Thẩm Giáng Niên trở về không gian của mình, cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, còn có tiếng hát ngâm nga. Thẩm Giáng Niên nghe xong không khỏi bật cười, thế mà vẫn còn lạc nhịp được.
"Ơ? Bảo bối à, về khi nào đấy?" Lê Thiển quấn khăn tắm đi ra.
"Mới về." Thẩm Giáng Niên cởi áo khoác, "Mình cũng đi tắm."
"Mình có đồ ăn giao đến." Lê Thiển la lên: "Ngoài crawfish, cậu còn muốn ăn gì nữa không?"
"Crawfish là đủ với mình rồi, cậu phải bóc vỏ cho mình!" Thẩm Giáng Niên mở cửa nói thêm.
"Cậu nghĩ hay lắm."
"Bóc vỏ cho tiểu đối tượng không phải là chuyện nên làm sao?"
"Thôi đi, sao không phải là cậu bóc mình?"
"Mình thụ vậy mà."
"Đi tắm đi."
Thẩm Giáng Niên cười quay lại phòng tắm tắm. Mỗi lần cô không tự chủ mà nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, cuối cùng cô sẽ dùng cách mà Lê Thiển nói là dội nước lạnh lên người, dội đến khi nào không còn gì hết, giống như tắm nước lạnh vậy. Thẩm Giáng Niên dứt khoát tắt vòi sen, càng tắm càng thấy lạnh.
Thẩm Giáng Niên ở trong phòng tắm lau tóc trước, sợ khi ra ngoài sẽ nhỏ nước xuống sàn. Sau khi xoa đầu tóc rối tung, mở cửa đi ra, Lê Thiển đang nói chuyện điện thoại: "Thì chị ở Thượng Hải mà, giới thiệu quán crawfish nào ngon ngon đi."
Lê Thiển ngước mắt nhìn Thẩm Giáng Niên quấn khăn tắm, cúi đầu nhìn bắp chân săn chắc, đường nét đầy đặn đường cong tuyệt đẹp, thuận miệng nói: "Ăn ngon, là phải săn chắc, duyên dáng... à không, cái mà tôi đang nói là... tôm." Đây có phải là khái niệm chơi chân không? Trước đây chưa bao giờ thấy đôi chân của người bạn thân lại đẹp đến thế. Phụ nữ thực sự là những sinh vật kỳ diệu, đường cong sao đẹp đến thế.
"Mấy phần hả?" Lê Thiển lặp lại, "Đợi tí, để xác nhận lại." Lê Thiển dời điện thoại ra xa, "Bảo bối à, cậu ăn ít nhiều?"
"Cô ấy chưa ăn gì, tôi cũng chưa ăn." Lê Thiển tiếp tục nói chuyện điện thoại, Thẩm Giáng Niên lau tóc, hỏi bằng khẩu hình miệng: "Gọi điện thoại với ai thế?" Lê Thiển nhìn cô rồi nói tiếp: "Tôi cũng biết bụng trống ăn crawfish không tốt, vậy thì ăn thêm với gì được đây?"
"À ờ, vậy hả? Vậy tốt rồi!"
"Haha, được được." Biểu cảm của Lê Thiển hớn hở, giống như nhặt được nhiều tiền vậy, "Mang đến hả? Thôi ngại lắm, để thể hiện thành ý tôi đi qua lấy được không?"
"Không sao hết, đêm khuya có sao đâu, tôi đi taxi qua, sẵn tiện tham quan căn bếp hiện đại nhà chị luôn."
......
Thẩm Giáng Niên nghe càng ngày càng sai. Trong số những người bạn mà Lê Thiển biết ở Thượng Hải, không có người nào mà đêm khuya có thể làm phiền nhờ người nấu crawfish, còn phải đích thân đến lấy.... Thẩm Giáng Niên có cảm giác không ổn, đợi Lê Thiển cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên liền hỏi: "Đừng nói cậu gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hoà nhé?"
"không có." Lê Thiển trực tiếp phủ nhận. Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp thả lỏng, thì đã nghe Lê Thiển nói: "Là cô ấy chủ động gọi cho mình!"
Thế giới giống như dừng lại ở giây phút đó, bởi vì tin tức này khiến Thẩm Giáng Niên sửng sốt: "Sao cô ấy lại gọi cho cậu?"
"À..." Lê Thiển sờ đầu, "Mình quên hỏi mất rồi, nghe có đồ ăn là quên mất."
Đây là bạn thân, nên Thẩm Giáng Niên sẽ không nghi ngờ: "Cho nên, cậu còn muốn đi Hàn Lâm phủ?"
"Cái gì?" Lê Thiển khó hiểu, "Phủ nào?"
"...Là nhà của Thẩm Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên cạn lời: "Cậu ngay cả tên của Hàn Lâm phủ cũng không biết, rồi làm sao đi đến đó?"
"Mình nhớ vị trí."
"Làm sao cậu biết?" Sau khi hỏi xong, Thẩm Giáng Niên mới nhớ ra, "Lần đó mình bệnh...."
"Haha." Thật ra, nói xong Lê Thiển đã hối hận, đáng lý ra cô không nhắc đến nó, thậm chí còn phải từ chối Thẩm Thanh Hoà cho người mang đến, để tránh phiền phức, nếu để Thẩm Giáng Niên nhớ lại chi tiết trước đó, rồi hỏi cô, cô khó mà nói hết được.
Còn chuyện crawfish ở nhà Thẩm Thanh Hoà, không nhất thiết là phải ăn, chẳng qua Thẩm Thanh Hòa đã chủ động gọi điện thoại cho cô, còn chưa kịp nói chuyện cụ thể thì Thẩm Giáng Niên đã tắm xong đi ra, nên cô tạm thời đổi chủ đề nói qua crawfish, Thẩm Thanh Hoà cũng linh cơ, tự hiểu đổi chủ đề.
Nói thật, chuyện Thẩm Thanh Hoà không quan tâm đến việc chia tay với Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển có chút hoài nghi, lần trước vì Thẩm Giáng Niên mà Thẩm Thanh Hoà quay về Thượng Hải gấp, còn hôm nay vừa nghe nói Thẩm Giáng Niên và cô muốn ăn crawfish, thì nói là bếp nhà cô ấy nấu khá ngon; biết Thẩm Giáng Niên và cô ăn để bụng đói ăn crawfish, thế là nói sẽ thêm vài món tráng miệng, hoặc là mấy lát củ sen, mướp xào gì đó... Lê Thiển đương nhiên không đến mức tự luyến cho rằng Thẩm Thanh Hòa lo lắng cho cô, cô chắc chắn, Thẩm Giáng Hoà liên hệ với cô, nhất định có việc, mà việc này phải giấu Thẩm Giáng Niên.
Bằng không tại sao Thẩm Thanh Hoà không trực tiếp gọi điện cho Thẩm Giáng Niên?
"Cậu điên rồi, vì crawfish còn phải đi taxi đến chỗ xa lấy." Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi chi tiết về bệnh tình của cô lúc đó, đường nhiên là mấy gáo nước lạnh dội từ trong ra ngoài khi tắm nên bây giờ vẫn còn lạnh.
"Thẩm Thanh Hoà nói crawfish là nuôi tại nhà đó." Lê Thiển hâm mộ thôi rồi, "Thẩm Thanh Hòa đúng là hào môn." Thẩm Giáng Niên không bình luận gì, "Mình thấy tốt nhất cậu đừng đi, thấy cậu chạy đi xa vậy mình cũng không muốn ăn."
"Đừng mà, mình đói đây nè, bảo bối, cậu nỡ lòng thế sao?"
"Cậu đi ra ngoài một mình, mình không yên tâm, nhưng mình tắm rồi, không muốn đi ra ngoài với cậu." Trừ khi bắt buộc phải đi, chứ Thẩm Giáng Niên chẳng bao giờ muốn đến Hàn Lâm Phủ, buồn vui tủi nhục đều ở đó, đi sẽ rất mệt.
"Không cần cậu." Lê Thiển đứng dậy, "Thẩm Thanh Hòa nói, vừa lúc cô ấy có tài xế đi ngang qua, lát nữa sẽ tới." Lê Thiển thở dài, "Hào môn tốt thật, cả Thượng Hải này muốn đi đâu cũng có tài xế đưa đi."
"..." Thẩm Giáng Niên không còn gì để nói, "Mình đi ngủ."
Một lúc sau, điện thoại của Lê Thiển vang lên: "Bảo bối, mình đi nha, chờ mình về ha." Thẩm Giáng Niên nằm đó giơ tay vẫy chào. Cửa đóng lại, Thẩm Giáng Niên quay đầu lại thấy người đã thật sự đi ra ngoài.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó đập mạnh xuống giường, mẹ nó, chủ động với tất cả mọi người, còn đối với cô thì không thèm chủ động, đáng ghét chết đi được, Thẩm Thanh Hoà! Thẩm Giáng Niên lý trí: Người ta mắc gì phải chủ động với mày? Nghĩ nhiều quá rồi đó.
Thẩm Giáng Niên xúc cảm:... Biến đi chỗ khác đi? Giờ này không muốn đối thoại nội tâm.
Lê Thiển vừa đi ra ngoài, liền bị chiếc xe sang trọng làm cho giật mình, "Không phải... Nhà Thẩm Thanh Hoà không có xe giá dưới một triệu đấy chứ?" Sao mỗi lần thấy đều là mấy triệu hết vậy, tài xế cười, nghiêm túc giải thích, "Không phải."
"Anh làm việc ở nhà Thẩm tổng bao lâu rồi?" Lê Thiển tự nhiên lạc quan hơn Thẩm Giáng Niên. Cộng với đặc tính của người làm ăn, nên muốn làm quen với ai cũng chỉ mất vài giây.
"Tôi đã làm việc ở Hàn Lâm Phủ được 20 năm."
"A, Hàn Lâm Phủ." Vừa rồi Lê Thiển không nghĩ tới, "20 năm à, vậy chú cũng trung thành thật." Chỉ là một tài xế, mà lái xe hơn 20 năm, trông bề ngoài cũng không già lắm, "Nhìn tuổi của anh, chắc hẳn chưa tới 40 nhỉ."
"Tôi già rồi, gần 60 rồi."
"Chú à, chú bảo dưỡng cũng tốt quá rồi!" Lê Thiển khen ngợi, "Nếu sách bí quyết bảo dưỡng nhan sắc của chú mà xuất bản, cháu chắc chắn sẽ mua đầu tiên."
"Ha ha, làm gì có bí quyết nào." Tài xế lại cười, "Luôn thấy hài lòng, luôn phải biết ơn."
Sao có cảm giác như cao nhân ẩn náu trong thành phố? Lê Thiển vâng vâng hai tiếng: "Chú nói đúng, chứng tỏ Thẩm tổng đối xử với mọi người rất tốt, người trẻ tuổi bây giờ, đừng nói 20 năm, làm chưa được 2 năm đã muốn nhảy đi chỗ khác làm rồi."
"Thẩm tổng à, là người khá tốt." Tài xế không nói nhiều, Lê Thiển cũng không hỏi thêm câu nào.
"Tới đây được rồi, không cần đưa cháu vào trong, để cháu tự đi vào." Lê Thiển thấy ngại khi tiếp tục làm phiền người ta, "Không sao, Thẩm tổng dặn, phải đưa cô đi vào trong, cô ấy ở trong nhà ăn đợi cô." Không thể không nói, Thẩm Thanh Hoà là người rất chu đáo.
Khi Lê Thiển lần đầu tiên bước vào nhà ăn đa chức năng của Hàn Lâm Phủ, cô cũng ngạc nhiên không kém khi Thẩm Giáng Niên lần đầu tiên đến tham quan, vô cùng ngạc nhiên, "Thẩm Thanh Hoà, chị giàu thật đó." Lê Thiển không thể không cảm thán, Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, cười: "Mà này, chị coi như cũng là đại gia rồi, mà sao không dưỡng cho trắng trẻo mập mạp vậy? Mặt gì đâu mà tái nhợt, còn gầy nữa." So với lần gặp trước, thì Thẩm Thanh Hòa thực sự rất gầy, "Tôi thấy chị có da có thịt thêm chút nữa sẽ càng đẹp hơn."
"Cái này." Thẩm Thanh Hoà xách ba hộp đóng gói tinh xảo từ dưới đất lên, "Crawfish tỏi cay, cá hồi nướng phô mai, có sủi cảo nhân bắp cải và tương tỏi đặc biệt, còn có..."
"Chị cũng làm nhiều ghê ha." Lê Thiển cảm thán, "Không cần phải giải thích từng cái một với tôi, tôi thấy rồi, ngoài cái crawfish tôi gọi ra, thì mấy món khác là chị tự làm." Đương nhiên, không thể phủ nhận, đều là món ưa thích của Thẩm Giáng Niên.
"Em còn thích ăn gì nữa?"
"Tôi biết chỗ này của chị, đầu bếp rất nhiều, không làm khó được chị." Lê Thiển bĩu môi, "Tôi thấy, mấy thứ này vẫn nên tự làm vẫn có thành ý hơn, tôi đã tự đến lấy, còn chị thì bảo đầu bếp...."
"Sao em biết không phải tôi làm?" Thẩm Thanh Hoà hơi nghiêng đầu hỏi.
Lê Thiển sửng sốt, phải không đó trời? Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Đúng là không phải tôi làm."
"....Chị đang trêu tôi à." Lê Thiển giờ mới ý thức bản thân bị trêu.
"Có cái là do tôi làm, có cái không." Thẩm Thanh Hoà dựa vào lưng ghế, "Tôi nấu món tôi muốn ăn, biết em tới nên tôi làm thêm một phần." Lê Thiển chậc một tiếng, "Vậy cảm ơn chị." Lê Thiển đi qua xách đồ ăn, cố ý nói: "Không còn gì nữa, thì tôi đi đây."
"Ừ, một mình em xách không hết, để tôi xách tới cửa." Thẩm Thanh Hoà đứng dậy đi tới, lại gần: "Chị uống rượu à?" Lê Thiển ngửi thấy mùi rượu, nhưng lại là mùi rượu chỉ loáng thoáng. Khi Thẩm Thanh Hòa đến, Lê Thiển chú ý đến những giọt mồ hôi nhỏ trên trán Thẩm Thanh Hòa, "Thẩm Thanh Hoà."
"Ừ."
"Có phải chị không thoải mái không?"
"Còn ổn."
"Không thoải mái là không thoải mái, làm gì có còn ổn." Lê Thiển giật lấy thức ăn từ trong tay Thẩm Thanh Hoà, "Nếu khó chịu thì đi tìm bác sĩ khám đi, không thoải mái ở đâu?"
"Không sao."
"Gì mà không sao?" Lê Thiển cao giọng, "Tôi chán ghét mấy người thân thể có vấn đề như chị, tôi nói cho chị biết, bên cạnh tôi có một chủ nhân cần hầu hạ, tôi không muốn gặp cái thứ hai đâu."
Thẩm Thanh Hoà có chút giãy giụa, nhưng Lê Thiển vẫn không buông ra, "Rốt cuộc chị làm sao thế?"
"Bệnh cũ, không đáng lo." Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà cộng với khuôn mặt tái nhợt, Lê Thiển nhìn thôi cũng đã thấy ớn ớn, Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên chia tay à? Lừa ai chứ? Lê Thiển nắm lấy cổ tay của Thẩm Thanh Hòa, những cảnh trong tiểu thuyết về gia đình hào môn hiện lên trong đầu cô. Đằng sau mỗi gia đình hào môn có là những mối quan hệ phức tạp và những mặt tối không thể nói ra, Thẩm Thanh Hoà có lẽ có những bí mật không thể nói ra của riêng mình, vì vậy cô buông tay Thẩm Thanh Hoà ra nói: "Được rồi, được rồi, không cần tiễn tôi."
"Để tôi tiễn em."
"Nếu chị không khoẻ thì đi nghỉ ngơi đi."
"Tôi tiễn em."
"Chị chỉ có một câu này thôi hả?" Lê Thiển sắp phát cáu, sao người này lúc cố chấp lại giống tên bạn thân của cô thế.
"Đi thôi, tôi tiễn em."
.... Được, tiễn thì tiễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT