Nó giống như một phiên bản thực tế của bức tranh "Làm bạn".

Mỗi một nơi là trong tranh, mỗi nơi là ngay trước mặt Thẩm Giáng Niên.

Cả căn phòng được bao phủ bởi một tấm thảm xanh như cỏ, và ở góc sâu nhất, người cô yêu đang bó hẹp ở trong đó. Nếu Lục Chi Dao không nói trước với cô, cô sẽ không thể tin được người nhỏ bé trong góc chính là Thẩm Thanh Hoà, người cô từng ngưỡng mộ từng say mê.

Giống như bức tranh đó, căn phòng nhìn đâu cũng có màu xanh lá cây, nên quả bóng nhỏ màu đen ở trong góc đặc biệt rõ ràng. Màu xanh lúc này khiến Thẩm Giáng Niên choáng váng, thay vì tràn đầy sức sống lại giống như một loại virus đang âm thầm lây lan, nuốt chửng chút sinh lực cuối cùng còn sót lại trong phòng.

Đưa lưng về phía Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà hết sức cuộn tròn lại, ép vào trong góc, đầu đập vào tường, nếu không phải bị tấm thảm mềm màu xanh lá cây chặn lại, sợ người này đầu đã đầy máu rồi?

Thẩm Giáng Niên không biết làm sao có thể nhấc chân bước đi, hai chân đầy chì, đi lại rất khó khăn. Nước mắt không tự chủ rơi xuống khiến tầm nhìn của cô mờ đi. Thẩm Giáng Niên chậm rãi đi về phía Thẩm Thanh Hoà, cho đến khi cô đứng ở phía sau Thẩm Thanh Hoà, nhưng người này vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Thẩm Giáng Niên ngơ ngác hồi lâu, cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn thấy thân thể Thẩm Thanh Hoà vẫn đang run nhẹ, đầu vẫn đang đập nhẹ không nhịp nhàng vào tường. Thẩm Giáng Niên cắn chặt răng, nước mắt lại trào ra. Thẩm Giáng Niên giống như cá ném lên bờ, há miệng thở dốc, cô nhẹ nhàng vươn tay muốn chạm vào, nhưng đến phút cuối cùng lại dừng lại, sợ sẽ hù dọa người ấy.

Thẩm Giáng Niên chậm rãi quỳ xuống, nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Hoà, khóe môi nhếch lên, ngàn vạn chữ như nghẹn lại trong cổ họng. Ngồi xổm xuống, Thẩm Giáng Niên cũng nhìn thấy đồ vật nhỏ trong tranh là gì, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, đó là một con mèo nhồi bông màu đen tuyền. Cô nhớ tới Thẩm Thanh Hòa từng nói cô ấy thích mèo hơn chó con.

Thẩm Giáng Niên nửa quỳ ở đó, đầu ngón tay duỗi ra nhưng vẫn không dám chạm vào Thẩm Thanh Hoà, muốn ôm cô ấy nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Không thể để Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cô khóc, Thẩm Giáng Niên dùng hai tay lau nước mắt, hít sâu vài hơi chuẩn bị nói, nhưng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

Bản thân Thẩm Giáng Niên cũng giật mình, thân thể Thẩm Thanh Hoà hiển nhiên căng thẳng, Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp phản ứng lại động tác tiếp theo thì Thẩm Thanh Hòa đã quay người lao vào trong ngực cô, ôm chặt lấy cô. Thẩm Giáng Niên cảm giác như xương sườn sắp gãy, nhưng cô không muốn vùng vẫy, cô giơ tay ôm Thẩm Thanh Hoà, đồng thời tắt tiếng điện thoại di động. Có mùi rượu thoang thoảng, Thẩm Thanh Hòa đã uống rượu.

"Thanh Hoà ~" Thẩm Giáng Niên run rẩy gọi, nhưng thứ cô đáp lại là giọng nói nghèn nghẹn từ người chôn trong ngực cô, "A Dao ~" Khoảng cách quá gần, Thẩm Giáng Niên không thể tự lừa dối mình rằng đây chỉ là ảo giác, người được Thẩm Thanh Hoà gọi quả thực là A Dao, trong đầu Thẩm Giáng Niên lập tức hiện lên chính là: Lục Chi Dao.

Sau khi Thẩm Giáng Niên cắn môi dưới, cô nhẹ nhàng đáp: "Ừm ~" Trái tim cô bắt đầu bị xé nát, nhưng nỗi đau đối với Thẩm Thanh Hoà lại như thủy triều cuồn cuộn, nhấn chìm tất cả, kể cả chính cô.

"A Dao~ A Dao rất tốt ~"

"Ừm ~" Thẩm Giáng Niên giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thẩm Thanh Hoà, nhẹ giọng nói: "Tốt như thế nào nhỉ~" Lục Chi Dao chắc hẳn đã đối xử rất tốt với người, cho nên đến giờ người vẫn không thể quên được cô ấy, người ta nói người say thường hay nói thật, Thẩm Thanh Hòa, trong thâm tâm của người, Lục Chi Dao là người mà Người yêu nhất sao?

"Cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cũng sẽ không tức giận!" Vẻ mặt của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên nhớ đến chính mình, a, Lục Chi Dao có phải bao dung người lắm không? Có lẽ em không phải là người bao dung nhất trong tất cả những người mà người quen biết, thế nhưng Thẩm Giáng Niên đây từ lúc sinh ra đã sẵn lòng nhượng bộ hết lần này đến lần khác với Người.

"Ừm~ Thanh Hòa đã làm gì nhỉ?" Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận mình "xấu", nhưng vào lúc này, cô đang dùng danh tính của Lục Chi Dao để lừa Thẩm Thanh Hoà, đây là điều mà trước đây không thể tưởng tượng được. Miệng của Thẩm Thanh Hoà, là chiếc khóa mạnh nhất trên thế giới.

Thẩm Thanh Hoà không nói, Thẩm Giáng Niên cũng không vội, đêm nay, có lẽ sự thật về quá khứ của Thẩm Thanh Hoà có thể sẽ được tiết lộ, nếu phải đổi lấy nỗi đau xé lòng, Thẩm Giáng Niên cũng sẵn lòng, cô không muốn sống trong không rõ ràng.

Một hồi sau, vẫn là sự im lặng.

"A Dao ~" Thẩm Thanh Hoà thấp giọng gọi.

"Hửm." Thẩm Giáng Niên rất ngạc nhiên khi bản thân cô lại chấp nhận dễ dàng như thế, không biết có phải trong lòng có mục đích khác hay không nên hình như không đau cho lắm. Nhưng cái suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, bị câu nói tiếp theo của Thẩm Thanh Hoà phá tan: "Người tôi yêu nhất vẫn là A Dao~"

Yêu nhất là A Dao.

Còn Thẩm Giáng Niên thì sao? Thẩm Giáng Niên cắn môi, nước mắt dường như lại không kiềm chế được nữa.

"Người A Dao yêu nhất cũng là tôi~" Thẩm Thanh Hoà tự nói, Thẩm Giáng Niên cắn môi, không phát ra âm thanh nào, hơi ngẩng đầu lên, nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt. Cô mở miệng im lặng thở dốc, cố gắng để nước mắt cạn trở lại.

Thẩm Thanh Hoà đột nhiên ôm chặt lấy cô, khiến Thẩm Giáng Niên khẽ cau mày, lông mi run rẩy, nước mắt chảy xuống, từng giọt một, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không dám cúi đầu xuống, sợ sẽ òa khóc.

"A Dao sẽ hôn tôi vào mỗi buổi sáng~"

"A Dao sẽ ôm tôi ngủ mỗi đêm~"

"Khi A Dao vui, sẽ hôn tai tôi và nói sẽ dành cả cuộc đời mình cho tôi~"

"Khi A Dao buồn sẽ khóc, nói muốn ôm tôi~"

"A Dao thích ăn tôm Long Tỉnh và cá chua Tây Hồ nhất ~"

"A Dao không thích sốt tỏi~"

"A Dao biết tôi sợ bóng tối~"

"A Dao biết tôi không dám ngủ một mình ~"

"Cái đèn nhỏ xinh mà A Dao tặng tôi vẫn còn ở đầu giường~"

"A Dao thích môi và lưỡi của tôi hôn phía dưới ~"

"A Dao ngay lúc dâng trào cảm xúc sẽ gọi tên tôi, nói yêu tôi~"

......

......

......

Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà dần dần trở nên trầm, cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào, Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà đang khóc.

Rất đau lòng, muốn dỗ dành, nhưng mà, xin lỗi nhé Thẩm Thanh Hoà.

Bản thân Thẩm Giáng Niên cũng đã bật khóc, tim như bị một con dao sắc nhọn cứa sâu, mỗi một câu nói của Thẩm Thanh Hoà, thì lưỡi dao sắc bén kia lại cứa thêm một nhát, đau đớn khiến Thẩm Giáng Niên khó thở.

Không sợ hàng ngàn kẻ thù, A Dao trong miệng Thẩm Thanh Hòa, đã đủ khiến Thẩm Giáng Niên thua cuộc trước khi giao tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play