Càng để ý càng vắt óc suy nghĩ tìm cách, mục đích chỉ là muốn làm mọi thứ tốt nhất có thể. Bất kể Thẩm Thanh Hoà có yêu cầu cô có kỹ thuật hay không, Thẩm Giáng Niên vẫn có yêu cầu đối với bản thân cô, nhất định phải làm Thẩm Thanh Hoà thoải mái.... Ừm.... Không phải cái loại thoải mái kia, quan trọng là nó không đau, thoải mái khi bôi thuốc.
Đáng tiếc là công cụ tìm kiếm toàn năng không đủ toàn năng, sau khi tìm và tìm, Thẩm Giáng Niên vẫn không tìm được phương pháp phù hợp, cô có chút khó chịu. Cô không thể gọi lại cho Tần Thư. Chỉ có một vấn đề mà phía dưới trả lời các kiểu, chẳng có liên quan gì cũng viết, Thẩm Giáng Niên chửi thầm trong bụng: Người ta hỏi cách bôi thuốc, mắc gì lại trả lời phải nhẹ nhàng cẩn thận khi bôi vào trong âm đ*o, nói lời vô nghĩa thật?
Trong cơn bực bội, Thẩm Giáng Niên đã tắt trang web đi. Nhân lúc Thẩm Thanh Hoà còn đang tắm, cô mở hướng dẫn ra xem, mặc dù cũng có việc cách sử dụng, nhìn thì dễ, nhưng thao tác thì khó hơn. Trong hướng dẫn cũng có đề cập rằng nếu sợ đau, có thể sử dụng một lượng nhỏ chất bôi trơn.
Thẩm Giáng Niên giơ ngón giữa lên, móc vào, cả ngón giữa ngập trong thuốc, chắc có thể đi vào trong rồi... Thẩm Giáng Niên không chỉ đỏ mặt, ai nha, còn thẹn thùng nữa, nhất định phải làm loại chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật à, chuyện này, cho dù chỉ là bôi thuốc, nhưng mà bôi ở vị trí đặc thù, vẫn cảm thấy...
Thế là, Thẩm Giáng Niên an ủi bản thân, không cần thẹn thùng, nếu có thẹn thì phải là Thẩm Thanh Hoà thẹn mới đúng, cô ấy mới là nạn nhân, nghĩ đến cảnh Thẩm Thanh Hoà thẹn thùng, Thẩm Giáng Niên lại có chút kích động, rồi nghĩ đến trong lúc đó Thẩm Thanh Hoà vô thức lộ ra cái dáng vẻ động tình không? Chỉ cần bôi thuốc thoải mái, có lẽ sẽ thấy được đi.
Thẩm Thanh Hoà tắm rửa, Thẩm Giáng Niên rửa tay không biết bao nhiêu lần, hết lần này đến lần khác, còn cố ý dùng nước ấm rửa, để duy trì nhiệt độ, có thể nói vô cùng ân cần, sẵn tiện kiểm tra luôn móng tay, vẫn mượt mà.
Nghĩ thì hay lắm nhưng trên thực tế thì khác xa, ngón tay giữa Thẩm Giáng Niên từ từ đẩy vào, còn chưa đi vào hết, Thẩm Thanh Hoà khẽ hừ đau một tiếng. Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, không dám động, "Đau, người đau à?" Lần này cô không bôi thuốc, mà là muốn biết vết thương ở đâu.
Thẩm Thanh Hoà nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra: "Hơi đau một chút." Thật ra là rất đau.
"Hay là em lấy ra nha?" Mặc dù mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, nhưng mà vẫn lộ ra vẻ lo lắng với đau lòng. Lúc này, cô đột nhiên nhớ đến Thẩm Thanh Hoà thành ra thế này, phần lớn là do cô, trước đó thế mà lại làm ra chuyện thế này, quả thật còn hơn cầm thú.
"Đã vào trong rồi còn ra làm gì." Thẩm Thanh Hoà hơi nhắm mắt lại, thở ra vài cái, "Để tôi thích ứng một chút." Thẩm Giáng Niên quỳ ở đó, không dám động đậy.
Một lúc sau, "Tiếp tục đi."
Thẩm Giáng Niên không dám thở mạnh, quỳ khá lâu cho nên hành động bất thình lình nữa làm cô suýt nữa ngã nhào. Nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chống tay trái lên cạnh giường, nhưng đầu ngón tay vẫn đột nhiên đẩy mạnh vào, làm cơn đau vất vả lắm mới dịu đi, giờ khắc này khiến Thẩm Thanh Hoà đau điếng, lần này, không chạm đến chỗ đau nhất, cũng đã đến gần chỗ đau.
Nghe thấy Thẩm Thanh Hoà suýt xoa vì đau, Thẩm Giáng Niên thở không dám thở, lo lắng đến mức mồ hôi đầy trán, Thẩm Thanh Hoà tắm xong trên mặt vẫn còn nét hồng hào, giờ này thì đã trắng bệch, có thể thấy được rất đau, "Thẩm Thanh Hoà, em không thể, nếu không...." Thẩm Giáng Niên nhìn thấy cô ấy đau đớn, tim cô nhói lên, hai mắt đỏ hoe. Trông muốn khóc tới nơi.
Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, hé miệng thở dốc, chậm rãi nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, "Thẩm Giáng Niên, có phải em ghét tôi lắm không?" Thẩm Giáng Niên dùng sức lắc đầu, nhớ tới Thẩm Thanh Hoà không thể nhìn thấy cô lắc, thế là vội nói: "Không có, thật sự không có, vừa rồi em quỳ hơi lâu, khuỷu tay có chút tê, hic...." Cuối cùng mang theo tiếng khóc nức nở, làm cho Thẩm Thanh Hoà đang híp mắt, có chút ấm ức, rõ ràng là người này làm cô thành thế này, thế mà giờ lại ấm ức khóc lóc.
Thẩm Thanh Hòa nhìn ra được Thẩm Giáng Niên vừa lo lắng vừa đau lòng, bản thân cô khó chịu cũng không muốn Thẩm Giáng Niên khó chịu theo. Mặc dù đau, nhưng cũng không đau đến mức nhịn không được, chẳng qua là kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp hết, cô không thể mãi ở đây. Đi ra ngoài làm ăn, nếu phía dưới đau nói chung là không tiện lắm, cho nên Thẩm Thanh Hoà mới nghĩ đến việc bôi thuốc cho mau lành.
Vị trí đặc biệt, một mặt Thẩm Thanh Hoà không tiện bôi thuốc, một mặt biết Thẩm Giáng Niên cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương cô, cho nên cô muốn cho cô ấy một cơ hội để chuộc lỗi, nhưng lúc này, có vẻ như đã làm khó xử cô ấy. Nhìn thấy tư thế khó xử, bất động của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy cơn đau qua đi, chậm rãi thở ra: "Thẩm Giáng Niên, tôi không bôi thuốc nữa." Thẩm Thanh Hoà chậm rãi ngồi dậy, có thể cảm nhận phía dưới cô đang bao trùm ngón tay Thẩm Giáng Niên, "Lấy ra đi."
Thẩm Giáng Niên thẳng eo, khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy trong mắt Thẩm Giáng Niên có chút ươn ướt, cô cố hết sức nở nụ cười: "Thật ra cũng không đau lắm, chẳng qua là muốn trêu chọc em thôi. " Thẩm Thanh Hoà dùng sức, nhưng Thẩm Giáng Niên không chịu. Cô ngoan cố quỳ ở đó, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, sau đó cúi đầu nói: "Em phải bôi thuốc cho người."
"Đau." Câu nói của Thẩm Thanh Hoà khiến tim Thẩm Giáng Niên run lên, cô nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, hôn nhẹ lên môi cô, mơ hồ nói: "Em có thể làm gì để người phân tâm, nếu phân tâm sẽ không đau như thế nữa~" Nụ hôn càng sâu, cuối cùng nói cũng không rõ ràng.
Cũng coi như có chí cầu thị, cách này có vẻ như có hiệu quả, nếu kỹ năng hôn của Thẩm Giáng Niên tốt hơn chút nữa thì chắc Thẩm Thanh Hoà sẽ đỡ đau hơn. Cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại và vụng về của Thẩm Giáng Niên đang cố gắng hết sức lấy lòng mình, cho dù phía dưới còn đau, Thẩm Thanh Hoà cũng không đẩy Thẩm Giáng Niên ra, cô hôn đáp trả lại. Lần này, Thẩm Giáng Niên đẩy vào rất chậm, hơn nữa cứ đẩy vào đau một cái thì dừng lại một lát, không đau thì đẩy tiếp, Thẩm Thanh Hoà cũng không rảnh để nghĩ nhiều, hôn lại đáp trả Thẩm Giáng Niên, chứ nếu không con cá nhỏ trong miệng không được đáp lại sẽ nổi cơn thịnh nộ, rồi lại lo lắng.
Khi đầu ngón tay được đẩy hoàn toàn vào trong, ngón tay hoàn toàn ngập trong nước, cơn đau ập đến, vì quá đau đớn nên Thẩm Thanh Hòa vô thức nghiến chặt răng, không ngờ lần này, cô lại cắn lưỡi của Thẩm Giáng Niên, cắn rất mạnh.
Thẩm Giáng Niên giàn giụa nước mắt, tuy cô không kêu đau, nhưng chắc là đau lắm nên không động đầu ngón tay vào sâu trong cơ thể Thẩm Thanh Hoà nữa, đầu lưỡi để giữa môi và răng, cũng không dám khép miệng lại, có lẽ là vì quá đau. Đầu lưỡi tương đối nhạy cảm, cảm giác đau cũng nặng hơn, Thẩm Giáng Niên bị đau đến không dám động đậy, cụp mắt xuống, thân thể cứng đờ, hơi cuộn đầu lưỡi hít một hơi thật sâu để làn gió mát làm giảm đi phần nào cơn đau.
Hic ~ nếu cắn cô, khiến Thẩm Thanh Hoà có thể cảm thấy tốt hơn thì cô cũng nguyện ý bị cắn, nhưng mà có thể nào nhẹ nhàng hơn được không, thật sự đau quá đi, hic, nội tâm Thẩm Giáng Niên gào thét.
Đột nhiên, gáy bị câu lấy, Thẩm Giáng Niên chưa kịp hiểu ra thì Thẩm Thanh Hòa đã hôn cô ấy rồi. Chỉ mới hôn một chút, đã biểu lộ tâm tư của cô, đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hòa cạy hàm răng Thẩm Giáng Niên ra, nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi mềm mại của cô ấy, chắc cũng đau lắm nhỉ.
Đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hoà dường như có ma lực, nhẹ nhàng liếm láp vài cái khiến đầu lưỡi của Thẩm Giáng Niên dễ chịu hơn, cô dần dần bắt đầu hôn đáp lại Thẩm Thanh Hoà. Hôn và hôn, những ngón tay của Thẩm Giáng Niên di chuyển... từ từ. Động tác này lại làm Thẩm Thanh Hoà đau, nghĩ tới vừa rồi Thẩm Giáng Niên chịu hy sinh bản thân, nên Thẩm Thanh Hoà cố chịu đựng không đẩy ra, nhịn một hồi phát hiện mình chịu không nổi. Thẩm Thanh Hoà kéo khoảng cách, Thẩm Giáng Niên xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, cô bôi thuốc chứ không nhét xì dầu vào!
Có lẽ đã tìm ra vị trí, đó là nơi ngập cả ngón giữa, may mắn là thuốc mỡ có tác dụng bảo dưỡng nên dù có chạm vào chỗ khác cũng không sao. Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, cô rút ngón tay ra, cảm thấy có chút ẩm ướt, thế là nóng từ trong ra ngoài.
Bên trong Thẩm Thanh Hoà thật mềm, lần đó chỉ lo phát tiết mà không lo cảm nhận. Nếu ông trời có mắt cho cô một cô hội, cô nhất định sẽ nâng niu yêu thương nó, rốt cuộc thì làm thế nào mới thoải mái được đây? Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ lung tung, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi: "Đầu lưỡi của em còn đau không?" Thẩm Giáng Niên dừng lại, ngượng ngùng nói: "Một chút, cũng không có gì đáng ngại."
Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng mỗi lần Thẩm Giáng Niên đẩy vào nhất định sẽ bị đau. Không muốn Thẩm Giáng Niên cảm thấy quá nặng nề, Thẩm Thanh Hoà luôn tỏ ra vô cảm, Thẩm Giáng Niên vẫn lo lắng, mỗi khi đẩy vào, phải nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Thanh Hoà, thấy mặt Thẩm Thanh Hoà bắt đầu đỏ lên, hơi thở dường như dày đặc hơn một chút, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy... nơi đó trơn trượt hơn, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không.
Thẩm Thanh Hoà giơ tay ấn đầu nhỏ của cô xuống, giống như không muốn bị cô quan sát, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, Thẩm Thanh Hoà chạm vào cô một cái thì toàn thân mềm nhũn. Không thể nào, tình huống bây giờ đặc biệt, biết đó là do thuốc, nhưng vẫn... không thể không nghĩ lung tung, giống như các cô đang tán tỉnh nhau ở trên giường. Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy hạ thân co giật vài cái, cảm giác thoải mái gợn sóng khó tả bên dưới, sau khi thoải mái qua đi... Cô càng muốn thoải mái hơn, cho nên có chút trống rỗng.
Thẩm Giáng Niên biết cơ thể mình đang có phản ứng, thầm hận bản thân vô dụng, nhưng cô không thể dừng lại, mắt cô không thể rời khỏi khu vườn quyến rũ của Thẩm Thanh Hoà, không chỉ vì phong cảnh quyến rũ mà còn vì cô đang bôi thuốc ở trong. Lúc mới bắt đầu bôi thuốc, cô sợ mình có cảm giác nên kéo ra xa một chút, nửa quỳ nửa ngồi nhìn giữa hai chân mềm mại hồng hào, Thẩm Giáng Niên lúc đó rất ngại ngùng.
Nhưng bôi thuốc làm Thẩm Thanh Hoà đau, sợ cô ấy đau hơn, cho nên cô lại đến gần, nhìn động tác của bản thân, cố gắng làm chậm hết mức có thể. Ban đầu là làm theo với ý đồ tốt, bây giờ thì hay rồi, nhìn thôi ra có cảm giác. Đặc biệt là bên trong Thẩm Thanh Hoà còn ấm áp mềm mại, hơn nữa còn ôm chặt lấy ngón tay cô, điều này khiến Thẩm Giáng Niên suy nghĩ thêm một chút, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà thật sự còn xử nữ... ngón giữa bị cắn chặt lấy, cô không biết phía dưới cô thế nào, nhưng mà đến giờ Thẩm Thanh Hoà đi vào trong cô, cũng chỉ có một ngón tay. Mặc dù vậy, nếu bên trong không đủ ẩm, động tác đẩy vào của Thẩm Thanh Hoà sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Hoà là xử nữ, còn bị cô đoạt mất tấm thân trong trắng, trong lòng cô cảm xúc sung sướng trào dâng tột độ, nhưng nghĩ đến việc bản thân thô bạo lấy đi lần đầu tiên của Thẩm Thanh Hoà như vậy, Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy vô cùng khó chịu và trách móc bản thân. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng cảm thấy, rất có thể là Thẩm Thanh Hoà lần đầu tiên, người này tính cách mạnh mẽ, nếu như không muốn cho ai chạm vào, có lẽ sẽ không có ai thực sự có được cô ấy.
Cho dù đêm đó, cô ngược đãi người ta, nhưng mà cũng là Thẩm Thanh Hoà cho cô quyền được ngược đãi. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng đau lòng, cô chậm rãi động ngón tay, nhẹ giọng hỏi, "Thẩm Thanh Hoà, em có một vấn đề muốn hỏi người, người có thể trả lời thật với em được không?"
"Ừa."
"Đêm đó... người...." Thẩm Giáng Niên có chút khó khăn khi nói ra, "Là lần đầu sao?" Cô vừa sợ vừa chờ mong. Thẩm Thanh Hoà, luôn kỳ diệu như vậy, vừa mang đến cho cô cảm xúc phức tạp mâu thuẫn, vừa làm cho cô không thể ngừng đau đớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT