh Hoà không chỉ lớn tuổi hơn Thẩm Giáng Niên, mà còn có nhiều kinh nghiệm sống hơn. Đừng nói đến việc Lục Mạn Vân muốn ngăn cản, cho dù mắt nhắm mắt mở cho qua, nhìn một cái cũng đủ biết, đứa con gái ngốc nhà bà, không thể nào kiểm soát được Thẩm Thanh Hoà.

Làm một người mẹ, đương nhiên muốn con gái mình không chịu thiệt thòi. Nếu Thẩm Thanh Hoà cố ý đi trêu chọc Thẩm Giáng Niên, chắc chắn Thẩm Giáng Niên sẽ khuất phục, cho nên hôm nay gọi Thẩm Thanh Hoà đến đây, một là bà muốn thử, hai là tỏ rõ quan điểm, tính cách của Thẩm Giáng Niên, một khi đã muốn làm gì thì chín con trâu cũng không kéo trở lại được, cho nên Lục Mạn Vân xuống tay trực tiếp từ chỗ Thẩm Thanh Hoà.

Phản ứng của Thẩm Thanh Hoà, nên nói thế nào đây? Lục Mạn Vân có ngoài ý muốn, nhưng mà... cũng có thích hơn. Nói một cách đơn giản, tính cách của Thẩm Thanh Hòa, bà rất ưng.

Thẩm Giáng Niên đi xuống một lúc vẫn chưa lên, Lục Viên Sơn và Thẩm Vạn Thành đang chơi cờ trong thư phòng đều đã đi ra, "Giáng Niên còn chưa về à?" Lục Viên Sơn đối với Thẩm Giáng Niên cũng rất thương yêu, nhưng mà Thẩm Giáng Niên trưởng thành, thì ông không gọi biệt danh của Thẩm Giáng Niên nữa, thật ra ông cũng từng khuyên phu nhân nhà mình đừng gọi thế nữa, nhưng Thẩm Giáng Niên lại là người mà Quan Chi Viện đặt trên đầu trái tim, làm sao mà sửa được. Thấy Thẩm Giáng Niên cũng không phản đối kịch liệt, nên Lục Viên Sơn cũng không nói nữa.

"Đã về rồi, mới tiễn bạn xuống lầu." Quan Chi Viện ngồi ngay ngắn ở sô pha trả lời, Lục Mạn Vân nói: "Vạn Thành, anh gọi điện thoại cho Giáng Niên đi, nói con bé nên lên nhà rồi." Biết hai người sẽ khó mà gặp lại nhau, ít nhất là Thẩm Thanh Hòa sẽ không chủ động, cho nên Lục Mạn Vân cho phép con bà đi dây dưa một lát.

Dưới lầu, Thẩm Giáng Niên thở không ra hơi, cô không chờ thang máy, gấp gáp vội chạy xuống bằng thang bộ, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại không khóc, nhưng thế này lại làm cho người ta càng thương tiếc. Thẩm Giáng Niên đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, nhìn người này chăm chú, không nói lời nào, Thẩm Thanh Hoà chờ cô ổn định lại hơi thở, mới lãnh đạm nói: "Đừng làm loạn nữa, lên nhà đi." Nói xong thì đi vòng qua.

Thẩm Giáng Niên giơ tay ngăn cản, không cho cô đi, lại không biết dùng lý do gì để giữ cô ở lại: "Mẹ em đã nói gì với người? Bà ấy nói lời khó nghe lắm sao?" Cánh tay đang giơ lên của Thẩm Giáng Niên mỏi nhừ, cô tiến lại gần, dùng đầu ngón tay túm lấy góc áo Thẩm Thanh Hoà, "Nếu như bà ấy thực sự làm vậy, thì em xin lỗi, nhưng mà mấy lời đó là mẹ em nói, chứ không phải ý của em, bà ấy không đại diện cho em...."

"Thẩm Giáng Niên."

Giọng nói vẫn êm dịu, dễ nghe, Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu nhìn cô, mím môi, giống như đang cố gắng chịu đựng.

"Thẩm Giáng Niên, giữa chúng ta..." Thẩm Thanh Hoà vừa mới mở miệng, Thẩm Giáng Niên đột nhiên đưa tay che môi, khóc nói: "Đừng nói, đừng nói." Cô yếu ớt lắc đầu, như đang cầu xin: "Đừng nói những lời tổn thương, em chỉ là...." Thích người mà thôi.

Thẩm Thanh Hoà cắn chặt răng, kiềm chế cảm xúc sắp bộc lộ, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Thẩm Giáng Niên, ậm ừ rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng làm tổn thương gia đình em, mọi người cũng vì yêu thương em mà thôi." Thẩm Thanh Hoà lại lần nữa muốn lui ra, nhưng góc áo đã bị túm chặt, Thẩm Giáng Niên cúi đầu, đột nhiên cười một tiếng, buồn bã nói: "Em không muốn làm tổn thương những người mà em quan tâm, nhưng mà, người em quan tâm, lại luôn sẵn sàng làm tổn thương em." Các người ngoài miệng luôn nói là muốn tốt cho tôi, nhưng mà có ai biết rằng dưới gương mặt cười của tôi lại là nước mắt.

Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra, giống như đang thở dài, cô hơi dùng sức đẩy tay Thẩm Giáng Niên ra, kiên quyết nói: "Thẩm Giáng Niên, chúng ta..."

"Thẩm Thanh Hoà!" Thẩm Giáng Niên lại lên tiếng trước. Nước mắt lưng tròng, Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng dịu giọng lại, "Tôi không phải người tốt." Thẩm Thanh Hoà nói: "Giữ khoảng cách là điều tốt cho em."

Lại là tốt, cô không muốn cái loại ý tốt này, "Em không cần, cái tốt trên danh nghĩa mà các người đối với em, chỉ làm em khổ sở." Thẩm Giáng Niên nước mắt giàn giụa, "Bây giờ, em thích người, người rời xa em, sẽ làm em đau khổ."

Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt: "Thẩm Thanh Hoà, em cũng không phải là người tốt." Cô vừa khóc vừa cười nói: "Có lẽ, em ở trước mặt người, che giấu rất tốt, khiến người cho rằng em là người tốt, nhưng mà không sao hết, người sớm muộn cũng sẽ biết em là loại người thế nào, bây giờ, em chỉ có một yêu cầu, nếu người đáp ứng em, em sẽ để người đi."

"Em nói đi."

"Không cho phép người phớt lờ em."

Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà lãnh đạm, không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên cười hỏi: "Sao, là bởi vì người để tâm đến em, cho nên không dám sao?" Thẩm Giáng Niên chớp mắt, nước mắt chảy xuống, nói: "Không phải người sợ em sẽ quấn lấy người, dùng tình cảm trói buộc người đấy chứ, Thẩm Thanh Hoà, bây giờ em nói cho người biết, em không cần tình yêu của người, em chỉ cần thân xác của người, dáng vẻ của người, ở trên giường đáp lại em, em chỉ cần vậy thôi, nếu người có người trong lòng, vậy thì cứ giữ lại đi, nếu người muốn đối xử tốt với người kia, vậy thì đối xử tốt đi, em sẽ không nhắc đến." Thẩm Giáng Niên đoán, Thẩm Thanh Hoà từ chối cô, có lẽ là vì trong lòng đã có người, có lẽ đó mà một người mà cô ấy yêu sâu đậm, mặc dù cô chưa từng được gặp, nhưng mà bây giờ cô không nghĩ ra được lý do khác.

Cô ghen, có thể nói ra được những lời này, coi như đã cực hạn, trên thực tế, cô cũng không biết có làm được hay không, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không biết, chỉ là bây giờ cô phải nghĩ ra mọi cách để duy trì mối liên hệ với Thẩm Thanh Hoà, theo như lời Thẩm Giáng Niên nói, thì nếu cô không thích Thẩm Thanh Hoà, thì sớm đã rời khỏi người này. Cô là người như thế, nhất định phải có cho bằng được, nếu không thích người ta, cho dù đối phương có dây dưa thế nào cũng vô dụng.

Đến mức phải nói thế này, đột nhiên Thẩm Giáng Niên chán ghét bản thân như thế, cô hy vọng, Thẩm Thanh Hoà sẽ không giống cô. Nếu Thẩm Thanh Hoà không thích cô, thì cho dù cô có dây dưa thế nào cũng vô dụng. Đơn phương dây dưa với người ta, sẽ làm cô thống khổ.

Nói cô ích kỷ cũng được, hèn hạ cũng chẳng sao, bây giờ, chặt đứt mối liên hệ với Thẩm Thanh Hoà, sẽ làm cô vô cùng thống khổ, ngoại trừ cái này ra, bắt cô làm gì cô cũng có thể làm, cho dù sự dây dưa của cô khiến Thẩm Thanh Hoà chán ghét, cô cũng muốn làm. Chỉ là nói đến cùng, cô cũng để tâm đến người này, cho nên mới chịu nhượng bộ.

"Thẩm Giáng Niên."

"Người đừng có cắt ngang lời em, chờ em nói xong đã." Sắc mặt Thẩm Giáng Niên có chút ửng hồng, cô cười khổ nói; "Em biết, em làm như thế này thật hèn hạ, nhưng mà, bây giờ tim em không còn là của em nữa, em thích người, không có cách nào khống chế được, em đem bản thân em trao cho người, chưa từng hối hận bao giờ, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, cũng đều như vậy." Hai tay cô nắm chặt thành quyền, "Em biết, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, người không thích em, điều này cũng rất bình thường, nhưng mà ít ra, người vẫn còn thích cơ thể của em." Đôi mắt ngấn lệ của cô, toát ra vẻ đầy tự tin, "Chúng ta hãy giao ước bằng miệng đi."

Thẩm Giáng Niên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, đôi mắt trong veo ngước lên, đã bớt e thẹn hơn trước, cô ra điều kiện: "Chúng ta chỉ ngủ với nhau thôi, nếu một ngày nào đó người chán em rồi, muốn cùng người khác lên giường, thì hãy nói cho em biết, em sẽ rời đi không do dự." Tim đau như dao cắt, là cái cảm giác gì đây? Thẩm Giáng Niên cũng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng giờ phút này, cô vô cùng đau đớn."

Một lúc sau, "Còn em thì sao?" Thẩm Thanh Hoà nheo mắt hỏi.

"Em sao?" Thẩm Giáng Niên hé môi, cô nghiêng người, nhìn người qua đường đi tới đi lui cách đó không xa, đột nhiên cười hừ một tiếng, "A, nếu có một ngày như vậy, em sẽ không bao giờ lên giường với người nữa." Ánh mắt cô như đốm lửa, khoá chặt Thẩm Thanh Hoà, "Không bao giờ chủ động với người nữa."

Muốn mất đi em, thật ra rất đơn giản, Thẩm Thanh Hoà, em chỉ muốn biết, người sẽ làm thế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play