Nhà thờ rộng rãi, sáng sủa được trang trí như chốn bồng lai tiên cảnh.
Chị bằng lòng kết hôn với em chứ?
Chị bằng lòng.
Tiếng chuông lễ đường vang lên chói tai, làm Thẩm Giáng Niên bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Thẩm Giáng Niên tỉnh lại, thở hổn hển, hoàn cảnh xa lạ đập vào mắt khiến cô vô cùng bất an, giây tiếp theo, cô nhớ ra đây là Tiên Hạc Cư, đưa tay sờ lên cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình.
Cô gặp ác mộng, mơ thấy Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao sắp kết hôn. Đối với cô, việc Thẩm Thanh Hoà kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài mình chính là một cơn ác mộng.
Không, cô muốn vào tìm Thẩm Thanh Hoà. Khi cô ở đây, cô không thể để bất cứ ai chạm vào Thẩm Thanh Hoà, cho dù có đau đến chết cô cũng không thể buông tay.
Thẩm Giáng Niên đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân không thể hoạt động bình thường, lùi về phía sau mấy bước liền đụng phải cửa. Cửa vào lúc này được mở ra từ bên trong, Lục Chi Dao liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cũng không thèm nhìn, muốn vòng qua Lục Chi Dao mà đi vào. Lục Chi Dao nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ giọng nói: "Cô ấy vừa mới ngủ."
Nhưng Thẩm Giáng Niên tựa hồ không nghe thấy, cố gắng mở cửa, Lục Chi Dao bước ra, trực tiếp đóng cửa lại, Thẩm Giáng Niên trừng mắt, Lục Chi Dao lại nhẹ nhàng nói: "Chúng ta nói vài câu đi, lát nữa cô vào cũng không muốn.
Quả thực Thẩm Giáng Niên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lục Chi Dao, nhưng Thẩm Giáng Niên lại không kiên trì. Tuy nhiên, cô cũng không muốn ở quá xa Thẩm Thanh Hòa.
"Vậy ngồi ở đây đi." Đối diện cửa có một bàn trà, hai người ngồi đối diện nhau.
"Uống chút nước đi." Lục Chi Dao rót một ly nước ấm, "Mệt rồi nhỉ?" Giọng nói của cô ôn hòa, từng chữ đều có vẻ chân thành, Thẩm Giáng Niên không ghét, nhưng cũng không thích.
"Cảm ơn." Cô bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô vẫn phải duy trì phép xã giao cuối cùng. Thẩm Giáng Niên quả thực khát nước, có lẽ là khóc thiếu nước, Thẩm Giáng Niên trong lòng cười khổ.
Đêm khuya, Tiên Hạc Cư cách xa thành thị vô cùng yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính mình, dòng nước ấm áp chảy vào cơ thể, khiến Thẩm Giáng Niên run lên, mắt lại cay cay. Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở ra, đặt cốc xuống, nếu uống nhiều hơn, có thể cô sẽ lại khóc.
Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào ly, làn nước trong veo đung đưa, ánh sáng chiếu vào, giống như đôi mắt của ai đó sáng lên, "Cô là A Dao à?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên hỏi.
"Cô đã nhận định rồi, tại sao còn lại hỏi?" Lục Chi Dao hỏi lại với giọng điệu và thái độ rất quen thuộc với Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào Lục Chi Dao, chờ đợi câu trả lời của cô ấy, đến động tác nhướng mày của Lục Chi Dao cũng làm Thẩm Giáng Niên rất quen thuộc, kể cả giọng điệu bất đắc dĩ lẫn trìu mến, "Nếu cô muốn câu trả lời từ chính tôi, thì tôi có thể nói cho cô biết, là tôi."
Tuy rằng đã đoán được, nhưng sau khi Lục Chi Dao xác nhận, Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy như bị đánh thức tỉnh, cô chao đảo một chút, hai tay đặt lên bàn, lặng lẽ dùng sức để ngồi vững.
"Hai người ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?" Thẩm Giáng Niên không biết mình hỏi câu hỏi như vậy trong tâm trạng như thế nào, trái tim vốn đã đầy vết thương của cô lúc đó như bị xé nát, đau đớn khiến cô cả cơ thể cô run lên.
"Câu hỏi này của cô không chuẩn cho lắm." Lục Chi Dao sửa lại.
"A," Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào mặt nước tĩnh lặng trong ly, cười khẽ, "Ừ ha, tôi nên hỏi, hai người đã từng ở bên nhau bao nhiêu năm." Tâm trí cô hiện giờ thực sự rất loạn, thật ra cô cũng không muốn biết câu trả lời này lắm, chẳng qua, lòng cô mách bảo lúc này nên tìm gì đó để nói, nói gì cũng được, để bản thân bình tĩnh lại, ngừng suy nghĩ lung tung... Nhưng làm sao cô có thể không suy nghĩ lung tung đây?
"Cô rất quan tâm đến quá khứ của Thẩm Thanh Hoà." Giọng điệu của Lục Chi Dao rất chắc chắn.
Ai mà không quan tâm chứ? Thẩm Giáng Niên không chỉ quan tâm đến quá khứ của Thẩm Thanh Hoà, còn quan tâm đến những điều cô ấy che giấu, "Tôi quan tâm có ích gì?" Thẩm Giáng Niên tự giễu cười nói: "Thẩm Thanh Hoà rất yêu cô phải không?" Cô không muốn thừa nhận điều đó, nhưng người trong phòng cứ gọi A Dao, là cái tên khiến Thẩm Thanh Hoà đắm chìm say mê ngày xưa.
"Cô ấy có yêu tôi hay không, sao cô không tự hỏi cô ấy đi." Giọng của Lục Chi Dao giống như không mảy may quan tâm, khiến Thẩm Giáng Niên vừa tức vừa ghen tị, cô kìm nén cơn giận hỏi: "Cô không yêu cô ấy sao?"
"Nếu tôi nói tôi không yêu, cô cũng không tin, không phải à?" Lục Chi Dao một lần nữa lại hỏi, khiến Thẩm Giáng Niên phát điên, cô đột nhiên đứng dậy, nghiêng người, hai tay chống lên bàn, trừng mắt nhìn Lục ChiDao: "Cô bớt vòng vo đi! Đừng nói với tôi, đến thừa nhận cô cũng không dám!" Một người khiến Thẩm Thanh Hoà nhớ mãi không quên, nếu không yêu Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên thay Thẩm Thanh Hoà thấy không đáng.
Lục Chi Dao mỉm cười, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Giữa tôi và cô ấy, sẽ không còn tình yêu." Thẩm Giáng Niên đột nhiên dùng sức, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy bất lực, "Vì sao lại chia tay?" Thẩm Giáng Niên Niên đuổi theo hỏi: "Cô chắc biết Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn nhớ thương cô, đúng không?" Lúc nói câu này, lòng Thẩm Giáng Niên đắng chát, cô vô cùng ghen tị, Thẩm Thanh Hoà yêu Lục Chi Dao đến thế, thế nhưng lại không nhận được tình yêu xứng đáng, trên đời này, sao lại có người đối xử tàn nhẫn như thế với Thẩm Thanh Hoà chứ?
Nếu là cô, cô sẽ đặt ở trong lòng bàn tay, nâng niu yêu thương; nếu đổi lại là cô, cô sẽ dùng cả quãng đời còn lại để ở bên Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ... Chỉ tiếc là, người Thẩm Thanh Hoà yêu, lại không phải là cô, Thẩm Giáng Niên ngây ngốc đứng yên tại chỗ, đôi mắt đã cay cay đau nhói, nước mắt lần nữa tràn ra.
"Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sự tò mò chết tiệt của Thẩm Giáng Niên vẫn khuyến khích cô tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng cô đã run lên vì đau. Người có thể khiến Thẩm Thanh Hoà nhớ mãi không quên, khẳng định giữa hai người có quan hệ sâu xa, nhưng nhìn vẻ ngoài của Lục Chi Dao khó có thể nhận ra.
"Xin lỗi, chuyện giữa tôi và Thanh Hoà, không thể nói sau lưng cô ấy được." Giọng Lục Chi Dao vẫn luôn điềm tĩnh, "Cô chắc cũng đã nhận ra, cô ấy không muốn để chúng ta gặp mặt, có lẽ là sợ, tôi sẽ nói gì đó với cô."
"Rốt cuộc Thẩm Thanh Hòa đã làm chuyện gì đáng xấu hổ, mà không một ai nói cho tôi biết?" Thẩm Giáng Niên ghét cái cảm giác này, đến cả Lục Chi Dao cũng giấu cô: "Chuyện của tôi, tôi có thể nói, nhưng về Thanh Hòa, cô ấy không có mặt ở đây thì không thể nói." Lục Chi Dao nói thêm: "Cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, chẳng qua, cô ấy không muốn để cô biết, nếu cô ấy muốn nói, cô cũng không cần đợi đến hôm nay, trực tiếp gặp tôi để hỏi."
Thẩm Giáng Niên tức giận đến toàn thân run lên, tức giận cười nói: "Ý của cô là, chỉ cần cô ấy có mặt, cô có thể nói?"
"Cô ấy ở đây," Lục Chi Dao nghiêm túc nói, "Ít nhất không vi phạm hứa hẹn giữa tôi và cô ấy."
Từ "hứa hẹn" quay cuồng trong đầu Thẩm Giáng Niên, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, hai người gần như đồng thời nhìn về phía cửa. Thẩm Thanh Hoà không biết tỉnh khi nào, hai tay cô chống khung cửa, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên đang đứng dậy.
Cái nhìn đó thật xa lạ đối với Thẩm Giáng Niên, với vẻ lạnh lùng khó tả khiến Thẩm Giáng Niên ớn lạnh.
Tư thế của Lục Chi Dao quay lưng về phía Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không quay đầu lại, như muốn nhắc nhở Thẩm Giáng Niên, nhẹ giọng nói: "A, vừa hay, cô ấy cũng ở đây." Lục Chi Dao ngước mắt, liếc nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, "Muốn hỏi sao?"
Thẩm Giáng Niên rất ít nhìn Thẩm Thanh Hòa, trước kia chính là bởi vì ánh mắt đó quá quyến rũ nên Thẩm không dám nhìn, giờ phút này, cô vẫn khó mà nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Hoà, bởi vì đôi mắt kia như mang theo mũi kim thép đâm vào cô rất đau đớn.
Muốn hỏi sao? Nếu hỏi, có thể không chỉ xúc phạm mỗi cô mà còn có Thẩm Thanh Hoà. Nếu không hỏi thì sẽ không còn cơ hội. Đêm nay, cô đã gặp một Thẩm Thanh Hoà khác, một Thẩm Thanh Hoà yêu Lục Chi Dao sâu đậm, bước tiếp theo của các cô... thật ra đã không có bước tiếp theo, đi đường nào cũng là con đường chết, ít ra thì cũng nên chết trong rõ ràng. Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu, gằn từng chữ một: "Đương nhiên muốn hỏi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT